Lời rác rưởi của Ngụy Sâm vừa thô lỗ vừa thẳng thừng, thanh niên Tôn Tường nghe mà nóng máu, Tiêu Thời Khâm vốn chẳng mấy phản ứng như Đào Hiên, nhưng một tiễn xuyên tim bất thình lình này của Diệp Tu lại khiến hắn thấy thốn.
Cũng phải xem Gia Thế có trụ được đến lúc gặp chúng ta không chứ.
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng một đội ngũ cấp quán quân như Gia Thế lại có thể sơ suất đến mức bị một đội ất ơ làm gỏi trong vòng khiêu chiến ư? Tuy Diệp Tu ám chỉ rõ rằng Đào Hiên đừng quá tự tin vào bản thân, nhưng Gia Thế có tự tin quá mức trong vòng khiêu chiến cũng không phải là sai, thực lực của họ quả thật trâu hơn hẳn những kẻ tham gia vòng đấu này.
Đào Hiên nghĩ gì sau khi nghe xong câu vừa rồi không ai biết được, hắn cũng nghe ra ý mỉa mai, lập tức trả lời: “Ha, đáng lẽ tôi mới là người nói mấy câu này mới phải? Sao, chuẩn bị cho vòng khiêu chiến tới đâu rồi? Những người ngồi đây là đội viên trong chiến đội của cậu à?”
Rõ rồi.
Giờ thì Tiêu Thời Khâm đã hiểu.
Ngay cả người mù cũng nhìn ra được Diệp Thu có mâu thuẫn với Gia Thế, hai bên chắc chắn không chia tay hòa bình như hắn và Lôi Đình. Chắc hẳn Diệp Thu vừa giải nghệ đã bắt tay gây dựng một chiến đội mới, chuẩn bị quay về Liên minh Chuyên nghiệp. Kịch tính hơn là, mùa giải này Gia Thế lại tuột dốc đến mức bị hạ cấp, hai bên trở thành đối thủ cạnh tranh trong vòng khiêu chiến.
Thế thì mục đích Đào Hiên dẫn họ sang đây đã rõ ràng. Không chỉ nhằm gây áp lực, đánh đòn phủ đầu lên đối thủ, mà còn khiến Tiêu Thời Khâm không được lơ là trong vòng khiêu chiến, phải luôn đề phòng đối thủ cao tay núp sẵn này.
Đúng, không được lơ là.
Tiêu Thời Khâm nào dám xem thường vị tiền bối đa tài này dù chỉ một chút? Nhớ cái thời hắn chỉ mới tìm tòi và yêu thích Vinh Quang, Diệp Thu đã dẫn dắt chiến đội Gia Thế càn quét khắp Liên minh. Đến khi hắn chính thức trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, Gia Thế đã giật giải được ba lần liên tiếp, Diệp Thu thì đang trong thời kỳ phong độ nhất.
Người này quả thực có sức ảnh hưởng rất lớn với lớp tuyển thủ thế hệ bọn họ, biết bao nhiêu tuyển thủ đều học hỏi kỹ thuật và kiến thức từ Diệp Thu. Có lẽ đám tuyển thủ thế hệ trẻ như Tôn Tường sẽ coi thường Diệp Thu, nhưng lớp thế hệ của Tiêu Thời Khâm thì không.
Đối thủ là Diệp Thu à . . .
Tiêu Thời Khâm hiểu ông chủ muốn thử thách mình. Hắn không phải một kẻ nhiều chuyện, không tò mò với ân oán của Diệp Thu và Gia Thế, nhưng nếu làm đối thủ, hắn lại hiểu rất rõ về Diệp Thu. Hắn trưởng thành từ những trận đấu của Diệp Thu, sau khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp lại có cơ hội so đấu với vị đại thần này hàng năm. Trước đây hắn luôn liều lĩnh tìm cách đánh bại Gia Thế, mà nay trở thành một thành viên trong đấy, đối thủ đầu tiên đứng trước mặt hắn lại là người từng đại biểu cho cả Gia Thế – Diệp Thu. Dù sao đi nữa, trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể bại. Tham gia vòng khiêu chiến thì chẳng còn đường lui nào nữa.
“Mấy người tới đây làm gì?” Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của ông chủ Gia Thế Đào Hiên, Trần Quả cảm thấy mình cũng phải thể hiện chút.
“Có gì đâu.” Đào Hiên cười nói, “Dẫn đội phó và đội trưởng của chúng tôi đến thăm hỏi bậc tiền bối, xem thử có chỗ nào cần học hỏi không thôi.”
“Học hỏi?” Đường Nhu chợt kích động, “Đấu một trận há?”
“Hả?” Đào Hiên bất ngờ dò xét cô nàng xinh đẹp trước mặt. Mình chỉ nói chơi thôi mà, cũng có phải muốn dắt hai anh sao đến đập bảng hiệu thật đâu, ngay cả thẻ còn không mang nữa là.
