Edit + Beta: Tiếu & Kha
Phàm là nhân tài kiệt xuất làm gì có ai chê nhiều chứ, cho dù vì vậy mà xuất hiện cạnh tranh, thì đó
cũng là một loại “cạnh tranh vui vẻ”.
Không phải chiến đội nào
cũng có nghề thiện xạ, bởi khi chọn nhân tài thì nghề nghiệp chỉ là một
yếu tố tham khảo, không mang tính quyết định. Quan trọng vẫn phải là
trình độ thao tác của người chơi. Huống hồ hệ thống chiến thuật của Vinh Quang cũng không hề rập khuôn cứng nhắc. Thường thì mọi người càng am
hiểu và thành thạo hệ nghề vốn có, nhưng nếu đổi nghề mới mà nói thì sẽ
phải luyện tập thích ứng thôi. Tuyệt đối không có chuyện kiêm luôn hai
nghề, tình huống này cực hiếm thấy.
Cho nên khi trên “bảng bình
quân” xuất hiện hai người chơi sáng chói như vậy, lúc Diệp Tu rục rịch
thì đồng thời ở các câu lạc bộ của công hội cũng không ai chịu kém
miếng.
Tin nhắn xin kết bạn như tuyết bay đầy trời bắn tới tấp về phía hai người chơi kia.
Tên tuổi của Diệp Tu vang dội hơn bất cứ vị hội trưởng công hội nào, nhưng
giá trị câu mời của mỗi người thì của hắn lại chìm xuồng nhất.
Dù thế nào đi nữa Hưng Hân cũng chỉ mới vừa thành lập, vẫn là một chiến
đội đang trầy trật thi đấu ở vòng khiêu chiến, nhất là mùa giải này lại
có ông trùm Gia Thế nên tiền đồ của Hưng Hân trôi về đâu còn chưa biết
kìa.
Còn những công hội khác thì đều có chỗ dựa là các chiến đội
đang vững chân trong Liên minh Chuyên nghiệp, họ có thể cho hai người
kia nhiều đãi ngộ, Hưng Hân có cửa đâu mà so. Thậm chí ngay cả Gia Thế
lúc này cũng còn có tiếng nói hơn Hưng Hân, sự tự tin của bọn họ càng dễ khiến người ta tin tưởng hơn.
Nhưng cuối cùng Diệp Tu cũng thành công kết bạn, chỉ là sau khi nhắn qua cả buổi mới được đáp lại: “Đang trong event…”
Diệp Tu sửng sốt.
“Event Noel à?” Diệp Tu lại hỏi.
“Ừ!” Đối phương nhanh chóng trả lời.
“Bọn nó vẫn chưa hết ba lượt à!” Đang châu đầu qua hóng, Ngụy Sâm hú lên
kinh ngạc. Thành tích 30 đôi vớ hóa ra chưa phải là kết quả cuối cùng,
chỉ mới của hai lượt mà thôi. Vậy nếu tính bình quân theo hai lần trước
thì sau khi xong vòng ba, bọn họ có thể hốt được tầm 45 đôi lận.
Trên 40 đôi cũng chính là tiêu chuẩn mà Diệp Tu đoán trình độ chuyên nghiệp
sẽ đạt được. Hắn vốn nghĩ hai người chơi này chưa đủ trình nhưng ai dè
lại vượt chuẩn, chẳng lẽ là tuyển thủ nhà ai thật hả?
Diệp Tu
cũng không nôn nóng chạy đi hỏi, dù sao đối phương hiện giờ cũng đang
mải event. Hắn chỉ kiên nhẫn ngồi chờ, còn chuyện khi nào thì kết thúc
quá đơn giản, vì xong lượt này dù thế nào đi nữa thì hai người cũng
không thể không hốt được đôi nào? Thế nên chỉ cần chờ số liệu của tiểu
đội này cập nhật chính là lúc họ xong event rồi.
Diệp Tu cũng không phải đợi lâu, thứ hạng trên bảng bình quân của tiểu đội hai người quả nhiên tăng vù vù.
46 đôi!
Thành tích cuối cùng của tổ đội hai người Há Dám Phản Kháng và Ai Không Cúi Đầu quả thật biến thái.
Diệp Tu và Bánh Bao vớ bẫm 51 đôi đó là vì vòng đầu hack luck hốt luôn trọn
combo. Chứ mà án theo biểu hiện ở vòng hai và vòng ba của họ, sau ba
lượt cũng chỉ tầm 45 đôi mà thôi.
Nên Há Dám Phản Kháng và Ai
Không Cúi Đầu tuy nhìn thì thấy thua Diệp Tu và Bánh Bao một bậc, nhưng
sức cạnh tranh lại không hề kém cạnh hai người chút nào.
“Chuyên
nghiệp à?” Sau khi thấy hai người kết thúc event, Diệp Tu lập tức gửi
tin qua. Nếu là tuyển thủ thật thì khỏi lãng phí thời gian.
