Vẻ mặt tám người thay đổi. Họ nghe được tiếng bước chân, đoán biết là không ít người, nhưng đông tới chừng này cũng hư cấu quá nha?
Mới tìm được Viêm Nữ Vu Tạp Tu chưa bao lâu mà tin tức đã nhanh chóng lan tỏa, thu hút nhiều sói đói đến giành ăn như vậy? Cái tụi này là ở đâu ra thế?
Tám người vừa đánh Viêm Nữ Vu Tạp Tu vừa để mắt quan sát người tới. Đám này không đeo tên công hội. Nhưng nếu không có công hội làm sao tập hợp được nhiều người đến vậy? Không phải trong công hội, hiện tại có thằng nào đủ cấp bơi tới khu Rừng Rậm Bừng Cháy? Tổng hợp thông tin, tám người cũng suy ra được lai lịch của đám người này: là liên minh đuổi giết Quân Mạc Tiếu của các công hội.
Tám người không khỏi chán nản. Hiếm khi đầu têu phát hiện BOSS, kết quả nhanh vậy đã bị túm. Mấy công hội này, xét thực lực nhà nào cũng mạnh hơn họ. Theo tình huống hiện tại, người cũng đông hơn gấp bội lần.
“Là người của Hạ Vũ!” Đám người vây quanh cũng bắt đầu trao đổi, lúc nói ra mấy chữ “Hạ Vũ” đều mang theo chút khinh thường. Dù là trong Liên minh hay trong game, Hạ Vũ cũng không được xem là đối thủ đáng gờm.
“Ha ha, BOSS này. . .” Có người quay sang nói với bên cạnh, chợt ý thức xung quanh hiện tại cũng không chung hội. Bầu không khí bao trùm đoàn đội bỗng dưng thay đổi. Nhanh chóng phân chia vị trí, nháy mắt, cả đoàn quây tròn quanh BOSS đã chia làm bảy nhóm.
Bảy nhóm, bảy nhà công hội.
Hiện tại, liên minh bảy nhà tan rã, lại trở về làm đối thủ cùng cướp BOSS. Không ai ra lệnh, nhưng mọi người lập tức out pt, tự tổ đội với công hội nhà, giữ khoảng cách với nhà khác, đánh giá thực lực của nhau.
Mỗi lần giành BOSS dã ngoại, thương vong do cướp giật BOSS giữa người chơi đều hơn xa tổn thương do BOSS mang lại, đây đã là sự thật không thể phản bác.
Ở khu cũ, BOSS dã ngoại đều do game thủ cấp 70 giết. Viêm Nữ Vu Tạp Tu cấp 36 có thể làm trò gì trước mấy chiêu của người chơi cấp 70 chứ? Nhưng dù vậy, mỗi lần giết BOSS đều có không ít người tử nạn. Đều do người chơi công hội khác giết chết.
Chỉ là BOSS cấp thấp săn giết nhanh hơn, vì hạn chế về thời gian, nên thương vong được giảm bớt.
Còn ở Thần Chi Lĩnh Vực, BOSS dã ngoại toàn dân số má, làm người chơi đau đầu không dứt, thêm chuyện đấu đá giữa các công hội, mỗi lần BOSS chiến, người chết cũng không chỉ một hai. Thần Chi Lĩnh Vực là khu dành riêng cho dân max cấp nhưng vẫn có bãi train, có làm nhiệm vụ lấy exp, hơn nữa mấy chỗ này bình thường cũng rất nhộn nhịp. Tranh đấu ở Thần Chi Lĩnh Vực, trước nay không chỉ giới hạn ở giành BOSS.
Mưu Đồ Bá Đạo, Trung Thảo Đường, hai nhà này vắng người!
Mọi người đánh giá thực lực tổng quan xong, phát hiện ra hai nhà yếu nhất, không ngờ là hai trong ba công hội lớn.
Chỉ xét mỗi chuyện này, đây đúng là thời cơ hiếm có.
Mọi người không ngừng chuyển màn hình, liếc mắt nhìn nhau.
Động thủ, hay. . .?
Lúc này kênh đội ngũ mỗi nhà đều vô cùng sôi động.
Trần Dạ Huy nghĩ khác, không hiểu sao hắn luôn có cảm giác kỳ quái. Dù hắn cũng rất muốn cướp BOSS này, nhưng tạm thời lại không muốn trở mặt cùng các công hội.
Vòng trong, tám người công hội Hạ Vũ còn đang chiến với Viêm Nữ Vu Tạp Tu. Nhưng đám người bao vây lại không để ý tới họ chút nào. Trong suy nghĩ của bọn hắn, số phận tám người này xác định cả rồi. Tụi nó giết tiếp thì chỉ giúp gọt máu BOSS thêm chút đỉnh, là chuyện tốt.
