“Giỡn gì vậy ba?” Phương Duệ đang online, lập tức trả lời Diệp Tu.
”Đách giỡn đâu, nghiêm túc đó, suy nghĩ đi.” Diệp Tu nói.
”Đổi nghề?”
”Ừ!”
”Khí công sư.”
”Đúng.”
”Không phải giỡn?”
”Đương nhiên!”
”Giỡn gì vậy ba?” Phương Duệ bắn ra 20 cái emo thể hiện cái sự wtf của hắn.
Không phải chưa từng có ai đổi nghề trong giới chuyên nghiệp, cũng có
kha khá tuyển thủ đạt được đột phá sau khi đổi nghề, nhưng Phương Duệ -
một tuyển thủ hạng siêu sao - là người có trình độ đã được chứng thực
tuyệt đối. Hắn không cần đột phá theo kiểu đập hết xây dựng lại từ đầu
thế này, thậm chí nếu làm thật, hắn còn phải đối mặt rất nhiều nguy cơ.
Điều đó không những đúng với bản thân Phương Duệ mà còn đúng với chiến
đội hắn gia nhập, cho nên Phương Duệ chỉ có thể kết luận rằng Diệp Tu
đang troll mình.
”Nghề khí công sư chú em cũng thạo lắm mà, đúng không?” Diệp Tu nói.
”Nghề nào mà tui không phải thạo!” Phương Duệ nói. Biết người biết ta trăm
trận trăm thắng, một tuyển thủ chuyên nghiệp không được phép lơ mơ về
bất kỳ nghề nào trong 24 nghề. Thậm chí, tuyển thủ ở level chuyên nghiệp cầm vào bất kỳ nghề nào, trình đều phải hơn người chơi thường. Nếu tính theo chuẩn của người chơi thường, mọi tuyển thủ chuyên nghiệp đều là
toàn chức cao thủ. Dĩ nhiên, như Diệp Tu thì gọi là toàn chức cao thủ
level thần thánh duy nhất trong giới chuyên nghiệp, nên mới có danh hiệu sách giáo khoa Vinh Quang.
Vì thế, “thạo mọi nghề” không được tính là lý do để đổi nghề.
”Trường hợp của chú em khác, anh nhớ chú em ban đầu xuất thân từ trại huấn
luyện Lam Vũ, lúc đó đang chơi khí công sư đúng chứ?” Diệp Tu nói.
”Đệt, vụ này anh cũng biết nữa hả?” Phương Duệ hốt hền.
”Xưa nay Gia Thế rất quan tâm đến khí công sư.” Diệp Tu nói.
”Ờ tui cũng nghe nói vậy. Nghe nhiều người nói hồi mùa giải thứ tư, nếu
mấy anh hốt được tân binh xuất sắc Triệu Dương về, có khi Liên minh hiện nay đã khác lắm rồi.” Phương Duệ nói.
”Lại chẳng! Nhưng một khi
chức vô địch bị độc quyền, giải đấu sẽ mất đi sức hấp dẫn lớn nhất là
tính hồi hộp, do đó để Liên minh Vinh Quang có thể phát triển, Gia Thế
chỉ đành tém tém lại chút, bớt tự buff mình mạnh nhất có thể. Tiếc thế
đấy.” Diệp Tu nói.
”Vãi cả lều, thiệt luôn hả?” Phương Duệ kinh ngạc.
”Dễ lừa quá vậy? Thánh zâm gì kỳ vậy ba? Xem ra anh phải suy nghĩ lại có
nên cho chú em một slot ở Hưng Hân không rồi.” Diệp Tu nói.
Phương Duệ chat lên hai dòng emo cạn lời, sau đó mới nói: “Anh té đi suy nghĩ đi, đừng làm phiền tui nữa...”
”Chú em có vẻ tin vào tương lai mình lắm nhỉ?” Diệp Tu nói.
”Đâu tới nỗi...” Câu này của Phương Duệ không phải chảnh. Ngay khi có tin
xác nhận hắn sẽ đi khỏi Hô Khiếu, vô số bình luận phân tích nổi lên khắp nơi, tạm có thể thấy phạm vi lựa chọn của Phương Duệ cực lớn. Bất kỳ
một cường đội nào trong Liên minh ngoại trừ Hô Khiếu, đều có khả năng sẽ dành cho hắn một slot đặt chân.
