“Bạn gái phi thường của tôi” là bộ phim đang được
PR rộng rãi ở nhiều kênh truyền hình trong ba tuần nay, đứng đầu bảng
rating và rất thịnh hành với bạn xem đài. Trần Quả không quá yêu thích
mấy thứ này, nhưng cô cũng từng nghe nói qua. Có điều đường đường là đội trưởng chiến đội Yên Vũ, nữ tuyển thủ số một lại chỉ vì không kịp xem
kết phim mà ảnh hưởng đến tâm trạng, điều này khiến Trần Quả cảm thấy vớ vẩn vãi lúa. Chẳng lẽ đây chính là quan tâm quá hóa dở hơi sao?
Nắm được tin tức này, việc phân tích tâm trạng của Sở Vân Tú chợt trở nên dễ dàng hơn. Sở Vân Tú không hề để tâm đến hoạt động lần này, nên
hiển nhiên cô sẽ phớt lờ lời khiêu khích từ Triệu Vũ Triết. Hiện tại cô
đột nhiên bùng nổ, chẳng qua là để phát tiết sự tức giận khi không được
xem tập cuối, chứ cũng chẳng liên quan gì đến mấy lời châm chọc họ Triệu kia nói. Nếu nghĩ đây là chiến thuật tâm lý của Sở Vân Tú thì thật sự
chú em theo thuyết âm mưu quá rồi.
Loạt công kích đột nhiên bùng cháy này đập cho Triệu Vũ Triết choáng
váng. Pháp sư nguyên tố oanh tạc cả bản đồ thì có muốn né cũng không
nổi. Kỹ thuật của Sở Vân Tú thành thạo, lại quen thuộc pháp sư nguyên
tố, suy đoán được hầu hết tâm tư của Triệu Vũ Triết, làm hắn có cảm giác như mình đang nằm gọn trong tay Như Lai.
Ban đầu hắn vốn hi vọng Sở Vân Tú có thể đánh nghiêm túc, kết quả
người ta lại bơ hắn, khiến hắn cảm thấy cực kỳ thất vọng. Cho đến khi
đối phương nhiệt tình quay lại đập hắn sấp mặt, Triệu Vũ Triết không hề
phòng bị lại khóc không ra nước mắt.
“Nham hiểm quá…” Đây là đánh giá của Triệu Vũ Triết giành cho Sở Vân
Tú, chứ chẳng đời nào hắn nghĩ đến lý do không xem được tập cuối kia.
Triệu Vũ Triết bò ra khỏi vòng oanh tạc của Sở Vân Tú với cây máu chỉ còn gần một phần tư. Tình hình bất lợi như thế muốn hòa nhau cũng không dễ dàng gì, Triệu Vũ Triết vẫn cố gắng tích cực điều chỉnh tâm lý.
Chẳng phải làm được việc không dễ mới chứng tỏ được bản thân mình hay
sao?
Nhưng sau khi bùng cháy, trạng thái Sở Vân Tú rất tốt. Cô không hề
dừng lại mà đuổi đánh dồn dập. Ban đầu Triệu Vũ Triết chỉ định tạm tránh bão, ngờ đâu cơn bão mang tên Sở Vân Tú lại kéo dài vô hạn. Kiểu BUFF
“bất chấp kết cuộc” này quả thật không có điểm dừng.
“Ái chà, xem ra Triệu Vũ Triết khó lòng đánh hòa được…” Ngay cả Lý
Nghệ Bác cũng dám khẳng định trong buổi truyền hình trực tiếp này, cán
cân thắng bại đã hoàn toàn nghiêng hẳn về một phía rồi. Triệu Vũ Triết
rốt cuộc thua trận, trong lòng hắn đầy buồn bực và không cam lòng. Hắn
mới chỉ vào nghề gần một năm rưỡi, còn chưa được thành thục, nên mới lộ
vẻ giận dữ thấy rõ mà xuống đài. Thế nhưng mỗi tuyển thủ đều được TV
quay cận mặt cả.
