Dịch bởi Lá Mùa Thu
Trong những cuộc bàn luận về Tô Mộc Tranh, cái tên Diệp Tu sẽ luôn xuất hiện. Với không ít người, đó là giá trị duy nhất của cô. Đến mùa giải thứ tám, Diệp Tu rời Gia Thế và Tô Mộc Tranh bỗng đổi phong cách chơi, người ta mới bắt đầu đánh giá lại, tự hỏi liệu có phải đã dành cho cô những định kiến quá cay nghiệt.
Bằng thực lực, Tô Mộc Tranh đã thay đổi cách nhìn của mọi người, nhưng đó không hẳn là điều mà cô quan tâm. Nỗ lực làm mình mạnh lên chỉ bởi cô tin rằng, Diệp Tu sẽ quay về. Cô muốn mình sẵn sàng để trở thành chỗ dựa vững chắc hơn cho hắn.
Giấc mơ vô địch của Tô Mộc Tranh là phải có Diệp Tu bên cạnh. Nếu không, cô sẽ cảm thấy chiếc cúp kia nhạt đi nhiều lắm.
Tô Mộc Tranh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Thậm chí cô từng nghĩ, cho dù Diệp Tu buông tay, cô cũng quyết tâm trụ lại nơi này, một mình bảo vệ ước nguyện quán quân của hắn. Nhưng Diệp Tu chưa bao giờ cho cô cơ hội làm điều đó. Rời khỏi Gia Thế, hắn làm lại từ đầu với hai bàn tay trắng, vượt mọi chông gai để trở về, đặt chân lên đấu trường đỉnh cao thêm một lần nữa.
Vì thắng lợi.
Vì quán quân.
Có lẽ cái gọi là ước nguyện quán quân ở Diệp Tu không thể hiện quá rõ, bởi hắn không thiếu thốn thắng lợi, cúp vô địch trong tay hắn đã hơn xa người thường. Nhưng sự thật là, hắn vẫn đánh bằng cả một bầu nhiệt huyết.
Thấy vậy, người ta cho rằng động lực của Diệp Tu đến từ nguyên nhân khác.
Chẳng hạn như chứng minh với Gia Thế, rằng hắn còn mạnh lắm?
Nếu đúng, thì Diệp Tu đã làm quá triệt để. Không chỉ từ bỏ đội mẹ, hắn còn thẳng tay tiêu diệt, và rồi để mặc đội mẹ suy tàn.
Nhưng có vẻ như không phải.
Mọi phát ngôn và hành động của Diệp Tu chỉ đang nói lên khát khao giành chiến thắng ở hắn là vô cùng thuần túy. Gia Thế hay bất kỳ ai, hắn đều không quan tâm. Họ tồn tại trong mắt hắn như đối thủ, những đối tượng cần đánh bại nếu muốn tiếp tục đi về phía chiến thắng. Chỉ đơn giản thế mà thôi.
Đó là căn nguyên duy nhất cho lòng nhiệt huyết của Diệp Tu.
Cầm trong tay ba chiếc cúp vô địch và hàng loạt giải thưởng cá nhân, hắn vẫn chỉ chiến đấu vì thắng lợi, vì quán quân.
Do đó, hắn không có lý do gì để bỏ cuộc. Sao phải dừng lại cơ chứ? Quán quân đang ở trước mắt kia mà.
Có điều, hiện tại người ta cảm thấy Luân Hồi gần với quán quân hơn hắn.
Thắng bại chỉ ở phút giây này.
Mọi người dõi mắt theo màn hình với nắm đấm siết chặt, dù là fan Hưng Hân hay fan Luân Hồi.
Ngẫm lại từ pha va chạm đầu tiên đến giờ, cả trận đấu chỉ diễn ra ở một khu vực duy nhất. Trên tấm bản đồ phong phú địa hình với nào là sông ngòi, nào là rừng cây, hai đội lại chọn lối chơi đôi công trên vùng đất bằng. Suốt cả game, chiến trường không chuyển dời trên phạm vi lớn vì không có cơ hội. Diễn biến không cho phép họ khi nhịp đánh quá ác liệt và chẳng kịp nghĩ suy.
