Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1206: Chương 1206: Đạo Tặc Đội Lốt Khí Công Sư




Đao Khí!

Một luồng nội lực với hiệu ứng hình ảnh rất nhạt lướt trong không khí, một kỹ năng mà muốn né, bạn phải quan sát động tác người ra chiêu từ trước, không thì đừng hòng cảm được bước di chuyển của nó. Xui xẻo thay, Hạ Minh chưa kịp phát hiện, Đao Khí đã bay tới mặt.

Né hết kịp!

Trullo bị Đao Khí chém cho lảo đảo. Vô số người xem trận đấu cũng không để ý thấy Đao Khí mà chỉ thấy Trullo tự dưng rung rinh. Họ tự hỏi phép thuật gì có động tác ngâm xướng lạ vl.

Đang lăn dưới đất, Hải Vô Lượng lúc này nhảy lên cao, hai tay đẩy ra một luồng nội lực khác.

Pháo Gầm!

Luồng khí ầm ầm quất tới khiến bụi đất cuồn cuộn mịt mù, vỗ thẳng vào đầu Trullo. Hạ Minh muốn tránh nhưng đã quá muộn. Gã tưởng mình đã giữ một khoảng cách an toàn với Hải Vô Lượng, đủ để xử lý mọi kỹ năng khí công sư đánh ra, ấy thế mà Đao Khí bay tới trước mặt mới phát hiện. Rồi cái chiêu ồn ào như Pháo Gầm, Hải Vô Lượng tụ khí từ khi nào Hạ Minh cũng không biết?

Đấu pháp gì thế này? Chả lẽ liên quan đến phương thức di chuyển kiểu đạo tặc?

Nói sao Hạ Minh cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp trình cao, căn nguyên sâu xa thì chưa rõ chứ không khó tìm đến mấu chốt sự việc. Đúng vậy, vấn đề nằm ở cách di chuyển giúp đạo tặc có thể đặt bẫy vừa nhanh vừa không ai hay biết. Nếu một đạo tặc cứ đi đứng thẳng thớm, lâu lâu bỗng thụp xuống đất mò giun thì khác gì tuyên bố với cả thế giới “Bẫy bố đây, mày ngon bước vào”? Thằng ngu nào sẽ bước vào để chứng tỏ mình ngon?

Phương Duệ cho Hải Vô Lượng áp dụng cách di chuyển đó, Hải Vô Lượng không có bẫy để đặt nhưng tác dụng tương tự vẫn đạt được: Thế tấn công của hắn hệt như một cái bẫy, vô cùng kín đáo, mục tiêu chưa kịp phát hiện thì đã ăn đạn.

Đây chính là sở trường của Phương Duệ.

Từng là đệ nhất đạo tặc, Phương Duệ đã luyện kiểu chơi này đến đẳng cấp cao vút. Giờ áp dụng với khí công sư, chỉ mới thử hai kỹ năng đã khiến hắn sướng hết cả người.

Ngu vãi! Sao mình không nghĩ ra sớm nhỉ?

Trong hội tay dài, có ai dễ giấu chiêu hơn khí công sư? Kỹ năng khí công sư toàn thiếu thốn hiệu ứng âm thanh hình ảnh, khác gì những cái bẫy biết đi? A đù, lũ khí công sư thiệt zâm mà! Chơi chiêu không ai thấy, thiệt sướng mà!

Một con người đã ngộ ra chân lý cách mạng sẽ F5 quan điểm nhìn đời, để rồi cái nghề khí công sư quang minh lỗi lạc, chính nghĩa đầy mình giờ đây bỗng trở thành zâm đãng vô đối trong mắt Phương Duệ. Lịch sử chưa từng chứng kiến một khí công sư nào nhìn như thế về bản thân mình cả.

Sau Pháo Gầm, Hải Vô Lượng nhảy lùi một bước. Tuy là nhảy lùi, nhưng phương hướng lại đi về phía Trullo.

”Wtf?” Trullo bị Pháo Gầm nổ cho suýt lăn cù, chẳng dễ mới đứng vững lại, tự dưng thấy Hải Vô Lượng nhảy lùi về phía mình. Nhảy lùi về phía mình? Quay lưng vô mình mà nhảy? Đã vậy còn ngồi xổm bật cóc?

Chân Hải Vô Lượng vừa đáp xuống, Hạ Minh loáng thoáng phát hiện tay hắn đang chống trên đất.

Phắc!

Góc nhìn lập tức rung lắc. Hạ Minh chưa kịp thao tác, Trullo đã bị bắn lên không.

Địa Lôi Chấn! Quay lưng giấu chiêu? Sao zâm vậy ba?

