Lúc Trần Quả tới, trên đầu cũng đầy pháo hoa như Diệp Thu, nhìn nhau không biết nên nói gì. Trần Quả thấy dáng vẻ tiếc nuối buồn bã của Tô Mộc Tranh mà đau lòng, bước tới quan sát ống pháo hoa trong tay cô: “Không thể dùng thêm lần nữa à?”
“Không thể, loại này dùng được một lần à.” Tô Mộc Tranh nói.
“Để tôi xem.” Diệp Thu vươn tay.
Tô Mộc Tranh đưa, Diệp Thu nhận lấy, quan sát thử, sau đó thở dài “Đúng vậy, hỏng rồi, không thể dùng lại.”
“Cậu hiểu gì không đấy?” Trần Quả ở cạnh giật lấy, đối với việc Diệp Thu nhanh chóng phán xét hết cách như vậy đặc biệt không hài lòng.
“Chị nhìn đi, chỗ trong này nè….” Diệp Thu chỉ cho Trần Quả xem. “Cô ấy dùng một lần bắn ra được nhiều pháo hoa như vậy, đó là nhờ lực bắn mạnh, thành thử ra chỗ này bị đụng hư. Giờ nếu nhét trở vào, kẹt không tới đó sẽ không bắn được nữa.”
Hiển nhiên, Trần Quả không ngờ rằng Diệp Thu có thể nói ra nguyên nhân, bừng tỉnh sau vài giây, nhưng lại không tìm được vị trí mấu chốt mà Diệp Thu bảo. Chỉ nhìn từ trên xuống dưới rồi bảo, “Không thể sửa chút sao? Ví dụ như chỗ phát lực ấy?”
Diệp Thu lắc đầu.
Nhất thời, Trần Quả không biết nói gì cho phải. Cầm ống pháo hoa đã hỏng kia, không biết có nên trả cho Tô Mộc Tranh không.
Nhưng Tô Mộc Tranh lại nhanh chóng thu hồi vẻ tiếc nuối, tỉnh queo nhận lấy ống pháo hoa bị hỏng từ Trần Quả, tự xem xét hồi, sau đó bỏ vào túi xách.
“Diệp Tu đâu?” Rồi Tô Mộc Tranh hỏi.
“Còn chưa dậy.” Trần Quả trả lời.
“Vừa mới ngủ à?”
“Không phải, tối qua ngủ rồi, hôm qua cậu ấy uống chút rượu.” Trần Quả nói.
“Uống rượu…” Tô Mộc Tranh nở nụ cười: “Anh ấy không thể đâu.”
“Đúng vậy.” Trần Quả cũng cười.
“Thế à, thế à? Sau đó ảnh say hả?” Diệp Thu vội hỏi.
“Không đâu, cậu ta biết lúc nào mình không thể uống nữa, không giống ai đó.” Trần Quả nói.
Diệp Thu còn nhớ rõ hành động vĩ đại tối qua, làm bộ không nhớ lại không phải phong cách của cậu. Đành phải xấu hổ khụ hai cái, sau đó vùi đầu nghịch máy tính. Lúc này từ trên lầu truyền xuống tiếng bước chân, bóng dáng Diệp Tu nhanh chóng xuất hiện tại cầu thang, nhìn thấy Tô Mộc Tranh đứng dưới, vẫy tay chào: “Đến rồi à.”
“Vâng.” Mu bàn tay Tô Mộc Tranh giấu sau lưng, gật đầu.
“Thằng kia đi chưa?” Diệp Tu lại hỏi.
Trần Quả đứng nhích ra để Diệp Tu nhìn thấy “thằng” bị cô che mất.
“Chuẩn bị đi.” Bên này, Diệp Thu đã tắt máy tính đứng dậy.
“Đi sớm vậy? Mọi người cùng ăn cơm đã!” Trần Quả nói.
“Không đi không được.” Diệp Thu bất đắc dĩ nói: “Chậm nữa sẽ không kịp cơm tối, tôi cũng không giống tên bất hiếu nào đó.”
“Ừ, em bao cả phần anh, ngoan ngoãn ở nhà hén.” Diệp Tu nói.
“Hừ lý tưởng của em còn chưa thực hiện, anh nhanh chóng về nhà đi.” Diệp Thu nói.
Trần Quả đen mặt, chú em này còn thương nhớ việc bỏ nhà đi bụi à? Đến đây kêu Diệp Tu về, rốt cuộc là ý của nhà họ Diệp hay chỉ muốn đem anh trai về, bản thân thì yên tâm chuồn đi.
