Khi kêu Đới Nghiên Kỳ chuyển qua đánh Quân Mạc Tiếu, Phương Học Tài nghĩ tay dài như cô vừa dễ đổi mục tiêu, tiết kiệm thời gian, vừa tiện phối hợp hai đầu. Cách nghĩ của y không sai, cũng là biện pháp tái tạo cân bằng game tốt nhất lúc này, nhưng chia sức hai bên không thể nào nhiệt bằng dồn hết hỏa lực vào một bên. Sự chênh lệch ấy nhanh chóng bị người Hưng Hân chớp lấy cơ hội.
Đội hình đoàn đội Hưng Hân hôm nay gồm những ai?
Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Ngụy Sâm, An Văn Dật.
Ngoài An Văn Dật, còn lại đều là kinh nghiệm đầy mình. Lôi Đình vừa chia bớt hỏa lực, ba người Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và Ngụy Sâm lập tức lao vào khoảng trống Đới Nghiên Kỳ để hở. Các tuyển thủ Lôi Đình đau đớn khôn kể, cảm giác như ngư dân vất vả giăng lưới bắt cá, mà lưới bỗng dưng rách đúng một lỗ, bao nhiêu cá hốt được đều túa chạy. Chỉ trong nháy mắt, khoảng trống sơ hở ấy bị xé toạc, Lôi Đình muốn vá cũng không kịp.
”Cản, cản!” Phương Học Tài thét lớn.
Có lòng mà bất lực là tình trạng hiện tại của Lôi Đình. Lưới đã rách, ai có thể cản cá chạy? Góc nhìn các tuyển thủ Lôi Đình đồng loạt hướng về phía đội trưởng họ. Nếu chỉ đạo từ Tiêu Thời Khâm không bị gián đoạn, chắc chắn tình huống này sẽ không xảy ra.
Tiêu Thời Khâm cũng đang kêu khổ trong lòng. Hắn đâu phải muốn bỏ dở giữa chừng? Dù chỉ có 1/1000 cơ hội, hắn cũng nhất định sẽ chỉ đạo đồng đội, nhưng không, không có. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn thế tấn công hoàn hảo tuyệt đối của Lôi Đình bị phá vỡ, đổ sụp từng viên gạch một khi thiếu mất người chỉ huy. Vô số phân đoạn then chốt, Tiêu Thời Khâm rất muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng hắn chẳng thể. Hắn phát hiện, mỗi khi xuất hiện những phân đoạn đó, thế tấn công của Diệp Tu đều sẽ nhanh hơn, dồn dập hơn.
Diệp Tu cũng như Tiêu Thời Khâm, không chỉ khóa góc nhìn vào đối thủ trước mắt mà luôn quan sát toàn cục, từ thế trận toàn cục ấy mà điều chỉnh thế tấn công cá nhân của mình. Nếu Tiêu Thời Khâm buông tay để gõ chữ chỉ đạo đội nhà, kết cuộc dành cho hắn sẽ là ăn đập vỡ mồm. Dưới cơn bão kỹ năng siêu tốc như lốc cuốn của tán nhân, chỉ cần lơ là, khả năng cao sẽ nghỉ thở luôn.
Ít nhất còn sống thì còn hi vọng, chứ nghỉ thở rồi làm sao chỉ huy chiến thuật?
Khoảnh khắc này, Tiêu Thời Khâm bỗng căm hận tột độ quy tắc cấm chat voice của Liên minh. Cảm giác bất lực và đau khổ mà Dụ Văn Châu từng nếm trải một mình, nay Tiêu Thời Khâm đã thấu hiểu trọn vẹn.
Thấy Phương Học Tài gọi Đới Nghiên Kỳ qua giúp, Tiêu Thời Khâm biết rằng không nên, nhưng hắn bó tay rồi. Cứ tiếp tục như vậy cũng sẽ thua, ít nhất nếu thay đổi còn có cơ hội xoay chuyển. Lỡ đâu Đới Nghiên Kỳ đột nhiên bùng nổ, đánh như thánh cô nhập, chu toàn được cả hai bên thì sao?
Tiếc thay thánh cô chưa kịp nhập, Đới Nghiên Kỳ vừa chuyển mục tiêu, Hưng Hân đã phá vòng vây nhanh như điện. Dàn tuyển thủ xuất chiến trận này của Hưng Hân thật quá lão luyện, sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở.
Lôi Đình hết cửa?
Không!
Chưa đâu. Lưới bủa vây áp chế Hưng Hân bị phá vỡ, nhưng Đới Nghiên Kỳ không mất thời gian bàng hoàng. Cô càng thêm kiên quyết, tập trung trợ giúp Tiêu Thời Khâm.
Giỏi lắm!
Tiêu Thời Khâm chứng kiến mà mừng thầm. Khi cần quyết định hướng đi chiến thuật, kiêng kỵ nhất chính là dây dưa không dứt khoát. Lôi Đình vang danh Liên minh bởi chiến thuật, người Lôi Đình quả nhiên không ai không quyết đoán.
