Người đứng ra làm gương là tuyển thủ mục sư của
chiến đội Tru Tiên, Lục Thế Lâm. Đây là người được chính Tiêu Kiệt phát
hiện, cũng được gã công nhận là một tuyển thủ mục sư vô cùng ưu tú, nên
dĩ nhiên sau khi thu mua Tru Tiên thì gã nhét luôn cậu ta vào chiến đội, có nghĩa là đệ ruột của gã. Nếu theo ý định thực sự thì gã muốn giao
hẳn chức đội trưởng cho Lục Thế Lâm luôn. Nhưng còn may là Tiêu Kiệt
không ngu, tự biết số lượng đệ ruột của mình chưa chiếm đến một nửa quân số trong chiến đội. Vỏn vẹn mỗi 1 em, thế lực đơn bạc, cho dù có cả ông chủ như gã chống lưng thì cũng chưa chắc lấy được lòng dân.
Cho nên chức vị đội trưởng tạm thời vẫn để Lâm Dịch làm, ngoài ra
Tiêu Kiệt còn đặc biệt mời đội trưởng cũ của Tru Tiên là Trương Giản đến hỗ trợ. Thế là không ai không vui với vị trí của mình trong chiến đội
cả.
Chỉ có điều vào giờ phút này, trong lòng ông chủ Tiêu Kiệt lại không
thoải mái cho lắm. Sự bố trí mà gã tự cho là cao minh lại không hề phát
huy tí tẹo tác dụng nào trong phần đấu lôi đài. Việc này khiến gã cực kì nghi ngờ khả năng chấp hành mệnh lệnh của đám tuyển thủ nhà mình, nếu
không thì sao lại thua sấp mặt đến như vậy?
Sắp tới nếu bọn họ muốn tiến quân vào trận chung kết thì cần phải
thắng được ít nhất 3 điểm đầu người trong trận đoàn đội. Nếu vẫn còn
tiếp tục biểu hiện như phần đấu lôi đài lúc nãy, Tiêu Kiệt hẳn phải
tuyệt vọng luôn. Cũng còn may, trong phần đoàn đội thì tuyển thủ át chủ
bài chân chính của chiến đội Tru Tiên trong cảm nhận của gã, cuối cùng
đã có thể ra trận.
Đây mới là thực lực thật sự của chiến đội Tru Tiên, hãy chống mắt lên mà xem đi Hưng Hân! Tiêu Kiệt liếc về phía Hưng Hân, nụ cười kiêu ngạo
tự tin đã quay về trên gương mặt gã.
Thời gian nghỉ ngơi giữa phần đấu lôi đài và đoàn đội trôi qua rất
nhanh, đã đến lúc tuyển thủ Tru Tiên bắt đầu ra trận. Danh sách đội ngũ
không có gì mới, chính là 5 người đấu lôi đài vừa rồi, thêm vào Lục Thế
Lâm.
“Đánh cho tốt vào, báo thù ngay và luôn đi!!!” Tiêu Kiệt hô hào với các đội viên.
“Haha, cái này đã gọi là thù? Vậy một hồi bị loại thật thì sẽ phải
gọi là cái gì đây?” Nào ngờ Diệp Tu đã nhanh miệng tiếp lời gã.
“Không hổ là đại thần, tự tin quá nhỉ!” Trong lời nói của Tiêu Kiệt
có ý châm chọc, làm gì còn không khí hoà hợp êm thắm như lúc mới vào sân giao lưu với Hưng Hân?
“Dĩ nhiên.” Diệp Tu trả lời câu trào phúng của Tiêu Kiệt bằng một cái gật đầu.
“Anh sẽ phải trả giá rất lớn vì sự tự phụ của mình.” Tiêu Kiệt cười khẩy.
Diệp Tu dở khóc dở cười: “Tôi còn tưởng người tự phụ mới là anh đó chứ. Trận đoàn đội anh không ra chỉ thị gì sao?”
Tiêu Kiệt sầm mặt. Phần đấu đoàn đội gã không nói gì nhiều nhưng tốt
xấu cũng muốn lải nhải đôi câu, bởi vì gã thu mua Tru Tiên chính là để
hưởng thụ cái thú bày mưu nghĩ kế này cơ mà.