Mà giờ đây, thời khắc quyết định thắng bại đã đến.
Cảm nhận thấy điều này, tướng ít máu nhất trong trận là Vô Lãng cũng hăng hái hẳn lên. Tránh khỏi đòn tấn công của Quân Mạc Tiếu, hắn tìm tới Mộc Vũ Tranh Phong.
Kiếm Sóng Phá Đất!
Loạt Kiếm Sóng tung ra để giam chân Quân Mạc Tiếu đã bào mòn thanh kỹ năng của hắn. Kiếm Sóng Phá Đất là chiêu cấp thấp nên thời gian cooldown ngắn, hắn lập tức sử dụng ngay khi nó hồi phục.
Sau lưng, Nhất Thương Xuyên Vân bảo vệ hắn trước khả năng tập kích của Quân Mạc Tiếu. Đồng thời, làn đạn dưới nòng súng cũng chặt đứt mối liên kết giữa Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong.
Chiếm ưu thế gần như tuyệt đối nhưng Luân Hồi không chút chủ quan. Nhất Diệp Chi Thu càng thêm tập trung tinh thần, quan sát mỗi một động tác của Mộc Vũ Tranh Phong, nhất là nòng pháo. Với tình hình trước mắt, cô ắt sẽ tấn công Vô Lãng. Chẳng cần gì đại chiêu, hai quả pháo thường của bậc thầy pháo súng là quá đủ để tiễn vong thanh HP 11% của hắn.
Cơ mà đừng hòng.
Nhất Diệp Chi Thu đang kèm cô rất chặt. Không những không thể bứt ra, mọi khoảng trống cô giành giật được để bắn cũng bị hắn phá hoại bằng cách gạt phăng nòng pháo.
Kiếm Sóng Phá Đất quét tới.
Né tránh!
Ý nghĩ vô thức vụt lên trong đầu người chơi và cả tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng lúc này, Tô Mộc Tranh không muốn trốn chạy. Cô hi vọng mình hữu dụng hơn, chứ không phải ngồi chờ Diệp Tu đến cứu.
Cho nên cô không né, mà còn trân mình hứng chịu Kiếm Sóng Phá Đất.
Tôn Tường hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh hiểu ra: Tô Mộc Tranh muốn mượn hiệu ứng đẩy lùi để kéo dài khoảng cách. Không vội ngăn cản, cậu chỉ khiển Nhất Diệp Chi Thu sải bước sang hông, chuẩn bị đón đầu.
Thế rồi cậu nhìn thấy nòng pháo trong tay Mộc Vũ Tranh Phong giương cao.
Muốn tấn công?
Dù đã chờ sẵn phía sau, Tôn Tường cũng không cho cô cơ hội.
Khước Tà đâm tới.
Ánh lửa vừa lóe lên, nòng pháo đã bị đẩy lệch.
Sự kèm cặp của Nhất Diệp Chi Thu gắt gao đến thế mới ngăn cản hoàn toàn Mộc Vũ Tranh Phong trợ giúp Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn trong pha trước đó. Nhưng điều khác biệt là, trước đó hắn chỉ cần ngăn cô hành động, còn bây giờ hắn muốn giết luôn cô.
Trúng Kiếm Sóng Phá Đất, Mộc Vũ Tranh Phong bị đẩy thẳng vào vòng tay Nhất Diệp Chi Thu.
Lạc Hoa Chưởng!
Nhất Diệp Chi Thu vỗ mạnh vào người cô với hiệu ứng hất văng uy lực hơn hẳn Kiếm Sóng Phá Đất. Một chưởng này không những cản Mộc Vũ Tranh Phong tiếp tục lùi về, còn làm cô chới với theo hướng ngược lại.
Tô Mộc Tranh nào có tâm trí lo nghĩ. Cô vội điều chỉnh nòng pháo của Mộc Vũ Tranh Phong, cố gắng nhắm bắn Vô Lãng.
Nhưng Vô Lãng lao xộc vào cô.