Nhưng phải nhanh chóng hành động, thực lực bây giờ tuy có chênh lệch rõ ràng, nhưng hẳn nhà nào cũng đang gọi đội cầu cứu viện. Viện binh tới trước hay tới sau, bao nhiêu người, đều có ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Khi có người muốn ra tay, Trần Dạ Huy của Gia Vương Triều đột nhiên lên tiếng trước: “Mọi người, bây giờ trùng hợp gặp được BOSS dã ngoại, giết thì phải giết rồi, nhưng lát nữa mọi người còn phải liên thủ, cạnh tranh quá gay gắt, lát nữa nhìn mặt nhau cũng khó ở phải không? Theo tui, mọi người có thể hợp tác với nhau, tụi mình cùng đánh BOSS, ai đánh hit cuối thì BOSS về tay người đó, có được không?”
Cách thức giết BOSS này trong lịch sử Vinh Quang cũng không phải mới lạ. Từng thành công, cũng từng thất bại. Nhưng với trường hợp đặc thù hiện tại của bảy công hội, Trần Dạ Huy đề nghị cách này, là xuất phát từ thật tâm, hắn thật sự không muốn mấy người này mất đoàn kết lẫn nhau.
Đám người các công hội chưa tỏ ý, bên Hạ Vũ đã có hành động.
Tụi nó vốn không ngốc, đương nhiên biết Viêm Nữ Vu Tạp Tu lần này khó giữ. Vậy tám người còn đánh BOSS chi nữa? Tất nhiên là muốn té trước. Sống chết của BOSS cả đám đã chẳng buồn ngó.
Tám người đồng lòng, động tác cũng nhanh lẹ. Đầu cũng không xoay đã vọt chạy, vừa trốn vừa không dám công kích, đợi thoát khỏi trạng thái chiến đấu sẽ nhanh thoát thân.
Nhưng mới đầu BOSS sẽ đuổi theo cả đám. Mà trăm người kia làm sao trơ mắt nhìn BOSS chạy. Cả lũ cũng không rõ ý đồ của tám đứa kia, rủi tụi nó muốn ôm BOSS ra chỗ khác giết thì sao?
Trăm người cùng nhau đuổi bắt, bắt đầu đánh rồi, nhưng vẫn không ai tỏ thái độ gì với đề nghị của Trần Dạ Huy, mọi người đều ùa về hướng Viêm Nữ Vu Tạp Tu.
Không gian quanh BOSS có hạn, cả trăm người không cách nào cùng xông đến công kích được. Nếu không phải thế, chuyện giết BOSS cũng không gian truân tới vậy. Nếu cho một lần cả ngàn vạn người cùng ào lên hội đồng BOSS, sát thương sẽ lớn đến chừng nào?
Việc đầu tiên khi cướp BOSS, chính là cướp được chỗ đứng.
Trăm người không ai không hiểu đạo lý này. Các nghề cận chiến nhao nhao vây lấy Viêm Nữ Vu Tạp Tu, các nghề công kích xa cũng tìm chỗ đứng hợp chân, nghề hỗ trợ tìm cách chen vào cạnh người nhà mình thả buff.
Nháy mắt, xung quanh Viêm Nữ Vu Tạp Tu đã họp thành phiên chợ, game thủ cướp được chỗ đứng ngon lành bắt đầu bắn skill.
Quan sát tình hình này, dù không ai lên tiếng đáp lại Trần Dạ Huy, nhưng mọi người dường như đều ngầm đồng ý. Trong quá trình giành chỗ đứng cũng không phát sinh tranh chấp.
Dù vậy thời gian quá gấp rút. Trong quá trình đó, giữa mấy game thủ không chung đội không tránh khỏi hỗn loạn.
“Đệch, thằng pháp sư nhà nào chơi Băng Phong Bạo đó!!” Có kẻ nghề cận chiến vòng trong gào rống. Pháp sư vòng ngoài thả skill Băng Phong Bạo AOE, mấy người cùng công hội được miễn sát thương nên không chú ý, nhưng người chơi công hội khác thì không như vậy, khó tránh chửi cmn.
Phối hợp đoàn đội nhưng không tổ đoàn với nhau, khi dùng kỹ năng trên diện rộng đều khó tránh ngộ thương.
Ngoài ra đám người hệ Xạ Thủ bắn từ xa cũng vướng tay vướng chân.
“Đậu má thằng nào bắn Pháo Chống Tăng đó!” Lại có người chửi.
Hệ Xạ Thủ không tấn công thuận tiện như hệ Pháp Sư, pháo đạn từ nòng ra chỉ có thể bắn theo đường thẳng. Người anh em bậc thầy pháo súng này vừa vất vả nhảy lên thả một phát Pháo Chống Tăng từ trên cao, không ngờ Viêm Nữ Vu Tạp Tu tránh quá nhanh, pháo bay tới nổ xám mặt một đồng bào ở công hội khác.
