Edit & beta: Lá Mùa Thu
Một kỹ năng cho mỗi lần lao vào và bứt ra, đó là nhịp đánh lằng nhằng mà cuối cùng Mạc Phàm quyết định. Lối bán máu như điên của Lương Phương không bắt bài cậu được nữa, lượng HP đã bán trở thành bất lợi cho chính hắn.
Thế là hắn thua.
Phần đấu solo kết thúc, Hưng Hân thắng trọn 3 - 0.
Cả nhà thi đấu im phăng phắc.
“Ha ha ha, Hưng Hân hôm nay đánh quá tuyệt!” Lý Nghệ Bác nói.
“Không lẽ họ định thắng trắng luôn?” Phan Lâm nói.
Nguyễn Thành run rẩy. Gì? Hưng Hân thắng trắng Vi Thảo, khác gì mình bị hiếp râm trên sóng trực tiếp? Lũ khốn nạn Vi Thảo đang làm gì thế này? Nguyễn Thành lo lắng hơn cả ông chủ Vi Thảo nữa.
“Trận đêm nay Tô Mộc Tranh không lên solo nhỉ? Cô ấy sẽ lên lôi đài?” Lý Nghệ Bác nói.
“Phương Duệ, Tô Mộc Tranh, Đường Nhu? Chà, đội hình này thì mạnh khiếp!” Phan Lâm nói.
“Hồi lượt thứ 8, Hưng Hân chỉ cần một mình Đường Nhu đủ thắng hai tướng Vi Thảo, vào gặp thẳng Vương Kiệt Hi luôn kìa!” Lý Nghệ Bác nói, “Chỉ tiếc là hai tướng Hưng Hân sau Đường Nhu đánh khá tệ, bị Vương Kiệt Hi một mình chấp hết. Vi Thảo một chấp ba, lội ngược dòng thành công.”
“Và từ sau lượt đấu đó, Đường Nhu không còn làm tướng đầu lôi đài nữa, đổi xuống thứ ba.” Phan Lâm thở dài.
Nói xong, hai người cùng liếc qua Nguyễn Thành. Thật ra lúc họ nói đội hình tối nay mạnh khiếp, Nguyễn Thành đã run bần bật rồi, đâu còn tâm trí nghe tiếp đoạn sau.
“Không biết hôm nay Hưng Hân có sẽ để Đường Nhu lên đầu không nhỉ?” Đây là câu cuối cùng Nguyễn Thành nghe thấy.
Cùng lúc, tuyển thủ đôi bên bắt đầu lên sân. Hưng Hân có Phương Duệ, Tô Mộc Tranh, Đường Nhu, quả nhiên chính là đội hình cực mạnh như dự đoán. Bên Vi Thảo lại phái ra ba người Lưu Tiểu Biệt, Liễu Phi và Vương Kiệt Hi.
“Đường Nhu vẫn không lên đầu!” Phan Lâm nói.
“Đúng vậy, Phương Duệ đi đầu, Đường Nhu bao cuối là đội hình lâu rồi Hưng Hân chưa đổi.” Lý Nghệ Bác nói.
“Chuẩn bị đánh rồi, chúng ta cùng xem tuyển thủ hai đội thể hiện nào!” Phan Lâm tuyên bố.
Thẻ được quẹt, nhân vật đăng nhập.
“Ồ, bản đồ này... rất hiếm thấy dùng cho lôi đài.” Bản đồ tải xong, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác lên tiếng bàn luận. Chiến đội Vi Thảo bất ngờ chọn bản đồ lôi đài giống với phong cách đặc trưng của Diệp Tu mùa giải này: Đơn giản, ít địa hình. Một bản đồ như thế thường được chọn khi muốn đọ trình kỹ thuật. Nếu là solo, cá nhân tuyển thủ thích thế nào thì chọn thế ấy, nhưng lôi đài là chuyện tình ba người, bản đồ cũng phải chọn theo phong cách trung hòa giữa ba người. Vì thế, các loại bản đồ quá nghiêng theo một phong cách sẽ rất ít khi được chọn, mà hầu hết sẽ là loại đa dạng địa hình.
“Bản đồ này... có thể ảnh hưởng đến Phương Duệ và Tô Mộc Tranh, nhưng Đường Nhu chắc chắn sẽ rất thích.” Lý Nghệ Bác nói, “Bên Vi Thảo thì... Anh Nguyễn, anh thấy sao?” Cảm thấy Nguyễn Thành im lặng hơi bị lâu rồi, Lý Nghệ Bác tốt bụng kiếm đề tài cho y nói.
“Hả... Vi Thảo? Chắc cũng không sao?” Nguyễn Thành phát biểu.
Nói cái gì vậy ba? Lý Nghệ Bác trố mắt, nhìn qua Phan Lâm. Phan Lâm cũng bó tay. Bố Nguyễn Thành này sao tố chất tâm lý kém thế? Hoặc khen hoặc chê, cái nào cũng được, nhưng cứng lên chút chứ ba? Mạnh miệng phán bậy cũng ok mà? Sao vừa thấy 3 - 0 đã hồn lìa khỏi xác thế kia?