”Muốn đến Luân Hồi chơi năm ngôi sao trên một chiếc xe tăng?” Diệp Tu hỏi. Đây là dự đoán hot nhất hiện
tại trên mặt trận hóng hớt. Luân Hồi hốt được Tôn Tường với Nhất Diệp
Chi Thu, đội hình đã có đến bốn tuyển thủ hạng sao đều đang trên đỉnh
cao phong độ, nếu ôm luôn Phương Duệ và Quỷ Mê Thần Nghi về thì thôi
khỏi bàn cái độ lung linh. Một chiến đội nhắm đến mục tiêu lập nên vương triều như Luân Hồi, liệu có sẽ chơi lớn như thế không?
”Tiếc
rằng, Luân Hồi đâu phải cái núi tiền ha? Nuôi năm minh tinh tốn đến cỡ
nào, mà hè năm sau hợp đồng của Chu Trạch Khải hết hạn rồi đúng không?
Cậu ta lại là người mà Luân Hồi có thí hết thảy cũng phải giữ chặt đúng
không? Chú em thiệt muốn tranh hạn ngạch tiền lương với Chu Trạch Khải?” Diệp Tu nói.
”Không dám.” Phương Duệ có vẻ rất điềm tĩnh, vì sự
thật Luân Hồi đã thể hiện họ không có hứng thú với hắn rồi. Viễn cảnh
năm sao hắn cũng thích chứ, chưa kể Luân Hồi còn là đội quán quân, tuyệt đối đứng đầu danh sách lựa chọn. Nhưng tiếc thay, có lẽ cũng vì nguyên
nhân như Diệp Tu đã nói nên thái độ của Luân Hồi rất dứt khoát.”Chiến
đội Bá Đồ có lão Lâm - bạn chí cốt của chú em, mà mấy anh em Bá Đồ không lâu nữa sẽ giải nghệ, vị trí tương lai của chú em sẽ càng thêm vững
chắc, cũng ngon quá nè!” Diệp Tu nói, xong lại thêm vào chữ nhưng,“Nhưng, dù tương lai có vững đến đâu, mất đi mấy ổng thì bên cạnh chú em sẽ là những ai? Lúc đó Bá Đồ còn khả năng tiếp tục tranh quán quân
không? Bá Đồ hiện nay được ăn cả ngã về không, còn Bá Đồ tương lai thì
xa xăm khó biết.” Diệp Tu nói.
Phương Duệ không cách nào phản
bác, bởi trước mắt Bá Đồ đang bị mọi người chỉ trích nhất ở điểm này.
Đội hình nhà họ lão hóa quá nghiêm trọng, thiếu hụt kết cấu chuyển tiếp
độ tuổi. Một khi các vị lão tướng giải nghệ, Bá Đồ chẳng khác nào dẹp
hết mọi thứ, xây dựng lại từ đầu. Hướng đi đó quá mạo hiểm, cả chiến đội rất có khả năng gục luôn không gượng dậy nổi. Thậm chí, Diệp Tu nói về
sau Phương Duệ sẽ có vị trí rất vững cũng chỉ là một khả năng mà thôi.
Phương Duệ xem xét tương lai mình thận trọng hơn nhiều, tính luôn cả
nguy cơ Bá Đồ hết cần đến mình khi xây mới, lúc đó đời mình lại trôi về
đâu?
Phiêu bạc ba bảy bận không phải cái gì hay ho nếu một tuyển
thủ muốn có thành tựu. Có câu “Rễ cây bám đất, chân người biết đi”,
nhưng cứ đi mãi không ngừng khác gì những kẻ lang thang không nhà, nghe
chán mớ đời lắm chứ.
”Giờ xét tới Vi Thảo nha. Hè năm ngoái thay
đổi mạnh, kết cấu đội hình rất tốt, tập luyện một năm cũng khỏi chê. Nếu thêm vào thành viên mới lại phải điều chỉnh kết cấu lần nữa, tập luyện
phối hợp lần nữa, nghĩ xem họ có thích không?”
