Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Hạ Tử Thần & Satoh Okita
Thật ra, tuổi tác là vấn đề mà Trần Quả vô cùng hiểu rõ, bởi vì cô cũng gặp
tình cảnh y hệt. Mọi khi chỉ làm người chơi bình thường thì sẽ không cảm thấy tuổi tác có ảnh hưởng gì đến việc chơi game, nhưng khi thật sự đem game trở thành công việc chuyên sâu mà nghiên cứu, vấn đề này lập tức
lộ ra.
“Đã phát hiện ra vấn đề rồi, dù gì cũng phải nói với bọn họ đi chứ?” Trần Quả nói.
“Đương nhiên là phải nói, chị không thấy tôi đang chuẩn bị đây hả?” Diệp Tu nói.
Thì ra Diệp Tu đang cắt replay thi đấu của ngày hôm nay ra để bàn luận trọng tâm với từng người. Thấy vậy Trần Quả mới yên tâm.
“Có việc gì chị có thể giúp được không?” Trần Quả hỏi.
Diệp Tu mò mò túi áo, gật đầu trong ánh mắt tha thiết chờ mong của Trần Quả: “Ừ, giúp tôi đi mua bao thuốc lá.”
Trần Quả giận tím mặt quay lưng đi luôn, tính về thẳng phòng mình. Nhưng lúc ra tới cửa, nhìn thấy bóng lưng Diệp Tu ngồi bận rộn trước máy tính,
trong lòng cô bỗng dưng tan chảy. Cuối cùng cô không rắn nổi, cũng chạy
đi mua bao thuốc lá cho Diệp Tu, quay về nhẹ nhàng nhét vào tay hắn rồi
mới lẳng lặng rời khỏi.
Về tới phòng, phát hiện Đường Nhu cũng
chưa nghỉ ngơi mà vẫn đang loay hoay trên máy, Trần Quả đến gần nhìn,
thấy Đường Nhu xem đi xem lại toàn là tài liệu, replay và nhiều thứ khác về pháp sư chiến đấu.
Trần Quả cười. Diệp Tu nói đúng, đội viên
Hưng Hân nhà mình căn bản không ai cần an ủi hay cổ vũ gì cả, mỗi người
đều sẽ rất tích cực đối mặt với vấn đề.
“Đừng muộn quá đó, nghỉ
sớm một chút.” Vốn còn định tán gẫu vài câu với Đường Nhu, nhưng thấy cô chuyên tâm nghiên cứu pháp sư chiến đấu đến vậy, Trần Quả chỉ nhẹ giọng nói một câu, sau đó không quấy rầy nữa.
“Tối qua ngủ có ngon không?” Diệp Tu mỉm cười hỏi mọi người.
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
“Từ khi chúng ta tham gia vào vòng khiêu chiến cho đến nay đều một đường
thuận buồm xuôi gió, chỉ xem Gia Thế là đối thủ cạnh tranh cuối cùng nên đã có phần chủ quan với các đối thủ khác. Lượt đấu vừa rồi chúng ta đã
trả giá cho việc này. Mất đi số điểm trong lượt đấu rồi, tình hình bảng B trước mắt có hơi gay go. Hai lượt đấu kế tiếp chúng ta buộc phải dùng
hết sức để giành điểm, không thể tiếp tục bất cẩn nữa.” Diệp Tu nói.
“Vâng.” Mọi người đều gật đầu. Thái độ của họ nghiêm chỉnh bất ngờ, khác hẳn với bầu không khí trong Hưng Hân mọi ngày.
“Vậy bây giờ chúng ta xem lại trận đấu hôm qua đi!” Diệp Tu nói.
Cũng như Diệp Tu từng bảo, thắng lợi sẽ che lấp một vài vấn đề, mà thất bại
sẽ để lộ vấn đề đó ra. Cho nên sau lượt đấu đầu đại thắng, Diệp Tu không hề tập hợp cả nhà xem lại replay, mà lần này thì, chỉ riêng việc kiểm
điểm trận đấu đã tốn cả một buổi sáng.
