Chu Quang Nghĩa hiểu Phương Duệ thế nào, Phương Duệ cũng hiểu Chu Quang
Nghĩa nhiều hơn chứ không ít. Hai lần chơi CD thành công, hắn đã không
hi vọng có thể thực hiện thêm lần thứ ba. Hắn quyết tâm đấu trực diện
với Chu Quang Nghĩa một cách thực thụ ngay từ lúc ấy rồi cơ.
Nhưng điều đó có nghĩa rằng Phương Duệ sẽ nghỉ chơi zâm nửa trận? Đách! Chính xác hơn thì, tự dưng chuyển qua quyết đấu trực diện mới là cái sự zâm
đãng không mô tả nổi của Phương Duệ.
Hai lần ăn phải cái trò CD
đã gieo vào lòng Chu Quang Nghĩa một sự ám ảnh. Bất kể sau đó Phương Duệ có nghiêm chỉnh, thiệt thà cỡ nào đi nữa, Chu Quang Nghĩa vẫn dè chừng
đủ kiểu, hết dám bất chấp mà lao lên. Trong trạng thái đó, chắc chắn cây máu kém Hải Vô Lượng gần 50% của Quý Lãnh không thể giúp Chu Quang
Nghĩa chiến thắng, dù rằng chơi đôi công với Chu Quang Nghĩa cũng bào
mòn sức lực Phương Duệ lắm, bởi hắn đang cầm khí công sư mà. Giết xong
Quý Lãnh, Hải Vô Lượng tổn thất gần nửa HP. Còn Chu Quang Nghĩa mãi đến
khi Quý Lãnh gục xuống mới phát hiện, hóa ra nửa trận cuối Phương Duệ
thật sự chẳng làm trò mèo gì cả. Nhưng cái sự không mèo mới là trò mèo
lớn nhất của nó! Mình lại bị nó chơi nữa rồi.
Chứ chẳng phải à?
Dù đánh giải chính thức hay hẹn xử nhau riêng, Chu Quang Nghĩa thua Phương Duệ đâu chỉ lần một lần hai, đã vậy lần nào cũng y như nhau: Tự nhắc
mình phải coi chừng bị nó chơi zâm, cuối cùng vẫn rơi vào hố zâm của nó. Mẹ, thua mà bỉ cái sự đời!
Không phải tại mình thiếu cố gắng, tại nó mắc dại quá thôi!
Thậm chí Chu Quang Nghĩa còn phát hiện ra rằng, mỗi lần mình thua xong cũng
nghĩ y hệt câu này luôn. Mẹ, nghĩ mà bỉ cái sự đời...
Chu Quang
Nghĩa xuống sân. Tâm lý y khá ổn định vì quen quá rồi, không sao, không
sao. May sao là y chứ nếu gặp mấy đứa tân binh, thua kiểu vậy không biết ám ảnh bao lâu nữa á.
Chu Quang Nghĩa về tới chỗ ngồi dĩ nhiên
sẽ được đồng đội an ủi, y chỉ cười bảo “Tui ổn, rất là ổn.” Cùng lúc
này, người thứ hai lên lôi đài của chiến đội Bách Hoa, đội trưởng Vu
Phong đã đứng dậy.
Vu Phong là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ sáu
nên có thể tính như hậu bối của Chu Quang Nghĩa, nhưng tên tuổi hắn hiện nay vượt xa Chu Quang Nghĩa, còn đang làm đội trưởng và át chủ bài
chiến đội Bách Hoa nữa. Chu Quang Nghĩa lưỡng lự một hồi, rốt cuộc vẫn
bước tới dặn hắn một câu: “Đánh như bình thường thôi, đừng nghĩ nhiều
quá!”
”Tôi hiểu.” Vu Phong gật đầu cười. Cái tiếng chơi zâm thành thánh của Phương Duệ, hắn biết chứ. Là tuyển thủ mùa sáu, hắn vào Liên
minh chẳng qua trễ hơn Phương Duệ và Chu Quang Nghĩa chỉ một năm, kinh
nghiệm thi đấu không ít hơn hai người bao nhiêu đâu.