Ngộ thương không dứt, tiếng mắng chửi ầm ĩ một vùng, Trần Dạ Huy muốn lên chỉ huy hợp tác, nhưng năm lần bảy lượt đều chìm nghỉm trong biển người. Hắn vội liên hệ mấy dẫn đội khác, nhưng bấy giờ ai ai cũng xí chỗ tốt bao vây Viêm Nữ Vu Tạp Tu, một đống đứng lộn xộn đến cả người nhà còn không thấy nhau, làm sao mà chỉ huy?
Bất ngờ, Viêm Nữ Vu Tạp Tu đột nhiên vươn hai tay, cả người sáng bừng ánh lửa.
“Á đù, là Thiên Thạch Tinh Lạc, cắt nó cắt nó!!” Có người gào rú.
“Cho ngộ vào cho ngộ vào!” Người chơi nhu đạo bên ngoài khóc. Lúc Viêm Nữ Vu Tạp Tu niệm chú sẽ ở trạng thái Bá Thể, skill thường không xi nhê gì nó, chỉ có thể dựa vào các kỹ năng loại bắt lấy. Đây là sở trường của tụi học nhu đạo, nhưng hiện tại cạnh Viêm Nữ Vu Tạp Tu đách có thằng nhu đạo nào chen lọt nổi.
Chiến côn của một pháp sư chiến đấu vươn ra, chọt ngang hông Viêm Nữ Vu Tạp Tu, tuy lửa vẫn còn cháy, nhưng Viêm Nữ Vu Tạp Tu đã bị Viên Vũ Côn đẩy ra.
Thiên Thạch Tinh Lạc bị ngắt, nhưng không ai reo mừng.
“Móa!!” Vô số người rủa.
Viên Vũ Côn sẽ ném mục tiêu xuống, mà sau khi bị ném xuống đất sẽ gây ra sóng xung kích. Pháp sư chiến đấu vung Viêm Nữ Vu Tạp Tu một vòng 180 độ nằm đo đất xong cũng đập ngã chục em.
Bực bội hơn là, cái thằng này còn đẩy luôn BOSS sang vị trí khác, mấy người chơi vất vả mới giành được chỗ tốt cạnh BOSS, phút chốc bị bơ vơ một bên.
“Cái định mệnh!” Trong đám người bơ vơ có một kiếm khách không cam tâm, ôm hận tới một chiêu Rút Đao Trảm bổ lên lưng pháp sư chiến đấu.
“Đệch!” Pháp sư chiến đấu loạng choạng, quay người sang đáp trả Long Nha, kết quả một kẻ khác vừa xông lên, Long Nha chọt nhầm người.
“Làm mọe gì thế!” Người anh em ăn đạn lạc là một nhà quyền pháp, một cú Đấm Vỡ đấm bay pháp sư chiến đấu.
Trong lúc bị đấm bay lại phát sinh thêm bi kịch, đụng ngã một loạt người chơi.
Bốn phía vang lên tiếng chửi rủa không dứt, tình hình không cách nào ổn định được. Trần Dạ Huy muốn lên tiếng, nhưng mẹ kiếp giờ hắn còn đang gặm bùn đây! Viên Vũ Côn lúc nãy chính hắn cũng chịu chấn động của sóng xung kích, tâm trạng hết sức tồi tệ.
Phút chốc các sắc thái skill lấp lánh một góc trời. Người chơi còn đang đợi thời cơ chưa đụng được BOSS cũng nhân dịp lao vào, chỉ cần không chung đội, tất cả đều là địch.
“Ngừng hết! Ngừng lại, đừng rối loạn!!” Trần Dạ Huy kêu gào, hắn mới đứng dậy đã thấy xung quanh xáp lá cà, vừa kêu được một câu đã bị một thằng trên trời giáng xuống đè cho dập mật.
“Móa, kêu người mấy ông dừng lại!!” Không ai nghe Trần Dạ Huy nói, hắn nằm trên đất PM cho mấy người khác.
“Thằng đó, thằng hội trưởng Gia Vương Triều, hấp nó trước!” Trần Dạ Huy nghe bên cạnh có người gào, tuyệt cmn vọng.
Diệp Tu ngồi hóng trong bụi cỏ xa xa sớm chuẩn bị cho Quân Mạc Tiếu rút chốt lựu đạn.
“Hình như không cần.” Diệp Tu nói, vừa điều khiển Quân Mạc Tiếu cất lựu đạn vào.
“Chả trách lại muốn đến Rừng Rậm Bừng Cháy.” Tô Mộc Tranh lẩm nhẩm.
“Tụi nó quánh nhau chết sạch, BOSS còn không phải của tụi mình sao?” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
P/s: Cái Băng Phong Bạo hẳn là cái Bão Tuyết hay cái Băng Sương Tuyết Cầu trong quá khứ, chả biết cái nào nhưng nó ko phải skill mới (mà cũng ko biết cái Bão Tuyết với BSTC phải cùng 1 cái ko). Tác giả cho xuất hiện chớp nhoáng 1 lần rồi thôi nên dự là typo dùng nhiều tên ám chỉ 1 skill….