Hỏi một đằng, Nguyễn Thành trả lời một nẻo, Phan Lâm với Lý Nghệ Bác hết biết hỏi gì kế tiếp. Cùng lúc trong trận, vì bản đồ quá đơn giản, chẳng cách nào làm trò mèo, nhân vật đôi bên đã trực tiếp va chạm.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Kiếm trong tay Phi Đao Kiếm nhanh như tia chớp.
Mùa giải này Lưu Tiểu Biệt có hơi ấm ức. Vốn cậu nỗ lực không ngừng, tiến bộ vượt bậc, định nhờ vào đó mà lên hạng sao, nào ngờ cả bầy tuyển thủ hai chiến đội Hưng Hân và Gia Thế kéo nhau về Liên minh, cuộc chạy đua top Ngôi Sao trở nên ác liệt hơn hẳn. Cuối cùng, Lưu Tiểu Biệt tiếp tục thất bại trong tiếc hận.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Cậu đem mọi tức giận trút vào thao tác, trút xuống đối thủ. Phi Đao Kiếm tấn công cực nhanh, mà vẫn nắm giữ tiết tấu cực tốt. Trình như cậu, rõ ràng đã đạt đến hạng sao, nhưng xưa nay hạng sao đâu phải chỉ cần trình là đủ?
Đối thủ của Lưu Tiểu Biệt là Phương Duệ với hoàn cảnh hơi trái ngược. Lưu Tiểu Biệt cày sống cày chết, chỉ mong vào top Ngôi Sao, còn hắn lọt top suốt bao nhiêu năm, mỗi năm nay mới rơi ra ngoài. Hắn lại chẳng care lắm đến việc đó, thậm chí có lần bảo với phóng viên, rằng lên top hoài phát chán, năm nay khó khăn lắm mới lọt ra ngoài, mừng ghê.
Cái thái độ ấy quá gợi đòn. Lưu Tiểu Biệt và vô số người cùng nghĩ.
Phương Duệ nói thật hay xờ lờ thì tính sau. Chuyện trước mắt là, trạng thái Phương Duệ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vụ lọt top hay rớt top. Khí công sư dưới tay hắn càng ngày càng xuất sắc, mà hầu hết đối thủ của hắn thì ngược lại, không quen nổi với cách hắn chơi nghề mới.
Trận này, Lưu Tiểu Biệt không rơi vào thế khó ấy vì đã lao lên cướp quyền chủ động, bùng nổ tốc độ tay ngay từ đầu game. Thế trận hiện gần giống với trận Lương Phương vs Mạc Phàm, đều là tấn công không ngừng để đối thủ bị cuốn theo tiết tấu của mình.
Có điều, cách Lưu Tiểu Biệt giành quyền chủ động không tạo quá nhiều lo ngại cho mid và late game như Lương Phương. Trận Lương Phương đánh, thắng hay bại đều phụ thuộc cả vào việc đổi máu.
“Thằng này càng đánh càng điên.” Ngụy Sâm nhìn Lưu Tiểu Biệt bùng nổ tốc độ tay mà than thở, giọng điệu có phần đố kị.
“Mấu chốt là không chỉ nhanh, nó còn rất ổn định, đủ sức giữ cho mọi thứ trong tầm kiểm soát.” Diệp Tu nói.
“Mệt cho Phương Duệ rồi.” Ngụy Sâm nói.
“Ừ, bất lợi địa hình.” Diệp Tu nói.
Nhờ địa hình tương tự mà Diệp Tu từng chơi chết vô số đối thủ, hắn dĩ nhiên biết ưu thế hiện tại bên Lưu Tiểu Biệt xây dựng trên cơ sở gì, đồng thời cũng biết Phương Duệ không lợi dụng nổi bản đồ này, dẫn đến rất khó phá tiết tấu của Lưu Tiểu Biệt.
Hắn có thể tìm thấy sơ hở của đối thủ đấy, nhưng Lưu Tiểu Biệt đánh nhanh quá, bao nhiêu sơ hở ấy đều vụt phát là qua, Phương Duệ có muốn tranh thủ cũng không kịp.
Trong tất cả những thứ lợi hại trên đời, chỉ có nhanh là khó phá nhất.
Bí quyết đó càng đúng ở Lưu Tiểu Biệt.
“APM sắp 400 rồi...” Trên bảng thống kê số liệu kỹ thuật, APM Lưu Tiểu Biệt đang được zoom to. Trận đấu vẫn đang tiếp diễn, con số này nhảy nhót liên tục, chỉ chưa đạt đến 400 thôi.
