Dịch bởi Lá Mùa Thu
Thời gian Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trao đổi, Mộc Vũ Tranh Phong và Nhất Thương Xuyên Vân đã sắp gặp nhau. Chu Trạch Khải vô cùng hổ báo, mà Tô Mộc Tranh cũng kém cạnh gì? Là một bậc thầy pháo súng với tầm bắn xa nhất 24 nghề, cô vẫn xông pha như một tay ngắn thứ thiệt.
Thời điểm hai nhân vật chuẩn bị lọt vào tầm nhìn của nhau, Mộc Vũ Tranh Phong đột nhiên ngừng di chuyển.
Ý?
Khán giả còn đang ngơ ngác, hội tuyển thủ chuyên nghiệp đã hiểu ra. Với góc nhìn Thượng đế, họ rất nhanh nhận thấy ý đồ của Tô Mộc Tranh.
Hẻm núi không thẳng tắp một đường mà có phần quanh co khúc khuỷu, nếu Mộc Vũ Tranh Phong tiếp tục di chuyển, hai nhân vật sẽ phát hiện đối phương ở biên giới tầm bắn, cho dù Mộc Vũ Tranh Phong tay dài hơn hẳn Quân Mạc Tiếu và Nhất Thương Xuyên Vân.
Mộc Vũ Tranh Phong chọn cách dừng chân sớm hơn, đứng đó ôm cây đợi thỏ. Nhất Thương Xuyên Vân còn cách một khúc quanh, đến khi chạm mặt, cự ly giữa hai người sẽ ngắn hơn max tầm bắn. Đối với một tay dài mà nói, đây là cự ly tăng mạnh sức bắn. Tô Mộc Tranh chẳng buồn tích sát thương trên đường đi, mà dứt khoát đẩy cuộc chiến đôi công của mình với Chu Trạch Khải lên kịch tính ngay từ phút đầu.
Không!
Không chỉ có vậy!
Do cách xử lý tuyến hỏa lực cực kỳ xuất sắc trong thời gian gần đây, Tô Mộc Tranh bắt đầu được tuyển thủ các chiến đội lớn nghiên cứu sâu hơn. Cự ly giữa hai tướng trong trận lúc này thuộc tầm triển khai tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh, cũng tức là cự ly để cô đẩy hỏa lực lên đến đỉnh điểm!
Giá Pháo Cố Định!
Căn chuẩn thời gian Nhất Thương Xuyên Vân di chuyển, Mộc Vũ Tranh Phong bật buff. Và quả nhiên, Nhất Thương Xuyên Vân xuất hiện ngay sau đó.
Ầm ầm ầm ầm!
Toàn bộ hỏa lực dốc xuống, khán giả gần như không kịp đếm thứ tự ra chiêu. Vị trí Nhất Thương Xuyên Vân xuất hiện lập tức bị càn quét bởi lửa cháy và khói thuốc súng đen ngòm. Kịch tính của trận đấu đến nhanh và ác liệt hơn mọi người dự đoán khi Mộc Vũ Tranh Phong không ngại ngần xả chiêu từ giây đầu tiên chạm mặt.
Nhất Thương Xuyên Vân rơi vào hố lửa theo cả nghĩa đen lẫn bóng. Dưới tuyến hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong, e rằng không một người nào có thể giữ mình an toàn. Muốn thoát khỏi nó, hắn phải làm gì? Vô cùng dễ dàng, quay lưng bỏ chạy là xong.
Nhất Thương Xuyên Vân vừa vượt qua một khúc quanh thì bị Mộc Vũ Tranh Phong tấn công. Nói cách khác, nếu lùi lại vài bước, hắn sẽ nằm ngoài góc nhìn của cô, tuyến hỏa lực có mạnh đến đâu cũng trở nên vô dụng.
Nhưng, hội tuyển thủ chuyên nghiệp đều biết rất rõ, Chu Trạch Khải sẽ không chọn phương thức đơn giản mà hữu hiệu này.
Bởi vì điều hắn cần không chỉ là kết quả thắng thua. Hắn cần cổ vũ sĩ khí quân nhà. Lùi về để tránh cái hổ báo của Tô Mộc Tranh, nghĩa là tự thừa nhận mình nhũn, toàn Luân Hồi đều nhũn.