Hắn không vì ít máu mà đánh bó buộc, hắn biết đây là giờ phút quyết định. Tuy HP thấp, hắn lại là mắt xích quan trọng nhất của Luân Hồi lúc này. Chỉ cần khóa tay Mộc Vũ Tranh Phong và cản chân Quân Mạc Tiếu, chiến thắng sẽ thuộc về họ. Hắn có thể nào lùi bước? Ưu thế quân số không nằm trên số liệu, nó phụ thuộc vào những gì mà vị tướng dôi ra kia có thể làm được.
Đối thủ là bậc thầy pháo súng, mình càng ở gần cô ấy thì càng an toàn. Ma kiếm sĩ cũng cần không gian triển khai kỹ năng, nhưng không hề yếu thế nếu phải chơi cận chiến với bậc thầy pháo súng.
Đâm Xung Phong.
Vô Lãng sử dụng chiêu của cuồng kiếm sĩ như một cách di chuyển. Hắn dũng mãnh đạp lên đất cát nơi Kiếm Sóng Phá Đất vừa quét qua, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Mộc Vũ Tranh Phong.
Rầm!
Đâm Xung Phong húc vào nòng pháo. Hit bắn của Mộc Vũ Tranh Phong một lần nữa bị ngăn trở. Lạc Hoa Chưởng hất cô đi, Đâm Xung Phong đẩy cô về, sau lưng là Nhất Diệp Chi Thu chờ sẵn.
Long Nha, Đâm Liên Tiếp, Thiên Kích...
Kỹ năng nối liền, Huyễn Văn bay lượn. Nhất Diệp Chi Thu dưới tay Tôn Tường đón cô với sát thương không khoan nhượng. Vô Lãng giữ khoảng cách gần, dùng các chiêu chém của hệ Kiếm để gia cố thế tấn công.
Năng lực cận chiến vốn bằng 0, Tô Mộc Tranh đối mặt với hai đường giáp công trong vô vọng.
Diệp Tu đâu?
Ánh mắt mọi người tìm về phía Quân Mạc Tiếu. Hắn buộc phải đột phá hàng rào hỏa lực của Nhất Thương Xuyên Vân, vì bắt bậc thầy pháo súng như Mộc Vũ Tranh Phong tự mình thoát vây là điều không tưởng.
Quân Mạc Tiếu chưa phút giây nào ngừng di chuyển.
Địa hình vùng này, Hưng Hân đã quan sát kỹ lưỡng từ lúc leo lên Kim tự tháp. Họ có ưu thế ngay từ đầu game khi Kiều Nhất Phàm lợi dụng địa hình để trốn chạy sự truy sát của Ngô Khải. Đánh đến cuối game, chiến trường không thay đổi là mấy, Luân Hồi cũng dần làm quen với địa hình qua thời gian, nhất là thiện xạ như Chu Trạch Khải. Bắn súng cần tầm nhìn nên hắn rất chú ý điều kiện bản đồ. Chỗ nào có cover, chỗ nào có thể vòng qua cover hoặc đuổi bắt mục tiêu, Chu Trạch Khải rõ như lòng bàn tay.
Mặc cho mọi nỗ lực vùng vẫy, Diệp Tu vẫn bị bọc trong lưới phong tỏa của Chu Trạch Khải. Có thể thấy Luân Hồi rất kiêng dè Diệp Tu khi để Chu Trạch Khải rút 50% hỏa lực từ Tô Mộc Tranh sang hắn. Tình huống 3v2, họ vẫn không dám phóng tay.
“Cũng không hẳn.” Lý Nghệ Bác nghe Phan Lâm phân tích như trên, bèn bổ sung ý kiến, “Đừng quên hạng mục lôi đài Hưng Hân đã dẫn trước 1 điểm, nếu đoàn đội Luân Hồi chỉ thắng hiểm một người thì coi như hòa, phải đánh hiệp phụ. Muốn thắng luôn, Luân Hồi cần đến hai tướng trụ lại cuối cùng.”
“Ồ, hiệp phụ à? Nếu đánh hiệp phụ, chỉ đạo Lý bắt kèo đội nào?” Phan Lâm hỏi.
“Dĩ nhiên là Luân Hồi.” Lý Nghệ Bác đáp không do dự, “Chẳng lẽ anh không phát hiện Diệp Tu đang trượt trạng thái?”