Sở Vân Tú chiến thắng lại chẳng vui vẻ gì, hệt như lúc lên sân, trông cô nàng buồn như bún thiu. Vì thế màn hình lại càng quay đặc tả Triệu
Vũ Triết lâu hơn, truyền luôn cả vẻ mặt cáu kỉnh khó chịu của hắn cho
người xem.
Triệu Vũ Triết không phục! Hắn cảm thấy Sở Vân Tú thật nham hiểm. Bày mưu như vậy là vì sợ bại dưới tay mình chứ gì? Chuẩn rồi, nhất định
phải làm cho khán giả hiểu được: Sở Vân Tú cực kỳ sợ mình, bản thân mình đã có thể uy hiếp được tuyển thủ mạnh nhất nghề pháp sư nguyên tố trong Liên minh!
Thấy trên màn hình toàn mặt mình, Triệu Vũ Triết cũng hiểu được mình
đang chườn mặt ra cho hàng triệu người xem, hắn vội chỉnh lại mặt mũi
cho bớt dữ tợn. Lúc bước lên sân khấu nhìn về phía Sở Vân Tú, trông hắn
quả thật rất bình tĩnh.
“Tiền bối đúng là thủ đoạn vô biên!” Triệu Vũ Triết cầm mic, không
đợi MC lên tiếng đã chủ động mở miệng nói với Sở Vân Tú. Trên mặt cố
gắng duy trì nụ cười phong độ, nhưng hiển nhiên, chuyện này có vẻ không
dễ đối với một kẻ có kinh nghiệm non nớt như hắn. Nếu so với nụ cười như hoa hậu thân thiện khi giơ ngón giữa về phía màn hình của Hoàng Thiếu
Thiên, nụ cười của Triệu Vũ Triết gượng gạo hơn trăm lần. Không tin cứ
nhìn màn hình quay cận mặt to đùng kia là hiểu ngay. Triệu Vũ Triết nhìn thấy cũng biết mình không được tự nhiên. Hắn điều chỉnh độ cong của
khóe miệng, nhưng cũng chỉ làm cho biểu cảm càng thêm cứng ngắc.
Sở Vân Tú còn thành thạo hơn hắn nhiều. Cô chỉ cười nói: “Bình thường thôi”
“Cũng trách tôi quá bất cẩn, ngay từ đầu thấy tiền bối không có tinh
thần gì còn tưởng tiền bối chưa sẵn sàng đánh trận này cơ!” Cách Triệu
Vũ Triết ám chỉ không quá lộ liễu, ẩn ý như lời thách đấu trước đó của
hắn vậy.
“Chỉ cần đứng trên đấu trường thì đều phải dốc hết sức mình.” Sở Vân Tú nói ra một câu chuẩn không cần chỉnh.
“Đúng vậy, điều này tôi phải học tập chị nhiều, bất kỳ thời điểm nào cũng cần dốc hết sức.” Triệu Vũ Triết nói.
“Cố lên!” Sở Vân Tú gật đầu.
Triệu Vũ Triết có uyển chuyển ngoài mặt đến đâu, chỉ cần là người
biết chuyện đều nhận ra hắn đang ngầm ám chỉ điều gì. Dù như thế, Triệu
Vũ Triết vẫn chưa hài lòng. Cuộc trò chuyện vừa rồi dường như chỉ nhấn
mạnh hắn sơ suất nên chưa dùng hết sức, còn ý chính hắn muốn ám chỉ lại
chưa bộc lộ ra.
Thấy Sở Vân Tú đã xoay người quay về vị trí tuyển thủ, Triệu Vũ Triết vội vàng nhìn theo bóng dáng của cô hô to: “Lần tới tôi nhất định sẽ
không bị chị lừa nữa đâu!”
Đúng vậy! Chính là lừa bịp! Triệu Vũ Triết phun ra từ khóa này là để
ghim sự chú ý của mọi người vào đấy. Sau đó ngộ ra, à thì ra Sở Vân Tú
sợ thua Triệu Vũ Triết nên mới giả đò lừa hắn.
