Edit & beta: Lá Mùa Thu
Chiến đội Hô Khiếu bị fan ruột ghẻ lạnh đến mức nghênh đón ông lớn Lam Vũ đến sân nhà mà tỉ suất ghế không đạt nổi 70%. Đông đảo fan tụ tập ngay ngoài nhà thi đấu chứ không chịu vào trong ngồi xem trực tiếp, như một động thái bày tỏ sự bất mãn với tình trạng đội nhà gần đây.
Nào ngờ đúng vào lượt này, Hô Khiếu lại thắng lớn. Họ hốt lôi đài, sau hốt luôn cả đoàn đội. Với tỉ số chung cuộc 8 - 2, họ chiến thắng Lam Vũ, kẻ đang ngồi hạng 2 trên bảng tổng sắp.
“Có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến kết quả. Ở vào thời điểm đúng đắn nhất, làm điều cần thiết nhất, đó chính là cách hữu hiệu để giành chiến thắng. Đêm nay chiến đội Hô Khiếu tấn công quá mạnh mẽ, trong khi chúng tôi lại không làm tốt khâu phòng thủ.” Trong họp báo sau trận đấu, đội trưởng Dụ Văn Châu của Lam Vũ tự nhận xét.
Các phóng viên theo dõi trực tiếp tại nhà thi đấu đều thấy rất rõ, dù đang suy sụp, dù fan ruột cũng nản lòng thoái chí, nhưng trận đấu này chiến đội Hô Khiếu lại không tan rã tinh thần. Đó là điều rất đáng kính nể. Phong độ dẫu có tệ, lòng tranh thắng ở họ vẫn không gì che lấp nổi.
Dụ Văn Châu đã đưa ra một lời bình rất chính xác.
Nếu làm đúng việc ở đúng thời điểm là chìa khóa chiến thắng, thì trước đây, chiến đội Hô Khiếu chỉ chưa tìm thấy thời điểm hợp lý, chưa thực hiện được việc cần làm.
Trận đoàn đội đêm nay, Hô Khiếu chọn một đấu pháp rất bạo, rất cực đoan. Năm người đầu tiên vừa vào trận liền thay mục sư ra, lấy người thứ sáu vào, tạo thành đội hình toàn nghề tấn công, không có trị liệu. Hô Khiếu dùng đội hình đó chơi một kèm một với Lam Vũ.
Đây là đấu pháp cực kỳ hiếm thấy trong giới chuyên nghiệp càng lúc càng phát triển về chiến thuật như Liên minh hiện tại. Khi Hô Khiếu triển khai một kèm một, đội hình Lam Vũ lập tức bị tách rời. Ngoài nhân vật trị liệu luôn yếu đuối trên mọi mặt trận, nhược điểm về solo của Dụ Văn Châu cũng khiến Lam Vũ rơi vào khốn đốn. Suốt trận đấu, họ không cách nào hình thành sợi dây liên kết cả đội, cuối cùng chiến bại.
Những gì Dụ Văn Châu nói nghe như lời phát biểu vô thưởng vô phạt, nhưng khi nghiền ngẫm thật kỹ, các phóng viên mới cảm thấy chúng đã thật sự truyền tải mọi thứ về trận đấu, thậm chí không cần bình luận thêm.
Hô Khiếu, kẻ thắng cuộc và cũng là nhân vật chính, hãnh diện vô cùng về trận thắng chờ mong đã quá lâu này. Khi bước vào họp báo, họ không ngại thể hiện sự đắc ý với mọi người.
“Vòng bảng chỉ mới bắt đầu.” Họ trịnh trọng nói.
Ok...
Cánh phóng viên nhìn vào bảng tổng sắp sau 27 lượt đấu, Hô Khiếu hiện đang ngấp nghé ngoài ngưỡng cửa tứ kết, nhưng chẳng qua cũng kém 8 điểm so với hạng 8 thôi. Vấn đề là, các đội top 8 không có xu hướng dễ dàng sẩy chân. Xếp hạng ngay trước Hô Khiếu chính là Ba Lẻ Một đã quật khởi từ sau vụ chuyển nhượng mùa đông. Trong lượt 27 vừa qua, họ đánh bại Nghĩa Trảm 8 - 2, thu hoạch 10 trận thắng liên tục. Tuyệt chiêu Liều Mình Một Hit gần đây rất được chú ý không thấy xuất hiện trong lượt này. Điều đó nói lên rằng, Ba Lẻ Một không phải chỉ kiếm cơm nhờ vào một trò duy nhất. Họ biết nhận định tình thế, biết lựa chọn phương thức tốt nhất để đạt thắng lợi. Đội trưởng Dương Thông nhà họ cũng không phải kẻ cứng nhắc, đổi phong cách phát là đi luôn không về. Khi chiến đội cần, anh có thể liều mình, cũng có thể đánh lại theo lối xông pha, làm một “thích khách chiến” như ngày xưa. Thế nên sự thật đang hiển hiện trước mắt, là Ba Lẻ Một còn nhiều trò để chơi lắm.