“Ai tới trước đây?” Đường Nhu nóng lòng.
“Hổng phải cả hai tới cùng lúc hả?” Bánh Bao hỏi.
“Thế không ổn lắm?” Đường Nhu do dự.
Tôn Tường kìm lòng không đặng muốn tới luôn, nhưng cuối cùng Tiêu Thời Khâm lại bình tĩnh cướp lời: “Không cần đâu, sau này chúng ta cũng sẽ gặp lại trong trận đấu. Lần này chúng tôi tới đây chỉ để chào hỏi tiền bối thôi.”
“Phải đấy.” Đào Hiên vui vẻ, không hề để ý chuyện Tiêu Thời Khâm tự mình quyết định. Gia Thế hiện nay đang cần một người có chủ kiến, có thể ra quyết định như vậy. Tuy đội trưởng hiện tại của họ là Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm chỉ là đội phó, nhưng Đào Hiên dám chắc rằng kẻ quản lý chiến đội thật sự sẽ là Tiêu Thời Khâm.
Thật ra, Tôn Tường cũng không ham hố gì cái trọng trách đội trưởng gánh team quản đội này, cậu chàng chỉ tự hào và thích thú với danh phận đội trưởng mà thôi. Vì vậy Đào Hiên cũng không đổi đội trưởng chi cho phiền. Chức đội phó của Tiêu Thời Khâm cũng đủ để quản lý cả đội, Đào Hiên tin rằng cậu tuyển thủ có kinh nghiệm đầy mình này sẽ hiểu được dụng ý bên trong, đồng thời giải quyết mọi chuyên đâu ra đấy.
Tựa như bây giờ, Tiêu Thời Khâm trả lời rất hợp ý hắn. Nhìn vẻ gấp gáp của Tôn Tường, hắn chỉ đành cảm thán: Còn non và xanh lắm. Hổ báo tranh đua kiểu này rất vô nghĩa. Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm là ai cơ chứ? Đấu với cái đám ất ơ không biết Diệp Thu gom từ đâu tới này, thắng thì không được gì, thua chỉ có nước ôm nhục, giúp đối thủ gia tăng sĩ khí và niềm tin.
Tôn Tường không nghĩ sâu xa vậy, cậu ta chỉ muốn đánh bại bất kỳ ai khiêu chiến mình, không hơn.
Còn Tiêu Thời Khâm thì hiểu ngay, bèn lên tiếng ngăn cản, hạn chế mọi chuyện bằng cách đấu võ mồm.
Đường Nhu thấy không đấu đá gì, mất hứng quay về chơi tiếp. Cô biết rõ những người này tới đây làm gì, nhưng ở đây không cần cô giúp đỡ, cô cũng không quan tâm tới nữa. Chẳng qua thái độ phớt lờ đám thần chuyên nghiệp của cô lại gây chú ý cho mọi người.
Từ sau khi bị loại, xác định Diệp Thu sẽ trở thành đối thủ trong vòng khiêu chiến, Đào Hiên cũng rất lo lắng. Hắn bắt đầu lưu ý tin tức về Diệp Thu, thu thập những tin đồn xoay quanh những cao thủ chuyên nghiệp thường tới giúp đỡ hắn ta.
Nhưng dù sao đây chỉ là suy đoán, Đào Hiên sẽ không xoắn quẩy vì những điều không chắc chắn. Hôm nay hắn mượn cơ hội không mời mà đến, ngoài việc chào hỏi, thật ra là để thăm dò tình hình bên Diệp Thu, hắn muốn biết bên đây gồm những ai, thân phận của những cao thủ chuyên nghiệp từng được nhắc đến là gì. Nếu thật sự có nhiều cao thủ Vinh Quang đến vậy, vì sao lại trùng hợp bị Diệp Tu phát hiện? Thế chẳng phải đám nhân viên tìm kiếm tài năng của các câu lạc bộ về quê cày ruộng hết ư?
Hắn bước vào, quen mặt được Ngụy Sâm, sau đó nhờ chú ý màn hình mà đoán được nghề nghiệp của Đường Nhu và Bánh Bao.
Pháp sư chiến đấu và lưu manh.
Hai nghề này đúng y chốc tin tức mà công hội Gia Vương Triều báo cáo. Đào Hiên cảm thấy chuyến đi này không phải công cóc, tính ra hắn cũng biết kha khá trình độ của đám Diệp Thu. Nhưng nhìn sơ 12 máy trong phòng huấn luyện… Có lẽ chúng được chuẩn bị sẵn cho mỗi thành viên nhỉ? Tiếc rằng buổi tối không phải thời gian tập huấn.