Sở Vân Tú sắp trả mic cho MC, cái mic này chủ yếu là phóng to âm
thanh cho người xem nghe rõ hơn, chứ giữa hai người đứng song song trên
sân khấu thì không cần thiết. Nghe thấy Triệu Vũ Triết hét lên, Sở Vân
Tú xoay người lại, MC đứng đó cảm thấy đây chắc chắn là tin hot rồi,
liền cấp tốc xông lên như kỵ sĩ xài Xung Kích, vọt đến bên Sở Vân Tú,
thấy cô nàng chuẩn bị mở miệng liền tự mình đưa mic đến gần cô.
“Lần sau?” Sở Vân Tú hơi ngơ ngác. “Cậu là tuyển thủ năm thứ hai rồi mà? Sang năm còn được tham gia tân binh khiêu chiến à?”
“Á?” Triệu Vũ Triết há mỏ, câu trả lời của Sở Vân Tú hoàn toàn nằm
ngoài dự liệu. Mình chỉ thuận miệng nói một câu thế thôi, “lần sau” đâu
phải là từ khóa trọng điểm đâu? Kết quả bị Sở Vân Tú tổ lái, Triệu Vũ
Triết nhất thời không biết đáp trả ra sao. Sở Vân Tú thấy hắn không trả
lời thì lắc đầu xoay người đi xuống.
“Chuyện gì thế không biết?” Triệu Vũ Triết ở giữa màn ảnh gãi đầu ngơ ngác. Còn muốn nói thêm vài câu thì MC đã chấm dứt trận đấu này, hiện
đang cảm ơn hai người đã cống hiến trận đấu đầy xuất sắc vân vân. Triệu
Vũ Triết không thể tiếp tục mặt dày mày dạn mà nán lại sân khấu, đành
phải giận dữ trả lại micro, khép lại kế hoạch soán ngôi của mình.
Trận đấu của cả hai như pháo hoa bị xịt. Triệu Vũ Triết không quá
hống hách, Sở Vân Tú thái độ thản nhiên, hoàn toàn không có sát khí bừng bừng như những trận khiêu chiến năm ngoái.
Sau khi hai người đi xuống, hoạt động lại tiếp tục, thông thường trận quyết đấu cuối đều sẽ do tuyển thủ sân nhà đi lên giữ cửa. Có điều,
tuyển thủ năm nay còn đủ điều kiện khiêu chiến của chiến đội Vi Thảo
cũng chỉ còn Cao Anh Kiệt. Mà Cao Anh Kiệt mùa trước đã tham gia rồi,
không thể đánh thêm lần nữa, nên năm nay có ngoại lệ, MC tuyên bố tuyển
thủ cuối cùng tham gia khiêu chiến chính là Lâu Quan Ninh của Nghĩa
Trảm.
“Ồ…” Cả khán đài bàn tán xôn xao.
Trên thực tế, chiến đội Nghĩa Trảm cũng thuộc thành phố B, nhưng bản
thân họ lại không đủ trình để trở thành đối thủ tranh bá thiên hạ với Vi Thảo. Vì vậy fan của Vi Thảo sẽ nể mặt đồng hương mà giành chút quan
tâm cho chiến đội Nghĩa Trảm. Hơn nữa Lâu Quan Ninh tính ra cũng là một
nhân vật truyền kỳ. Trong game gã chính là đại gia lừng lẫy bốn phương,
chẳng qua không ai ngờ tên đại gia này sẽ chơi lớn đến mức lập hẳn một
chiến đội, tự đưa mình vào giới chuyên nghiệp. Chơi đến mức này cũng coi như đạt đến đỉnh cao rồi.
“Tên này cũng được chào đón ghê nhỉ?” Trần Quả nói.
“Há há.” Diệp Tu chỉ cười chứ không nhận xét gì. Quen biết với Lâu
Quan Ninh đã lâu, quan hệ ngày càng tốt đẹp, hắn không ngờ tình huống
gặp mặt lần đầu của họ lại là nhìn thấy khuôn mặt quay cận cảnh của Lâu
Quan Ninh trên màn hình trực tiếp.