Vu Phong vào trận, trận đấu lại biến thành cuộc đối đầu giữa hai tuyển thủ hạng sao, không khí trong nhà thi đấu hào hứng hẳn lên.
Bản đồ lôi đài vẫn là Con Đường Sinh Tồn. Nhân vật Vu Phong đang cầm là cựu đệ nhất cuồng
kiếm Lạc Hoa Lang Tạ, từ ngày về với tay hắn đã lấy lại được danh hiệu
ấy. Trong khi đó, nhân vật Phong Mang Tuệ Kiếm những năm qua Vu Phong
khiển ở Lam Vũ không ai kế thừa sau khi hắn rời khỏi, để đóng bụi suốt
nửa mùa giải, đến mùa đông phải bị bán đi. Thế rồi kỳ chuyển nhượng mùa
đông đụng trúng bản cập nhật level 75, giá trị một nhân vật 70 giảm
mạnh, Phong Mang Tuệ Kiếm bất ngờ được không ít chiến đội giành mua,
cuối cùng rơi vào túi chiến đội Nghĩa Trảm.
Tuy nhiên Nghĩa Trảm
là một chiến đội rất ngoan cố, không chịu thay đổi từ đội hình tuyển thủ đến nhân vật. Phong Mang Tuệ Kiếm về đó bị lột hết trang bị đắp cho
Trảm Lâu Lan. Một nhân vật cuồng kiếm sĩ nổi tiếng chưa được bao lâu cứ
thế mà ra đi, không ít người cũng thổn thức khi nhắc tới. Có đôi lúc so
với tuyển thủ, số phận các nhân vật không có linh hồn còn bi thống hơn,
đáng tiếc hơn.
Nhân vật cuồng kiếm mình quen dùng bị vứt bỏ, việc ấy không mang đến bao nhiêu cảm xúc cho Vu Phong. Hắn giờ đây đã hoàn
toàn hòa nhập vào nhân vật mới.
Lạc Hoa Lang Tạ chạy ra giữa bản đồ, không nhìn thấy Hải Vô Lượng. Quả nhiên chẳng ngoài dự đoán.
Định chơi trò cũ?
Vu Phong thầm nghĩ. Hắn không do dự, khiển Lạc Hoa Lang Tạ sải bước vào
địa hình quanh co phức tạp bên hông khu đất trống giữa bản đồ. Chẳng mấy chốc sau, bóng Hải Vô Lượng xuất hiện cùng hàng tặng kèm Đạn Sóng Khí,
như thể đang khiêu khích hoặc dò xét Vu Phong. Vu Phong cho Lạc Hoa Lang Tạ né chiêu, không quá nôn nóng mà chỉ di chuyển với tốc độ bình thường theo hướng Hải Vô Lượng đã chạy trốn.
Trong mê cung toàn là ngã
rẽ, thế nhưng có vẻ như Lạc Hoa Lang Tạ chọn đường rất dứt khoát. Hắn
chẳng gấp gáp cũng chẳng thong dong, cứ theo sát sau lưng Hải Vô Lượng
lúc ẩn lúc hiện. Lỡ gặp phải ngã ba ngã tư, chưa hề thấy hắn do dự.
Rất hiển nhiên, Vu Phong không còn xa lạ với bản đồ này, thậm chí đã có đường lối chiến thuật cho nó.
Hai nhân vật tha hồ chơi trốn tìm trong mê cung. Màn hình lớn của nhà thi
đấu bèn chiếu phần bản đồ nơi hai người đang di chuyển bằng góc nhìn từ
trên xuống.
”Đang kẹp góc.” Diệp Tu ngước đầu xem màn hình, nói.
”Xem ra thằng ku này thuộc bản đồ rồi.” Ngụy Sâm nói.