”Ngoài ra còn Lam
Vũ. Lam Vũ có át chủ bài cứng cựa, tân binh đầy triển vọng, nhưng tuyển
thủ tầm cỡ Vu Phong đi một phát, chiến đội bị ảnh hưởng quá rõ rệt, tiểu quỷ tân binh kia khỏa lấp không nổi. Lam Vũ quả thật cần bổ sung một
tay chuột mạnh, nhưng xui là chú em không thể. Chiến thuật của Lam Vũ
cho phép Hoàng Thiếu Thiên hoạt động tự do lắm rồi, thêm vào chú em chơi zâm chạy lung tung nữa, trận đoàn đội vừa bắt đầu đã mất tích hết hai
người, để lại một cháu trị liệu, một cháu tay tàn, một cháu ngẫu nhiên
khác. Nếu Lam Vũ máu M thì họa may mới khoái chú em.”
Đảo mắt
Diệp Tu đã phân tích xong bốn đội. Họ là cường đội hạng A được đông đảo
mọi người công nhận hiện tại, những đội tứ kết khác của mùa trước như
Yên Vũ, Hư Không và Bách Hoa ít nhiều gì cũng kém tuổi. Hô Khiếu thì
đang trên đà bước lên hạng A đấy, nhưng có điều Phương Duệ đang xách
vali ra đi từ Hô Khiếu cơ mà.
Diệp Tu nói dứt, Phương Duệ im lặng hết cả nửa buổi. Tin chuyển nhượng của hắn được xác nhận mấy ngày rồi,
trên thực tế những gì Diệp Tu phân tích cũng không khó thấy. Luân Hồi
khá kiên định thể hiện họ không có ý muốn rước hắn về, Bá Đồ cá nhân hắn lưỡng lự, Vi Thảo thì người ta lưỡng lự, còn Lam Vũ hỏi han hắn vài câu xong tự dưng chạy qua trao đổi với Hô Khiếu, nghe nói còn đang liên hệ
mấy đội nào đó khác. Xem ra Lam Vũ không có hứng thú với Phương Duệ
thật, nhưng muốn thừa cơ thị trường chuyển nhượng dậy sóng khi Phương
Duệ đi khỏi Hô Khiếu để tính toán riêng. Không hổ là chiến đội lấy người theo chủ nghĩa cơ hội làm chủ lực, ngay cả hoạt động chuyển nhượng cũng cùng phong cách luôn.
”Thật ra nhìn tình hình bây giờ, các chiến đội thấp hơn tí mới là lựa chọn tốt cho chú em. Như Yên Vũ nè, chiến
thuật hơi bị dị, cho tay dài làm công kích chính, chơi kèm trick luồn
lách tiếp ứng để tạo hỗn loạn. Trước mắt Lý Hoa đang gánh khâu này, nếu
chú em vào thay, anh cảm thấy cũng không tệ, đi một kiểu biến tấu, thêm
một kiểu lựa chọn. Nói tiếp Hư Không, hình như lần trước Lý Hiên nói cần ít virus zâm? Chưa chắc cậu ta giỡn, Song Quỷ đúng là cần một trợ thủ
đắc lực hơn. Bách Hoa nữa, Bách Hoa giờ đang phục chế đường lối cũ nhưng lại dùng phong cách mới, chú em gia nhập không chừng mới càng thêm mới, biết đâu có đột phá thì sao. Trên đây đều là cường đội vào được tứ kết
mùa giải trước, nhưng ngoài ra còn một đội khác, cá nhân anh cật lực đề
cử.” Diệp Tu nói.
”Hưng Hân đúng không?” Phương Duệ bắt đầu ngồi đoán xem Diệp Tu lầy đến mức nào.
”Không, là Lôi Đình.” Diệp Tu nói.
”Lôi Đình?” Phương Duệ ngẩn ra.
”Thơm mà, có Tiêu Thời Khâm, chú em khỏi lo thiếu thốn không gian phát huy.
