Quả thật trên sàn đấu, Bánh Bao trông chẳng khác gì lúc mới bắt đầu,
vẫn hết sức hăng hái bụp nhau với Vạn Kiếm Quy Nhất của Lâm Dịch, thi
thoảng sẽ đánh ra một chiêu kì quái gì đó, Lâm Dịch cũng sẽ vô cùng bình thản đỡ lấy. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, cục diện cuộc chiến vẫn
không hề thay đổi, Lâm Dịch vẫn nắm chắc thế trận. Nếu không thì làm sao mà ngay cả khán giả bình thường còn nhất trí cho rằng trận này đã rõ
thắng thua?
Tiêu Kiệt nhìn trận đấu đang diễn ra, nở nụ cười.
“Thật là lì đòn.” Tiêu Kiệt nói.
“Lì đòn? Vậy thì anh nhầm rồi. Nhóc ấy không hề lì đòn bởi thật tâm
nó chưa hề nghĩ đến việc từ bỏ trận đấu này, nó chỉ đang tiếp tục đánh
theo tiết tấu của nó thôi. Đúng là bây giờ Lâm Dịch đang nắm giữ thế
trận, nhưng nếu nói thắng bại đã rõ thì có phần hơi sớm đó.”
“Ha ha.” Tiêu Kiệt cười một tiếng, mặt đầy ý xem thường kẻ đang đang
tranh luận với mình. Hiển nhiên trong mắt gã, Diệp Tu chỉ đang lừa mình
dối người thôi, cục diện đã thế này, nói thắng thua có gì mà sớm?
Tiêu Kiệt quay lại nhìn màn hình thi đấu, liền thấy Bánh Bao Xâm Lấn
ra một chiêu rõ vô lý, một cái Tập Kích Gối Cường Lực đột nhiên hướng về phía Vạn Kiếm Quy Nhất đánh tới, Lâm Dịch điều khiển Vạn Kiếm Quy Nhất
tránh sang một bên, định thừa cơ phản kích. Ai ngờ đúng lúc này Bánh Bao đang ở sát người Vạn Kiếm Quy Nhất lại quay ngoắt đầu sang, quát lên
một tiếng chói tai.
Kỹ năng của lưu manh: Đe Dọa.
Đe Dọa là kỹ năng mang tính trạng thái, thuộc hệ tinh thần, không gây sát thương trực tiếp mà làm giảm lực công kích của đối phương. Không có cách nào tránh được kỹ năng thuộc hệ tinh thần, chỉ có thể dùng các kỹ
năng đề kháng tương ứng hoặc sức đề kháng tinh thần của chính bản thân
nhân vật để trung hòa hoặc tiêu trừ tác dụng của nó.
Từ đặc điểm cũng như hiệu quả của kỹ năng này, có thể thấy được vừa
nãy Bánh Bao bộp một phát ra chiêu Đe Dọa đúng là có hơi cạn lời thật.
Cho dù có muốn liều mạng ác chiến với đối phương, sợ không ứng phó kịp
nên dùng để giảm lực công kích nhưng ai lại phối hợp Tập Kích Gối Cường
Lực. Địch giờ thì có trúng Đe Dọa đấy, cơ mà bản thân cũng bay theo
chiều lực quán tính của Tập Kích Gối Cường Lực luôn rồi. Vạn Kiếm Quy
Nhất tuy bị giảm lực công kích nhưng đâu phải không thể cử động, nên đã
tiếp tục ra đòn phản kích đã chuẩn bị sẵn từ nãy. Một Đao Đón Gió cứ thế mà đuổi theo lưng Bánh Bao.
Bánh Bao tuy phản ứng nhanh, nhưng chiêu Một Đao Đón Gió này Lâm Dịch đánh rất đúng lúc, chuẩn xác trúng mục tiêu.