“Tốt nhất là đừng, nếu không trận đấu kết thúc sớm quá, liên minh lại phải tăng ca mở hội nghị để họp bàn xem có phải thể thức thi đấu mới
không hợp lý không.” Diệp Tu nói.
“Há há há há!” Trần Quả cười rộ, không thèm để ý đến hình tượng của
mình nữa. Cô đã sớm nhìn không thuận mắt tên Tiêu Kiệt này rồi.
Gã ta luôn có cái vẻ tự cho mình là đúng. Nếu chiến đội đánh xuất
sắc, đó là gã có tài điều phối. Nếu chiến đội đánh không nổi, vậy đó là
vấn đề phát huy của tuyển thủ trong trận. Người này đề cao bản thân thái quá rồi! Nếu Diệp Tu không trả đũa, Trần Quả cũng muốn xông lên đớp hắn vài câu cơ. Mà may là Diệp Tu giành trước, còn nói nghe thốn hơn mình
nhiều. Những lời rác rưởi nói có sách mách có chứng thế này chính là thế mạnh của Diệp Tu đó!
Liên minh muốn thử nghiệm thể thức thi đấu mới trong vòng khiêu
chiến, nhưng đã quên rằng thực lực các đội trong vòng khiêu chiến mạnh
yếu chênh lệch quá rõ, không thấy đám Gia Thế đã nhàn nhã nghỉ đấu về
nhà ăn cơm rồi à? Trận Hưng Hân vs Tru Tiên nếu cũng gọn gàng kết thúc
như thế, vậy cuối cùng việc thử nghiệm của Liên minh sẽ dựa vào cơ sở gì chứ? Đây đúng là một vấn đề rất sắc bén!
“Ráng lên, nhất định phải ráng cố gắng lâu lâu một chút nha!” Trần Quả đổ dầu vào lửa, kêu thêm một câu.
“Hừ, mong là mấy người lát nữa vẫn còn cười được.” Tiêu Kiệt trả lời.
“Dĩ nhiên rồi.” Trần Quả kiêu ngạo nói, trước nay cô luôn lo lắng, sợ sệt, nhưng tại bước ngoặt quan trọng này đột nhiên trong cô vô cùng
tràn ngập tự tin. Cô tin chắc Hưng Hân bọn họ dù thế nào cũng sẽ không
thua một đội ngũ dẫn dắt bởi người như thế, chả chuyên nghiệp chút nào!
Trong lúc đó, các tuyển thủ chiến đội Hưng Hân tham gia trận đoàn đội đã bắt đầu lên sân đấu.
Bởi vì phần đấu lôi đài bên Hưng Hân chỉ xuất chiến có 3 người, cho
nên nghi vấn những ai sẽ ra sân trận đoàn đội này vẫn khiến khán giả hồi hộp không ngớt. Phần lớn người chơi theo dõi vòng khiêu chiến từ đầu
đến giờ đều đã quen thuộc với cái đội Hưng Hân toàn hút sự chú ý này,
cho nên những ai sẽ ra trận bên họ cũng là một vấn đề rất đáng quan tâm. Ngay cả bình luận viên trực tiếp trên TV cũng đang cùng khán giả suy
đoán đội hình ra sân của Hưng Hân trong phần đấu đoàn đội kia kìa. Cho
đến khi tuyển thủ Hưng Hân bắt đầu xuất hiện trên sân, phỏng đoán của
bọn họ mới có kết quả.
Đi trước nhất là Diệp Tu, đây không chỉ là một trong các vị đại thần
của chiến đội Hưng Hân mà còn là người từ trước đến nay chưa ai có thể
vượt qua trong giới Vinh Quang. Sau hắn là Tôn Triết Bình, nhân danh
Phồn Hoa Huyết Cảnh, là kẻ chỉ đứng cách đỉnh Vinh Quang có một bước
chân. Sau đó nữa, giữa một tràng tiếng la ó trong nhà thi đấu cũng có
thể đoán được ai đang lên sân: Ngụy Sâm, thằng già vì giành thắng lợi có thể sử dụng bất kì thủ đoạn gì, trong từ điển chưa từng có khái niệm
giới hạn. Mà tràng la ó kia lại đột nhiên biến thành tiếng vỗ tay hoan
nghênh, bởi vì người xuất hiện kế tiếp chính là tuyển thủ đã giúp Hưng
Hân tạo nền móng vững chắc cho thắng lợi trong phần lôi đài – Kiều Nhất
Phàm. Cùng là tuyển thủ trong một đội, chiến tích trong phần đấu lôi đài thật ra cũng gần sát nhau nhưng lại nhận được đãi ngộ khác nhau một
trời một vực, không thể không nói là hiện tượng quá dị.