“No.” Tin đáp trả của đối phương chừa lại một tia hy vọng cho Diệp Tu. Chỉ là hắn cũng biết rõ quất được một thành tích như vậy hiện giờ chắc chắn đã được rất nhiều công hội câu lạc bộ chú ý. Săn nhân tài trong game vốn
là một trong các nhiệm vụ chính của các công hội câu lac bộ. Nên nếu giờ mà không biết đường mò đi hỏi thì rõ là thất trách rồi còn gì. Diệp Tu
đoán lúc này hai người đang chìm lỉm trong biển tin nhắn rồi, tin đáp
không thể không lời ít ý nhiều.
“Chắc đang nhiều việc nhỉ?” Diệp Tu hỏi đầy thấu hiểu.
“Ừ.” Đối phương vẫn đáp lại nhạt như nước ốc.
Diệp Tu không muốn mất thời gian bèn đi thẳng vô chuyện chính luôn: “Trình
mấy người cao thế chắc giờ đều được các chiến đội lớn nhòm ngó rồi nhỉ,
thế nào, hai người có ý gì không?”
“Đang suy nghĩ.” Câu trả lời vẫn đơn giản như cũ.
“Ha ha, thế có nghĩ tới những chuyện mang tính khiêu chiến một chút không?” Diệp Tu hỏi.
“Là thi đấu vòng khiêu chiến ấy hả?” Đối phương hỏi ngược. Qua đây có thể
thấy hai người này cũng không phải tự kỷ làm thế ngoại cao nhân như Mạc
Phàm mà khá am hiểu về Vinh Quang. Đối phương biết rõ chiến đội Hưng Hân của Quân Mạc Tiếu đang đấu vòng khiêu chiến, cũng hiểu được ám chỉ
trong lời nói của Diệp Tu.
“Thế nào, có hứng thú không?” Diệp Tu hỏi tiếp.
“Ha ha, không có.” Đối phương quăng về nguyên cây đinh.“Thật ra tham gia thi đấu khiêu chiến coi như khởi động làm nóng người, rồi
mới tiến vào Liên minh đánh chuyên nghiệp là một bước đi quá đúng đắn
luôn…!” Diệp Tu không hề giận dỗi gì khi đạp trúng đinh, mà chỉ tiếp tục giảng giải, nói lên sự thật.
“Cần thiết ư?” Đối phương đáp lại.
“Hai người tự tin thật đấy!” Diệp Tu nói.
“Tất nhiên.” Đối phương trả lời.
Diệp Tu ngó qua Ngụy Sâm và Trần Quả đang châu đầu hai bên trái phái, bày ra dáng vẻ tiếc nuối.
Tuy rằng không trao đổi nhiều lắm, nội dung cũng đơn giản nhưng Diệp Tu đã
nắm được tình hình. Đối phương rất am hiểu Vinh Quang, tuy chẳng tỏ rõ
mục đích nhưng Diệp Tu cũng đã biết được thái độ của đối phương. Bọn họ
vừa ôm mộng vào giới chuyên nghiệp vừa tràn đầy tự tin trước năng lực
của mình. Hưng Hân chẳng mấy hấp dẫn đối với những người như vậy.
Hiện giờ Hưng Hân không có địa vị gì, lương lậu thì bèo bọt, ngoại trừ câu
được Ngụy Sâm và Ngũ Thần, còn lại đều là những thành viên lăn lộn từ
đầu với Hưng Hân, mọi người cùng luyện tập và chuẩn bị để trở thành
tuyển thủ và chiến đội chuyên nghiệp. Mà hai người kia, bất kể là tự tin hay tự phụ thì đều đã ôm tâm tình không khác gì những tuyển thủ chuyên
nghiệp. Có lẽ hai người họ vẫn còn có thể tiến bộ và trưởng thành hơn,
nhưng giờ khắc này, họ đã cảm thấy mình đủ lông đủ cánh lắm rồi.
Mà tuyển thủ đủ lông đủ cánh tất nhiên sẽ lựa chọn những chiến đội hoàn
thiện. Một chiến đội còn đang trong giai đoạn khởi động như Hưng Hân
không nằm trong phạm vi suy tính của họ. Đó là nguyên nhân nhiều tuyển
thủ không chọn gia nhập Hưng Hân, ngoại trừ vài lý do đặc biệt. Nhưng
Diệp Tu lại không tìm được điểm đặc biệt nào để mời mọc hai người trước
mặt này. Bảo tham gia thi đấu khiêu chiến để làm nóng và thích ứng quá
gượng gạo, bị người ta cho out ngay trong một nốt nhạc.
“Hai đứa này chảnh tró quá bây!” Ngụy Sâm cảm thán.
Không chỉ mình Ngụy Sâm nghĩ vậy, các công hội câu lạc bộ bắt chuyện với hai
người này đều cảm thấy cả hai quá tự tin và kiêu ngạo. Nhưng thân mang
nhiệm vụ, mọi người cũng không thể vì tư thù cá nhân mà tự tiện quyết
định. Một mặt bàn bạc tra xét tình huống đối phương, mặt khác lại báo
tin về câu lạc bộ. Tuy công hội có nhiệm vụ tìm kiếm tài năng, nhưng
nhận người hay không thì đách thuộc quyền hạn của họ. Chuyện này chẳng
hề đơn giản như thêm người vào công hội.