Chiến đội là một thể thống nhất, vì thế vấn đề của mỗi người cũng chính là vấn đề của cả đội. Làm
đồng đội cần phải hiểu rõ đặc điểm của nhau, trong đó bao gồm ưu điểm
lẫn khuyết điểm. Chỉ khi hoàn toàn hiểu rõ và quen thuộc lẫn nhau mới có thể đạt đến mức độ ăn ý cao nhất. Cho nên vấn đề của mỗi người Diệp Tu
đều trực tiếp đem ra để thảo luận với cả đội. Sự nỗ lực của một người
thêm vào sự hỗ trợ của mọi người, giải quyết vấn đề bằng cách thế này sẽ có thể tốn công ít mà thu hoạch nhiều.
Buổi sáng dùng để kiểm
điểm tập thể về những vấn đề xuất hiện trong lượt đấu ngày hôm qua, buổi chiều thì chỉ huấn luyện một ít như thường lệ. Hôm sau, Diệp Tu lấy ra
tài liệu của đối thủ kế tiếp mà hắn đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu tiến hành
phân tích trận chiến sắp tới.
Đảo mắt ba ngày đã qua, lượt thi đấu thứ tư khai hỏa vào tối thứ Sáu. Các trận trong bảng B như sau:
Hưng Hân vs Vân Hiên Các
Huyền Kỳ vs Cò Chứng Khoán
Mười Bước Giết Một được nghỉ.
Chiến đội Mười Bước Giết Một chỉ có 3 điểm coi như là bị loại sớm rồi, hôm
nay quyết định khỏi tới sân đấu xem nữa. Chiến đội Vân Hiên Các thì lại
chỉ còn một tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng để vào được vòng trong. Vốn
dĩ tia hi vọng mong manh này đã không khác gì tuyệt vọng, nhưng khi Vân
Hiên Các nhìn thấy chiến đội Hưng Hân lật thuyền bởi chiến đội Cò Chứng
Khoán trong lượt đấu vừa rồi, họ bèn mang tâm lý cược ván cuối mà vào
trận hôm nay.
Thế nhưng hôm nay, chiến đội Hưng Hân sẽ không cho
đối thủ thêm bất cứ cơ hội nào. Áp đảo Vân Hiên Các như bẻ cành khô, chỉ sau nửa giờ Hưng Hân đã kết thúc trận đấu.
Bất quá, trong lượt đấu này Hưng Hân vẫn để mất 1 điểm.
Trong chiến đội Vân Hiên Các có một tuyển thủ thích khách thuộc dạng “thạo
một nghề là ấm no cả đời”, thực lực mọi mặt đều tầm thường nhưng lại
dùng kĩ năng Liều Mình Một Hit rất chắc tay. Lần thi đấu với Huyền Kỳ,
chính người này đã cướp được 1 điểm ở phần đấu đơn.
Chú em thích
khách có một chiêu xài hoài này rõ ràng sẽ rất bất lợi nếu đấu lôi đài,
nên khi đánh với Hưng Hân cậu ta vẫn ra trận ở mục đấu đơn như khi đánh
Huyền Kỳ.
Tuyển thủ này đã được Diệp Tu đặc biệt đề cập trong lúc phân tích đối thủ hôm trước, nhưng trong phần đấu đơn Đường Nhu gặp
phải cậu ta, cuối cùng vẫn bị cậu ta thọt chết, làm Đường Nhu buồn ơi là sầu. Đường Nhu thích chiến nhau bằng cách mặt đối mặt, cô không thích
những đấu pháp bỉ ổi nên cũng không giỏi đối phó. Có thể thấy, trận này
lại để lộ ra thêm một khuyết điểm khác của cô.
Vì vậy sau thêm một lượt đấu, Hưng Hân đánh 3 trận giành được 21 điểm, còn Vân Hiên Các đã chắn chắn phải bị loại.
Trận giữa Huyền Kỳ và Cò Chứng Khoán bên kia vẫn đang tiếp tục. Khi thi đấu
với Cò Chứng Khoán ở lượt thứ hai, Hưng Hân đã mất không ít điểm nên
tình hình vào vòng trong khá bị động, do đó kết quả của Huyền Kỳ vs Cò
Chứng Khoán vô cùng quan trọng đối với Hưng Hân. Đánh xong, họ xuống
khỏi sân thi đấu là lập tức chạy qua xem. Trần Quả ở dưới sân nên có thể hóng cả hai bên, sắc mặt lúc này không được tốt lắm.