Thống kê kỹ thuật từ hệ thống chưa đủ thông minh để phân biệt APM người chơi có bao nhiêu là hữu hiệu, bao nhiêu là bấm bừa. Tuy nhiên, tình huống ôm nhau quần ẩu như hiện tại khó thể xảy ra chuyện bấm bừa lắm. Tỉ lệ APM hữu hiệu chắc chắn chiếm phần lớn.
Ở các game điều khiển đơn unit, dù là một game với độ khó thao tác cao như Vinh Quang, tình huống tốc độ tay đạt đến 400 rất đáng ngưỡng mộ. Khi khán giả sân nhà để ý đến bảng thống kê, họ ồ lên thán phục và tự hào.
Lưu Tiểu Biệt là người Vi Thảo chúng tôi đấy!
Để so sánh, tổ ghi hình lại đặt thống kê APM của Phương Duệ bên cạnh Lưu Tiểu Biệt.
289, 290, 291...
Số liệu đang nhích khe khẽ.
“APM Phương Duệ cũng cao hơn mọi khi nhiều!” Phan Lâm cầm trong tay tài liệu thống kê kỹ thuật của Phương Duệ trước đây, nhận xét.
“Đương nhiên, đánh với tốc độ tay quá bạo của Lưu Tiểu Biệt, anh ta không tăng tốc thì đã sớm buông chuột rồi.” Lý Nghệ Bác nói.
“Nhưng vẫn kém Lưu Tiểu Biệt tận 100!” Nguyễn Thành bỗng tiếp lời.
Ồ đệt!
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác quay ngoắt sang nhìn Nguyễn Thành, đồng loạt thầm mắng.
Đây là bố Nguyễn Thành lờ đờ như chết rồi lúc mới xong solo đó hả? Nhìn mặt mày thằng chả tươi rói kìa! Lưu Tiểu Biệt là mục sư hả? Gần 400 APM kia là dùng để hồi máu cho Nguyễn Thành hả?
“Có sự cách biệt trên số liệu thống kê, nhưng nhìn thế trận thì không thấy Phương Duệ quá mức dưới cơ.” Lý Nghệ Bác nói.
“Ha ha, chưa tới nỗi dưới cơ, nhưng hơi bị động.” Nguyễn Thành nói.
“APM hiện thời cũng chưa phải max của Phương Duệ.” Phan Lâm lật tài liệu trong tay, nói.
“APM Phương Duệ đang vô cùng ổn định.” Lý Nghệ Bác dõi mắt theo tốc độ nhảy APM trên màn hình. Đơn vị tính thời gian của APM là phút, nhưng khi đo trực tiếp trong trận thì tính theo giây, dùng số thao tác thực hiện trong một giây nhân lên thành phút. Đó là con số thể hiện trên bảng mà mọi người cùng thấy.
APM Phương Duệ đang dao động xung quanh 290, có nghĩa hắn đang duy trì một tốc độ tay ổn định.
“Chỉ cần có cơ hội, Phương Duệ sẽ bùng nổ.” Lý Nghệ Bác nói.
“Vậy Lưu Tiểu Biệt thì sao? Max của cậu ta chẳng lẽ chỉ bấy nhiêu?” Nguyễn Thành cười. Y là dân chuyên, dĩ nhiên kiến thức rất rộng.
Phan Lâm lật xem số liệu thống kê của Lưu Tiểu Biệt, lắc đầu: “Cũng chưa max... Có điều APM cậu ấy tồn tại lượng lớn thao tác thừa, max APM này là nhiều lúc vừa vào game đã bùng nổ lung tung.”
Ngồi bên cạnh, Lý Nghệ Bác chỉ chăm chú theo dõi trận đấu. Phương Duệ quả thật đang chờ cơ hội, một cơ hội có thể ra tay phá hủy tiết tấu của Lưu Tiểu Biệt. Nếu không, cứ tiếp tục thế này, hắn chắc chắn sẽ thua.
Cơ hội sẽ đến lúc nào?
Lý Nghệ Bác không quan tâm đến hai người ngồi cùng nữa. Tiết tấu trận đấu quá nhanh, nếu cơ hội đến, ắt hẳn sẽ chỉ trong nháy mắt.
Kia rồi!
Mắt Lý Nghệ Bác sáng ngời.
“Cơ...”
Hắn chỉ kịp hô lên một chữ, đã chạy không kịp thao tác của hai tuyển thủ trên sân.
Số liệu trên bảng thống kê APM tăng vọt.
Phương Duệ, 372!
Muốn phá nguy nan, là vào lúc này!
Thế nhưng...
Hắn không thành công. Đúng vào thời điểm Phương Duệ bùng nổ tốc độ tay, APM của Lưu Tiểu Biệt cũng tăng theo.
442!
Max APM toàn trận đã xuất hiện.
Lưu Tiểu Biệt dùng tốc độ tay bá đạo của mình, nhất quyết đàn áp, không cho Phương Duệ phản kháng.
Trận đầu lôi đài, thắng lợi thuộc về Lưu Tiểu Biệt và chiến đội Vi Thảo.