Edit & beta: Lá Mùa Thu
Dĩ nhiên người Hư Không chẳng thể vui nổi.
Trước khi đấu lôi đài, Lý Hiên cổ vũ tinh thần đội viên cho đã, đến lượt mình lại sml. Chưa kịp thấy mặt tướng thủ lôi đài bên Hưng Hân đã bị Tô Mộc Tranh cho xanh cỏ, không nhục cũng lạ. May thay đội hình Hư Không hiện tại đều là thành viên cũ, tân binh Cái Tài Tiệp thì chững chạc, ai cũng biết Tô Mộc Tranh xưa giờ đã là chủ nợ của đội trưởng và đội phó nên không ý kiến gì.
Bị đối thủ cạnh tranh trực tiếp trên bảng tổng sắp dẫn trước 0 - 5, Hư Không đang rơi vào thế yếu hoàn toàn. Nếu thua luôn đoàn đội, sau lượt này hai đội sẽ chênh nhau đến tận 10 điểm. Chỉ cần chênh lệch hai chữ số từ 10 trở lên, người ta sẽ bắt đầu cảm thấy xa xôi, khó với hơn hẳn một chữ số như 8 hay 9.
”Tôi nghĩ không ai muốn Hưng Hân dẫn trước mình 10 điểm đâu nhỉ?” Lý Hiên bắt ngay trọng điểm, nói với các đồng đội.
”Nếu thua đoàn đội, chúng ta sẽ bị bỏ xa. Nếu thắng, thì chia đều điểm đi tiếp. Nên làm gì, tôi không cần nói nhiều nữa. Mọi người lên tinh thần đi, đây không phải lúc mặt ủ mày chau. Còn nhớ lượt đấu trước chứ? Nhớ lượt thứ 11 chứ? Chúng ta đủ sức chiến thắng bất kỳ đội nào!” Lý Hiên nói.
Lượt đấu trước, Hư Không thắng Yên Vũ 8 - 2. Lượt thứ 11 họ cũng thắng Vi Thảo 8 - 2, là điểm sáng lớn nhất của Hư Không trong vòng bảng mùa này. Lý Hiên nhắc lại thành tích đánh bại cường đội nhằm tăng sĩ khí, động viên tinh thần toàn quân.
”Cố lên, hốt 5 điểm nào!” Lý Hiên nói. Hắn quay đầu nhìn qua Hưng Hân, thấy các tuyển thủ sắp xuất chiến đã đứng dậy, lục tục lên sân.
Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, cặp đôi hợp tác luôn chiến thắng Song Quỷ.
Phương Duệ, vị thánh zâm đã chơi khí công sư chánh nghĩa thành một nghề đầu trộm đuôi cướp.
Đường Nhu, người chưa kịp ra trận thì lôi đài đã xong, ý chí chiến đấu đang hừng hực.
An Văn Dật, cậu mục sư luôn bị xem là điểm yếu của chiến đội Hưng Hân, nhưng 13 lượt đấu đã trôi qua, có ai từng đột phá được điểm yếu này chưa? Chưa, chưa hề. Hưng Hân luôn xây dựng hàng rào bảo vệ cực tốt cho cậu ta. Họ không những bảo vệ dây máu, mà còn cover hoàn toàn cho An Văn Dật cơ hội phát huy, giảm thiểu mọi khả năng xảy ra tình huống cậu ta rơi vào khó khăn. Đây là một mắt xích quan trọng luôn hiện hữu trong đường lối chiến thuật của Hưng Hân, được các chuyên gia trong nghề nhận xét và dẫn chứng rõ.
Người thứ sáu là Bánh Bao, một tân binh ngoài hành tinh. Lôi đài hôm nay Bánh Bao còn hên khó đỡ nữa, liệu cái hên đó có theo chân cậu ta vào trận đoàn đội luôn không?
”Lên đi!” Thấy đối thủ đã ra sân, Lý Hiên gằn giọng.
Đội hình Hư Không chắc chắn sẽ có tổ hợp Song Quỷ, tức Lý Hiên và Ngô Vũ Sách. Kế tiếp là nghề trị liệu không thể thiếu trong đấu đoàn: Tuyển thủ Đường Lễ Thăng với sứ giả thủ hộ Người Gác Linh Cữu. Ba người sau gồm slot ổn định của Lý Tấn, slot càng lúc càng vững của Cái Tài Tiệp - cậu tân binh xuất sắc có dấu hiệu sắp trở thành trục chiến thuật của cả Hư Không - và tuyển thủ Dương Hạo Hiên đấu solo lúc nãy.
Mùa giải này chiến đội Hư Không thường xếp chuyên gia đạn dược Cát Triệu Lam ở slot thứ sáu nhất, nhưng trận vs Hưng Hân tối nay có điều chỉnh đặc biệt: Thay bậc thầy pháo súng Dương Hạo Hiên vào, thế luôn Lý Tấn trong đội hình năm người đầu tiên. Dụng ý của sự thay đổi này quá dễ thấy: Hư Không ngán Tô Mộc Tranh nên muốn điều bậc thầy pháo súng vào, nhằm hình thành thế áp chế cân bằng trên phương diện hỏa lực tầm xa.