Trận đấu
của Huyền Kỳ và Cò Chứng Khoán đã tiến vào phần đoàn đội, mà hai hạng
mục cá nhân trước đó, kết quả rất đáng ngạc nhiên: 2 – 3.
Trong
hạng mục cá nhân, Cò Chứng Khoán bất ngờ cướp được 3 điểm từ Huyền Kỳ.
Nếu có thể chiến thắng Huyền Kỳ trong phần đoàn đội, họ sẽ hoàn thành
hai lần giết rồng và thể hiện trọn vẹn bản sắc của một hắc mã. Khi đó,
cầm thêm 8 điểm trong tay, họ sẽ đảm bảo được một vé vào vòng trong,
giữa Hưng Hân và Huyền Kỳ bắt buộc phải có một đội bị loại ở lượt đấu
cuối cùng.
Thế nhưng, cho dù lúc này Huyền Kỳ hốt được Cò Chứng
Khoán trong phần đấu đoàn đội, tình thế cuối cùng của Hưng Hân liệu có
thể nhẹ nhàng hơn không? Diệp Tu nhìn về phía khu vực ngồi dành cho
tuyển thủ ở bên cạnh, đúng lúc bắt gặp tầm mắt của một người đang cầm
trong tay một cái tablet cũng đang nhìn về phía Hưng Hân bên này. Thấy
Diệp Tu nghía mình, gã thoáng mỉm cười.
“Hey! Súng Vương.” Diệp Tu gọi người kia một tiếng.
“Haha, tôi không dám nhận đâu.” Người kia cười, quay đầu đi tiếp tục xem trận đấu.
Người kia sẽ không lên sân, nhưng trên thực tế gã mới là nhân vật quan trọng nhất của chiến đội Huyền Kỳ.
Trương Ích Vỹ, một tuyển thủ chuyên nghiệp ra mắt từ mùa giải thứ hai. Trong
cùng năm đó, gã đã trở thành tay súng nổi danh của liên minh. Chỉ có
điều hiện tại hào quang của gã đã hoàn toàn bị hậu bối cho tắt điện.
Biết thế nào đây, bởi vì người kế thừa của Trương Ích Vỹ thực sự sáng
hơn cả đèn pha.
Kiếp sống chuyên nghiệp của Trương Ích Vỹ phần
lớn trôi qua ở chiến đội Luân Hồi, mà nhân vật gã điều khiển trước kia
mang tên Nhất Thương Xuyên Vân. Phải, đó chính là nhân vật được gọi bằng Súng Vương hiện tại, đang được người đứng đầu liên minh Chu Trạch Khải
sử dụng. Diệp Tu kêu gã hai chữ Súng Vương, Trương Ích Vỹ nói không dám
nhận cũng không phải khiêm tốn, bởi vì khi gã điều khiển Nhất Thương
Xuyên Vân, nhân vật này vẫn chưa có danh hiệu Súng Vương.
Có một
hậu bối như Chu Trạch Khải là may mắn của chiến đội, nhưng đối với tiền
bối mà nói lại ít nhiều có chút bi ai. Chu Trạch Khải sau khi tiếp nhận
Nhất Thương Xuyên Vân đã thể hiện vô cùng mạnh mẽ, khiến cho mọi người
bỗng cảm thấy tiền bối của cậu ta có vẻ bất tài quá mức.
Vị trí
của Trương Ích Vỹ bị thay thế bởi Chu Trạch Khải, đành lặng lẽ rời khỏi
chiến đội Luân Hồi, lang thang thêm hai mùa giải, cuối cùng khi mùa giải thứ sáu kết thúc thì tuyên bố giải nghệ. Sau đó bỗng nhiên gã lại trở
mình đầy ngoạn mục, biến thành huấn luyện viên của chiến đội Huyền Kỳ,
cũng coi như đã mở ra một trang mới cho lịch sử liên minh Vinh Quang.
Trước gã, trong các chiến đội chuyên nghiệp chưa hề có chức vụ huấn
luyện viên. Mà vào năm ấy Huyền Kỳ rốt cuộc thành công giữ được một vé ở lại liên minh, do đó họ lập tức trở thành người đi đầu phong trào.