Cũng như một chiếc xe đua trên đường cao tốc, người ta thích nhất là nhìn thấy nó vượt qua mọi chướng ngại hiểm trở, chứ nếu đạp phanh giảm tốc thì chán biết mấy. Trường hợp của Nhất Thương Xuyên Vân càng cực đoan hơn, lùi về khác nào đạp phanh hết cỡ, sau đó làm lại từ đầu, chán chẳng buồn chết!
Chu Trạch Khải sẽ không đạp phanh. An toàn ư? Hắn không cần. Điều hắn và cả Luân Hồi cần nhất lúc này là đấu chí, là sĩ khí đánh đâu thắng đó. Làm đội trưởng, át chủ bài của toàn quân, Chu Trạch Khải càng phải vững chí kiên tâm. Thời khắc quan trọng, hắn biết điều gì cần làm. Và hắn là loại người trước nay chỉ làm không nói. Dùng hành động, hắn sẽ truyền tải tinh thần đến tất cả đồng đội.
Xông lên!
Bước chân Nhất Thương Xuyên Vân vẫn kiên định như thế. Giữa tuyến hỏa lực, hắn đọ súng với bậc thầy pháo súng. Một lựa chọn không hề sáng suốt, thậm chí có thể bị gọi là gà, bị lót lá trả về nhà học lại cách chơi.
Mà người đứng đầu Vinh Quang, trong trận chiến cuối cùng tranh chức vô địch, lại chọn làm vậy, như thể chứng minh với mọi người câu danh ngôn kia: Trong thực chiến, không có cái gọi là sai hay đúng hoàn toàn.
Lựa chọn ngu ngốc? Học lại cách chơi? Chu Trạch Khải?
Ai dám bảo Chu Trạch Khải không biết chơi game?
Thấy đấu pháp của Chu Trạch Khải, những người chơi thường trợn to mắt vì kinh hoàng. Điều người khác không dám làm, hắn dám làm! Không hổ là No.1 Vinh Quang! Không hổ là cao thủ thần thánh!
Những tràng pháo tay vang lên rào rào.
Hệt như các tuyển thủ chuyên nghiệp dự đoán, đấu pháp tuy không sáng suốt nhưng lại gây high mạnh mẽ. Khán giả thích nhất cái gì? Những điều không tưởng!
Ầm ầm ầm ầm!
Đoàng đoàng...
Có buff Giá Pháo Cố Định, hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong càng dữ dội hơn bình thường. Giữa tiếng pháo oanh tạc, Nhất Thương Xuyên Vân thỉnh thoảng bắn trả với tiếng súng vô cùng thưa thớt.
Nhưng Chu Trạch Khải tuyệt không lùi bước.
Từ lúc đăng nhập vào game tối nay, trong đầu hắn tuyệt nhiên không tồn tại chữ lùi. Bất kể khó khăn gian khổ, bất kể thông minh hay ngu ngốc, hắn ôm trong mình thứ khí phách quyết chiến đến cùng. Dẫu trăm vạn quân, ta vẫn tiến bước!
Hắn chỉ là một thiện xạ, cái nghề không cho phép hắn xông pha, nhưng hắn vẫn cứ xông pha với toàn bộ đấu chí.
Trước khi Tôn Tường mang Nhất Diệp Chi Thu về, chiến đội Luân Hồi từng rất thiếu thốn một tay đấm chính diện như Nhất Thương Xuyên Vân lúc này.
Nhưng bằng đội hình được cho là thiếu khuyết ấy, Luân Hồi lại ẵm trọn cúp vô địch hai mùa. Hai mùa chung kết, họ đánh bại một Lam Vũ biết dung hòa những mảnh ghép không hoàn hảo, một Bá Đồ phong sương lão luyện dám dứt bỏ tất cả vì quán quân.
Hai mùa giải đó, tay đấm chính trong chiến đội họ là ai?
Chu Trạch Khải!
Ngoài trị liệu, không gì không làm được.
Đó không phải một câu bông đùa hay phóng đại. Đó là sự thật về Chu Trạch Khải.
Lao lên!
Khác nào một dũng sĩ cận chiến, đối mặt với bậc thầy pháo súng, hắn vẫn lao lên như không còn ngày mai.
Nhất Thương Xuyên Vân tiến về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước, trên người hắn là những lỗ máu. Phạm vi tuyến hỏa lực của bậc thầy pháo súng không cho phép bất kỳ con mồi nào không chịu thương tích, nhất là các nghề tay ngắn. Họ chắc chắn phải tìm cách thoát khỏi tuyến hỏa lực, mà thông thường là đi vòng, chờ đến lúc đối thủ lơ là mới nhào vào áp sát. Nhưng vì đặc điểm của tấm bản đồ là không có đường vòng, Nhất Thương Xuyên Vân chỉ có thể dấn bước trực diện. Bằng phương thức mà cả tay ngắn thực thụ cũng không muốn làm, hắn từng chút một đến gần Mộc Vũ Tranh Phong.
