Thường Tiên chỉ là một phóng viên nho nhỏ mà thôi,
cho nên lúc này đã kích động tới mức muốn tông cửa bỏ chạy. Là một phóng viên, dĩ nhiên cậu rất mong có được tin nóng, thế nhưng tin tức cậu vừa nghe được thật sự quá lớn, lớn đến mức run chân luôn. Diệp Thu, đại
thần số một trong lịch sử Vinh Quang, chỉ là một cái tên giả? Từ ngày
thành lập liên minh đến nay, đây chắc chắn là một… một cái gì nhỉ?
Chữ đầu tiên nhảy ra trong đầu Thường Tiên là một vụ bê bối lớn nhất, nhưng từ đáy lòng, cậu không hề đồng ý rằng đây là một vụ bê bối.
Người trước mắt này chỉ sử dụng một thân phận giả, nhưng mọi trận thi đấu đều do hắn tự mình đánh, đối thủ cũng do hắn tự tay hạ gục, thắng
lợi là hắn tự thân giành lấy. Ba quán quân liên tục và vô số giải
thưởng, vinh dự mà Diệp Thu ôm trong tay, tất cả mọi thứ đều là hàng
thật giá đúng. Những giải thưởng, những vinh quang ấy không thuộc về cái tên “Diệp Thu”, mà thuộc về người đang đứng trước mắt.
Hành vi của hắn đúng là trái với quy định của liên minh, nhưng hai
chữ công bằng mà giải đấu hướng tới thì không hề bị ảnh hưởng dù chỉ mảy may. Hắn chỉ mượn sử dụng một tấm chứng minh nhân dân, còn người ngồi
trên sân đấu luôn luôn là bản thân hắn, nếu so ra, việc đó có ảnh hưởng
đến sự công bằng như các tuyển thủ khai gian tuổi tác không?
Trong lòng Thường Tiên vô cùng xoắn quẩy về lập trường mà mình đang
đứng hiện tại. Đây là một tin động trời, nếu tiết lộ, Thường Tiên có thể nhờ đó mà nổi danh, nhưng đồng thời cũng sẽ làm hại đến rất nhiều
người. Đội trưởng Diệp Tu đang ở trước mặt, chiến đội Hưng Hân, chiến
đội Gia Thế, và còn vô số fan hâm mộ sẽ vì việc này mà chịu rất nhiều
đau khổ.
Nếu đây là một vụ bê bối kiểu doping trong thi đấu thể thao, Thường
Tiên chắc chắn sẽ giữa đường gặp chuyện bất bình ra… miệng tiết lộ.
Nhưng vấn đề là từ tận đáy lòng, Thường Tiên không cảm thấy đây là một
vụ bê bối. Chỉ mượn dùng một tấm chứng minh nhân dân, còn ngoài ra những thứ khác đều là hàng thật. Mỗi một trận thi đấu, mỗi một lần thắng
thua, mỗi một danh hiệu quán quân đều thật 100%, chỉ trừ đi một việc:
Người có tên Diệp Thu thật sự không phải là Diệp Thu. Nhưng việc này có
ảnh hưởng đến kết quả thi đấu không?
Diệp Tu nói lúc đó anh ta không có thẻ chứng minh nhân dân, cho nên
mới dùng thẻ của người khác, rõ ràng là bất đắc dĩ. Bao nhiêu năm sau đó vẫn không đổi lại tên, là do đã lỡ leo lên lưng cọp không thể xuống
được hay còn nguyên nhân nào khác thì Thường Tiên không cách nào biết.
Cậu chỉ cảm thấy, một cái thẻ chứng minh nhân dân mà thôi, nếu không có
xảy ra những việc dối trá, gian lận như đánh thay, vậy cũng không tính
là cái đinh gì.
Bởi vì cách nhìn đó mà Thường Tiên không biết xử lý tin tức “kinh
khủng” này thế nào. Cậu rất dằn vặt, rất khó xử, cậu hối hận đã bước vào căn phòng này. Ước gì có thể đảo ngược thời gian, khi đó cậu nhất định
sẽ tránh ra ngoài.