Địa Lôi Chấn không chỉ hất tưng tưng mục tiêu tại chỗ, mà kình khí lưu chuyển khắp AoE, hất mọi mục tiêu trong phạm vi vào trung tâm. Trullo rơi xuống, Hạ Minh vội thao tác Chịu Thân, nhưng Hải Vô Lượng đã bật cóc lùi về rất gần, thuận thế lộn một vòng, xoay người lại đẩy hai tay ra, Khí Xoắn Ốc liền đánh tới mặt Trullo.

Phải Blink thôi!

Hạ Minh rất tỉnh táo. Biết chỉ còn cách Blink mới thoát được hit đánh này, gã cố thao tác thật nhanh. Thế nhưng đã trễ, hai luồng khí đan xoắn vào nhau vỗ trúng Trullo, cả người Trullo cũng bị xoắn tròn theo. Ầm một tiếng, gã đập thẳng lên bức tường sau lưng, Phương Duệ coi như báo được mối thù Chim Lửa nướng thịt.

Cờ hó!

Hạ Minh bắt đầu căng thẳng. Đấu pháp của Phương Duệ bỗng thay đổi, không theo những gì gã đã nghiên cứu trước trận nữa. Lợi dụng sự linh động của những cú lộn mèo hay nhảy nhót để công kích? Không phải lạ gì, không phải chưa từng thấy, nhưng chưa ai dùng mấy tư thế đó để giấu chiêu với tất cả niềm đam mê như Phương Duệ cả.

Lúc phát hiện Đao Khí, Đao Khí đã đến trước mặt.

Lúc nghe tiếng Pháo Gầm, Pháo Gầm đã rời tay áo từ khi nào.

Địa Lôi Chấn ra tay bằng cách quay lưng che giấu.

Khí Xoắn Ốc mượn cú bật lùi từ Địa Lôi Chấn, thế là giấu được đoạn đầu, đoạn sau thực hiện trong lúc lăn mình, xong xuôi đứng dậy bắn ra ngay. Cứ thế, pháp sư nguyên tố có Blink cũng không kịp.

Khí công sư style gì thế này? Đây là cách mà đạo tặc đặt bẫy lén trước mặt đối thủ mới đúng chứ! Chỉ khác một chỗ, cạm bẫy của đạo tặc cần chờ đối thủ đạp trúng, “cạm bẫy” của khí công sư trong tay Phương Duệ là quăng vô mặt người ta luôn!

Hải Vô Lượng vẫn đang di chuyển theo kiểu đạo tặc, chỉ lộn mèo hoặc bật cóc. Hắn bổ nhào về phía Trullo như một con cẩu.

Tường Băng!

Trullo mới vừa đập vào tường rơi xuống, Hạ Minh vội sử dụng một trong các kỹ năng hệ Băng ít ỏi mình có. Phải chặn Phương Duệ trước đã, rồi mình... mình cần chút thời gian suy nghĩ!

Đối mặt một khí công sư với lối đánh dị hợm chưa từng thấy trong đời, Hạ Minh hoang mang tột độ. Gã cần chút thời gian quan sát, nghiên cứu lối đánh mới của Phương Duệ.

Tường Băng ngăn cản Hải Vô Lượng tấn công Trullo trực tiếp. Đi vòng? Trullo không biết đi hướng ngược lại chắc? Hải Vô Lượng chẳng chút do dự, vỗ một chưởng lên Tường Băng hệt như trên hành lang lúc nãy.

Lần trước, mình là người căng thẳng. Lần này, ắt hẳn thằng kia mới phải căng thẳng.

Bình tĩnh, mình vẫn đang chiếm ưu thế lớn.

Hạ Minh liếc qua cây máu của cả hai, tìm kiếm chút tự tin từ đó. Nếu chỉ xét máu, ưu thế thuộc về gã.

Nhưng giờ mình nên làm gì?

Hạ Minh đứng nhìn Hải Vô Lượng sắp vỗ nát Tường Băng. Gã cứ đứng sững như thế, không nhúc nhích lấy một ly.

”Ông chạy không thoát đâu.” Phương Duệ chat lên emo cười zâm. Tường Băng vỡ vụn, đồng thời bóng dáng Trullo cũng đột nhiên tan biến.

”Biết ngay mà!” Hải Vô Lượng lập tức nhảy lùi. Một lần nữa, lưng sắp trở thành vật giấu chiêu cho hắn, nhưng lần này chưa kịp xoay người, một tia quang điện đã đánh thẳng vào lưng.

Hải Vô Lượng thậm chí còn chưa chạm đất, cả cơ thể bị giật cứng ngắc rồi rơi xuống cái bịch.

Khán giả há hốc mồm.

Họ gần như chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết. Từ góc nhìn thượng đế, người chơi bình thường không đủ trình cảm nhận được hiệu quả đấu pháp mới của Phương Duệ. Trong mắt họ, tràng kỹ năng vừa nãy của Phương Duệ dễ tránh quá mà, sao Hạ Minh cứ đưa đầu ra ăn?