Từng chút tiếp cận, từng chút tấn công.
Điểm khác biệt giữa Nhất Thương Xuyên Vân và dân cận chiến hàng thật là hắn không cần áp sát. Trong quá trình đào thoát tuyến hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong, hắn xả đạn càng lúc càng dày, sức uy hiếp càng lúc càng lớn.
Mộc Vũ Tranh Phong cũng không định lùi về. Nhất Thương Xuyên Vân tiến về phía trước một bước, cô liền rút ngắn tuyến hỏa lực một bước. Ở mọi phạm vi của tuyến hỏa lực, cô luôn có cách phát huy tốt nhất.
Nhưng cái tốt nhất đó, là dựa trên việc bùng phát nhất thời. Bùng phát nhất thời không thể kéo dài, người chơi bình thường cũng hiểu điều này. Muốn bùng phát, phải tung một loạt kỹ năng cùng lúc, bất chấp nhịp đánh thiếu hài hòa và việc hao hụt kỹ năng cho giai đoạn sau.
Tô Mộc Tranh không chỉ bùng phát, còn bùng phát ở đỉnh cao. Từ giây đầu tiên va chạm, cô đã chọn lối đánh ấy. Gặp một đối thủ như Chu Trạch Khải, nếu xả toàn bộ kỹ năng cũng không trói chân được hắn, không chôn xác hắn, thì còn để dành mà làm gì?
Tô Mộc Tranh không nghĩ nhiều.
Đoán biết Chu Trạch Khải đêm nay sẽ chỉ lao lên mà không bao giờ lùi lại, cô mới chọn một đấu pháp đầy kẽ hở, nhử cho hắn đuổi theo mình mãi.
Thế nhưng, muốn trói chân Chu Trạch Khải là không thể. Thắng thua của một trận đấu đâu phải giản đơn? Chu Trạch Khải vẫn lao lên đấy, nhưng hắn không hề đánh ẩu. Ngoài kỹ thuật cá nhân, hắn chịu khó quan sát tình hình tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh, biết chắc pháo kích sẽ không kéo dài quá lâu. Đến một lúc, Tô Mộc Tranh buộc phải đánh chậm lại, trừ phi cô tự tin rằng sẽ giết Chu Trạch Khải chỉ trong một đợt.
Nhưng cô không thể. Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải sống rất kiên cường dưới làn đạn pháo dữ dội. Pháo cứ rơi và máu cứ chảy, nhưng đừng mong hắn ngã xuống. Hắn không ngừng giáng trả, mỗi phát bắn đều trúng đích vì Mộc Vũ Tranh Phong đang có buff Giá Pháo Cố Định. Tuy sát thương không so nổi với hỏa lực bên địch, nhưng cơ hội xoay chuyển đã ở trước mắt.
Ầm ầm ầm ầm.
Pháo vẫn nổ vang, nhưng đến cả người chơi thường cũng phát hiện hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong đang yếu dần. Màn hình điện tử và sóng trực tiếp đều zoom vào cây kỹ năng của Mộc Vũ Tranh Phong, trên đó toàn là đồng hồ cooldown đang quay.
Khắp khán đài rộn tiếng hoan hô, fan Luân Hồi biết cơ hội đã đến.
“Tiếc ghê...” Hội tuyển thủ chuyên nghiệp cũng thở dài.
Trận này, Tô Mộc Tranh rất để tâm bày kế hoạch, đẩy Chu Trạch Khải vào thế khó khăn buộc phải vượt qua. Dù có vắt óc tất cả những người ngồi đây, cũng không ai dám nói mình sẽ làm tốt hơn cô, bởi thế trận do Tô Mộc Tranh tạo nên đã suy xét đầy đủ yếu tố nghề nghiệp đôi bên và hoàn cảnh hiện tại của Chu Trạch Khải.
Nếu phải hỏi thiếu sót là gì, có lẽ là khi giăng bẫy Chu Trạch Khải, Tô Mộc Tranh cũng tự đẩy mình vào đường cùng. Hoặc là quyết thắng, hoặc là quyết tử.
Suy cho cùng, chính cô cũng nào có chừa đường lui cho mình?