Toàn Chức Cao Thủ

Chương 90: Chương 90: Dấu chân mới là bẫy




“Ồ, thì ra là dấu chân…” MC bừng tỉnh đại ngộ, “Mọi người hãy nhìn xem, sân nhà của 301 là một bản đồ tuyết, khi nhân vật di chuyển sẽ để lại dấu chân rõ ràng.” Theo lời của MC, đạo diễn cũng chiếu hình ảnh dấu chân để lại của Mộc Vũ Tranh Phong.

“Nhưng nếu cứ ra ngoài quan sát dấu chân như thế, vẫn sẽ bị bại lộ dưới phạm vi tấn công của Mộc Vũ Tranh Phong thôi!” MC nghi hoặc.

“Vậy nên anh nhìn đi…” Trong màn hình Tinh Thần Kiếm đã bắt đầu di chuyển, Lý Nghệ Bác cũng tiến hành giải thích: “Hẳn bây giờ Cao Kiệt đang muốn đi đến một vị trí vừa quan sát được dấu chân vừa không bị Tô Mộc Tranh phát hiện. 301 nghiên cứu bản đồ này thật sự quá thấu triệt!”

“Hả? Có vị trí thế ư?” MC tiếp tục nghi hoặc.

“Có lẽ chỉ có Cao Kiệt mới có thể giải đáp khúc mắc này.” Lý Nghệ Bác vờ hồi hộp thật dí dỏm.

“Ha ha ha….” MC đương nhiên cười bè theo. Vì thực tế thì, là một MC thi đấu thể thao chuyên nghiệp cho Vinh Quang, Phan Lâm cũng có tuổi nghề kha khá rồi. Bản thân gã cũng là một người mê Vinh Quang, tuy trình độ kỹ thuật không so được với những tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng làm việc trong ngành một thời gian dài, ánh mắt cũng không hề tầm thường. Thật ra gã hiểu rõ tất cả vấn đề trước đấy mà mình nghi hoặc, nhưng chẳng còn cách nào, đây là tiết mục yêu cầu mà! MC nhất định phải kẻ xướng người họa với khách mời mà tiếp tục trò chuyện.

Công việc của MC và khách mời khác nhau. MC chủ yếu là giới thiệu còn khách mời thì đưa ra lời bình. Phan Lâm tường thuật đã nhiều năm, số lần phối hợp với Lý Nghệ Bác cũng không ít, xem như khá ăn ý trong công việc.

Cao Kiệt này khống chế Tinh Thần Kiếm đi quanh đấy một vòng, sau khi tìm được một vị trí, màn hình phát sóng chuyển cảnh, xuất hiện góc nhìn ngôi thứ nhất của Tinh Thần Kiếm, quả nhiên, dưới góc nhìn của Tinh Thần Kiếm nhìn thấy được chuỗi dấu chân của Mộc Vũ Tranh Phong, mà những người có góc nhìn thượng đế như khán giả đương nhiên biết rõ rằng, chuỗi dấu chân này đủ để bại lộ vị trí của Mộc Vũ Tranh Phong.

“Quả nhiên bị phát hiện.” Phan Lâm nói, “Tô Mộc Tranh quá sơ suất! Sai lầm này không nên có.”

“Ừ, xem ra việc Diệp Thu giải nghệ gây ảnh hưởng khá lớn đến tâm lý cô ấy, dù sao cô ấy vừa ra mắt đã luôn bên cạnh Diệp Thu mà.” Lý Nghệ Bác nói như đúng rồi.

“Ai nha, phải làm sao đây?” Trần Quả rất khẩn trương tóm lấy cánh tay Diệp Tu.

Diệp Tu chỉ mỉm cười, sau khi phà ra một ngụm khói mới nói: “Dấu chân mới là cái bẫy thực sự.”

“Cái gì?” Trần Quả ngơ ngẩn, quay đầu nhìn về phía Diệp Tu, thật ra cô cũng không phải đang hỏi Diệp Tu, cô chỉ lo lắng mà lầm bầm một mình thôi.

“Nhìn.” Diệp Tu chỉ màn hình, một tiếng pháo vang truyền đến, Trần Quả vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy Mộc Vũ Tranh Phong trong màn hình đã muốn Phi Pháo nghiêng người thoát ra, tiện thể bắn một phát Pháo Chống Tăng trên không trung về phía Tinh Thần Kiếm đang lén lút sau góc tường.

Rõ ràng Cao Kiệt không hề dự đoán được đối thủ sẽ bất chợt tấn công, ba quả đạn pháo của Pháo Chống Tăng rít gào bay đến, muốn trốn nhanh cũng không kịp, Tinh Thần Kiếm bị khí áp từ đạn pháo nổ văng lên tường.

Khi Mộc Vũ Tranh Phong Phi Pháo rơi xuống, vẫn dừng chân trên một nóc nhà, miệng pháo tối om chĩa về phía Tinh Thần Kiếm, một chuỗi tia lửa bắn ra. Một quả đạn pháo bay ra không xa liền nổ thành mấy mảnh đạn pháo nhỏ, rơi thành mấy đường vòng cung xuống phía Tinh Thần Kiếm, Tinh Thần Kiếm vô luận đi hướng nào cũng bị chúng rơi trúng.

Kỹ năng của bậc thầy pháo súng: Pháo Mảnh Đạn. Đạn pháo bắn ra nổ thành tám mảnh đạn rơi xuống, tiến hành công kích trong phạm vi.