Bánh Bao Xâm Lấn bị đánh trúng, cả người nhào về phía trước. Lâm Dịch lập tức điều khiển Vạn Kiểm Quy Nhất dùng Tam Đoạn Trảm đuổi theo mà
chém. Ai ngờ Bánh Bao Xâm Lấn vừa mới trượt chân bỗng đứng phắt lại,
búng người ngược về phía Vạn Kiếm Quy Nhất. Lâm Dịch còn đang sững sờ đã thấy một luồng kiếm khí bay thẳng về phía mình. Bánh Bao Xâm Lấn kia
vốn là lưu manh vậy mà giờ lại bất thình lình xuất chiêu Một Đao Đón
Gió. Tam Đoạn Trảm đương nhiên không đọ nổi mà bị ngắt chiêu, Vạn Kiếm
Quy Nhất cũng bị chém đến xiêu vẹo.
Khán giả lập tức xôn xao, người nào người nấy thộn cả mặt ra. Rốt
cuộc Bánh Bao chơi nghề gì bây, sao tự dưng ra được chiêu Một Đao Đón
Gió dữ thần vậy. Cũng có người nhạy bén đã lập tức nghĩ tới kỹ năng mới
cấp 75 của lưu manh: Ăn Miếng Trả Miếng.
Ăn Miếng Trả Miếng là kỹ năng dưới hình thức trạng thái, khi sử dụng
sẽ dán một loại buff lên cho nhân vật. Buff này mất đi khi trúng sát
thương, nhưng sẽ giúp nhân vật nhớ được kỹ năng địch vừa phóng ra, và kỹ năng đó lập tức xuất hiện trong danh sách kỹ năng của nhân vật. Hiệu
quả và số lần sử dụng kỹ năng vừa học lỏm được phụ thuộc vào cấp bậc của Ăn Miếng Trả Miếng, khi sử dụng cũng mất gấp đôi mana so với chính chủ.
Rất hiển nhiên vừa rồi Bánh Bao Xâm Lấn đã mở trạng thái Ăn Miếng Trả Miếng, cho nên khi trúng chiêu Một Đao Đón Gió, nhân vật đã nhớ được kỹ năng này mà ra tay phản công. Nhưng thế này lại nảy sinh ra một vấn đề
trong việc Bánh Bao dùng Ăn Miếng Trả Miếng: trước đó đã ra chiêu Đe
Dọa, sau lại đi trộm cái skill bị Đe Dọa ảnh hưởng, dẫn đến chiêu Một
Đao Đón Gió mà Bánh Bao Xâm Lấn học trộm đã bị Đe Dọa giảm uy lực vốn
có. Đánh ngược một đòn quá đẹp, nhưng lại càng làm người ta không hiểu
nổi chiêu Đe Dọa trước đó sử dụng làm chi.
Dù vậy, nhờ vào chiêu Một Đao Đón Gió khiến Lâm Dịch trở tay không
kịp, Bánh Bao chớp được cơ hội phản kích liền mãnh liệt tấn công.
Fanclub Hưng Hân lập tức lên tinh thần, ra sức cổ vũ, hò hét hai chữ
“Bánh Bao”. Bên chỗ ngồi tuyển thủ của Hưng Hân, Tôn Triết Bình lại nhíu mày. Hắn đang suy nghĩ đoạn vừa rồi, mà vừa vặn lúc này màn hình phát
sóng cũng chiếu lại cảnh phản kích của Bánh Bao. Tôn Triết Bình nhìn
thêm một lần rồi ghé sang chỗ Diệp Tu: “Nếu như không có Đe Dọa, Một Đao Đón Gió đầu tiên…”
“Sẽ nhanh hơn, lực xung kích cũng mạnh hơn, sẽ trúng Bánh Bao Xâm Lấn trước khi nó rơi xuống đất bởi quán tính của Tập Kích Gối Cường Lực.
Đòn đánh ấy sẽ được tính là công kích trong không trung, Bánh Bao sẽ bị
đánh bay khá xa, buộc phải Chịu Thân. Trong tình huống đó mà bật ngược
bằng Một Đao Đón Gió thì hiệu quả sẽ không ngon như bây giờ.” Diệp Tu
nói.