Mỗi câu lạc bộ vừa nhận
được tin đều lập tức vời chuyên gia đến họp hành. Tất nhiên không thể
chỉ dựa vào một event mà kết luận thực lực cả hai rồi bung lụa luôn
được, khi cuộc họp chính thức diễn ra, câu lạc bộ sẽ hỏi những thông tin cơ bản như tên họ, tuổi tác vân vân. Tiếp đó sẽ yêu cầu vài video thực
chiến, không có thì thẳng tiến đấu trường đánh đấm vài ván là xong.
Tóm lại giờ cứ thăm dò tiêu chuẩn của đối phương trước, rồi mới lên kế
hoạch sau. Đừng tưởng Diệp Tu vừa mở miệng lại hỏi thẳng người ta có
hứng thú với khiêu chiên không mà bở, lỡ người ta đáp có thật, Diệp Tu
cũng sẽ hỏi thăm những thông tin mình cần. Đắng là Hưng Hân không thể đi đến bước này.
Diệp Tu không làm tiếp được, vậy mà lại có người cúc cung dâng lên tận miệng.
Lâu Quan Ninh.
Sếp lớn kiêm đội trưởng của chiến đội Nghĩa Trảm mang theo video thực chiến của hai người kia, mời Diệp Tu coi và bình loạn chung.
“Được
chứ!” Diệp Tu không từ chối. Tuy bọn họ đã bị loại từ vòng gửi xe, nhưng Diệp Tu vẫn tò mò về hai người này, muốn xem thử trình độ ra sao.
Video là dạng tập tin được mở bằng hệ thống ghi hình của Vinh Quang, bỏ vào
kết nối tập tin, hình ảnh xuất hiện cuộc chiến 1 chọi 1, hai nhân vật
trên sân chính là Há Dám Phản Kháng và Ai Không Cúi Đầu. Hai nhân vật
đều mặc bộ áo khoác và mũ phớt khá phổ biến, đây chắc chắn là chịu ảnh
hưởng từ Chu Trạch Khải. Bộ áo khoác dài màu xám cùng chiếc mũ phớt màu
đen của Nhất Súng Xuyên Mây đã trở thành trang bị đặc trưng của thiện
xạ. Dường như mọi người cảm thấy nếu mặc trang bị giống thế, mình cũng
có thể ung dung lãng tử như Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải vậy.
Về sau người cosplay theo quá nhiều, mọi người mới thay đổi chút màu sắc trang phục.
Trận chiến nhanh chóng bắt đầu. Hai người đánh đấm
căng thẳng, đến hoa cả mắt, Trần Quả ngồi cạnh nhìn ngu cả người. Nhưng
Diệp Tu chỉ xem một chút đã quay đầu liếc Ngụy Sâm, Ngụy Sâm lập tức bĩu môi mắng: “Điêu vãi!”
“Ừ.” Diệp Tu gật đầu, “Hai người họ phối hợp với nhau.”
“Hả?” Trần Quả tỉnh táo lại.
“Không phải đấu thật.” Diệp Tu vừa nói vừa nhìn kỹ lại, “Có điều không phải
lừa gạt gì đâu, cả hai chỉ muốn thể hiện các thao tác và kỹ thuật của
mình thôi.”
“Trình độ cũng được đấy.” Ngụy Sâm nói. Kỹ thuật và
thao tác trong video có trình độ rất cao, nhưng nếu đã cố ý muốn phô
diễn thì trước đó, cả hai chắc chắn phải luyện tập đầy đủ, bằng không
sao có thể trùng hợp mà show hàng hoàn mỹ như vậy. Ngụy Sâm đánh giá tém tém lại cũng vì suy xét điều này.
“Ừ.” Diệp Tu gật gù đồng ý. Lâu Quan Ninh cũng gửi tin sang: “Có tập luyện trước đúng không?”
“Đúng rồi!” Diệp Tu đáp.
“Tui nói mà!” Lúc đầu Lâu Quan Ninh cũng bị choáng ngợp như Trần Quả, nhưng
với trình độ cao, gã nhanh chóng nhìn ra đây là diễn.
“Còn nữa
này.” Lâu Quan Ninh lập tức gửi thứ khác sang, không phải video của hệ
thống thu hình trong game nữa, mà là video bên ngoài, loại này hơn phân
nửa có chỉnh sửa lại rồi.
Quả nhiên, trận thực chiến trong video
này được chỉnh sửa cắt ghép, cả hai không còn biểu diễn, không phải đối
thủ nữa. Mà là những cảnh chiến đấu kề vai sát cánh của hai người được
cắt ghép từ nhiều trận đấu. Có 2 vs 2, 2 vs 3, 2 vs 4, cả 2 vs 5. Trình
độ của người chơi thường thật sự không thể làm khó nổi hai người, cho
nên những pha ghi hình lại này không nhắc đến thắng thua, chỉ là những
màn biểu diễn hăng say của cả hai.
“Hai người này phối hợp tốt quá!” Trần Quả vừa xem xong đã lập tức thốt ra.