”Ừm, nó giải mã và dự đoán đều khá chuẩn. Phương Duệ đang bị nó ép vào góc chết.” Diệp Tu nói.
”Kẹt rồi.”
Trong trận, Hải Vô Lượng đã ngừng di chuyển. Hắn đã đi đến cuối bản đồ, không thể tiếp tục chạy nữa, còn những lối thoát khác đều bị Vu Phong ghim
chặt. Vu Phong rốt cuộc đã đẩy Phương Duệ vào góc tường, hết đường đào
tẩu.
”Chà, nhìn không ra nha, chú em cũng có nghiên cứu bản đồ
này hả?” Phương Duệ vừa chat vừa quay người. Lạc Hoa Lang Tạ kéo lê
trọng kiếm trong tay, xuất hiện sau lưng hắn.
Trọng kiếm, thứ vũ
khí có sát thương cao nhất trong hệ kiếm, đồng thời cũng là vũ khí cồng
kềnh nhất, lại được vô số cuồng kiếm sĩ yêu nhất. Lạc Hoa Lang Tạ tuy
được đắp đồ lại từ ngày Vu Phong chuyển nhượng đến, nhưng thanh trọng
kiếm trong tay hắn vẫn giữ nguyên, còn được thăng cấp lên thành level 75 như hiện tại.
Táng Hoa.
Thanh trọng kiếm trong tay Lạc
Hoa Lang Tạ có cái tên không hợp với khí chất loại vũ khí này cho lắm,
chưa kể nghe vào còn rất kém may mắn cho chiến đội Bách Hoa. Thế nhưng,
giới tuyển thủ chuyên nghiệp phần đông đều là người trẻ tuổi phơi phới,
ít ai kiêng kỵ mấy thứ như vậy. Chưa kể, chủ nhân ngày xưa của nó lại
còn là Tôn Triết Bình. Tôn Triết Bình là người sẽ vì việc cỏn con ấy mà
vứt bỏ một món vũ khí siêu hợp tay mình sao?
”Táng Hoa? Hay lắm,
nghe ngầu lắm.” Khi món đồ bạc này được chế ra, cái tên do hệ thống đặt
ngẫu nhiên đã từng khiến rất nhiều người Bách Hoa e ngại điềm xấu. Vậy
mà vị chủ nhân kia lại thản nhiên nhận lấy nó, cầm nó lên, dùng nó chém
nát những uẩn khuất trong lòng mọi người. Lạc Hoa Lang Tạ năm ấy vung
trọng kiếm Táng Hoa trong giới chuyên nghiệp, đã bá đạo đến mức nào?
Mà giờ đây, Táng Hoa phủ bụi bao năm lại nhìn thấy ánh mặt trời từ mùa
giải trước, nửa cuối mùa giải còn được thăng lên cấp 75. Nay chính là
thời điểm nó sẽ trợ Bách Hoa tìm về huy hoàng ngày cũ.
Táng Hoa
giương ngang trước ngực Lạc Hoa Lang Tạ, Vu Phong rõ ràng không muốn nói nhảm thêm với Phương Duệ. Phương Duệ vừa chat cái gì, hắn chẳng hề quan tâm. Vu Phong tự nhận mình có sức đề kháng lời rác rưởi rất mạnh, bởi
đừng quên, hắn xuất thân từ Lam Vũ, cái loa phun rác đáng sợ nhất Liên
minh từng là đồng đội ngày ngày sống bên đời hắn!
Chém Vỡ Núi!
Vu Phong tấn công luôn không phải ngợi. Dùng một chiêu mở đầu thường gặp
nhất của cuồng kiếm sĩ, có thể thấy trạng thái tâm lý hắn đang rất ổn
định.
Còn Phương Duệ? Bị một cuồng kiếm sĩ ép vào góc chết, bắt
phải quyết đấu chính diện, hắn lại không hề hoảng loạn. Tính toán thế
đánh của Chém Vỡ Núi, Hải Vô Lượng nhảy lùi ra sau đẩy tới một chưởng,
bắn Đạn Sóng Khí về phía Lạc Hoa Lang Tạ.
