Dịch bởi Lá Mùa Thu
Phế Tích Trên Mây.
Gần như cùng lúc, khán giả và dàn tuyển thủ hai đội nhận được thông tin bản đồ. Màn hình điện tử, hình chiếu 3D, sóng trực tiếp và hai tivi nhỏ trong phòng chờ đồng loạt dựng khung tổng thể. Nhìn vào, không ai không há hốc mồm.
Hình chiếu 3D thấy rõ nhất, lơ lửng phía trên sàn đấu là một hòn đảo hình tròn trôi nổi, sáng rực dưới ánh sao giăng.
Hội tuyển thủ chuyên nghiệp lập tức vùi đầu thảo luận.
"Té phát chết luôn?"
Đó là phán đoán đầu tiên của họ.
Hình thức té phát chết luôn thường thấy trong kiểu bản đồ có thiết kế cho nhân vật cạn máu trong một nốt nhạc. Bản đồ lôi đài tuy có vùng cấm địa "tự ý xâm nhập giết không tha", trông thì giống đấy nhưng kỳ thực không phải, vì nhân vật rơi vào cấm địa không chết ngay tắp lự mà còn chờ NPC tấn công và được phép chọn cách xử lý. Trong khi đó, Phế Tích Trên Mây lơ lửng giữa không trung, nếu sẩy chân rơi khỏi hòn đảo sẽ có khả năng bay màu.
Trận sinh tử, dùng tấm bản đồ biết giết người?
Hội tuyển thủ xôn xao. Thông thường, trận nào càng quan trọng, các chiến đội càng đánh bảo thủ giữ mạng, mà những bản đồ thế này dễ phát sinh chuyện bất ngờ, ít ai sẽ chọn chúng để thi đấu. Dĩ nhiên rồi, vì người ta muốn thắng thua dựa trên thực lực và cố gắng, chứ ai lại muốn số phận của mình quyết định bởi yếu tố may mắn bao giờ?
Nhưng bản đồ roll ngẫu nhiên, biết đâu ông trời muốn vậy.
Mọi người còn đang bàn tán, bỗng thấy một luồng ánh sáng lan tỏa phía trên hòn đảo, chiếu rọi xuống theo hình cầu, phủ tràn biên giới bản đồ. Màn giới thiệu đơn giản cũng bắt đầu với câu thứ nhất đập tan mọi nghi hoặc của các tuyển thủ. Đây không phải bản đồ giết người. Vòm sáng hình cầu chính là tấm lưới bảo hộ, giữ cho nhân vật không rơi khỏi hòn đảo.
Thế là tiếng la ó cất lên từ hàng ghế các tuyển thủ này.
Sao không nói sớm? Mắc công tui suy nghĩ!
Camera zoom vào, khung cảnh trên đảo dần dần hiện ra với phế tích bị bỏ hoang, vắng lặng và cô độc. Trên đảo, khu vực còn đầy đủ hình thù nhất là hai tòa kiến trúc có phong cách trông như Kim tự tháp Aztek. Sau lưng chúng, một dòng sông lững lờ trôi qua rừng cây yên tĩnh. Nhờ ánh sao chiếu rọi, cây cối lấp lánh một màu lam nhạt trên nền tối tăm u ám. Mặt trước hai kim tự tháp cũng có cỏ cây mọc đầy, lấn chiếm và làm hoang phế dần chút tàn dư cuối cùng của tòa thành cổ.
Quan sát bản đồ, các tuyển thủ bắt đầu định hình đấu pháp và chiến thuật theo phong cách và kết cấu nghề đội mình một cách bản năng. Cùng lúc này, Hưng Hân và Luân Hồi cũng chính thức quyết định danh sách ra trận.
Phòng chờ của Luân Hồi bị bao phủ bởi bầu không khí nặng nề. Tâm lý có vững vàng và tự tin đến mấy, bị một chấp ba và rồi tạch ngược vẫn là chuyện quá đả kích tinh thần, nên ai nấy đều rầu rĩ không vui. Những lúc thế này, rất cần có người đứng ra nói gì đó với cả đội.
Có biểu hiện rất "miễn soi" trên lôi đài, nhưng đội trưởng Chu Trạch Khải không thường nói chuyện. Mọi khi đội phó Giang Ba Đào sẽ gióng tiếng trống cổ vũ sĩ khí toàn quân, hôm nay hắn là người góp phần cuối cùng vào thành tích lội ngược dòng chấn động của Đường Nhu thay vì mang về chiến thắng cho Luân Hồi, nếu hắn phát biểu, chỉ e lòng quân không thuận. Giang Ba Đào hiển nhiên cũng rõ điều này nên duy trì im lặng.