Nghĩ thế, Đào Hiên cảm thấy lần này mình đến hơi vội. Giờ là kỳ nghỉ, trời cũng đã tối, có lẽ những gì hắn thấy chưa chắc là toàn bộ đội ngũ của Diệp Thu. Nếu hỏi thẳng thì quá lộ liễu, người ta có thể nói dối được. E rằng trong cuộc đụng độ này, ưu thế lớn nhất của Diệp Thu chính là họ chẳng biết gì về chiến đội mới toanh này cả. Ngược lại Diệp Thu lại hiểu họ rõ ràng hơn bất kỳ một chiến đội chuyên nghiệp nào. Tuy chủ chốt hiện nay là Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm, nhưng Tôn Tường lại đang điều khiển Nhất Diệp Chi Thu mà Diệp Thu cực kỳ quen thuộc, Tiêu Thời Khâm cũng chẳng phải người xa lạ gì với hắn.
Cần tìm cơ hội điều tra thêm mới được.
Những khúc mắc trên kể ra khá dài dòng, Đào Hiên lại chỉ mất vài giây để làm rõ, hắn đang định mở miệng, thì bất chợt tiếng gõ cửa vang lên trong phòng huấn luyện, một nhân viên trông tiệm lại ló đầu vào: “Chị chủ, có người tìm nữa nè.”
“Ai?” Trần Quả buồn bực, Gia Thế dắt hai anh hạng sao qua đây dằn mặt, bảo cô vui sao nổi.
“Cậu ấy bảo mình tên Kiều Nhất Phàm.” Nhân viên trông tiệm nói.
“Hử?” Trần Quả quay đầu nhìn Diệp Tu, Diệp Tu nghe thấy cũng dỏng tai chú ý.
“Nhất Phàm đến rồi à.” Diệp Tu dứt lời bèn đâm thẳng ra cửa.
“Ai đó?” Bánh Bao dợm hỏi.
“Một Tấc Tro.” Đường Nhu biết ngay.
“Là thằng nhóc đó hả, mau đi coi thử.” Bánh Bao đứng phắt dậy.
“Ừ.” Đường Nhu đứng dậy nối gót theo sau.
“Tên nhóc đó cũng thú vị lắm .” Ngụy Sâm khá ấn tượng với quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro này, vừa nói vừa bước ra khỏi cửa.
“Tiểu Lý, em tiếp khách giúp anh.” Trước khi rời đi, Diệp Tu còn dặn dò nhân viên trông tiệm quan tâm ba kẻ trong phòng, tiếp đó năm người xách đít đi hết, bỏ mặc Đào Hiên, Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm ở lại, người tiếp chuyện lại là đồng chí trông tiệm Hưng Hân, Tiểu Lý.
Tiểu Lý rõ ràng không quen tiếp khách kiểu này, ngặt nỗi chưa kịp mở miệng đã bị năm người bỏ lại. Hắn luống cuống nhìn ba người trước mặt, sau đó khó lắm mới rặn ra một câu: “Ba anh uống nước không?”
“Không cần đâu, cám ơn.” Tiêu Thời Khâm trả lời.
Đào Hiên tức đến cạn lời, chúng đang nhục nhã họ đây mà! Sếp sòng, đội trưởng và đội phó hạng sao của Gia Thế cứ thế bị bỏ mặc trong một căn phòng bé tẹo, chủ nhà chạy đi chào đón một tên ất ơ nào, để thằng đệ trông tiệm ở lại tiếp đón họ. Đứa vừa tới rốt cuộc là ai, còn quan trọng hơn cả ba người cộng lại ư?
“Kiều Nhất Phàm. . . Nghe tên hơi quen?” Tiêu Thời Khâm chợt lẩm bẩm.
“Thế à?” Đào Hiên giật mình, hắn nghĩ tên này chắc cũng phải đao to búa lớn lắm, nhưng sau khi ra hết một lượt giới chuyên nghiệp, hắn lại chẳng tài nào nhớ nổi.
Lúc này Tôn Tường mới bất chợt ồ lên: “Có phải cái thằng bị Lý Hiên đánh bại trong trận tân binh khiêu chiến không?” Tôn Tường cũng tham gia vào vòng đấu này, kết quả lại vô cùng phát hờn. Kinh nghiệm đau thương ấy đã khắc sâu vào lòng Tôn Tường, thậm chí giúp Tôn Tường nhớ rõ kẻ vô danh như Kiều Nhất Phàm.
“Đúng, chính là nó.” Tiêu Thời Khâm bảo quen là thật, nếu không phải Kiều Nhất Phàm quá mờ nhạt, hắn đã nhớ ra từ nãy, “Thuộc chiến đội Vi Thảo, tuy chưa từng lên sân chính thức, nhưng hắn cũng là một tuyển thủ được đăng ký trong chiến đội Vi Thảo mùa giải trước.”