“Vậy nó…”
“Đừng hỏi tôi nó dùng Đe Dọa có chủ đích như vậy hay không, tôi cũng
bó tay.” Diệp Tu nói. Đây chính là nét đáng sợ trong đấu pháp chập mạch
của Bánh Bao. Một thao tác ngoài dự đoán của cậu chàng hoàn toàn có thể
là một nước cờ vô dụng, hoặc có thể là điểm mấu chốt cực kì tinh vi. Nếu nhìn thao tác này là nước cờ phế thì nó chỉ có tác dụng chọc cười thiên hạ, nhưng nếu nhìn thành điểm mấu chốt thì sẽ hiểu ra nó là điểm sáng
quyết định trận đấu. Mà kiểu điểm sáng này còn rất khó lòng phòng bị.
Mạnh như Tôn Triết Bình còn phải suy ngẫm khi chuyện đã rồi, huống chi
trong thi đấu nó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, mấy ai có thể nắm
bắt kịp chi tiết vi diệu ấy?
Bánh Bao phản công một tràng làm cho mặt mũi Tiêu Kiệt thêm mấy phần
khó coi. Nhưng Lâm Dịch rốt cuộc vẫn là một tuyển thủ rất vững. Rất
nhanh hắn đã chống đỡ qua đợt tấn công của Bánh Bao, một lần nữa cướp
lại thế trận, khiến đợt phản kích vừa rồi của Bánh Bao trông như giãy
dụa trước khi chết vậy. Tiêu Kiệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khá đắc ý liếc qua bên Hưng Hân. Vừa vặn thấy Diệp Tu quay đầu lại, bèn lập tức cười mà nói: “Đúng là khó đoán thật!”
“Cho nên lúc nãy anh mới nói cậu ta thú vị?” Diệp Tu cười.“Phải đó.”
Tiêu Kiệt gật đầu, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng khán giả hô lớn đầy
kinh ngạc. Tiêu Kiệt vội vàng quay đầu, đã thấy Vạn Kiếm Quy Nhất của
Lâm Dịch đang bị Bánh Bao Xâm Lấn đè xuống, dùng Bá Vương Liên Quyền mà
nã tới tối tăm mặt mũi.
Cái hợi gì vừa xảy ra vậy?
Tiêu Kiệt kinh hãi, thế trận vừa mới ổn định sao đã thành thế này rồi?
Màn hình điện tử vừa khéo chiếu lại khoảnh khắc mới xảy ra.
Tập Kích Gối Cường Lực. Lại là Tập Kích Gối Cường Lực! Có điều lần
này hai bên chỉ cách nhau một đoạn ngắn, Vạn Kiếm Quy Nhất của Lâm Dịch
đang liên kích bằng một chiêu Đâm Ngược Gió, nhưng Bánh Bao Xâm Lấn lại
đột nhiên hăng máu, Tập Kích Gối Cường Lực thẳng tiến. Bánh Bao Xâm Lấn
đúng là có bị Đâm Ngược Gió xin tí huyết nhưng lại thành công phá vỡ
vòng kiếm, trực tiếp tung ra Bá Vương Liên Quyền, từ không trung đập Vạn Kiếm Quy Nhất ngã sấp mặt, sau đó là đến cảnh vừa rồi.
Tiêu Kiệt ngây người.
Nếu nói là giãy dụa trước khi chết thì giãy một lần thôi chứ con! Có
đứa nào giãy đi giãy lại hoài không tạch không? Cứ giãy mãi như này, chả lẽ mày là zombie có skill bất tử chắc?
Chẳng lẽ thật sự còn quá sớm để nói thắng thua sao? Ý nghĩ này thoáng lướt qua tâm trí Tiêu Kiệt nhưng gã không tài nào chấp nhận được. Bàn
về trang bị, họ mạnh hơn; về tuyển thủ, bên họ cũng ổn định hơn; về thế
trận, họ vẫn luôn chiếm ưu thế; kể cả thanh máu hiện tại của hai nhân
vật, Bánh Bao vừa mới giãy chết mấy cái cũng chẳng còn bao nhiêu máu.