“Ơ thế à?” Phan Lâm ngẩn người.
“Nhịp độ trận đoàn đội này quá nhanh, từ pha va chạm đầu tiên đã ác chiến đến giờ, không có thời gian xả hơi hay chậm lại mà chỉ toàn đôi công dày đặc, với một tuyển thủ ở tuổi của Diệp Tu thì quá nặng gánh.”
“Vậy sao? Nhưng tôi không nhìn ra anh ấy sụt giảm phong độ nhỉ? Combo Kiếm Ảnh Bước và Tam Đoạn Trảm mới đây đẹp ơi là đẹp ấy chứ?” Phan Lâm nói.
“Càng đẹp thì càng mệt! Hai chiêu nối liền, còn phải đổi hình thái vũ khí, cường độ thao tác quá cao, sau đó lại chẳng được nghỉ ngơi giây nào mà tiếp tục mic cả hai chiêu, tôi chỉ nghĩ thôi cũng muốn co rút gân tay rồi...” Lý Nghệ Bác nói.
“Ặc...” Phan Lâm nhìn lên màn hình. Thấy Quân Mạc Tiếu vẫn gắng sức đột phá lưới hỏa lực của Nhất Thương Xuyên Vân, hắn không biết mình nên thốt lên cái gì nữa.
“Đánh hiệp phụ là bất lợi với Hưng Hân. Họ chắc chắn sẽ không muốn.” Lý Nghệ Bác nhận xét.
“Nếu vậy, đẩy Hưng Hân vào hiệp phụ lại chẳng ngon hơn cho Luân Hồi?” Phan Lâm hỏi.
“Không nói thế được. Ít nhất lúc này cán cân thắng lợi đã nghiêng về Luân Hồi, không lý do gì phải làm lại từ đầu, bước vào một hiệp phụ đầy rủi ro khác. Diệp Tu trượt trạng thái thật đấy, nhưng ai mà biết sẽ có chuyện gì xảy ra? Cứ giữ chặt ưu thế trong tay là tốt nhất.” Lý Nghệ Bác trả lời.
“Anh nói đúng, vậy bây giờ...”
“Bây giờ chỉ cần duy trì cục diện, Luân Hồi sẽ thắng chắc.” Lý Nghệ Bác bạo miệng phán, “Mấu chốt ở chỗ Diệp Tu có thể đột phá hay không. E rằng không có sơ hở cho anh ta lợi dụng đâu, cách duy nhất là yolo thôi.”
“Yolo... cũng đâu phải ý hay?” Phan Lâm nói.
“Ngoài ra còn cách nào khác à?” Lý Nghệ Bác nói.
Không, không có cách nào khác.
Lao lên đồng nghĩa với thí máu, mà HP Quân Mạc Tiếu không còn nhiều. Khoan bàn đến khả năng cứu viện Mộc Vũ Tranh Phong rất mong manh, cho dù cứu được, hai cây máu đều dặt dẹo thì lấy gì nghịch chuyển tình thế? Nhưng nếu không lao lên, Tô Mộc Tranh lại chẳng thể tự chạy thoát khỏi sự giáp công của Tôn Tường và Giang Ba Đào.
Ai nói mặc ai, Tô Mộc Tranh vẫn cố sức tìm đường sống. Giữa vòng vây tướng địch, Mộc Vũ Tranh Phong lê từng bước chân về phía có Quân Mạc Tiếu.
Từng bước, từng bước liêu xiêu lảo đảo...
Có ích chi đâu?
Một bước, hai bước hay ba chẳng thể thay đổi số phận định sẵn. Như một vận động viên đã nắm chắc phần thua trên đường đua tốc độ, cô vẫn kiên trì, chỉ để đến được đích cuối.
Fan của Tô Mộc Tranh uất nghẹn, trong đó có Trần Quả trên hàng ghế Hưng Hân. Cô không phải không muốn cổ vũ cho Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, nhưng hình ảnh trước mắt khiến cô quá xót xa. Liều mạng, nỗ lực là thế, nhưng họ có thể chờ đến kết quả gì chứ?
Các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chìm sâu trong im lặng.