Sau Kiều Nhất Phàm thì tuyển thủ lên sân kế tiếp cũng có độ hot rất
cao nên đã dẫn đến một tràng hoan hô liên tục. Một tuyển thủ mà từ khi
chiến đội Hưng Hân vừa bắt đầu tham gia thi đấu đến nay, đã không ngừng
gây ra chú ý.
Đường Nhu, không chỉ kỹ thuật vững chắc mà còn có ngoại hình xuất
chúng, vừa mới xuất hiện trong vòng đấu LAN đã dẫn đến sự quan tâm trên
mọi phương diện. Chỉ có điều nói đến Đường Nhu, Trần Quả đã nhận được
không ít ý đồ thăm dò từ khắp nơi, còn có những kẻ cực kì thần thông
quảng đại trực tiếp tìm tới Đường Nhu, mưu đồ cướp đi tuyển thủ này.
Những người đó dường như hiểu rất rõ tình hình thực tế của Hưng Hân,
vì thế đều cảm thấy với điều kiện tốt như Đường Nhu mà còn cam tâm ra
sức vì một chiến đội như thế, chắc chắn là vì cô vẫn chưa ý thức được
đầy đủ giá trị của mình. Mà một tuyển thủ mọi phương diện đều có tố chất ưu tú đến vậy, rất nhiều chiến đội đồng ý trả giá cao để đánh đổi được
cô. Bạn biết mà, với việc đào người thì các câu lạc bộ lớn tự tin đầy
mình luôn ấy.
Chỉ tiếc rằng, họ thực sự không hiểu được câu chuyện về Đường Nhu, họ tự cho rằng có thể đánh động Đường Nhu bằng đãi ngộ phong phú, nhưng
những thứ đó đối với Đường Nhu lại không hề có tí lực sát thương nào.
Cô thực sự muốn cái gì?
Đó là vấn đề mà sau khi các câu lạc bộ lớn tiếp xúc với Đường Nhu đều ra sức suy nghĩ, nhưng không ai tìm được manh mối. Do đó họ chỉ có thể
trơ mắt nhìn Đường Nhu liên tục phát huy xuất sắc ở Hưng Hân, rồi ngồi
đó tiếc thương. Người tài đến mức này mà lại không được trọng dụng, một
việc như thế rành rành phát sinh trước mặt họ nhưng họ lại không thể cứu vớt, xót ơi là xót, thốn ơi là thốn.
Sau Đường Nhu, đi lên sân đấu chính là tuyển thủ mục sư của Hưng Hân – An Văn Dật.
Trị liệu vốn là một nghề khá nhạt, không hấp dẫn chú ý nên cũng không khiến người ta sục sôi nhiệt huyết, đã vậy đồng đội bên cạnh ai nấy
cũng chói mù mắt chó nên khi An Văn Dật lên sàn đấu thì không khí trong
nhà thi đấu rõ ràng đã hạ nhiệt đội chút. May mà An Văn Dật không hề
phật lòng về việc này, bởi vì trước nay cậu chưa từng cảm thấy mình có
biểu hiện gì để người ta phải tung hô. Nếu bây giờ thực sự có người gào
lên hoan nghênh mình thì mới quái ấy chứ?
Thế nhưng khi bước lên sân, An Văn Dật lại nhìn thấy tuyển thủ mục sư bên Tru Tiên vẫn chưa đi vào phòng thi đấu mà đứng bên ngoài đón chờ.
Tuyển thủ Hưng Hân từ Diệp Tu, Tôn Triết Bình, Ngụy Sâm, Kiều Nhất Phàm, Đường Nhu, từng người từng người đi qua hắn, hắn chỉ giữ một nụ cười
trên mặt chứ không đếm xỉa gì cho lắm, chỉ đến lượt An Văn Dật hắn mới
chủ động bước lên chào.
“Chào cậu.” Lục Thế Lâm đưa tay phải ra với An Văn Dật.
“Chào anh.” An Văn Dật dĩ nhiên đưa tay ra bắt.
