Ngày 27 tháng 9, lượt đấu thứ tư mùa giải Vinh
Quang chuyên nghiệp thứ mười mở màn, Hưng Hân nghênh chiến Bá Đồ tại sân nhà cung thể thao Tiêu Sơn.
Sức ảnh hưởng của chiến đội ông lớn
quả nhiên không thể khinh thường. Tuy Hưng Hân hiện nay cũng có độ hot
nhất định, nhưng lượng khán giả họ thu hút hoàn toàn không đủ lấp đầy
nhà thi đấu. Ngày xưa khi Gia Thế còn huy hoàng, đánh trận nào trận nấy
chật ních, mua được một tấm vé là cả vấn đề. So ra, Hưng Hân vẫn còn
cách biệt xa lắm.
Nhưng Bá Đồ vừa đến, lượng khán giả trung lập
tăng lên rõ rệt, thêm vào fanclub Bá Đồ rải khắp mọi nơi, cung thể thao
Tiêu Sơn thiếu thốn chỗ ngồi hơn hẳn.
Đối với đội yếu mà nói, đây là một niềm hạnh phúc đớn đau. Đón ông lớn đến nhà, phòng vé hưởng sái
khẳm tiền, nhưng đi kèm là khả năng cao sẽ thua trận.
Tuy nhiên
Hưng Hân chỉ mới lần thứ hai đánh trên sân nhà, chưa ai thấm thía mấy
khái niệm này đâu. Nhìn tỉ suất ghế tăng mạnh mà Trần Quả không chút nào phấn chấn, chỉ lo nghĩ chuyện thi đấu.
Có rất nhiều vở diễn hay trong buổi chiếu hôm nay:
Oan Gia Ngõ Hẹp, starring Diệp Tu & Hàn Văn Thanh.
Người Yêu Cũ, starring Phương Duệ & Lâm Kính Ngôn.
Và Lời Thề Đẫm Máu, by Đường Nhu.
Tiếc rằng hay thì thật là hay, nhưng trận đấu này vẫn chưa phải top đáng xem trong lượt, bởi cùng lúc, chiến đội Luân Hồi đang ở sân nhà là thành
phố S chờ đón chiến đội Lam Vũ.
Những trận đối kháng giữa các ông lớn máu mặt chắc chắn sẽ được lên sóng tivi. Ai thích hóng Hưng Hân vs
Bá Đồ chỉ đành mua vé tới nhà thi đấu hoặc xem trực tiếp trên mạng.
Ở cung thể thao Tiêu Sơn, ra trận đầu tiên là đội khách Bá Đồ. Khi thi
đấu chính thức, tuyển thủ mỗi đội đều sẽ mặc đồng phục riêng. Sức ảnh
hưởng của ông lớn Bá Đồ thì khỏi bàn, khắp nơi trong nước đều có quần
thể fanclub do chính fan quản lý, mỗi khi họ đến đâu thi đấu, fan cứng
đều sẽ liên hệ fanclub địa phương nơi đó và tổ chức tháp tùng cổ vũ.
Hiện khán đài phía Tây của cung thể thao Tiêu Sơn là địa bàn của fan Bá
Đồ. Họ mặc đồng phục chiến đội, vừa thấy tuyển thủ ra trận lập tức hoan
hô, gầm rú điên cuồng, băng rôn giăng thành rừng, thanh thế ăn đứt đội
khách Bách Hoa hồi lượt thứ hai.
Về phần Hưng Hân, tuy đã có
không ít fan nhưng chưa thể hình thành hệ thống fanclub có tổ chức như
Bá Đồ. Việc cổ vũ trong nhà thi đấu chỉ dừng ở mức độ tự phát. Dưới khí
thế áp đảo của đối thủ, họ bỗng trở nên nhỏ bé vô cùng. Pháo đài sân nhà Hưng Hân có thể nói đã bị fan Bá Đồ đánh chiếm hoàn toàn.