Suốt game đấu, họ vừa xem diễn biến vừa bàn tán, phân tích không ngớt. Vậy mà bây giờ, khi tình thế đã quá rõ ràng, lại không ai lên tiếng nhận xét hay bình luận.
Họ không nỡ.
Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, họ không nỡ xì xào về thất bại thấy rõ trước mắt của những người cùng nghề đang bán mạng mà chiến đấu. Dù rằng, họ cảm thấy những nỗ lực ấy, những cố gắng ấy thật quá ngốc nghếch, quá vô vọng.
“Chờ gì nữa, yolo luôn đi!” Có người không kiềm chế nổi, nhảy bật dậy gào to. Đó là Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ. Hắn đang nói về ai, mọi người đều hiểu. Người duy nhất có thể yolo trên sàn đấu lúc này chỉ còn mỗi Diệp Tu.
Yolo!
Lựa chọn duy nhất.
Với 20% HP, liệu Diệp Tu có thể làm nên kỳ tích?
Lên!
Tìm mãi không thấy điểm đột phá, Quân Mạc Tiếu bỗng lao ra khỏi tường chắn.
Quả nhiên!
Hành động của hắn nằm trong dự đoán của Nhất Thương Xuyên Vân. Cơ hội cuối cùng rồi, Quân Mạc Tiếu không phải người dễ dàng bỏ cuộc. Có điều, thành công hay không mới là vấn đề.
Hồ Quang Thiểm!
Được ăn cả ngã về không, nhưng Quân Mạc Tiếu không hề nhắm mắt làm bừa. Hắn đã kiên nhẫn chờ cho kỹ năng cooldown đầy đủ mới sử dụng.
Điều đầu tiên hắn làm khi rời khỏi cover, là kích hoạt Hồ Quang Thiểm.
Trái? Hay phải?
Trò tâm lý sút phạt đền chưa bao giờ có tác dụng với Nhất Thương Xuyên Vân. Hắn cầm hai súng, có thể đồng thời bắn về hai hướng. Đối mặt với hắn, Quân Mạc Tiếu phải đánh cược vào tốc độ của mình và phản xạ của đối thủ.
Lóe lên như một vệt sáng, Quân Mạc Tiếu lao đi vun vút. Diệp Tu hầu như nghe thấy tiếng đạn xé gió bên tai. Trúng đạn chăng? Hắn không biết, và cũng không cần biết. Từ giây phút lao ra ngoài, hắn chỉ được phép quan tâm đến hai thứ: Tốc độ và phương hướng.
Chỉ tốc độ thôi là không đủ, vì Chu Trạch Khải nổi tiếng với trình ngắm bắn chuẩn xác và khả năng dự đoán đáng gờm. Do vậy, Diệp Tu cần biến đổi phương hướng liên tục để giảm thiểu những hit bắn dự đoán của Chu Trạch Khải. Hai khẩu súng có thể bao quát phạm vi nhất định, nhưng không đến mức phủ lấp toàn chiến trường dù có vẩy súng bá đạo cỡ nào.
Hồ Quang Thiểm mới qua hai ô, Quân Mạc Tiếu đã bẻ cua.
Xung Phong!
Một kỹ năng với tốc độ di chuyển khác biệt, đan xen sử dụng nhằm gây hoang mang cho người truy đuổi.
Xung Phong vượt ba ô, Diệp Tu bỗng cảm nhận được Quân Mạc Tiếu bị đạn bắn trúng. Kỳ thực, Chu Trạch Khải không quá tự tin khi đối đầu với Diệp Tu. Hắn không cho rằng mình sẽ dự đoán chính xác cách Diệp Tu di chuyển, nên quyết định xài trick vẩy súng để kiểm soát AoE rộng hơn.
Quân Mạc Tiếu trúng đạn rồi.
Nhưng chỉ là hit bắn thường, sức bật quá yếu để có thể trở ngại hắn tiếp tục lao đi dưới uy lực của Xung Phong.
Thêm ba bước, Diệp Tu cảm thấy mình đã gần với Tô Mộc Tranh hơn chút. Hắn không vội vã sử dụng kỹ năng khác sau Xung Phong mà chỉ sải một bước bình thường.