Cậu ta là kẻ có thể dùng chiến thuật để khơi gợi và sử dụng năng lực tất cả mọi người một cách mạnh nhất, chưa kể một năm ở Gia Thế đã giúp cậu
ta trưởng thành nhiều. Đội hình trước mắt của Lôi Đình không thay đổi
quá mức so với trước đây, nhưng anh thấy họ có tương lai lắm.” Diệp Tu
nói.
”Ớ... anh không đề cử Hưng Hân nhà anh à?” Phương Duệ ngạc nhiên.
”Sao? Chú em có hứng thú? Thấy chưa, chú em thích Hưng Hân nhất chứ gì? Anh biết ngay mà!” Diệp Tu nói.
”Thích cái con em anh!” Câu này của Phương Duệ vô cùng thiếu tôn trọng với cả
chiến đội Hưng Hân, nhưng cũng cho thấy rõ rệt hắn muốn phun bao nhiêu
máu.
”Chỉ cần đến Hưng Hân bọn anh, chú em có thể lập tức phát huy kinh nghiệm đổi nghề đầy mình.” Diệp Tu nói.
”Cút cút cút, ai kinh nghiệm đổi nghề đầy mình?” Phương Duệ nói.
”Ban đầu chú em là khí công sư, sau đó Hô Khiếu hốt chú em đi, định cho
luyện lưu manh để về sau thay vào vị trí lão Lâm, thế rồi không biết bị
gì mà chú em lại chuyển qua chơi đạo tặc hợp tác với ổng. Trước sau đổi
hết ba nghề, còn nói không có kinh nghiệm đổi nghề đầy mình?” Diệp Tu
nói.
”Sao tính vậy được?” Phương Duệ la lên. Diệp Tu quả thật đã
kể chính xác quá khứ của hắn, nhưng vấn đề là khí công sư hắn chơi từ
hồi còn ở trại huấn luyện. Trại huấn luyện cũng giống với khái niệm
trường lớp trong nghề này, mọi người trong đó đều chưa hình thành phong
cách rõ rệt, đổi tới đổi lui là chuyện dĩ nhiên. Từ ngày trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thực thụ, hắn vẫn luôn cầm đạo tặc, chưa từng chơi
nghề nào khác. Trong ý thức của Phương Duệ, việc đổi nghề khi còn ở trại huấn luyện đồng nghĩa với chọn lối đi thích hợp cho mình mà thôi, chừng nào chính thức bước lên chuyên nghiệp mới tính.
”Nói thật, Hưng
Hân không có yếu tới mức chú em tưởng tượng đâu. Mục tiêu bọn anh nhắm
tới không hề khiêm tốn, bọn anh nhắm tới quán quân luôn! Nè nghĩ kỹ đi,
đội hình có anh với Tô Mộc Tranh, nếu thêm chú em vô nữa, ba minh tinh!
Không phải đội hình hạng A rồi sao?” Diệp Tu nói.
”Còn mấy người khác?” Diệp Tu nói.
”Mấy người khác đều là ngôi sao mới nổi, bao nhiêu chiến đội lớn quỳ xin xỏ mà bọn anh đá bay hết, đách care.” Diệp Tu nói.
”Chém!” Phương Duệ khinh bỉ. Tuy vậy, hắn cũng biết những gì Diệp Tu nói không
phải chém bậy. Có rất nhiều đội xem trọng Đường Nhu của Hưng Hân, nhưng
nghe nói em gái này chết sống không thèm để mắt đến các đội khác, thậm
chí có đội tức quá đập hẳn xuống bàn tờ hợp đồng với mức giá tuyệt đối
không dành cho tân binh, nào ngờ người ta liếc cũng chả buồn liếc, từ
chối cái một.
”Đách chém đâu, tạm thời Hưng Hân chỉ hơi kém phần
nhân vật thôi, nhưng cũng đang trên đường tăng mạnh. Chỉ cần qua được
khâu đầu, tới khâu nâng cao bọn anh ngon nghẻ hơn hẳn. Muốn chứng minh
hả, vũ khí của Hải Vô Lượng lên 75 trong vòng một ngày đó thôi!” Diệp Tu nói.