“Đi đây.” Diệp Thu quả thực đã chuẩn bị sớm chứ không phải ý muốn bất chợt, áo măng tô đã cầm xuống lầu. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, lễ phép chào tạm biệt với hai cô gái, ngăn hai người đưa tiễn, một mình rời khỏi. Đợi khi bước tới cửa, mới quay người vẫy tay với Diệp Tu: “Em đi đây, anh trai khốn kiếp.”
“Mấy giờ bắt đầu hoạt động?” Diệp Tu đã tập trung tinh thần vào công việc.
Nhìn gương mặt giống hệt mình biểu lộ vẻ mặt chuyên chú mà cậu chưa từng thấy, Diệp Thu muốn nói gì, môi lại mấp máy không thành tiếng, vẫy tay lần nữa với hai cô gái, sau đó ra khỏi tiệm net.
“Cậu ấy đi rồi.” Trần Quả nói với Diệp Tu.
“Biết, tui nghe thấy.” Diệp Tu nói.
“Vậy sao cậu không có tí phản ứng gì vậy?”
“Có chứ, tan nát hết cõi lòng rồi nè.” Diệp Tu nói.
“…….” Trần Quả câm nín.
“Hoạt động tới giữa trưa mới bắt đầu, giờ vẫn còn sớm. Dẫn em xem chỗ anh ở đi.” Tô Mộc Tranh nói.
“Được.” Diệp Tu đứng dậy.
“Á…” Trần Quả chợt hoảng hồn. Quan hệ gữa Diệp Tu và Tô Mộc Tranh rất tốt. Mà cô lại sắp xếp Diệp Tu ở chỗ như vậy. Nếu để Tô Mộc Tranh thấy được, trong lòng sẽ không thoải mái nhỉ? Trần Quả không muốn làm thần tượng khó chịu, nhưng giờ phút này, cô không thể thay đổi được gì.
Diệp Tu dẫn Tô Mộc Tranh lên lầu, Trần Quả lo lắng không yên đi phía sau.
Đợi đến khi Diệp Tu mở cửa phòng chứa đồ giới thiệu với Tô Mộc Tranh, hai mắt Trần Quả nhắm chặt lại.
“A, không tồi, không tồi, nơi này thích hợp với anh thật đấy.”
Ai dè Trần Quả nghe thấy Tô Mộc Tranh nói vậy, giọng điệu không giống như châm chọc. Trần Quả mở mắt nhìn về phía Tô Mộc Tranh, quả nhiên không thấy hờn giận gì, cô ấy đang nằm bò dưới khung cửa sổ nhỏ, xem thử độ cao này có thể nhìn thấy bên ngoài không.
“Em muốn leo lên hả?” Diệp Tu cũng bình luận hành động của Tô Mộc Tranh.
“Không biết nhìn từ đây sẽ thấy nơi nào?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Anh cũng không nhìn thấy.” Diệp Tu nói.
“Nhìn thử nhá.”
“Có gì đâu mà nhìn.”
“Em xem có thể thấy cửa sổ phòng em không.” Tô Mộc Tranh nói.
“À, để anh ngẫm thử….” Diệp Tu cũng không phải nói cho có lệ. Luyện được thành tài từ game online, hắn khá nhạy bén với góc nhìn và khoảng cách. Hắn sống nhiều năm ở Gia Thế, vốn dĩ rất quen thuộc rồi, bấy giờ cẩn thận nhớ lại vị trí phòng của Tô Mộc Tranh, gật đầu nói: “Có lẽ nhìn thấy đó.”
“Thiệt không? Em xem thử đã.” Tô Mộc Tranh nói.
“Em thấy được à.” Diệp Tu bất đắc dĩ, rõ ràng Tô Mộc Tranh không đủ cao.
“Cho em mượn giẫm cái.” Tô Mộc Tranh nói.
“Đang nói chuyện với anh hả? Chị chủ, thời điểm biểu hiện sự nhiệt tình của fan hâm mộ tới rồi đó.” Diệp Tu nói.
Mặt Trần Quả đầy vạch đen, làm fan não tàn, cô cũng không tàn đến mức độ này.
“Để chị lấy ghế.” Trần Quả chỉ có thể làm được vậy.
Cuối cùng, mong muốn nhỏ bé của Tô Mộc Tranh được hoàn thành nhờ một cái ghế.
“Có thể nhìn thấy thật đó.” Tô Mộc Tranh vừa lòng bước xuống.
“Thật không, thật không? Ở đâu? Chị cũng muốn nhìn.” Sức mạnh theo chân idol của Trần Quả lại bùng cháy.
“Chị chủ, chị không tới mức đó chứ?” Diệp Tu nói.
“Thì sao?”
“Cửa sổ phòng chị thấy được mà, cần gì phải gian khổ như vậy?” Diệp Tu nói.
“Thế à? Chỉ chị xem với.” Ba người bèn đi đến phòng Trần Quả, bên cạnh cửa sổ, Diệp Tu đếm trên dưới trái phải, nói vị trí cho Trần Quả.