Dàn
tuyển thủ Bá Đồ vẫy tay chào fan ruột nhà mình, gây nên từng tràng gào
thét ồ ạt đạt đến cao trào. Tận khi tuyển thủ đội chủ nhà ra trận, fan
Hưng Hân trong nhà thi đấu ra sức hoan hô mới tạm lấn át được khí thế
fan Bá Đồ. Nhưng đó chỉ là tạm thời, fanclub Hưng Hân toàn tự phát, sao
chơi lại fanclub Bá Đồ? Chưa gì đã thấy Hưng Hân thua trên mặt trận cổ
vũ rồi.
Xem ra phải tổ chức fanclub cho đàng hoàng.
Trần
Quả nhìn cảnh trước mắt mà nhớ lúc trước mình còn là fan Gia Thế, cũng
có từng giao lưu với fanclub đội nhà. Tuy ban đầu tất cả đều là những
hội nhỏ không chuyên, nhưng khi liên kết quy mô và tầm ảnh hưởng với
nhau, câu lạc bộ chính thức cũng sẽ chống lưng cho họ. Hưng Hân có thể
tham khảo hình thức tương tự. Chỉ hơi tiếc rằng Hưng Hân chỉ mới chân
ướt chân ráo bước vào Liên minh, chưa phát hiện thấy hội nào đủ to để
xây dựng làm gốc. Năm ngoái, nhóm fan do Điền Thất và các anh em công
hội tụ tập đến vòng khiêu chiến khá ổn, nhưng họ lại không sống ở thành
phố H. Fanclub sân nhà mà, phải là fan địa phương mới tiện.
Màn
gào thét trong nhà thi đấu đạt đến đỉnh điểm khi dàn tuyển thủ hai đội
bắt tay giao lưu. Fan mỗi đội vào lúc này sẽ đảm nhiệm vai trò hậu thuẫn kiên cố nhất cho các chiến tướng nhà mình, xây nên bức tường thanh thế
sau lưng họ. Bản thân fan Bá Đồ cũng đã chinh chiến trăm trận, huấn
luyện nghiêm chỉnh, kinh nghiệm đầy mình, bức tường của Bá Đồ vì thế mà
cứng như sắt thép.
Hai chiến đội bắt tay xong, chia nhau về chỗ
ngồi. Cuộc quyết đấu chuẩn bị bắt đầu, loa phát thanh trong nhà thi đấu
thông báo tuyển thủ vào trận solo thứ nhất.
Chiến đội Bá Đồ: Tuyển thủ Lâm Kính Ngôn, nhân vật lưu manh Lãnh Ám Lôi.
Chiến đội Hưng Hân: Tuyển thủ Tô Mộc Tranh, nhân vật bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong.
Vừa mở trận đã là hai siêu sao hạng A, nhà thi đấu lập tức high lật nóc.
Hai tuyển thủ đứng dậy khỏi ghế, gật đầu chào nhau một rồi lên sân. Họ
quen cửa quen nẻo log in, sẵn sàng.
Trận đấu bắt đầu.
Bản
đồ 1v1: Hoàng Hôn Trên Thôn, một tấm bản đồ giống tranh phong cảnh hơn
là chiến trường. Ngôi làng bằng hình chiếu 3D dần dần hiện lên dưới ánh
chiều tà. Tô Mộc Tranh rất thường dùng bản đồ này, ban đầu do thích cảnh đẹp, sau vì thích mà tập chơi rồi quen dần, đến mức đem lên đấu trường
chuyên nghiệp luôn.
Còn Lâm Kính Ngôn?
Có cựu hợp tác chí
cốt là Phương Duệ, mọi thứ về Lâm Kính Ngôn gần như phơi bày hết dưới
mắt Hưng Hân. Trong quá trình chọn bản đồ, dựa theo tin tình báo từ
Phương Duệ, toàn bộ bản đồ Hưng Hân sử dụng hôm nay không một bức nào là sở trường của Lâm Kính Ngôn. Dĩ nhiên nói đi phải nói lại, một khi Lâm
Kính Ngôn đã không sở trường, có nghĩa Phương Duệ cũng không. Bởi lẽ,
hắn trưởng thành trong điều kiện huấn luyện giống như đúc với Lâm Kính
Ngôn, chỉ khác biệt đúng một năm mà anh rời khỏi Hô Khiếu.