Nhưng bây giờ có ước cũng đã quá muộn. Lòng Thường Tiên đang xoắn
thành bánh quẩy, lòng Đào Hiên và Thôi Lập lẽ nào lại không? Tin tức này với hai người mà nói không khác nào bị năm tia sét đánh thẳng xuống
đầu. Nhưng cái không cam tâm nhất là: Diệp Tu gây ra họa lớn đến vậy,
nhưng nó vẫn tỉnh như một con ruồi! Cứ như thể vụ này chả hề liên quan
gì đến nó, nó chỉ đang vắt chân ngồi coi phim!
“Mạo danh người khác, việc này nếu như xử lý một cách nghiêm túc, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Thôi Lập chịu hết nổi cái
bản mặt con ruồi của thằng cờ hó này rồi. Gã đột nhiên nói một câu lạnh
lùng, rõ ràng đang muốn đe dọa.
Kết quả thì sao? Gã nhìn thấy Diệp Tu vẫn trưng bản mặt khiến gã chán ghét mà nói: “Đúng rồi, mấy ông tính xử lý một cách nghiêm túc hả?”
Thôi Lập hộc máu, thằng cờ hó mắc zại, xử lý một cách nghiêm túc?
Mình làm sao có thể xử lý một cách nghiêm túc? Lôi Diệp Tu ra tòa à? Lên án hắn mạo danh người khác ký hợp đồng với mình à? Làm vậy có khác gì
xòe cái tin này ra ánh sáng luôn? Bây giờ Gia Thế cần làm nhất phải là
che giấu việc này để tránh bị liên lụy đi chứ? Mà nếu thật sự truy cứu
thằng cờ hó này, về mặt pháp luật đúng là Gia Thế có thể đứng vững,
nhưng chỉ sợ về mặt tình nghĩa sẽ bị tặng đủ đá xây ký túc xá. Diệp Tu
mạo danh người khác là đúng, nhưng cống hiến của hắn đối với Gia Thế
những năm qua đều là thật, nếu Gia Thế truy cứu hắn thì rõ ràng là ăn
cháo đá bát. Cách làm này về căn bản mất nhiều hơn được.
Còn muốn nhờ đến người bị mạo danh đứng ra truy cứu? Mơ cũng đừng mơ. Người kia là anh em sinh đôi với thằng tờ ró này! Chẳng lẽ còn mong
người ta đứng ra tố cáo cho anh ruột mình chịu trách nhiệm trước pháp
luật?
“Bây giờ tôi muốn xác nhận trước một chuyện.” Cuối cùng Đào Hiên cũng mở miệng, “Bao nhiêu năm qua, người thi đấu luôn luôn là cậu đúng
không? Người anh em kia của cậu, người tên Diệp Thu thật sự ấy, chưa
từng xuất hiện trên sân đấu?”
“Luôn luôn là tôi, không có chuyện trên trời như ông tưởng tượng đâu.” Diệp Tu cười mà nói.
“Vậy thì tốt, vậy vẫn còn khả năng xử lý việc này…” Đào Hiên cũng bị
sét đánh trúng mỏ ác, nhưng nội công vẫn thâm hậu hơn cấp dưới Thôi Lập
của mình một bậc, nên bây giờ hắn không lo nghiến răng ken két với thái
độ của Diệp Tu mà chỉ tỉnh táo suy nghĩ làm cách nào để giải quyết.
“Bên phía liên minh ắt hẳn cũng sẽ không muốn chấp nhận sự thật này.
Tổng quán quân 3 năm liên tục, MVP, đại thần số một liên minh, thân phận lại là giả. Chuyện này đối với danh dự của liên minh sẽ là một đả kích
rất lớn.” Đào Hiên nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người kinh doanh. Liên minh cũng giống hắn, sẽ không hy vọng vụ việc này bị phơi bày ra ánh
sáng.
“Nhưng bây giờ thằng cờ hó này sắp phải lộ mặt ra thi đấu rồi, kiểu gì cũng phải có cách giải thích hợp lý chứ!” Thôi Lập nói.
“Chỉ cần có thể khai thông nội bộ thôi, còn muốn giải thích với bên ngoài thì không khó.” Đào Hiên nói.
“Ừ, có lý đó.” Diệp Tu ở bên cạnh gật đầu.
“Bây giờ phải nhanh chóng tìm người bên phía liên minh để khai thông
trước. Làm sao để nói rõ nguồn cơn với bọn họ đây?” Đào Hiên bắt đầu suy nghĩ, nhưng ngay lúc này bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tất cả mọi người trong phòng lập tức có cảm giác đi ăn trộm bị phát
hiện. Thường Tiên đứng gần cửa nhất, nãy giờ vẫn hồn lìa khỏi xác, run
rẩy hỏi một câu: “Ai đó?”