Chuỗi Sấm Sét!
Một luồng sét đánh xuống ngay trước mặt Quân Mạc Tiếu. Với hit đánh dự đoán, Đới Nghiên Kỳ hi vọng dù không trúng mục tiêu cũng có thể gây bất ngờ cho Diệp Tu. Chỉ cần hắn ngập ngừng một tí, Tiêu Thời Khâm lập tức sẽ thoát khỏi thế bị động, muốn phản công hay chỉ đạo đều được.
Nhưng Quân Mạc Tiếu cứ ngoan cố bước vào vị trí đó.
Nhất quyết ăn dame? Sát thương từ phép thuật sấm sét tạo debuff tê liệt mạnh, cứng cổ ăn dame cũng sẽ ngăn chuỗi tấn công của hắn mà?
Trong ngạc nhiên của Đới Nghiên Kỳ, Quân Mạc Tiếu vừa bước vừa giương Ô Thiên Cơ, sét vỗ không trúng người hắn mà trúng mặt khiên.
Một tiếng chát chúa vang lên. Sét đánh trên ô còn chưa kịp lan ra, Ô Thiên Cơ đã rút về, hay nói chính xác hơn, Ô Thiên Cơ chưa từng dừng lại một giây một phút nào ở đâu cả. Quân Mạc Tiếu chỉ thuận tay giương ô theo động tác tấn công Diệt Sinh Linh, tiện thể đỡ luôn Chuỗi Sấm Sét, chứ toàn quá trình đó Diệt Sinh Linh chẳng có tí không gian rảnh tay nào để thở.
Thao tác tinh chuẩn đến cực điểm khiến Đới Nghiên Kỳ chấn động, đến mức chiêu kế đã chuẩn bị sẵn mà không đánh tiếp. Lối xử lý của Diệp Tu căn bản nằm ngoài mọi nhận tức của cô.
Mãi đến khi nhìn thấy Diệt Sinh Linh của đội trưởng lại lăn lộn tránh chiêu trên đất, Đới Nghiên Kỳ mới hoàn hồn, vội ngâm phép, nhưng Diệp Tu không còn phải chống chọi một mình nữa, toàn đội Hưng Hân đã chạy qua phối hợp với hắn. Phép thuật chưa kịp rời trượng Loan Lộ Âm Trần, tiếng pháo đã rền vang. Mộc Vũ Tranh Phong bắt đầu vào vị trí tiếp ứng, một phát pháo ngắt chiêu Loan Lộ Âm Trần, phát thứ hai giúp Quân Mạc Tiếu nổ Diệt Sinh Linh.
Thích khách Quỷ Mị Tài lao tới định áp sát Mộc Vũ Tranh Phong. Tiếc rằng Tô Mộc Tranh đã thấy từ trước, bèn cho Mộc Vũ Tranh Phong Phi Pháo lòng vòng. Thích khách nhanh thì nhanh chứ vẫn không đuổi kịp, mà tình thế hiện tại cũng không cho phép y chơi trò cút bắt với cô. Quỷ Mị Tài là thích khách, tay không dài bằng bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong. Người ta vừa bay vừa phối hợp mỗi bên vài quả pháo, còn y phải tiếp cận sát bên mục tiêu mới chơi nhau được, cứ chạy theo Mộc Vũ Tranh Phong chẳng khác nào con rối vô dụng. Phương Học Tài đành chịu, coi như quấy rối Mộc Vũ Tranh Phong được chút nào hay chút ấy, đồng thời xoay góc nhìn khắp bốn phía.
Y dừng mắt ở Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Sơ hở!
Dường như Hưng Hân bị vây suốt buổi nên rất hăng tiết, vừa thoát vòng vây liền ào ào báo thù, không ai lo canh chừng trị liệu. Nếu Phương Học Tài có thể focus chết nhanh trị liệu Hưng Hân...
Việc này hoàn toàn có thể, bởi y đang cầm thích khách, biết sử dụng Liều Mình Một Hit. Dù Phương Học Tài không có niềm đam mê yolo to lớn như Lý Tấn bên Hư Không, nhưng chẳng thích khách nào sẽ quên cái chiêu làm nên đặc thù nghề mình cả. Liều Mình Một Hit luôn là sự tồn tại mang tính đe dọa. Những thời điểm cần kíp, mọi thích khách đều dám hi sinh.
Lúc này... chính là lúc cần.
Phương Học Tài vẫn để Quỷ Mị Tài giả vờ rượt đuổi Mộc Vũ Tranh Phong, đến một vị trí đột nhiên lách người như thể dự đoán hướng chạy của con mồi. Giữa đường, y bỗng vụt biến mất. Thuật Phân Thân của ninja! Quỷ Mị Tài lao về phía Tay Nhỏ Lạnh Giá, móc Hồ Quang Thiểm ra áp sát tức thời.
Liều Mình Một Hit!