Một Đao Đón Gió bắt buộc phải trúng chiêu mới học lỏm được, đã vậy còn
ăn trọn cả Đâm Ngược Gió nữa, lượng sát thương đâu có nhỏ. Thêm vào
trước đó Lâm Dịch luôn áp chế được cục diện, đập cho Bánh Bao Xâm Lấn
thua mình đến nửa cây máu, lẽ nào như vậy mà vẫn có thể bị lật ngược thế trận?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Lúc này Tiêu Kiệt đâu còn lòng dạ nào mà quay qua Hưng Hân để cười
duyên, hay vểnh cái mặt làm cha thiên hạ nữa. Gã chăm chú nhìn màn hình, thấy rõ thanh máu bên mình vẫn dài hơn một đoạn, nhưng trong lòng gã
lại không kiềm chế nổi bắt đầu hoang mang.
Tiêu Kiệt hoang mang cũng đúng thôi. Trận đấu dần tiếp tục, Bánh Bao
thế mà đã thật sự lật ngược thế trận từng chút từng chút một, còn Lâm
Dịch vốn ổn trọng lại có vẻ như khống chế không nổi cục diện nữa rồi.
Bây giờ, mỗi khi Bánh Bao lên cơn bất chợt đều gây được sát thương cho
hắn. Tuy hắn lâu lâu có phản kích được đôi chút nhưng còn khuya mới bì
được hiệu suất tấn công của Bánh Bao.
Tiêu Kiệt càng lúc càng mất bình tĩnh, trong mắt đã nhen nhóm lửa
giận, xem chừng rất bất mãn với biểu hiện của Lâm Dịch. Chỉ tiếc lửa
giận của gã không cách nào len lên nổi sân đấu. Thanh máu hai nhân vật
dần đuổi kịp nhau, nốt gót nhau, bám sát nhau, để rồi cuối cùng, đã đồng thời chạm mốc 8%.
Fanclub Hưng Hân triệt để nổi điên, tay có thứ gì gõ ra tiếng được là gõ khí thế, dưới sự chỉ huy của Điền Thất mà du dương trầm bổng hô
“Bánh Bao, Bánh Bao”.
Bánh Bao không hề khiến họ thất vọng, mà biểu hiện của Lâm Dịch mới
là càng lúc càng chán so với lúc đầu. Fanclub Tru Tiên vẫn đang gào thét cổ vũ đội trưởng nhà mình, nhưng đến khi thanh máu Bánh Bao là 5% mà
Vạn Kiếm Quy Nhất thì 3%, bọn họ thật như đang ngồi trên đống lửa. Cục
diện trận đấu đang ngon đến vậy, sao lại tự dưng đánh mất được chứ?
Thế nhưng dù là 5% hay 3% HP thì cũng đều có thể tạch trong một đợt
công kích. Đã đánh đến đây, chỉ còn xem ai có thể nắm được cơ hội cuối
cùng.
Cả fan, cả tuyển thủ của cả hai bên đều đã đứng dậy, chăm chú dõi theo màn hình thi đấu.
Bánh Bao Xâm Lấn!
Lại là Bánh Bao, lại là thao tác quỷ dị khó lường đã giúp cậu nắm
được cơ hội, nắm được điểm sáng quyết định này, Vạn Kiếm Quy Nhất chỉ
còn 3% máu không thể chờ nổi đến cơ hội kế tiếp. Lôi đài trận đầu tiên,
Bánh Bao Xâm Lấn thắng!
“Ồ ô ố ồ ô!!!” Fan Hưng Hân sung sướng reo hò, các tuyển thủ cũng vỗ
tay ăn mừng. Bên phía Tru Tiên tuy có hơi ảm đạm thật nhưng dù sao đây
vẫn là đấu lôi đài, đánh đến đối thủ chỉ còn 5% máu mới ngã xuống, tình
huống thế này không tính là gay. Tuy nhiên, khi đội tưởng Lâm Dịch từ
trên đi xuống, ông chủ Tiêu Kiệt lại sầm mặt quở mắng.
“Cậu đánh kiểu gì vậy? Đã chiếm được ưu thế đến đó còn để đối thủ lật ngược? Cậu như thế này làm sao có thể làm gương cho các đội viên đây?”
“Thực xin lỗi…” Lâm Dịch trên mặt chất đầy mệt nhọc, nhưng cũng chỉ đành lặng lẽ để ông chủ trút giận.