“Tôi, Phùng Hiến Quân đây.”
“Phùng Hiến Quân? Là ai? Sao nghe quen quá?” Phóng viên nhỏ mà, những nhân vật cậu ta có thể tiếp xúc tới đều có địa vị quá thấp, cho nên khó tránh phản ứng hơi chậm với các tên tuổi lớn.
Nhưng hai người bên Gia Thế thì mới ăn xong năm cú sấm sét giữa đầu,
bây giờ lại trúng thêm một đòn liên kích. Thôi Lập đã đến mức không ôm
tường là đứng hết nổi, Đào Hiên cũng xanh xám mặt mày. Hắn phân tích rất hợp lý, đúng là nên đi tìm người của liên minh để khai thông, nhưng bộ
tau có nói trực tiếp đi khai thông với chủ tịch liên minh luôn hả má!
Người của Hưng Hân lúc này cũng không đứng đó mà ngó nữa, Trần Quả
lập tức nghĩ kế: “Hay là kiếm chỗ trốn trước đi? WC? Chui gầm giường?”
Kết quả, người bình tĩnh nhất vẫn là Diệp Tu, vẫn một nụ cười hờ hững chẳng hề để tâm như mọi khi: “Thôi, cái gì tới cũng phải tới, ông chủ
Đào đã phân tích tốt xấu hết rồi, tôi cảm thấy cũng không khó nói rõ mọi việc.”
“Thôi được… Mở cửa đi…” Đào Hiên cũng biết rằng sớm muộn sẽ phải đối
mặt, nay chuyện đã đến trước mắt, hắn không phải loại người chỉ biết
trốn tránh.
Thường Tiên đứng cạnh cửa, giờ phút này đã phát hiện người đang ở bên ngoài chính là chủ tịch liên minh. Tin dữ cứ đến liên tục làm cậu nảy
sinh một kiểu tâm lý “giông tố hãy cứ kéo đến bên đời em đi oh~ ”, cho
nên bây giờ cậu ta tương đối bình tĩnh, thong dong mà kéo cửa ra.
“Ái chà, không ít người nhỉ!” Phùng Hiến Quân bước vào, nhìn thấy Đào Hiên của Gia Thế làm ông cũng bất ngờ.
Đào Hiên cười cười, bước tới bắt tay chào hỏi Phùng Hiến Quân. Tầm
mắt của Phùng Hiến Quân lướt một vòng quanh phòng, nhìn thấy Diệp Tu,
ông liền cười ha ha, chỉ vào hắn mà nói: “Diệp Thu, quả nhiên cậu ở
đây.”
Thường Tiên lập tức cảm thấy: Bão tới bão tới!
Hai trợ lý của Phùng Hiến Quân cũng đã vào phòng. Bên phía cầu thang
bộ, Tào Quảng Thành thở hồng hộc lao từ dưới lên, nhìn thấy đích đến đã
xuất hiện trước mắt thì càng tăng tốc. Nhưng cửa phòng đang chầm chậm
đóng lại, gã vội vàng la lớn: “Chờ tui dzới…”
Thường Tiên ló đầu ra nhìn, thấy Tào Quảng Thành, lập tức mừng hết
cỡ. Tin sấm sét trong phòng này cậu thực sự không biết phải xử lý thế
nào, có anh Tào ở đây là tốt quá rồi. Lần đầu tiên từ khi vào phòng
Thường Tiên mới có thể thở phào, đang chuẩn bị mở cửa cho Tào Quảng
Thành, bên kia Thôi Lập bỗng vội vàng hỏi một câu: “Ai đó?”
“Anh Tào bên tòa soạn của tụi em.” Thường Tiên liền nói.
“Tòa soạn? Anh Tào?” Thôi Lập vừa kịp hiểu ra, lập tức giật mình: “Tào Quảng Thành? Mau đóng cửa!”
“Hả?”
“Đóng cửa!”