Những ai xem trận
Phương Duệ vs Chu Quang Nghĩa đều biết rõ Đạn Sóng Khí của hắn không
dùng để sát thương hay áp chế đối thủ, mà là gây trở ngại như trick
Khiên Kị Sĩ Choán Tầm Nhìn. So với trick này, thủ pháp của Phương Duệ
thậm chí còn tinh vi và khó căn thời gian hơn. Có điều nó hết cửa lừa
được Vu Phong rồi. Lạc Hoa Lang Tạ né qua một bên đách care đến Đạn Sóng Khí, thuận tay nhích Táng Hoa một phát, chiêu Chém Ngược lập tức được
phát động. Lưỡi kiếm to dày vẩy về phía Hải Vô Lượng.
Phương Duệ
bật ngay Khí Chuyển Lưu Vân, tăng tốc cho Hải Vô Lượng lướt sát mặt
kiếm, bất ngờ cắt vào bên cánh Lạc Hoa Lang Tạ. Lạc Hoa Lang Tạ nhanh
chóng biến chiêu, bàn tay chụp thẳng đến Hải Vô Lượng chính là kỹ năng
Huyết Thủ Vồ Hồn của cuồng kiếm sĩ. Chiêu chụp bắt này rất bá đạo: Dùng
bàn tay máu ngưng tụ kết giới AoE, mục tiêu chỉ cần tiếp xúc AoE đó sẽ
bị cưỡng chế hút vào chứ không cần phải chạm trúng mới bắt được.
Quả nhiên Phương Duệ không dám khiển Hải Vô Lượng lao lên nữa, mà trọng
kiếm Táng Hoa đang gầm gừ sát bên hông, hắn vội vàng lăn ngang để thoát. Trọng kiếm Táng Hoa tức khắc đuổi theo, tay trái Huyết Thủ Vồ Hồn cũng
chụp vào chuôi kiếm, một chiêu Huyết Ảnh Cuồng Đao đầy uy lực chém xuống đầu Phương Duệ.
Pha biến chiêu liên tục vừa rồi với Vu Phong gần như là thao tác theo bản năng, nhưng còn Phương Duệ thì sao? Tiết tấu
quá nhanh khiến cảm giác trái tay với nghề khí công sư lộ ra rõ rệt, mỗi lần biến chiêu hắn đều chậm hơn một chút. Sau mấy lần như thế, tiết tấu của hắn đã chậm hẳn nửa nhịp, rốt cuộc tránh không khỏi Huyết Ảnh Cuồng Đao.
”Má ơi thảm quá!” Diệp Tu nhắm mắt không nỡ nhìn.
”Đang trong giai đoạn đổi nghề mà gặp phải cao thủ hàng đầu, cũng khó cho nó.” Ngụy Sâm thở dài không thôi.
Ăn trọn một hit Huyết Ảnh Cuồng Đao bao đau bao thốn, đã vậy hit chém này
còn kích hoạt hiệu ứng riêng của trọng kiếm Táng Hoa. Đảo mắt, ánh kiếm
hóa thành vô số cánh hoa nhiễu lượn tung bay, Hải Vô Lượng vốn nên bị
Huyết Ảnh Cuồng Đao chém văng giờ lại bị cánh hoa ngợp trời cuốn lấy
nâng lên giữa không.
Cưỡng chế nâng mục tiêu lên không là hiệu ứng riêng của trọng kiếm Táng Hoa với 6% xác suất kích hoạt: Hoa Tàn Hoa Rơi.
Bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào đánh cho mục tiêu rơi vào trạng thái lơ
lửng cũng sẽ có sẵn bao nhiêu combo chơi tiếp, nên đừng hi vọng Vu Phong không biết làm gì khi xác suất này kích hoạt. Cái người cần phải lo
lắng là nhân vật đang bơi trong không khí kia kìa.