Sự quật khởi của Ba Lẻ Một dẫn đến một chiến đội phải out khỏi top 8, và đó là Hô Khiếu. Bây giờ Hô Khiếu biến thành người cần đuổi theo gót chân Ba Lẻ Một. Các phóng viên tra lộ trình thi đấu, á à, drama đến rồi đây! Lượt đấu thứ 28 chính là cuộc chạm trán trực tiếp giữa hai đội này. Hô Khiếu sẽ ở sân nhà, nghênh chiến Ba Lẻ Một.
Một trận đấu quyết định sinh tồn.
Vòng đấu bảng chỉ còn 11 lượt. Cách biệt 8 điểm không quá ít, cũng không quá nhiều. Muốn lội ngược dòng trong một lượt thì chạm trán trực diện là cơ hội cực tốt. Thắng 9 - 1 là có thể ngang điểm, còn nếu 10 - 0 luôn thì quá đẹp.
Song, chiến đội Hô Khiếu đã gây thất vọng quá lớn cho ngoại giới. Một trận thắng Lam Vũ không giúp họ lấy về vị thế kèo trên với Ba Lẻ Một đã thắng liên tiếp 10 lượt. Có điều, dàn tuyển thủ Hô Khiếu rất có chí lội ngược dòng. Ngoại giới càng không đánh giá cao họ, họ càng hừng hực ý chí chiến đấu.
Ngày 28 tháng 3, một ngày trước khi lượt đấu thứ 28 giải đấu Liên minh chuyên nghiệp khai chiến, các chiến đội bắt đầu công bố nội bộ danh sách lên sân theo lệ thường.
“Sao cơ? Em lên đánh ạ?”
Ở chiến đội Hưng Hân, khi đội hình thi đấu được công bố, một tiếng thảng thốt bật ra từ chiếc laptop đặt trên bàn họp.
Muốn hỏi lần cuối La Tập ra trận chính thức là lúc nào, thì phải truy về tận cái thời còn đánh khiêu chiến. Từ ngày gia nhập Hưng Hân đến nay, cách cậu cống hiến giống với một nhân viên khâu kỹ thuật hơn là tuyển thủ chiến đội. Tuy nhiên, La Tập là một tuyển thủ thực thụ trong danh sách chiến đội Hưng Hân, đó là điều không thể nghi ngờ. Bình thường vì không bỏ được việc học, cậu ít khi có mặt ở chiến đội, nhưng cứ đến hôm thi đấu, bất kể sân khách hay sân nhà, cậu sẽ luôn đến tập trung với mọi người.
Chưa bao giờ ra trận, nhưng La Tập vẫn được tiếp xúc, quan sát các trận đấu như một người trong cuộc. Đã từ lâu cậu không còn là một con gà mờ như ngày trước. Mắt nhìn và kiến thức của cậu hôm nay đều ở trình độ cao.
Về trình cá nhân, La Tập rất tự mình biết mình. Ở Hưng Hân hiện tại, cả Ngụy Sâm còn chẳng được bao nhiêu cơ hội lên sân, mình tuổi gì? Có thể ngồi ở sàn đấu là quá tốt rồi. Biết đâu train thêm nửa năm, một năm gì đó, mình sẽ may mắn có slot!
Ấy là những gì La Tập nghĩ. Cậu chẳng bao giờ ngờ rằng, thời điểm mấu chốt khi vòng bảng dần dần đi đến cuối, Diệp Tu lại muốn phái cậu ra trận.
“Em thích solo hay lôi đài hơn?” Diệp Tu hỏi.
“Em em em...” La Tập lắp bắp cả buổi cũng nói không hết câu. Có slot đã quá bất ngờ, còn được chọn nhảy nhạc gì nữa á? Có phải... đây là chút khen thưởng và động viên chiến đội dành cho mình?
“Chỉ còn 11 lượt thôi, em cũng nên lên đánh, tích lũy ít kinh nghiệm thực chiến.” Diệp Tu nói.
La Tập là ai? Là sinh viên được tuyển thẳng vào đại học chuyên! IQ cậu ở đẳng cấp nào cơ chứ, vừa nghe Diệp Tu nói vậy liền bắt đầu phân tích logic.
Thế này nhé, vòng bảng chỉ còn 11 lượt đấu. Nếu Hưng Hân đang bỏ xa các đội với lợi thế cực lớn như Luân Hồi, giai đoạn cuối không cần quá lo lắng nữa thì có thể cho tân binh vào đánh một hai trận cũng không vấn đề. Nhưng Hưng Hân đang xếp hạng 6, tổng điểm 178 chỉ hơn hạng 7 là Bách Hoa 4 điểm, hơn hạng 8 là Ba Lẻ Một 12 điểm, nếu xét cả hạng 9 là Hô Khiếu thì mới hơn được xa xa tí, 20 điểm thôi.