Bề ngoài không đẹp trai lắm, nhưng trước hàng ngàn hàng vạn ánh mắt
nhìn chăm chú mà không hề có chút rụt rè e ngại nào, thái độ vẫn thong
dong mà bước xuống vị trí.
Trong giới chuyên nghiệp, Lâu Quan Ninh cũng chỉ là một tân binh.
Chiến tích của chiến đội Nghĩa Trảm lại xa tít tắp so với mong muốn của
mọi người, chưa có gì để mà tự hào. Nhưng biểu hiện bình tĩnh xuống đài
thế này lại có thể vượt xa Đệ Nhất Vinh Quang hiện nay: Chu Trạch Khải.
Đương nhiên, nguyên nhân Chu Trạch Khải không bình tĩnh phần lớn là
do tính cách của cậu. Còn sự trầm ổn của Lâu Quan Ninh lại chứng tỏ gã
đã từng trải qua nhiều phong ba, tình huống trước mắt còn chưa đến nổi
làm gã bối rối.
MC trên bục còn đang giới thiệu hành trình truyền kỳ của Lâu Quan
Ninh trong game. Dù gì người này cũng có thân phận khá đặc biệt, gã vừa
là tuyển thủ vừa là ông chủ của một chiến đội. Chỉ bằng nhiêu đấy, cho
dù thành tích của chiến đội Nghĩa Trảm không tốt thì địa vị của gã vẫn
nhỉnh hơn tuyển thủ của các chiến đội khác.
Xuống bục, nghe xong câu hỏi, Lâu Quan Ninh đối đáp cũng rất tự
nhiên. So với Triệu Vũ Triết, một tân binh năm hai muốn vờ cười cũng
phải luyện tập trước màn hình đang quay cận mặt, gã vẫn pro hơn nhiều
“Úi chà, cậu thử nói xem có khi nào tên này muốn khiêu chiến cậu không?” Trần Quả đột nhiên nghĩ thế.
“Tui?” Diệp Tu ngẩn người rồi lập tức lắc đầu, “Không đâu, ổng không
phải người tùy tiện như thế, nếu ổng muốn khiêu chiến tui thì chắc chắn
sẽ hỏi qua ý kiến của tui trước.”
“Chẳng thú vị gì cả!” Trần Quả còn đang háo hức, cuộc trò chuyện của
Lâu Quan Ninh sau đó đã lập tức đập tan ảo tưởng của cô. Lâu Quan Ninh
khiêu chiến Vu Phong, hiện đang là cuồng kiếm sĩ số một của Liên minh.
Rời khỏi Lam Vũ, gia nhập Bách Hoa và trở thành tuyển thủ trung tâm,
Vu Phong cùng Bách Hoa đã lún sâu vào vũng bùn thất bại ở đầu mùa giải,
thậm chí còn có kẻ giật tít rằng họ có thể sẽ trở thành Gia Thế thứ hai.
Thế nhưng tiếp tục các vòng đấu sau đó, chiến đội Bách Hoa dần tìm
lại cảm giác, thành tích của họ cũng bắt đầu tốt hơn. Hoa Rơi Lả Tả của
Vu Phong và Phồn Hoa Tự Cẩm của Trâu Viễn trở thành tổ hợp ngày càng ăn
ý, càng ngày càng được người chơi yêu thích và ủng hộ. Vu Phong và Hoa
Rơi Lả Tả trúng cử Ngôi Sao Tụ Hội mà không hề gây tranh cãi. Còn phía
Lam Vũ, sau khi Vu Phong chuyển đội, người thay thế vị trí chủ lực của
hắn chính là tân binh Lư Hãn Văn. Tuy về sau cũng bổ sung một tuyển thủ
cuồng kiếm sĩ khác sử dụng Phong Mang Tuệ Kiếm, nhưng vì ít khi lên sân
khấu, biểu hiện cũng không có gì xuất sắc nên không có khả năng cạnh
tranh ở Ngôi Sao Tụ Hội. Danh hiệu cuồng kiếm sĩ số một của Liên minh
cũng theo Vu Phong về lại với Bách Hoa.