Thường Tiên nào dám nói nửa chữ không, hoảng hốt đóng cửa lại. Tào
Quảng Thành lúc này đã chạy đến rất gần, thấy rõ Thường Tiên không thèm
nghe theo tiếng kêu của mình mà khóa cửa luôn, cơn giận dữ lập tức bốc
thẳng lên đầu. Thằng nhãi ranh chết tiệt này ngày thường nhìn có vẻ hiền lành thành thật, thì ra nó xảo trá đến vậy, muốn độc chiếm tin hot lần
này?
Tào Quảng Thành nóng máu quá rồi, nhưng không dám vô lễ với đám người trong phòng. Gã vuốt giận ổn định cảm xúc, đến trước cửa, cộp cộp cộp,
cực kì lễ phép gõ lên.
“Phóng viên Tào đúng không? Xin mời anh quay về, hiện tại chúng tôi
không tiện nhận phỏng vấn.” Sát cửa truyền ra giọng nói của Thôi Lập,
Tào Quảng Thành nghe được liền cảm thấy buốt giá con tym. Gã hiểu khá rõ người bên Gia Thế. Thôi Lập đã nói câu này, nghĩa là hôm nay gã đừng
hòng mà bước vào cửa. Không tiện nhận phỏng vấn? Má nó, thằng nhóc
Thường Tiên vẫn còn ở bên trong mà!
Tại sao? Tại saoooooooo?
Thà rằng cho thằng nhóc Thường Tiên đứng hóng, cũng không cho mình vô trong? Lẽ nào thằng nhóc Thường Tiên dùng đến thủ đoạn đen tối? Nô
quây! Một thằng quỷ con mới ra lăn lộn giang hồ như nó, làm cách nào có
thể bắt quản lý Gia Thế cho nó độc chiếm nguồn tin? Tào Quảng Thành giận quá, Tào Quảng Thành hận quá! Nhưng Tào Quảng Thành không dám lằng
nhằng níu kéo, bèn móc di động ra gọi cho Thường Tiên. Ai dè cậu ta tắt
máy.
WTF!
Tào Quảng Thành ra sức mắng mỏ trong lòng. Không thể vào trong, lại
không nỡ bỏ đi, gã hóa thân thành thằn lằn bò trên cửa, mưu đồ muốn nghe được một hai câu. Nhưng khách sạn này đã là nơi mà liên minh bố trí tổ
chức giải đấu thì không thể có cách âm kém được, gã ôm luôn cái cửa mà
vẫn không cách nào nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. Tào Quảng Thành tan nát cõi lòng.
Trong phòng, Phùng Hiến Quân đã bắt đầu cảm thấy bầu không khí hình
như có hơi quái dị. Mà Thôi Lập thì đang nhức nhối, bởi vì lúc Thường
Tiên nhắc đến Tào Quảng Thành, gã rốt cuộc đã nhớ ra thằng nhóc nhìn
quen quen đứng trước mặt mình này là ai. Cũng là phóng viên nốt!
Khai thông nội bộ thì khai thông nội bộ, phóng viên có thể tính là
người nội bộ hả chời? Những lúc như thế này, người cần đề phòng nhất
chính là phóng viên! Kết quả là cả đám lại ở trước mặt một phóng viên mà kể chuyện đời hết nửa ngày. Gã và Đào Hiên không biết thằng này là
phóng viên, nhưng tụi Hưng Hân cũng không biết hả? Diệp Tu, đầu của mày
bị úng nước rồi hả? Lúc thằng này đi vào sao không kiếm cớ lùa nó ra
ngoài? Muốn làm khó tụi tau hả? Thôi Lập giận đến mức muốn ôm Diệp Tu
chết chùm cho rồi.
Phùng Hiến Quân thì sao? Ông cảm thấy bầu không khí có hơi lạ lùng,
nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm đến việc mà mình muốn nói:
“Hưng Hân các cậu, hình như còn có ai đó tên là Diệp Tu đúng không?”
“Ha ha ha…” Diệp Tu cười, đạp cho Ngụy Sâm đang ngồi trên sô pha kế bên đứng dậy: “Chủ tịch, ngồi xuống trước đã.”
“Sao vậy?” Phùng Hiến Quân cảm thấy bầu không khí càng lúc càng dị, bước đến ngồi xuống.
“Dạo này tim có khỏe không?” Diệp Tu hỏi.
“…”
“Nếu khỏe thì tôi nói à.” Diệp Tu nói.
“Cậu muốn nói cái gì?”
“Tôi chính là Diệp Tu.” Diệp Tu nói.