Thế nên khi cả đội vừa về phòng, người đầu tiên lên tiếng lại là Tôn Tường.
"Anh em lên tinh thần đi nào! Một điểm đầu người thôi mà, có gì to tát, vào đoàn đội giành lại là được." Cậu nói.
Lý thuyết không sai, mọi người nghe thấy đều gật đầu, nhưng... nhưng rồi cũng chẳng có gì khác biệt. Người Luân Hồi đều hiểu ý Tôn Tường, cố gắng lên tinh thần, chẳng qua buồn phiền trong lòng khó thể nào nói giải tỏa là giải tỏa ngay.
Lúc này bản đồ đoàn đội hiện trên tivi.
"Xem bản đồ trước đi." Phương Minh Hoa nói.
Cả phòng lắng xuống, nghe lời Phương Minh Hoa dõi mắt theo thông tin tổng thể và giới thiệu sơ lược bản đồ.
Là một hòn đảo lửng lơ giữa trời, rất gần với những vì sao, khung cảnh Phế Tích Trên Mây không đến nỗi lạ lùng quái dị, chỉ là một tổ hợp địa hình chưa từng gặp qua và Luân Hồi cần sắp xếp chiến thuật riêng cho nó, bắt đầu bằng việc xác định danh sách tướng ra sân.
Tổng chung kết, dù là chủ lực hay dự bị, dù khả năng có slot cao hay thấp, ai cũng không khỏi hồi hộp trong lòng, mong mỏi mình được điểm danh.
Trận chiến cuối cùng, những cái tên nào sẽ khoác lên mình vinh dự ấy?
Phương Minh Hoa tiếp tục cất tiếng: "Bạc Viễn, hôm nay trạng thái cậu không tốt lắm."
Lữ Bạc Viễn ngẩn người.
Hiểu Phương Minh Hoa đang muốn nói gì, Lữ Bạc Viễn cảm thấy chua chát vô cùng. Chẳng ai sẽ muốn mất mát cơ hội này, nhưng y biết hắn nói đúng. Phong độ của y đã không ổn từ hiệp trước, hai ngày nghỉ ngơi đã cố gắng rút kinh nghiệm mà kết quả vẫn không như kỳ vọng.
Một hai lần đánh tệ, chiến đội vẫn cho y cơ hội chứng minh, nhưng trận đoàn đội quyết định sống còn thì không phải lúc để đánh cược với may mắn và số phận.
"Vâng..." Cho nên dù đau lòng, Lữ Bạc Viễn không hề phản đối. Y không thể để chiến đội cứ bị liên lụy vì mình. Y chấp nhận phán xét của Phương Minh Hoa, cũng tức là đồng thuận hoàn toàn với danh sách chiến đội đưa ra sắp tới.
Phương Minh Hoa lập tức thảo luận nhanh với Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào. Cuối cùng, đội hình được công bố.
"Vậy trận đoàn đội, Bạc Viễn ngồi dưới nghỉ ngơi." Người công bố quyết định là Giang Ba Đào với tư cách đội phó.
"Rõ." Lữ Bạc Viễn gật đầu. Cho dù bản thân bất cam đến đâu, chiến thắng tối thượng của toàn đội mới quan trọng nhất. Vinh suy thành bại của cá nhân, thôi thì gác lại về sau hẵng tính.
"Trận đoàn đội, Ngô Khải, ông thế chỗ của Bạc Viễn trong năm slot đầu." Giang Ba Đào nói.
"Rõ." Ngô Khải xác nhận.
Trước khi Tôn Tường về với Luân Hồi, Lữ Bạc Viễn, Ngô Khải và Đỗ Minh đều là chủ lực hạng mục đấu đoàn. Tôn Tường gia nhập và chiếm một slot cứng, slot của ba người chỉ còn lại hai. Lữ Bạc Viễn là ngôi sao, có danh tiếng hơn hai người kia nên vị thế cũng vững chắc hơn. Từ đó Ngô Khải và Đỗ Minh rơi xuống đội hình luân phiên.
Hiệp hai Ngô Khải không xuất chiến, đến hiệp ba Lữ Bạc Viễn bị thay ra do phong độ kém, cơ hội vì thế về tay vị tuyển thủ chủ lực từng giúp Luân Hồi đoạt cúp vô địch liên tiếp hai mùa này. Hút fan không bằng Lữ Bạc Viễn, nhưng nếu hỏi trong nội bộ chiến đội, Ngô Khải được mọi người tin cậy không kém y hay bất kỳ tuyển thủ nào.
