Trận làm khách khởi đầu thuận lợi với dẫn trước 1 - 0 ghi công bởi Diệp Tu, nhưng fan Hưng Hân lại không phấn khởi cho lắm. Gần đây Hưng Hân toàn đánh kiểu này, mở màn tốt đẹp và rồi thua dần
dần, nhất là mớ điểm đoàn đội luôn cúng cho đối thủ từ sau khi đại thắng Bách Hoa tới giờ.
Hôm nay sẽ thế nào?
Hiện tại thanh thế Hưng Hân chưa vững, đánh sân khách thường rất ít
fan đi theo. May mà thành phố B là nơi họ đã hạ gục Gia Thế, giành quán
quân vòng khiêu chiến, đám anh em Điền Thất cũng đều là dân bản địa, lần trước còn tổ chức được fanclub mini tới ủng hộ, giờ công hội Hưng Hân
phát triển rần rần với chủ lực chính là họ, chiến đội đến thi đấu, chẳng lẽ không gom được người đi cổ vũ?
Chỗ ngồi trên khán đài cho giải chuyên nghiệp có sơ đồ hẳn hòi chứ
không bạ đâu ngồi đấy như vòng khiêu chiến, fan đội khách sẽ tách biệt
với fan đội nhà để tránh ẩu đả. Đám Điền Thất đã yên vị trên khu vực fan đội khách, lực lượng không ít, đang hò reo hoan hô con điểm đầu tiên
Diệp Tu giành về. Fan Nghĩa Trảm thưa thớt, fan Hưng Hân vì thế khá nổi
bật.
Trong bầu không khí đó, cặp đấu solo thứ hai lên sân.
Hưng Hân: Kiều Nhất Phàm, quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro.
Nghĩa Trảm: Trâu Vân Hải, pháp sư nguyên tố Tiền Phương Cách Hải.
Dàn tuyển thủ Nghĩa Trảm cùng nhau chơi game, cùng nhau lập chiến
đội, vào giới chuyên nghiệp cũng đầu tư khá nhiều cho trang bị. Đám Lâu
Quan Ninh chịu khó săn hàng, mà nói đến phương diện này mới thấy đồ đạc
Nghĩa Trảm cũng ngon nghẻ lắm chứ. Vì sao à? Vì nguồn lực tập trung!
Hàng xịn đầu tư hết cho năm nhân vật chủ lực, mấy nhân vật còn lại ở
truồng chạy nhong nhong. Kiểu tập trung khác thường như thế sẽ giúp nhân vật chủ lực mạnh hơn hẳn, dù rằng cách biệt trong đội sẽ càng lúc càng
lớn.
Người Hưng Hân và người Nghĩa Trảm trước đây thường xuyên chơi chung
với nhau trong game, quen mặt nhau cả. Kiều Nhất Phàm và Trâu Vân Hải
vào trận còn chào hỏi vài câu trên kênh chat mới bắt đầu đánh. Mấy phút
sau, Kiều Nhất Phàm chiến thắng. Phong độ của cậu luôn luôn ổn định,
không áp đảo đối thủ nhưng thao túng thế trận suốt từ đầu đến chót. Khi
xuống sân, mặt Trâu Vân Hải hơi sa sầm, hiển nhiên đã thua trong ức chế.
Tình cảm là chính. Thắng thua là mười.
Đúng vậy, một khi đã vào trận, có ai không muốn thắng? Đánh thua rồi
bực bội là chuyện thường ngày ở huyện. Có khi đồng đội một nhà huấn
luyện hoặc PK còn chửi bới, hoạnh họe nhau, nói chi lên sân đấu chính
thức?
Dĩ nhiên Trâu Vân Hải khó chịu thế thôi chứ chưa đến mức muốn chửi
Hưng Hân. Có điều thua liên tục hai trận, bầu không khí trong chiến đội
Nghĩa Trảm ngột ngạt dần. Quan hệ hai đội tốt đẹp thì thắng hay thua
cũng sẽ vui vẻ á? Dậy thì đi bạn!
Trận solo thứ ba, Hưng Hân phái ra Tô Mộc Tranh.
Phía Nghĩa Trảm, Lâu Quan Ninh đang định kêu đội viên sắp xuất chiến
đến dặn dò đôi câu, nhìn qua thấy bên Hưng Hân chọn Ngôi Sao Hi Vọng,
bèn dẹp luôn. Hắn chỉ vỗ vai đồng đội rồi đẩy lên sân.
Gặp tuyển thủ hạng sao, Lâu Quan Ninh biết cái trình anh em nhà mình
không bằng. Muốn thắng chỉ có hai khả năng: Một là được cậu phù hộ, hai
là cậu nhập hồn luôn. Dù cách nào hắn cũng không biết bí quyết, nên thôi khỏi dặn.