Chiến đội Minh Thanh gia nhập liên minh năm kế tiếp cũng cố gắng tìm đến một huấn luyện viên để hỗ trợ đội mình.
Thành tích của Huyền Kỳ, Trương Ích Vỹ ít nhất phải có một nửa công lao. Cho nên nhân vật quan
trọng nhất trong chiến đội Huyền Kỳ không có mặt trên sân đấu, mà là vị
huấn luyện viên đang ngồi ngoài sân này. Cho dù mùa giải vừa rồi họ đã
bị loại ở phút cuối cùng, nhưng xem ra ông chủ Huyền Kỳ vẫn tiếp tục giữ gã lại để huấn luyện cho chiến đội.
“Nhìn tình hình Huyền Kỳ có
vẻ không tệ?” Trần Quả có chút hưng phấn nói với Diệp Tu. Lúc này Huyền
Kỳ và Cò Chứng Khoán đang đấu đoàn đội, Huyền Kỳ chiếm thế thượng phong, hắc mã Cò Chứng Khoán đã không thể phi đến cuối con đường.
“Chỉ
cần không bất cẩn, Huyền Kỳ chẳng cách nào mất điểm cho Cò Chứng Khoán
được.” Diệp Tu nói, lại liếc qua Trương Ích Vỹ bên kia.
“Vậy tốt quá rồi.” Trần Quả cười.
“Tốt? Tốt chỗ nào?” Diệp Tu hỏi.
“Nếu Huyền Kỳ thắng, lượt đấu cuối cùng chúng ta đánh thoải mái hơn đúng không?” Trần Quả nói.
“Chị tính điểm cho kĩ lại rồi hẵng nói.” Diệp Tu trả lời.
“Hả?” Trần Quả ngớ người ra, sau đó nhìn theo tình thế trước mắt mà tính điểm.
Trận đấu này nếu cứ tiếp tục theo hướng hiện tại, Huyền Kỳ thắng Cò Chứng
Khoán trong hạng mục đoàn đội thì điểm số sẽ dừng ở 7 – 3.
Khi đó sau bốn lượt, tình thế bảng B sẽ là:
Cò Chứng Khoán đánh đủ 4 trận, 28 điểm tạm ở vị trí đầu bảng
Huyền Kỳ mới đánh 3 trận, 26 điểm đứng 2
Hưng Hân mới đánh 3 trận, 21 điểm đứng thứ 3
Hai đội kia không cần phải quan tâm nữa rồi.
Lượt cuối Cò Chứng Khoán sẽ được nghỉ, Hưng Hân vs Huyền Kỳ, trận đấu của hai đội kia thì đã không còn ý nghĩa. Điểm số sau khi tính ra của ba chiến đội khiến Trần Quả tái mặt.
28 điểm của Cò Chứng Khoán sẽ không thay đổi, nhưng điểm của Hưng Hân và
Huyền Kỳ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi một trận nữa. Hiện nay Hưng Hân thua
Huyền Kỳ 5 điểm, thua Cò Chứng Khoán 7 điểm, lượt cuối cùng Hưng Hân
phải lấy được bao nhiêu điểm mới có thể vào vòng trong?
“8 điểm.” Diệp Tu bên cạnh đã nói ra đáp án.
Chỉ khi đủ 8 điểm, Hưng Hân mới có thể có 29 điểm để giành vị trí đứng đầu
bảng. Nếu thiếu 1 điểm còn 7 điểm, thì Huyền Kỳ lấy được 3 điểm sẽ có
tổng là 29 điểm trở thành vị trí số một sau cùng, Hưng Hân và Cò Chứng
Khoán đồng 28 điểm, dựa theo quy tắc của giải đấu, nếu đồng hạng cần
phải dùng điểm số đối chiến trực tiếp của 2 đội mà quyết định, Hưng Hân 3 – 7 nằm ở thế yếu, cuối cùng sẽ bị Cò Chứng Khoán loại.
Trên sân đấu, ưu thế của Huyền Kỳ càng lúc càng rõ. Bên họ còn 5 người đầy đủ,
mà Cò Chứng Khoán đã có 3 người bị giết. Trương Ích Vỹ dưới sân lần thứ
hai quay đầu nhìn về phía người của Hưng Hân, lộ ra nụ cười hài lòng.