Muốn vượt hàng rào hỏa lực của Nhất Thương Xuyên Vân từ chính diện, sự linh hoạt còn quan trọng hơn cả tốc độ. Không chỉ nhanh, chậm cũng là một kiểu linh hoạt.
Thấy làn đạn rào rào bay về phía mình, Quân Mạc Tiếu lại chuyển từ chậm sang nhanh.
Đâm Xung Phong!
Hắn tăng tốc với kỹ năng thứ ba.
Đạn dưới nòng súng Nhất Thương Xuyên Vân như hòa chung nhịp điệu với Quân Mạc Tiếu, từ tập trung chuyển sang xòe cánh quạt. Chúng rượt đuổi Diệp Tu không ngừng, tuy chẳng thể ngăn bước chân hắn hoàn toàn. Mọi người đều biết Diệp Tu có khả năng vượt ải với cái giá đánh đổi là máu, nhưng rồi sao nữa? Một Quân Mạc Tiếu dặt dẹo liệu có cứu được Mộc Vũ Tranh Phong? Sau ải hỏa lực của Nhất Thương Xuyên Vân, ải cận chiến của Nhất Diệp Chi Thu vẫn đang chờ!
Gạt bỏ những câu hỏi về kết quả, mọi người chỉ còn nhìn thấy sự nỗ lực của hai vị tuyển thủ. Họ nhất quyết không GG. Họ từng là cặp đôi hợp tác tốt nhất, họ bị chia cách trên chiến trường, lại bất chấp tất cả mà rướn về phía đối phương. Là thắng hay bại, thôi thì đừng nên nói nữa.
Ba kỹ năng liên tục, dù không phải đi thẳng một đường nhưng đã giúp Quân Mạc Tiếu tiến về phía trước một quãng. Diệp Tu biết rõ, càng đi tiếp sẽ càng khó. Cứ mỗi vài bước lại đổi kỹ năng, cooldown trở thành gánh nặng. Kỹ năng càng dùng càng ít, khi mức độ linh hoạt giảm xuống sẽ là lúc hắn rơi vào tính toán của Chu Trạch Khải.
Trượt Đất!
Kỹ năng kế tiếp là của thiện xạ. Xét về tốc độ di chuyển, nó không sánh bằng các chiêu trước, nhưng mức độ linh hoạt của cơ thể khi sử dụng sẽ giúp nhân vật né sát thương hiệu quả đến bất ngờ. Diệp Tu thình lình chọn kỹ năng này, cho Quân Mạc Tiếu lao thẳng tới với tư thế áp sát mặt đất, tránh khỏi làn mưa đạn bay vèo vèo trên đầu.
Chu Trạch Khải phản ứng rất nhanh, lập tức hạ thấp nòng súng. Trượt Đất hay ở bắt đầu mà dở ở kết thúc khi nhân vật cần thời gian đứng dậy, Nhất Thương Xuyên Vân chỉ chờ có thế.
Đạn vừa tuôn ra, Quân Mạc Tiếu bỗng bị nuốt chửng bởi một vụ nổ.
Thuật Phân Thân!
Chu Trạch Khải đã đề phòng chiêu này từ sớm, chỉ không ngờ Diệp Tu lại cover bản thân bằng cách tự tạo nên một vụ nổ.
Nhất Thương Xuyên Vân xả súng như điên, vừa bắn vừa lùi gấp về phía sau. Hắn không dám chắc mình có thể ngắt Thuật Phân Thân nên lùi về để đảm bảo khoảng cách, hòng tiếp tục cản chân Quân Mạc Tiếu.
Nhờ kế hoạch phức tạp, Quân Mạc Tiếu tách bóng thành công.
Khói lửa bừng lên rồi tắt phụt, cái bóng bên trong đã bị đạn bắn nát. Quân Mạc Tiếu tiến một quãng lớn về phía trước như dự đoán của Nhất Thương Xuyên Vân, nhưng pha lùi về nhanh chóng cũng giúp Nhất Thương Xuyên Vân duy trì cự ly cần thiết.
Tam Đoạn Trảm!
Kỹ năng mà Quân Mạc Tiếu chờ đợi đã cooldown xong.