Kỹ năng này thường là đứng trên đất phẳng sử dụng chiêu Pháo Mảnh Đạn hướng lên không, sau khi đạn pháo nổ tung thì mảnh đạn pháo sẽ rơi từ trên trời xuống bao phủ mục tiêu. Nhưng lúc này bản thân Mộc Vũ Tranh Phong đang đứng trên cao, giảm bớt được thao tác tính toán có chút khó khăn.

Dù rằng Tinh Thần Kiếm không thể né tránh nữa, nhưng vẫn còn vấn đề chịu tổn thương nhiều hay ít. Đứng yên sẽ chịu tổn thương từ cả tám mảnh đạn. Vì vậy, Cao Kiệt điều khiển Tinh Thần Kiếm xông về phía trước. Thương tổn không thể nào tránh, hắn ta quyết định rút ngắn khoảng cách với Mộc Vũ Tranh Phong. Hiện tại người đã ở gần đây, lòng vòng đánh lén không còn tác dụng nữa.

Có Tam Đoạn Trảm mở đường, Tinh Thần Kiếm sau khi ăn hai mảnh đạn đã nhanh chóng lao đến bên dưới căn nhà nọ, lập tức đánh ra một chiêu Thăng Long Trảm, một đường kiếm phát sáng vung lên cao thì người đã phi thân lên.

Dựa vào kỹ năng phi lên cao mạnh mẽ này, Cao Kiệt tin tưởng bậc thầy pháo súng tuyệt đối không thể ngăn cản hắn phi thân lên nóc nhà.

Quả nhiên, người vừa nhảy lên cao đã thấy Mộc Vũ Tranh Phong lui về phía sau, tiếp tục giữ một khoảng cách với Tinh Thần Kiếm.

Vừa nhìn thấy Tinh Thần Kiếm sắp dừng chân trên nóc, Mộc Vũ Tranh Phong đã vươn tay “tạch” một tiếng, một cái bật lửa đang cháy rời khỏi tay cô, vẽ ra một đường cong trên không rồi bay tới mái hiên bên cạnh.

Nhiệt Cảm Phi Đạn! Lợi dụng nguồn nhiệt của bật lửa dẫn đường cho đạn bay từ cao xuống tấn công đối phương, phạm vi công kích rộng, uy lực lớn, một kỹ năng rất trâu bò.

Thế nhưng, quá chậm ! !

Tinh Thần Kiếm chưa đáp xuống đã nhảy lên dùng một chiêu Rút Kiếm Trảm, kiếm quang trắng như tuyết xẹt qua, một tiếng “keng” chuẩn xác chẻ đôi bật lửa chưa kịp rơi xuống đất.

“Quá đẹp mắt!!” Phan Lâm và Lý Nghệ Bác đồng thời khen ngợi thao tác vô cùng đặc sắc này của Cao Kiệt, nhưng vào lúc này, khung tin tức bên kia chợt hiện ra một cái mặt cười do Tô Mộc Tranh gửi đến, theo sau đấy là một cột sáng to từ trên trời giáng xuống, vây cả người Tinh Thần Kiếm vào đấy, ngay cả mái hiên mà Tinh Thần Kiếm đang đứng cũng bị nổ sập.

Cột sáng xoay tròn, chớp mắt đã phân thêm sáu cột sáng nhỏ, vừa tự xoay vừa xoay quanh cột sáng to ở giữa, từng bước lan rộng ra, bông tuyết tung bay theo đấy, khắp trời một vùng trắng xóa.

Đại chiêu cuối cùng của bậc thầy pháo súng: Vệ Tinh Xạ Tuyến.

“Một chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến quá ngon lành!!!” MC chuyên nghiệp Phan Lâm phản ứng khá nhanh nhạy, lập tức bắt kịp thêm một câu thế này, cứ như lời khen “đẹp mắt” trước đấy dành cho Cao Kiệt là đã dự kiến trước để đệm cho câu khen tiếp theo của Tô Mộc Tranh vậy.

Phản ứng của Lý Nghệ Bác cũng không hề chậm, vội vàng nói: “Cao Kiệt lần này tính sai rồi.”

“Chúng ta hãy nhìn xem tổn thương do Vệ Tinh Xạ Tuyến gây ra…” Phan Lâm phối hợp với hình ảnh cột máu của Tinh Thần Kiếm mà đạo diễn đã đưa.

“Dự là mất một phần ba.” Lý Nghệ Bác nói.

“Chúng ta hãy cùng nhìn xem…..Quả nhiên! Máu của Tinh Thần Kiếm đã tụt mất một phần ba, một chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến này quá dữ dằn. Hơn nữa còn chịu thương tổn của Pháo Chống Tăng và hai mảnh đạn pháo nữa, Cao Kiệt rơi vào thế cực kỳ bị động!” Phan Lâm ồn ào.

“Đúng vậy, tiếp theo hãy nhìn xem cậu ta còn cách nào để tiếp cận Mộc Vũ Tranh Phong không. Giữ khoảng cách như vậy, không thể nào đánh trúng bậc thầy pháo súng.” Lý Bác Nghệ nói.

“Anh phân tích chẳng sai chút nào.” Phàn Lâm vội vàng tiếp lời.

Từ lúc cho rằng Mộc Vũ Tranh Phong sẽ bị đánh lén đến khi Tinh Thần Kiếm bị đánh đến trở tay không kịp, chớp mắt nổ hết một phần ba HP, nhóm fan trong tiệm net Hưng Hân đều ngơ ngác quên cả trầm trồ khen ngợi, bao gồm Trần Quả.

Mãi cho đến khi cô nghe được Diệp Tu bên cạnh nói một câu: “Cao Kiệt không có cơ hội, tinh thần của Tô Mộc Tranh rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.