Đại diện Nghĩa Trảm đánh trận này là một tuyển thủ có tên Lý Duy
Nhất, gương mặt góp vào cho đủ số. Hai phần đấu cá nhân cần tổng cộng
sáu tuyển thủ, năm anh em Lâu Quan Ninh trừ đi mục sư Chung Diệp Ly thì
chỉ còn bốn, phải kiếm thêm hai người nữa.
Hai người này không cần tuyển tướng xịn hay gì cả. Đội hình đấu team
bắt buộc dành sẵn năm slot cứng không xê xích, tướng xịn nhà nào muốn
tới chỉ để điểm danh cho có?
Không biết Lâu Quan Ninh kiếm từ đâu ra hai tuyển thủ, xét thực lực
cũng khá, nhưng muốn hỏi mạnh không thì miễn trả lời. Do đó trận solo
thứ ba, Tô Mộc Tranh chiến thắng nhàn nhã, kết thúc phần đấu solo với tỉ số 3 - 0 nghiêng về Hưng Hân. Lâu Quan Ninh cũng không trách Lý Duy
Nhất. Một slot cưỡi ngựa xem hoa như cậu ta mà đòi vỗ mặt tuyển thủ hạng sao? Tưởng chết lâu rồi.
Cách chiến đội Nghĩa Trảm hoạt động nó dị thế đấy. Chẳng phải họ
không có khả năng thay đổi, họ chỉ không muốn thôi. Ước nguyện ban đầu
của họ là cho bản thân một cơ hội đứng trên đấu trường chuyên nghiệp.
Mới đánh được vỏn vẹn một năm, chưa đã ghiền, đừng mơ họ nhường chỗ cho
bất kỳ ai!
Xong phần solo, nghỉ ngơi giữa giờ, hai đội chụm đầu chuẩn bị cho
phần lôi đài sắp tới. Ba gương mặt solo đã lộ diện, khá dễ đoán kế tiếp
ai sẽ lên lôi đài. Nhưng dù có biết, đội hình lên sân cũng đã chốt trước trận. Phía Liên minh từng suy xét có nên căn cứ tình huống thực tế mà
cho phép các chiến đội điều chỉnh đội hình hay không, kết quả cuối cùng
quyết định: Tuyển thủ chỉ nên tập trung thi đấu trong trận, đừng cứ lo
bày trò mèo ngoài trận làm gì.
Vì thân nhau nên hai đội khó miễn giao lưu đôi chút khi nghỉ ngơi.
Liên minh không cấm, nhưng trọng tài sẽ để mắt rất kỹ nếu thấy tuyển thủ hai bên tiếp xúc để đề phòng các hành vi trao đổi trái tinh thần thể
thao. Việc thi đấu của Hưng Hân vốn đã dính vào một vụ cá cược, giờ lại
đang đánh với người quen nên ngoại giới đã sớm đồn ầm cả chợ. Vì thế
không chỉ trọng tài, nhân viên mọi phương diện của Liên minh đều chăm
chăm quan sát hai đội.
Có điều người chủ động đi qua nói chuyện không phải Hưng Hân, mà là
Nghĩa Trảm mới thua sạch ba trận solo. Lâu Quan Ninh mặt mày méo xệch,
chào hỏi một vòng rồi nói với Diệp Tu: “Đại thần, ông ác quá! Mấy ông
giữ sức chờ tới tụi tui mới xuống tay hả?”
”Ha ha.” Diệp Tu cười, “Không thể phủ nhận rằng mấy ông dễ bắt bài nhất.”
Lâu Quan Ninh cạn lời. Hắn sợ nhất là cái thái độ tỉnh như ruồi của
đại thần Diệp Tu, bởi chẳng cách nào bắt lỗi cả. Người ta phát biểu đúng mà!
”Nhưng mà nói thật, mấy ông cứ thế này mãi không tốt đâu!” Diệp Tu
nói, “Dù trình mấy ông tăng tiến, nhưng đấu đoàn đội cứ năm slot cố định như vậy thiếu linh động lắm, chẳng bao lâu sẽ bị tất cả mọi người bắt
bài thôi.”
”Tui thấy... cũng vẫn ổn...” Lâu Quan Ninh nói.
”Đó là vì chưa ai cảm thấy mấy ông là mối đe dọa chứ gì?” Diệp Tu nói.
”Đại thần...” Lâu Quan Ninh khóc ròng. Bớt trần trụi được không ông?
Thật ra mùa giải này đấu hết mấy lượt, Lâu Quan Ninh khá hài lòng với thành tích của Nghĩa Trảm mình. Bất kể đối thủ là ai, họ luôn có thể
cướp về vài điểm, hồi lượt bốn còn thắng Hoàng Phong 7 - 3 trên sân nhà
cơ. Hoàng Phong đó! Tuy đã chia tay với tám vé vào vòng chung kết nhiều
năm, nhưng Hoàng Phong tốt xấu cũng có ngôi sao, có tên tuổi. Thắng họ,
lòng tự tin của hội Nghĩa Trảm tăng mạnh, cho rằng mình đã mạnh hơn, bá
hơn sau một mùa giải. Thế mà trước mặt đại thần, vẫn chỉ là một “đối thủ không đáng cho đội nào khác chú ý nghiên cứu” sao?