“Trận đoàn đội này chính là cuộc quyết đấu thắng thua giữa hai chúng
ta.” Lục Thế Lâm bỗng nói câu này liền rút tay về, mỉm cười quay lưng
đi.
An Văn Dật sửng sốt, bàn tay trơ ra giữa không trung. Tay của người
kia căn bản chỉ chạm nhẹ vào cậu mà thôi. Còn ám chỉ của Lục Thế Lâm, từ thái độ bắt tay của hắn có khó phát hiện ra không? Hắn đang ám chỉ
trình độ mục sư của hai bên quá chênh lệch, điều đó sẽ quyết định thắng
thua của cuộc tranh tài này.
“Đúng là một thằng nhóc kiêu căng!” Nguỵ Sâm cảm thán. Lời khiêu khích của Lục Thế Lâm với An Văn Dật ai cũng nghe thấy.
“Haha, tâm lý chiến hả? Ấu trĩ.” An Văn Dật lắc đầu.
“Cũng không hẳn.” Diệp Tu nói, “Đúng là trị liệu thường sẽ trở thành
yếu tố quyết định trong trận. Cách tư duy chiến thuật này không tồi.”
“Tôi sẽ cố gắng.” An Văn Dật nói.
“Ai cũng vậy.” Diệp Tu cười cười.
“Vậy tụi bây ra sức một chút, tốt nhất đừng để lão phu phải tới cứu
vớt tụi bây nữa.” Ngụy Sâm ra vẻ lười nhác nói, sau đó chui vào phòng
thi đấu của mình. Trận đoàn đội này hắn ra sân với thân phận người thứ
6.
Người Hưng Hân theo sau, lần lượt vào phòng thi đấu rồi quẹt thẻ tài
khoản. Sau khi trọng tài kiểm tra mọi thứ, nhân vật song phương bắt đầu
vào đấu trường, chờ đếm ngược xong thì các nhân vật lại đăng nhập bản
đồ.
Hưng Hân vs Tru Tiên, trận chiến cuối cùng để quyết định ai trong 2
đội có thể tiến vào vòng chung kết khiêu chiến đã chính thức bắt đầu!
Từng tuyển thủ của 2 bên đăng nhập ở 2 góc bản đồ, sau đó mỗi bên đều rời vị trí. Cả 2 phe đều đã nghiên cứu bản đồ trước đó, còn về chiến
thuật đầu game thì không phải chờ đến khi trận đấu bắt đầu mới thương
lượng. Luôn phải chuẩn bị từ trước, sau đó mới căn cứ vào tình huống
trong trận mà điều chỉnh.
Chiến đội Tru Tiên, 4 kiếm sĩ xoay quanh Lục Thế Lâm, duy trì trận
hình hoàn chỉnh bắt đầu tiến về phía Hưng Hân. Mà bên phía Hưng Hân thì
sao? Vừa mới vào trận mọi người đã tản ra, cứ như không hề có bất kì bố
trí chiến thuật nào mà chạy lung tung khắp nơi trong bản đồ.
Đương nhiên sẽ không ai tin rằng Hưng Hân thực sự không có chiến
thuật mà mạnh ai nấy đánh, bình luận viên trên TV thông qua góc nhìn
thượng đế cũng luôn chú ý quan sát hướng đi của mỗi nhân vật bên Hưng
Hân để phán đoán ý đồ của họ.
“Một Tấc Tro và Tay Nhỏ Lạnh Giá có khoảng cách khá gần, tốc độ di
chuyển về phía trước cũng không nhanh bằng đồng đội, rõ ràng dù thế nào
thì vai trò tiến công sẽ không giao cho 2 nhân vật này. Trong 3 người
còn lại, Diệp Tu, Tôn Triết Bình, một là Đấu Thần, một là đệ nhất cuồng
kiếm, ngoại trừ Hàn Văn Thanh thì trong liên minh còn tuyển thủ nào có
sức công kích mạnh mẽ hơn 2 người bọn họ sao? Còn Đường Nhu tuy chỉ là
một tân binh, nhưng theo cách nhìn của tôi, cô ấy có độ tiến công cao
không kém gì 2 vị tiền bối. Nếu chỉ bàn về phong cách đánh, tôi cảm thấy tính luôn cả trong liên minh chuyên nghiệp hiện nay cũng không có đội
hình tuyển thủ nào hổ báo hơn thế này…”