Dù Hưng Hân khó thể out top 8 đi nữa, lỡ rơi xuống hạng 8 cũng chẳng hay ho gì. Theo tình hình hiện tại, Luân Hồi đảm bảo ngồi vững hạng nhất rồi. Quy chế chia cặp đấu của vòng chung kết là hạng 8 vs hạng 1. Luân Hồi quá mạnh, ai cũng muốn né, trừ phi hết né nổi như trận chung kết chẳng hạn. Thế nên Hưng Hân không thể thí vài trận để luyện tân binh, mà Diệp Tu lại yêu cầu La Tập lên sân, vậy tức là Diệp Tu cảm thấy cậu có thể mang đến thắng lợi chứ không phải để cậu vào trận hốt exp?
Nhưng Diệp Tu lại nói dùng 11 lượt này tích lũy kinh nghiệm thực chiến, lẽ nào ý Diệp Tu muốn ám chỉ, nơi La Tập có thể mang đến chiến thắng cho đội nhà là vòng chung kết?
Rõ ràng đang ngồi trên ghế, La Tập lại thấy hai chân như nhũn ra.
Tích lũy tí tẹo kinh nghiệm từ 11 lượt đấu, rồi vào hẳn vòng chung kết quẩy luôn? Cái vòng chung kết, nơi chiến trường tàn khốc, chỉ một sai sót là bao nỗ lực trong suốt một năm ròng rã đều tan thành cát bụi ấy hả?
“Có ổn... không ạ?” La Tập không dám trình bày mớ đấu tranh nội tâm của mình, chỉ hỏi đúng một câu tiếng lòng.
“Em đã cố gắng lâu nay, giờ lên sàn đấu trải nghiệm tí đi.” Diệp Tu nói.
“Nhưng trình em...” La Tập ngập ngừng.
“Trình em đã đến thời điểm cần vào thực chiến. Thực chiến sẽ cho em biết phải lấy cái gì và bỏ cái gì. Ý thức đó em phải tự mình phát triển, anh không thể chỉ nói với em bằng lời được.” Diệp Tu nói.
“Anh có thể nói sơ qua trước ạ, em sẽ cố chú ý.” La Tập nói.
“Đừng để ý mấy thứ nhỏ nhặt quá.” Diệp Tu nói.
“Anh cứ nói đi ạ, cứ nói đi! Anh nói rồi em dễ chú ý hơn.” La Tập nói.
“Anh nói rồi đó!”
“Ơ? Ý anh là đừng để ý mấy thứ nhỏ nhặt?” La Tập tròn mắt. Cậu cứ tưởng Diệp Tu trêu cậu lằng nhằng.
“Ừ, em xem, nói bằng lời không hiểu đúng không?” Diệp Tu hỏi.
Sự thật rành rành làm La Tập câm nín. Đúng là cậu không hiểu lắm thật.
“Hay nói thế này đi, em chỉ nên để ý mấy thứ cần để ý thôi.” Diệp Tu bổ sung cho cậu một câu.
“Cân nhắc nên lấy hay bỏ trong các chi tiết cần để ý?” La Tập quả nhiên IQ cao, học một hiểu mười.
“Đúng.” Diệp Tu nói.
“Em sẽ cố ạ.” La Tập gật đầu, không nói gì thêm. Bởi cậu đã hiểu, đó thuộc về ý thức nuôi dưỡng từ kinh nghiệm thực chiến. Quả thật, chú trọng từng chi tiết nhỏ nhặt luôn là thói quen của La Tập. Chính vì thói quen ấy, cậu mới viết ra những bản hướng dẫn tỉ mỉ đến từng chút một. Tuy nhiên trên sàn đấu PK, để tâm quá nhiều sẽ sản sinh lo ngại quá mức, pháp sư triệu hồi lại là nghề đòi hỏi thao tác phức tạp, cậu sẽ dễ rơi vào tình trạng càng đánh càng luống cuống.
Diệp Tu bảo cậu phải nghĩ về cái nào nên lấy, cái nào nên bỏ trong việc chú ý chi tiết, không phải vì muốn cậu gạt bỏ những chi tiết ấy. Cái La Tập cần làm, là từ đó tìm ra những điểm có giá trị nhất, trợ giúp tốt nhất cho chiến thắng, và học cách lợi dụng chúng. Nếu làm được, việc khiển nhân vật cũng sẽ bớt rối hơn. La Tập biết rõ mình không phải tài năng tốc độ tay, không thể khiển cả vườn thú triệu hồi một cách mượt mà giữa chiến trường quá phức tạp.
Lấy hay bỏ, xác thực là điều cậu cần nghiên cứu ở giai đoạn hiện tại nếu muốn tăng trình. Diệp Tu có theo dõi quá trình tiến bộ của cậu, nên mới bắt đầu bố trí cậu vào thực chiến ở thời điểm này nhỉ?
Nhưng... chỉ còn 11 lượt đấu nữa thôi.
Kể cả mỗi lượt lên đánh một trận, thậm chí cho luôn cơ hội thực chiến đoàn đội, liệu có đủ để La Tập tăng trình và tỏa sáng trong vòng chung kết?
La Tập rất nghi ngờ điều này. Trần Quả cũng cảm thấy hơi bị thiếu logic.
“La Tập có ổn thật không?” Kết thúc cuộc họp, Trần Quả hỏi Diệp Tu.
“Đừng quên chứ, IQ em ấy cao lắm!” Diệp Tu nói.