Cũng như Che Ảnh Bước, như các đấu pháp lợi dụng góc chết hoặc một số ngụy liên nhất định, chỉ có tuyển thủ trong trận mới biết cái khó đang diễn ra, người ngoài không cách nào hiểu được.

Nhưng sau đó mọi việc lại đảo ngược. Tường Băng xuất hiện, Hải Vô Lượng xông lên, Trullo blink đi mất, rồi Hải Vô Lượng bỗng đưa lưng về phía Trullo mà bật nhảy, nhảy với một tinh thần quả quyết đến cùng.

Định tự sát?

Ai cũng nghĩ vậy.

Quả nhiên, Hải Vô Lượng liền bị Trullo thông cho nát ass.

”Ặc, hình như phạm sai lầm căn bản...” Phương Duệ giờ mới xoay người xong. Hắn mới tìm được cách giấu chiêu, vui quá làm quài, làm không biết mệt, quên mất rằng phải vừa làm vừa đảm bảo mình không đưa đầu cho người ta uýnh...

Cú nhảy lùi vừa rồi bất cẩn quá, tưởng bở quá.

Khán giả ngoài trận nghĩ Phương Duệ tự sát, mà Hạ Minh trong trận thì lại căng đét tinh thần. Tuy gã nhanh tay gọi sét đánh trúng Phương Duệ nhưng trong lòng cũng hồi hộp lắm, sợ Hải Vô Lượng giấu chiêu, sợ mình chưa kịp đánh hắn, hắn đã đánh mình.

May mà không!

Tia sét xuyên thẳng qua người Hải Vô Lượng, hắn rơi uỵch xuống như miếng thịt, Hạ Minh cũng thở hắt ra. Gã lập tức nắm lấy cơ hội, bày một đống phép thuật giam hãm Hải Vô Lượng bên trong.

”Chết đi!”

Nhìn HP Hải Vô Lượng sụt giảm mà Hạ Minh sốt ruột muốn chết, như thể nếu đợt này đối thủ không chết thì gã sẽ thua chắc. Rõ ràng HP Trullo dẫn xa tít tắp, nhưng Hạ Minh vẫn có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ lấy mình.

Vinh Quang!

Hai chữ to tướng nhảy bật ra trên màn hình. Hạ Minh như trút được gánh nặng. Kệ đi, cuối cùng mình cũng thắng rồi, chưa kể thành tích còn không tệ, dư hơn nửa cây máu lận mà.

Phương Duệ rời khỏi phòng đấu nhưng tâm trạng chẳng chút u sầu. Trận này thua thật đấy, nhưng hắn đã nhìn thấy một tương lai tươi sáng. Nếu không phải đang thi đấu chính thức, Phương Duệ tuyệt đối sẽ mặt dày ôm lấy cái máy, đòi đối thủ đánh tiếp cho mình thử nghiệm. Hắn về chỗ ngồi với một sự hớn hở hiện rõ trên mặt, làm đồng đội thấy vậy khỏi an ủi luôn.

”Ngộ ra được gì hay ho hả?” Diệp Tu hỏi. Các đồng đội ngồi xung quanh cũng không hề ngạc nhiên với thái độ vui vẻ khi bại trận của Phương Duệ, bởi Diệp Tu đã giải thích cho họ những hành động đặc biệt Phương Duệ thực hiện trong trận.

”Ừ, anh thấy sao? Ổn không?” Phương Duệ khiêm tốn hỏi. Đứng trước mặt hắn là ai? Toàn chức thần thánh, tinh thông cả khí công sư lẫn đạo tặc, Diệp Tu ắt hẳn sẽ chỉ cho hắn thấy thiếu sót nếu có.

”Thấy xanh đó, miễn tránh cái sai lầm sida kia đi là được.” Diệp Tu nói.

”Ngoài ý muốn thôi.” Phương Duệ tỏ ý phản đối. Lúc ấy hắn đang đắm chìm trong phát kiến mới nên mất tập trung và phạm sai lầm, chứ lần sau đừng hòng. Có điều nghe thấy Diệp Tu đồng thuận với cách nhìn của mình, Phương Duệ càng thêm phấn khởi.

”Muốn về nghiên cứu kỹ hơn quá! Sao, ai lên kế tiếp? Đánh lẹ coi, tui đang gấp!” Phương Duệ nhao nhao lên.

Mạc Phàm đứng dậy và đách thèm care thái độ kêu gào của Phương Duệ. Cậu ta lặng lẽ đi về phía sàn đấu.

”Nhanh cái chân lên!” Có tiếng Phương Duệ hét từ sau lưng.

Cả người Mạc Phàm khựng hẳn lại. Sau đó, một cách khó chịu, bước chân cậu ta đã nhanh hơn thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.