"Cố lên!" Lữ Bạc Viễn là người đầu tiên bước tới vỗ vai Ngô Khải.
"Ừm, tui biết." Ngô Khải gật đầu, không tỏ vẻ quá phấn khích trước mặt y.
Mà Đỗ Minh thì đang thấp thỏm không yên. Ngô Khải đã xác nhận thay thế Lữ Bạc Viễn, slot của bốn người Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường và Phương Minh Hoa khó thể lung lay, vậy mình có phần trong slot duy nhất còn lại không đây?
Tuy thường xuyên ra vào đội hình chủ lực, chỗ đứng của Đỗ Minh kỳ thực không quá vững chắc. Lữ Bạc Viễn còn bị thay ra, hắn không khỏi bất an trong lòng. Hắn cũng là người bị một chấp ba trên lôi đài...
"Đỗ Minh."
Mải xoắn quẩy, hắn nghe thấy tên mình được gọi, lập tức đứng phắt dậy.
"Slot thứ sáu ông lên."
"Hả! Vâng vâng!" Đỗ Minh mừng rỡ tột độ mà không dám thể hiện ngoài mặt vì biết Lữ Bạc Viễn đang buồn, chỉ âm thầm siết chặt nắm đấm.
Bốn cái tên Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường và Phương Minh Hoa chỉ được điểm qua gọn gàng, vì trừ phi phong độ tụt dốc trầm trọng, slot của họ trong một trận quan trọng thế này gần như là điều chắc chắn.
"Ok, vậy thì sáu người chúng ta sẽ giành lại một điểm kia!" Sau khi đội hình công bố xong, Phương Minh Hoa chốt lời.
Không có bài diễn thuyết gây high nào, cũng không có người pha trò làm loãng bớt bầu không khí, Luân Hồi chỉ quan sát bản đồ và sắp đặt đội hình như bao trận đấu bình thường khác. Thế mà nhờ vậy, tâm lý các tuyển thủ dần dần bình ổn lại. Lúc tên mình được điểm cuối cùng, Phương Minh Hoa tuyên bố sẽ giành về những gì đã mất, anh em Luân Hồi bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn.
Vì quán quân, bọn họ một đường đi đến hôm nay. Mục tiêu chung mà tất cả cùng truy đuổi là gì, mỗi người đều hiểu rất rõ.
Cần nói nhiều làm chi?
Không cần, họ chỉ cần bước vào trận, và chiến thắng.
Họ đã từng thành công một lần, hai lần, ba lần, rất rất nhiều lần. Gần ba năm qua, trong Liên minh này không chiến đội nào hiểu về chiến thắng và làm sao để chiến thắng hơn họ.
"Xuất phát!" Sau cuối, vị đội trưởng trầm mặc của Luân Hồi chỉ nói hai chữ. Xét trên bình diện khắt khe, Chu Trạch Khải quả thật không phải một đội trưởng đúng cương vị. Nhưng nói xong hai chữ nọ, hắn liền bước lên trước nhất, suất lĩnh toàn quân Luân Hồi kể cả những người không ra trận, cùng họ đi hết quãng đường hầm không dài cũng không ngắn dành cho tuyển thủ, quay về sàn đấu.
La ó? Đả đảo?
Tất cả đã không còn, bởi chúng chỉ biểu đạt lòng bất mãn của fan với diễn biến đã xảy ra, còn hiện tại, Luân Hồi sắp dấn thân vào thời khắc quyết liệt cuối cùng. Tướng nhà cần được cổ vũ, fan Luân Hồi sẽ dành tặng họ sự cổ vũ nồng nhiệt nhất.
Những tràng pháo tay, những tiếng hô hào tiếp thêm động lực, nghênh đón chiến đội Luân Hồi quay lại chiến trường.
Không lâu sau, chiến đội Hưng Hân cũng xuất hiện ở miệng đường hầm.
Trong thời gian chờ đợi trận đấu bắt đầu, mọi người thi nhau nhìn về phía hàng ghế tuyển thủ hai đội, đoán già đoán non những gương mặt sẽ báo danh sắp tới. Và khi trọng tài ra hiệu lên sân, hàng ghế mỗi đội có sáu người đứng dậy.
Bên Luân Hồi là Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường, Ngô Khải, Đỗ Minh và Phương Minh Hoa.
Tiếng vỗ tay vang lên rào rạt. Bất kể tướng ra sân là ai, fan Luân Hồi cũng sẽ ủng hộ hết mình và dành cho họ những lời chúc tốt đẹp nhất.
Phía Hưng Hân, sáu người cũng bắt đầu cất bước về phía sàn đấu.
Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm, Bao Vinh Hưng và An Văn Dật.