Nói vậy không phải xem thường đối thủ, mà vì đánh vòng bảng phải gặp
đến 19 đội, thời gian có hạn, dĩ nhiên người ta phải biết cân nhắc ai
nặng ai nhẹ chứ nghiên cứu hết thì chẳng thể nghiên cứu sâu được. Trong
số đó, rõ ràng Nghĩa Trảm thuộc hàng nhẹ ký, dễ cân. Lâu Quan Ninh không thể phủ nhận điều này, nên nghe đại thần nói mà hắn chỉ biết lệ rơi.
”Ông lên đánh lôi đài đúng không? Mau đi chuẩn bị đi. Để tụi tui cho
mấy ông thấy, bị đối thủ bắt bài sẽ tệ thế nào.” Diệp Tu nói.
Bị đối thủ bắt bài, sẽ tệ thế nào?
Khi trận đoàn đội kết thúc, đám Lâu Quan Ninh cũng có đáp án.
Gặp Bách Hoa, Nghĩa Trảm có thể giành về 2 điểm. Gặp Lam Vũ, cũng
giành được 1 điểm. Gặp Hoàng Phong, thắng luôn 7 điểm. Gặp Hạ Vũ đã từng thắng Hưng Hân, Nghĩa Trảm cũng thắng 6 điểm. Mùa giải này, Nghĩa Trảm
đã biết sử dụng ưu thế sân nhà, hai lượt cướp nhiều điểm nhất là ở sân
nhà đấy.
Nhưng hôm nay, vẫn sân nhà, gặp Hưng Hân, kết cuộc của Nghĩa Trảm là 0 điểm.
10 - 0!
Nghĩa Trảm thua trắng bởi Hưng Hân, một chiến đội đã thua liên tục mấy lượt.
Hưng Hân thật sự không nể tí tình cảm nào, mà thái độ thi đấu của
Nghĩa Trảm cũng vô cùng nghiêm túc. Mục lôi đài, Đường Nhu chỉ đánh bại
một người rồi chết dưới tay người thứ hai: Văn Khách Bắc, tuyển thủ cùng nghề pháp sư chiến đấu.
Một chấp ba? Đã qua bốn lượt, Đường Nhu kể cả một chấp hai như trận
gặp Bách Hoa còn chưa làm được. Mất cơ hội với Nghĩa Trảm, chỉ còn lượt
cuối gặp Vi Thảo. Đánh Vi Thảo, muốn một chấp ba?
Nguyễn Thành cười.
Họp báo sau trận, y đã túc trực sẵn một vị trí rất đẹp. Y tin rằng,
tuy trận này toàn thắng, tâm trạng Hưng Hân vẫn chẳng thể tốt hơn bao
nhiêu. Xét về lâu dài, nếu Đường Nhu thất bại và phải rời đội, Hưng Hân
sẽ tổn thất lớn lao trên cả phương diện thực lực lẫn độ hot. Tuyển thủ
nữ xinh đẹp luôn được hâm mộ mà, xem những bài phê phán Đường Nhu của
Nguyễn Thành bị không ít người sỉ vả kia kìa.
”Tuyển thủ Đường Nhu không dự họp báo sao? Tiếc quá, có lẽ bây giờ áp lực đổ lên cô ấy rất nặng nề, phải không?” Thấy ba người Hưng Hân trên
bục không có mặt Đường Nhu, Nguyễn Thành chẳng buồn khách sáo chúc mừng
chiến thắng, tiến thẳng vào đề tài cá cược mà y đang dẫn dắt dư luận
quan tâm gần đây.
”Cả đội chúng tôi luôn có niềm tin với Đường Nhu.” Diệp Tu thản nhiên trả lời.
”Còn một lượt, khó ai dám nói chắc. Chúng ta cùng nhau trông chờ đi!” Nguyễn Thành ngoài miệng bảo vậy nhưng thái độ thì chắc mẩm như đinh
đóng cột, trông rất khó ưa. Phải chi y thể hiện cái sự hả hê ra mặt còn
đỡ giả dối hơn!
”Tiểu Đường thật thà quá chứ, tui nói nè, sao chỉ hỏi lỡ em ấy không
làm được, vậy còn nếu em ấy làm được thì sao? Giờ tôi hỏi anh, lúc đó
anh tính thế nào?” Phương Duệ ngồi trên bục nói với Nguyễn Thành.
”Tôi sẽ chúc mừng cô ấy với lòng chân thành tuyệt đối. Thật!” Nguyễn
Thành mở to đôi mắt long lanh. Tưởng khích tướng được bố? Còn khuya!
”Ọe, ai cho tui mượn cái xô!” Phương Duệ kêu lên, “Muốn ói!”