Tuyển thủ đôi bên lần lượt trình diện. Trận đoàn đội luôn là phần quan trọng nhất và có thời gian nghỉ dài nhất mỗi lượt đấu, các tuyển thủ cũng thường tranh thủ chào hỏi nhau hai ba câu trên sân.
”Sao không trả lời tin nhắn?” Đây là chào hỏi Ngô Vũ Sách nhận từ Phương Duệ.
”Không mở điện thoại.” Ngô Vũ Sách đáp.
”Ờ, vậy chừng nào về?” Phương Duệ lại hỏi. Chiến đội Hư Không ở thành phố X, rất xa thành phố H nơi sân nhà Hưng Hân. Tuy giải đấu Vinh Quang phát triển nhanh như vũ bão nhưng hiện vẫn chưa chiến đội nào giàu đến mức có máy bay riêng. Vì thời gian thi đấu không cố định nên hành trình sau đó cũng không sắp xếp trước được, thường các đội khách sẽ ngủ lại một đêm ở thành phố đội bạn nếu hai địa điểm cách xa nhau, để tuyển thủ thoải mái tinh thần mà thi đấu hơn.
”Mai.” Quả nhiên chiến đội Hư Không cũng làm thế.
”Lát đánh xong làm thêm mấy trận đi!” Phương Duệ dẹp tin nhắn, hẹn ngay mặt luôn.
Mấy người khác trợn mắt nhìn họ. Đánh chính thức còn chưa xong đã rủ nhau ra phố giải quyết riêng rồi?! Trọng tài đứng gần đó, nghe cũng thấy sai sai. Nhưng thôi, đâu ai cấm? Ngoài trừng mắt với hai người, ông chẳng thể làm gì khác.
Hẹn hò riêng là Phương Duệ đơn phương đề nghị, Ngô Vũ Sách tự dưng bị trừng mắt cảnh cáo theo. Con người oan uổng không muốn dây dưa thêm với Phương Duệ, vứt một câu “Đánh xong hẵng tính” rồi theo chân anh em Hư Không, chia nhau vào phòng thi đấu riêng của mỗi người.
Đôi bên nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Đếm ngược 5s, trận đoàn đội bắt đầu!
Bản đồ Gò Đôi.
Chiến đội Hư Không spawn ở góc Đông Bắc, chiến đội Hưng Hân góc Tây Nam, địa hình coi như đối xứng. Hai góc đều là vùng trũng, trong hốc có bãi đá nhỏ. Giữa bản đồ, vị trí 10 giờ và 4 giờ đối diện nhau có hai tháp canh xây bằng đá, cái tên Gò Đôi cũng từ hai công trình mang tính biểu trưng này mà ra.
Độ cao hai tháp canh ngang nhau, khoảng cách giữa chúng nằm trong tầm bắn của bậc thầy pháo súng. Rõ là một bản đồ có lợi cho bậc thầy pháo súng hình thành lưới áp chế hỏa lực, Hư Không nhìn vào mà nóng cả mắt. Hưng Hân muốn chơi đàn áp hai con nợ Song Quỷ của Tô Mộc Tranh, nên chọn bản đồ cho cô phát huy hoàn toàn thế mạnh.
Nhưng Hư Không cũng đang có bậc thầy pháo súng trong tay, họ không biết rải hỏa lực chắc?
”Xuất phát!”
Lý Hiên ra lệnh. Năm người Hư Không lập tức hành động, cùng lao về khu vực giữa bản đồ. Họ phải chiếm tháp sớm nhất có thể!
Khoảng cách giữa hai tháp canh và điểm spawn của hai đội bằng nhau theo đúng nguyên tắc công bằng của luật đấu. Hư Không tin chắc tốc độ di chuyển đội mình không thể chậm hơn Hưng Hân, nhưng khi tháp canh ở vị trí 4 giờ càng lúc càng hiện rõ trong tầm mắt, một bóng người đột nhiên ló dạng trên tháp.
Mộc Vũ Tranh Phong một chân chống đất, một chân đạp lan can, vai khiêng trọng pháo, tóc dài khoác lưng, áo choàng tung bay phần phật, bốn chữ “hiên ngang uy vũ” nào có thể hình dung trọn vẹn?
Cô đã tiếp cận tháp canh 4 giờ sớm hơn cả chiến đội Hư Không!
Sao nhanh vậy được?