Đại chiêu luôn! Bởi hậu quả từ thế tấn công dày đặc của Lôi Đình đổ xuống Hưng Hân trước đó, An Văn Dật luống cuống tay chân trị liệu đầu này, bơm máu đầu khác, dây máu của chính mình cũng không đầy. Một Hit Liều Mình là quá đủ!
Phương Học Tài tính toán rất kỹ, mười phần chắc ăn hit đánh của mình sẽ thành công. Lôi Đình đặt An Văn Dật làm trọng điểm nghiên cứu trước trận, biết phản ứng và tốc độ tay của cậu ta không quá xuất sắc, giờ Phương Học Tài tập kích bất ngờ, An Văn Dật ắt không thể đỡ nổi.
Đi chết đi!
Phương Học Tài gào thét trong lòng. Dù bản thân hi sinh cũng không màng, chỉ cần đổi được trị liệu Hưng Hân, Lôi Đình chắc chắn sẽ không thiệt thòi.
Ở vào tích tắc dao găm sắp chạm đến da thịt, Phương Học Tài đột nhiên phát hiện pháp bào trên người Tay Nhỏ Lạnh Giá phần phật chuyển động, cuốn về phía y, một luồng khí lưu bùng lên xung quanh cô nàng, cắt xuống bên hông Quỷ Mị Tài.
Đao Khí!
Đó là ý niệm cuối cùng của Quỷ Mị Tài trước khi giã từ trận đấu. Đã Liều Mình Một Hit, thân thể mỏng manh của y không chịu nổi thêm nữa, bị Đao Khí nhẹ nhàng đoạt mạng.
Phương Duệ dám lấy mục sư để che giấu kỹ năng, căn thời gian vừa khớp, thì ra ý đồ của Phương Học Tài đã bị nhìn thấu từ sớm! Nhưng ra chiêu ở tích tắc cuối cùng như thế, lỡ Đao Khí đến muộn chỉ nửa giây thôi, dao găm thích khách đã cắm vào ngực Tay Nhỏ Lạnh Giá rồi! Khi đó, Đao Khí có giết được Quỷ Mị Tài thì thế nào?
Người này... người này chơi quá bạo, quá zâm mà!
Quỷ Mị Tài mang theo bất cam của Phương Học Tài mà ngã xuống. Phương Duệ thành công, lập tức leo lên kênh chung hò hét: “Tay phải hoàng kim anh đây, chỉ có chuẩn!”
”Trò vặt đòi dụ tình ai? Chiến thuật gì cơ?” Ngụy Sâm không quên trào phúng.
Không ai ngờ nổi chỉ trong chớp mắt, Lôi Đình đứt mất một mạng. Thế trận biến thành 4v5, Lôi Đình lại không cách nào áp chế Hưng Hân như cũ, Hưng Hân cho toàn đội fcous Diệt Sinh Linh, giết nhanh giết gọn trước khi người thứ sáu Lôi Đình kịp gia nhập chiến trường, tiễn Tiêu Thời Khâm rời trận. Ý nghĩa của Tiêu Thời Khâm đối với Lôi Đình không chỉ là một tuyển thủ. Hắn không còn, Lôi Đình đổ nát như tro tàn, kết quả có thể là gì ngoài thua cuộc.
9 - 1.
Lại là một trận thắng đậm. Chứng kiến pha nghịch chuyển, ai nấy trợn mắt há mồm. Trên tivi, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác sợ hãi liếc nhau, nhất là Lý Nghệ Bác. Hắn thiếu điều tuyên bố Lôi Đình thắng mẹ rồi mà chưa kịp nói, may nhờ vậy mới chưa vả mặt. Phan Lâm cũng âm thầm thở phào, suốt cả trận thẽ thọt đổi được an lành. Ta nói Hưng Hân đúng là yêu nghiệt mà!
”Một trận đấu quá đặc sắc...” Lý Nghệ Bác nói. Hắn đang có thứ cảm giác như trở về từ cõi chết vậy, lắp bắp tìm không được từ ngữ diễn tả.
”Vâng, nửa đầu game Lôi Đình đánh quá xuất sắc, đã thể hiện cho chúng ta thấy cách để xử lý Hưng Hân.”
”Hưng Hân đáp trả cũng rất tuyệt, ừm... Họ... cũng thể hiện cho chúng ta thấy cách để xử lý chiến thuật đỉnh cao của Lôi Đình.” Lý Nghệ Bác ậm ừ tiếp lời. Hắn không dám mạnh miệng, vì cách Hưng Hân đã làm chẳng khác gì cách Lôi Đình đánh bại Lam Vũ lần trước, có gì mới mẻ đâu?
Sau trận thua lần trước, chiến đội Lam Vũ có thể khóc lóc phản đối luật cấm chat voice, nhưng còn Lôi Đình? Lôi Đình chính là kẻ được lợi từ nó, giờ biến thành kẻ bị hại thì có dám lên tiếng không? Người câm ăn nhầm tim sen, đắng cay liệu nói nên lời