“Cảm thấy thật gần.” Tô Mộc Tranh nói.
“Đúng đó, đúng đó.” Trần Quả kích động.
“Chắc sáng thức dậy tụi mình có thể chào buổi sáng được đó.” Tô Mộc Tranh nói.
“Được lắm luôn.” Trần Quả tiếp tục kích động.
“Lần sau tụi mình thử xem.” Tô Mộc Tranh nói.
“Được được.” Trần Quả nói.
“Nhớ số điện thoại để dễ liên lạc.” Tô Mộc Tranh lấy di động ra.
Trần Quả hạnh phúc muốn xỉu, cô đương nhiên biết Diệp Tu có cách liên lạc với Tô Mộc Tranh, nhưng sao lại không biết xấu hổ xin xỏ chứ. Hiện tại Tô Mộc Tranh tự mình nói ra, nên cô tuyệt đối sẽ không khách sáo.
“Được rồi, chúng ta xuống dưới đi, bên dưới không có ai.” Diệp Tu nhắc nhở.
“Em buồn ngủ, em qua chỗ anh ngủ chút.” Sau khi ra khỏi phòng Trần Quả, Tô Mộc Tranh nói.
“Buồn ngủ?” Diệp Tu khó hiểu.
“Năm mới vui vẻ!” Tô Mộc Tranh đột nhiên hét to lên, hai tay duỗi từ phía sau lên. Diệp Tu lập tức né tránh theo phản xạ. Trần Quả cũng kinh ngạc, còn cho rằng Tô Mộc Tranh chuẩn bị sẵn, kết quả nhìn lại, phát hiện Tô Mộc Tranh cầm ống pháo hỏng trong tay, mà lúc này, không còn pháo hoa giấy bay ra nữa.
“Ha ha, hỏng mất rồi.” Tô Mộc Tranh đưa ống pháo cho Diệp Tu coi. Tuy nó bị hỏng, nhưng mục đích giật mình đã đạt được, không có pháo hoa giấy phun ra sướng mắt cũng vừa lòng.
“Hở?” Diệp Tu lấy qua nhìn, “Là em làm à?”
“Vâng.”
“Làm suốt đêm, nên không ngủ?”
“Không ngủ được.” Tô Mộc Tranh nói.
“Vậy đi ngủ lát đi.” Diệp Tu đưa Tô Mộc Tranh vào phòng chứa đồ của mình.
“Bằng không qua phòng chị ngủ hén?” Trần Quả thốt ra. Sau đó chợt ngơ ngác, vì từ tối qua tới giờ, cô đã nói câu này ba lần, hết hai lần bị từ chối, bấy giờ, cô cũng có dự cảm xấu.
“Không cần đâu, ngủ xíu thôi mà.” Quả nhiên Tô Mộc Tranh cười từ chối, đi vào phòng liền nằm lên giường Diệp Tu.
“Khi nào bắt đầu hoạt động thì gọi em.” Tô Mộc Tranh nói.
“Ngủ lâu xíu, em đưa thẻ của em cho anh.” Diệp Tu nói
“Anh mở hai tài khoản luyện cùng lúc à?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Không, để chị chủ Trần luyện giúp em.” Diệp Tu nói.
“Ừ ừ, để chị luyện, chị cũng chơi bậc thầy pháo súng.” Trần Quả luôn miệng nói. Ý kiến của Diệp Tu quả thực tiện cả đôi đường, có thể tranh thủ luyện dùm Tô Mộc Tranh, mà Trần Quả cũng rất bằng lòng chơi nhân vật ấy.
“Ngủ đủ thì hãy xuống.” Diệp Tu nói câu cuối.
“Em biết rồi.” Tô Mộc Tranh gật đầu.
Diệp Tu và Trần Quả nhanh chóng ra khỏi phòng, xuống lầu. Tiệm net vẫn giống ngày hôm qua, nhưng không che giấu được sự vắng vẻ. Có điều, giờ Trần Quả không rảnh để ý chuyện này. Xuống dưới lầu, cô lập tức treo biển “Tạm ngừng kinh doanh” trước, sau đó nóng lòng cầm thẻ nhân vật “Phong Sơ Yên Mộc” của Tô Mộc Tranh chạy đi chơi, còn tích cực hơn cả Diệp Tu.
“Đoán coi ai đây?” Diệp Tu thấy Trần Quả vừa online đã nhanh nhẹn gửi tin nhắn.
“Quả Quả?” Đối phương trả lời, Trần Quả gửi tin cho Hàn Yên Nhu của Đường Nhu. Cô bé này không ở tiệm, nhưng để bụng với Vinh Quang lắm lắm