Chiêu kiếm với ba nhát chém cho phép mic và khả năng di chuyển tốc độ cao, không khác gì combo kết hợp từ ba chiêu di chuyển riêng biệt. Là con bài tẩy trong túi Diệp Tu, nó mới vừa kết thúc giây cooldown cuối cùng.
Kiếm vung, ba nhát liên tiếp.
Gần lắm rồi!
Vô số khán giả kích động. Biết rõ cho dù Quân Mạc Tiếu thành công tiếp cận Mộc Vũ Tranh Phong cũng chưa chắc cứu được cô, nhưng họ cảm thấy, nếu hai con người vì tìm về nhau mà gian khổ đến vậy, thì biết đâu chừng chạm đến nhau thôi cũng đủ mãn nguyện.
Còn chuyện sau đó, không ai cảm thấy lạc quan.
Quân Mạc Tiếu chỉ còn 18% HP. Chính diện đột phá lưới hỏa lực của Nhất Thương Xuyên Vân với cái giá quá thấp, đây đã là minh chứng cho trình độ imba của hắn. Mà bên kia, Mộc Vũ Tranh Phong oằn mình chịu đựng sát thương từ hai tướng địch, cây máu từng là đầy nhất chiến trường chỉ còn sót lại 21%.
Đến tận lúc này, Luân Hồi vẫn không mảy may buông lỏng. Họ tích cực điều chỉnh sách lược, quyết không cho phép Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong hình thành phối hợp. Nhất Thương Xuyên Vân tiếp tục lùi về, lấy thân mình chắn phía trước Mộc Vũ Tranh Phong. Nhất Diệp Chi Thu bắt đầu để mắt đến Quân Mạc Tiếu, vào thế sẵn sàng nghênh chiến. Vô Lãng tìm cách di chuyển, cần bảo lưu lượng máu không nhiều, tránh bị Quân Mạc Tiếu lợi dụng dứt điểm.
Chu Trạch Khải không rời mắt khỏi Diệp Tu trong khi Tôn Tường và Giang Ba Đào thỉnh thoảng quay góc nhìn quan sát, chuẩn bị cho pha va chạm kế tiếp với hắn. Họ không vì thế mà ngừng tấn công Tô Mộc Tranh, nhưng họ có thay đổi một ít trong tiết tấu, ít đến mức khó thể nhận thấy từ bên ngoài.
Tô Mộc Tranh đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu.
Mộc Vũ Tranh Phong ra tay!
Chớp lấy kẽ hở từ cơn bão sát thương dày đặc, cô ra tay.
Ba tướng Luân Hồi chỉ phát hiện khi nghe thấy tiếng nổ vang của hỏa tiễn kéo theo lửa cháy ngùn ngụt từ bầu trời giáng xuống.
Nhiệt Cảm Phi Đạn!
Đòn sát thủ tung ra bất ngờ đến không kịp trở tay, các tướng Luân Hồi cuống quýt né tránh. Họ vừa né vừa duy trì tấn công Mộc Vũ Tranh Phong, Nhất Thương Xuyên Vân cũng xoay hẳn nòng súng về phía cô.
Khán giả sững sờ vì kinh ngạc. Khi đám mây hình nấm bùng lên, hội cao thủ chuyên nghiệp mới sực nhận ra một điều.
Mộc Vũ Tranh Phong đã đánh rất gian khổ. Đúng, mỗi một bước lê chân của cô là sự cố gắng đến tận cùng. Nhưng, người cô muốn tiếp cận không phải Quân Mạc Tiếu.
Mà là Nhất Thương Xuyên Vân.
Quân Mạc Tiếu vượt ải đầy hung hiểm. Đúng, mọi hành động của hắn đều do bí bách, đều bị ép vào đường chết. Nhưng, hắn không phải đi cứu Mộc Vũ Tranh Phong.
Mà là đẩy lùi Nhất Thương Xuyên Vân.
Cặp dũng tướng của Hưng Hân, đang dồn ba người Luân Hồi vào một chỗ.
Tô Mộc Tranh, cuối cùng, đã trở thành tay đấm chính.
Và Diệp Tu, là người support xuất sắc của cô.