Năm đó Hô Khiếu muốn ăn khớp với át chủ bài mới là Đường Hạo nên tự điều chỉnh trên mọi phương diện, bao gồm các bản đồ mới.
”Nhưng train hàng mới là để chạy theo Đường Hạo, mà Đường Hạo xuất thân Bách
Hoa, Trương Giai Lạc chắc chắn cực thạo mấy bản đồ đó. Tui nghĩ đem ra
đối phó Bá Đồ cũng không hợp lý đâu.” Phương Duệ phân tích. Từ đây có
thể thấy rõ sự chuyển nhượng của tuyển thủ ảnh hưởng thế nào đến chiến
đội. Những ai cho rằng Vinh Quang chỉ cần ngồi chờ vào trận rồi binh bốp chát hự thì thật thiếu kiến thức.Thế nên trận solo đầu tiên, bản đồ chọn theo sở thích của Tô Mộc Tranh: Hoàng Hôn Trên Thôn.
Một tấm bản đồ 1v1 chẳng có bao lớn, nên mang tên cái thôn chứ thực tế nó chỉ cắt một góc của ngôi làng thôi.
Nhân vật đôi bên cùng spawn. Vòng ra sau một gian nhà tranh nho nhỏ gần điểm spawn, Tô Mộc Tranh lập tức nhìn thấy Lãnh Ám Lôi ở đầu kia bản đồ đang chui trái lủi phải nhờ địa hình che chắn, có vẻ như muốn di chuyển
chiến thuật.
Tuy vậy, Lâm Kính Ngôn cũng đã phát hiện Mộc Vũ
Tranh Phong đầu bên này. Anh bèn cho Lãnh Ám Lôi ngừng lẩn trốn, phóng
khoáng lộ diện.
”Bản đồ này không tiện núp lùm nhỉ?” Lâm Kính Ngôn chat trên kênh chung.
Tô Mộc Tranh trả lời bằng một emo mỉm cười. Còn phải hỏi sao? Nghề tay dài dĩ nhiên cần đưa mục tiêu vào phạm vi rộng rãi để mình dễ tia nhất có
thể. Là một bậc thầy pháo súng, cô không thích địa hình có nhiều chướng
ngại. Dù bản đồ này Tô Mộc Tranh chọn train vì yêu thích, cô cũng phải
tính đến cái lợi khi đem nó lên đấu trường trước đã.
”Chỗ này khá nè!” Lâm Kính Ngôn lại đột nhiên chat. Lãnh Ám Lôi luồn lách dưới bóng hoàng hôn, vòng ra sau một gian nhà ngói.
Tô Mộc Tranh khẽ cười. Mộc Vũ Tranh Phong tiếp tục di chuyển cẩn thận, sau đó gác pháo lên vai, lực bắn tụ về nòng pháo, bắt đầu gồng một hit Pháo Lượng Tử.
Lãnh Ám Lôi núp sau nhà ngói, đang nhìn ngó khắp bốn
phía. Quả thật Lâm Kính Ngôn không quen lắm với tấm bản đồ này, nên anh
muốn quan sát kỹ lưỡng, tìm kiếm địa hình để lợi dụng. Anh không vội lao ra chơi ngay với Tô Mộc Tranh mà ngồi yên suy tính chiến thuật. Lối
đánh hùng hổ xáp lá cà mọi lúc mọi nơi không thích hợp cho một lão
tướng, thay vào đó, anh cần phát huy sở trường và ưu thế kinh nghiệm,
khả năng tính toán. Cái trò nhào lên so hàng, so tốc độ tay ấy à, thôi
nhường cho đám trẻ đi!
Lâm Kính Ngôn đang quan sát, chợt nghe một tiếng chíu rất ngắn, sắc lẹm như dao.
Pháo Lượng Tử!
Các kỹ năng tấn công của bậc thầy pháo súng thường rất hoành tránh, mỗi
chiêu mỗi có âm thanh nhận biết khác nhau, chỉ cần nghe tiếng là biết
chiêu nào. Lâm Kính Ngôn không những nghe được đây là Pháo Lượng Tử, còn biết hit bắn này có thời gian gồng.