Năm người Hư Không ngạc nhiên vô kể. Chỉ duy nhất một khả năng thôi: Mộc Vũ Tranh Phong không di chuyển theo đội mà một mình chạy đi chiếm tháp. Di chuyển cá nhân luôn nhanh hơn di chuyển toàn đội, vì ngoài trang bị, mỗi người còn sở hữu các chiêu hỗ trợ tăng tốc. Mục sư và sứ giả thủ hộ lại chẳng hề có các chiêu như thế nên bị gọi là chân ngắn nhất 24 nghề. Bị họ liên lụy, tốc độ di chuyển toàn đội muốn nhanh cũng nhanh đách nổi.
Chiến đội Hư Không cũng có thể để bậc thầy pháo súng tách ra chạy riêng, nhưng nếu cho chú em này đi gặp bậc thầy pháo súng bên kia, tức Dương Hạo Hiên vs Tô Mộc Tranh... Có tin tưởng đội viên hay không thì Lý Hiên không tiện phát biểu, vấn đề là Tô Mộc Tranh luôn mang đau khổ đến cho hắn nên hắn rất kiêng dè cô. Hơn nữa, Dương Hạo Hiên đóng vai trò quan trọng trong trận này, Lý Hiên không dám thả y chạy rông một mình với Tô Mộc Tranh. Vì thế Hư Không hành động tập thể, để rồi phát hiện Hưng Hân chơi lớn cho Tô Mộc Tranh đi trước chiếm tháp.
”Gan to đấy, mọi người lên!” Lý Hiên khen ngợi, đồng thời ra lệnh.
Hư Không chẳng hề kinh ngạc bởi tình huống này đã nằm trong dự tính. Mà đã dự tính, sao họ có thể không có cách đối phó? Năm người Hư Không chia nhau xông lên bằng tốc độ di chuyển nhanh nhất, sứ giả thủ hộ Người Gác Linh Cữu của Đường Lễ Thăng rơi lại dưới cùng bên trái, lẹt đẹt như một ông già tập tễnh. Thế rồi đang trên đường tập tễnh đó, cái người rơi lại cuối cùng đột ngột phóng hẳn lên đầu với một tốc độ khó tin.
What the hợi?
Ngạc nhiên của khán giả lập tức được giải thích bằng màn cắt cảnh zoom gần. Hư Không đã chơi bạo đổi người! Người Gác Linh Cữu nãy giờ cố gắng chạy lệch qua trái không phải để tránh phạm vi hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong, mà để cắt đến địa điểm thay người gần đó. Thích khách Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa của Lý Tấn thế chỗ, bật Phóng Chạy và Tăng Tốc, vượt chạy như bay.
Đến lúc này, ý đồ chiến thuật của Hư Không đã hiện rõ mồn một. Họ đoán được khả năng Tô Mộc Tranh tách đội chạy riêng để chiếm tháp canh, bèn dứt khoát thí cho cô luôn. Trong lúc ấy, họ thay trị liệu bằng thích khách hòng dồn dame từ năm nhân vật, focus giết Mộc Vũ Tranh Phong sớm!
Hai quỷ kiếm sĩ bật Quỷ Bộ, thầy trừ tà Thanh Chi Khu gọi Bùa Tăng Tốc, bậc thầy pháo súng Trong Suốt 50% liên tục Phi Pháo, thích khách Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa đã có Phóng Chạy với Tăng Tốc mà vẫn chưa đủ đô, Hồ Quang Thiểm chỉ cần cooldown xong là dùng ngay. Năm nhân vật, mạnh ai có gì xài nấy, mỗi người đều dùng tốc độ max lao về phía tháp canh. Không những vậy, họ còn di chuyển với kết cấu đẹp mắt, rõ ràng đã có dự tính hẳn hòi từ trước. Hỏa lực từ cao bắn xuống của Mộc Vũ Tranh Phong chỉ có thể ngăn trở một trong năm người chứ không bao phủ hết được.
Tô Mộc Tranh bèn mặc kệ bốn người còn lại, tập trung nã pháo một mình trận quỷ Phùng Sơn Quỷ Khấp của Lý Hiên.
Dưới áp chế hỏa lực nặng, Phùng Sơn Quỷ Khấp khó lòng xông pha với tốc độ tối đa, dần dần bị đồng đội bỏ rơi phía sau. Bốn người kia sắp tiếp cận tháp canh, Trong Suốt 50% của Dương Hạo Hiên đã vừa chạy vừa giáng trả Mộc Vũ Tranh Phong trên tháp.
”Vào chỗ thành công!” Thích khách không hổ là anh đại nghề chạy. Tuy phải chờ trị liệu chân ngắn đến chỗ thay người mới được vào trận, Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa vẫn là kẻ đến chân chòi canh sớm nhất. Báo cáo một phát trên kênh chat, Lý Tấn khiển Quỷ Đăng Huỳnh Hỏa vòng qua cầu thang sau lưng chòi định leo lên. Nhưng vừa vòng qua, hắn liền sững sờ.
Ặc... Ặc... Sao, sao đông vậy?
Sau lưng chòi canh là một, hai, ba, bốn... Bốn người Hưng Hân đã pose hình chờ sẵn.