Pháo Lượng Tử có thời gian
gồng sẽ cho ra uy lực khác hẳn không gồng mà bắn phọt. Lâm Kính Ngôn
chẳng biết Mộc Vũ Tranh Phong đứng đâu nên rất khó đoán hướng né, bèn
chọn cách thụp người lăn xuống đất, giảm thiểu khả năng rơi vào AoE tấn
công vẫn ngon hơn đứng đực mặt ra đón pháo.
Ai ngờ Lãnh Ám Lôi
mới chuẩn bị lăn, lực đẩy cực mạnh đã quất tới. Bức tường ngói sau lưng
anh đột ngột nổ tung, gạch vỡ bay tứ tán, văng trúng Lãnh Ám Lôi. Pháo
Lượng Tử nã thẳng vào tường, Lãnh Ám Lôi trong tư thế cuộn người bị hất
lăn mấy vòng trên đất.
Muốn xỉu! Lâm Kính Ngôn khiển Lãnh Ám Lôi
đứng dậy. Bức tường bị Pháo Lượng Tử khoét thủng một lỗ to bằng con voi, nhìn xuyên qua lỗ voi có thể thấy được cửa lớn gian nhà đối diện nhà
ngói. Mộc Vũ Tranh Phong đâu? Chưa kịp xác định bóng người đằng xa, một
luồng ánh sáng đã chiếu rọi như muốn nuốt chửng cánh cửa kia, xuyên qua
nó, xuyên luôn cả ổ voi và vọt đến Lãnh Ám Lôi.
Pháo Laser!
Cách một gian nhà ngói, thế tấn công của Tô Mộc Tranh vẫn không chịu ngừng.
Lâm Kính Ngôn bị Pháo Lượng Tử bắn cho lăn cù, rõ ràng chậm mất một
nhịp, né không nổi Pháo Laser. Lãnh Ám Lôi ăn pháo vào mặt, bị ủi vào
đống rơm sau lưng.
Rơm khô bay tán loạn, phấp phới trong gió như
hoa tuyết. Lãnh Ám Lôi vung cặp vuốt sắc trên mu bàn tay cố chui khỏi
đống rơm, bỗng thấy Mộc Vũ Tranh Phong đã áp sát mình thêm kha khá. Cô
phất tay, một chiếc bật lửa sáng rực bay qua theo đường cung tròn đến
chỗ anh.
Với khoảng cách như thế, lực ném như thế, lửa phụt ra từ bật lửa vẫn không tắt. Logic đã trôi về phương trời xa xăm nào?
Lâm Kính Ngôn thầm oán trong lòng. Nhưng anh biết, bật lửa không đáng sợ, cái đáng sợ là Nhiệt Cảm Phi Đạn đằng sau nó kìa.
Nhắm chuẩn cung bay của bật lửa, Lãnh Ám Lôi nhảy lùi. Chân anh sắp chạm
đống rơm lúc nãy. Song, quỹ đạo di chuyển của bật lửa lại không như Lâm
Kính Ngôn dự đoán. Nó bay xa hơn một tí.
Có vận tốc gió ảnh hưởng?
Đây không phải lúc suy xét logic nữa. Lãnh Ám Lôi tiếp tục nhảy lùi.
Bùm!
Trong nháy mắt, Lãnh Ám Lôi bị ngọn lửa phừng phừng bao vây. Bật lửa rơi,
Nhiệt Cảm Phi Đạn chưa tới nhưng đống rơm khô đã cháy trước rồi.
Lâm Kính Ngôn suýt bị thiêu sống trong bất ngờ. Thao tác chạy khỏi đám cháy của anh chậm nhịp, Nhiệt Cảm Phi Đạn chạm đất, Lãnh Ám Lôi bị luồng
sóng khí hất ngã.
Đám mây hình nấm bùng lên, tỏa ra làn khói dày đặc cuốn trọn Lãnh Ám Lôi.