Bản đồ Chiến Tranh Thảo Nguyên, nham thạch và cây cối phân thành nhiều khu vực địa hình tầng phức tạp. Điểm spawn là góc Đông Bắc và góc Tây Nam, rời khỏi điểm spawn sẽ phải vượt hai tầng dốc mới có thể gặp nhau ở thảo nguyên dưới tầng thấp nhất. Bản đồ tuy dùng cho đấu đoàn đội nhưng lại có hai điểm spawn khá gần nên thường được chọn bởi các đội thiên về tấn công, hòng khắc chế các đội thiên về chiến thuật. Khoảng cách gần nhau, chiến thuật chưa kịp triển khai đã bị bên kia nhào vào úp rồi.
Bình luận viên Phan Lâm bật max tốc độ nói, giới thiệu tình hình cho khán giả trong lúc Hưng Hân và Lôi Đình đang tải bản đồ. Thế nhưng, hai đội đều mạnh khâu chiến thuật, Hưng Hân chọn bản đồ này có thực sự sẽ khắc được đối thủ hay tự khắc mình? Phan Lâm không dám đoán bậy ý đồ của Hưng Hân nên chỉ khái quát thông tin bề mặt, nêu sơ sài đặc điểm khách quan của bản đồ rồi bật mode hến, còn Hưng Hân nghĩ gì khi chọn nó, ai thích cứ việc đoán đi, Phan Lâm éo đoán đâu. Không những vậy, hắn còn tốt bụng không vứt củ khoai bỏng cho chỉ đạo Lý bên cạnh. Chỉ đạo Lý mừng rơn, quay qua cười duyên tỏ ý thắt chặt tình huynh đệ.
Biết bản đồ thích hợp tấn công càn quét, mọi người bèn dõi mắt chằm chằm vào điểm spawn, xem đội nào trong hai đội sẽ khởi xướng cuộc chiến trước.
”Lao lên tấn công!”
Chỉ thị đến từ Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình.
Mọi người ngớ ra. Không nghe bình luận gì trên tivi, nhưng bất kỳ ai hiểu về Vinh Quang đều sẽ thắc mắc về hành động của Tiêu Thời Khâm, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác chẳng qua sợ chơi ngu chứ cũng ngạc nhiên lắm. Bản đồ do Hưng Hân chọn, vậy Hưng Hân phải chủ động tấn công mới hợp lý nhỉ? Sao Lôi Đình lại nhất quyết bắn phát đạn đầu tiên thế kia?
Tuyển thủ Lôi Đình nghe lệnh đội trưởng răm rắp, ai nấy vào chỗ, kết thành đội hình di chuyển tập thể. Bản đồ Chiến Tranh Thảo Nguyên phân thành ba tầng từ cao xuống thấp. Tầng ba gồm sáu khu vực với hai điểm spawn và bốn điểm thay người, đối xứng theo chiều Đông Tây. Hai điểm spawn và khu thay người hai góc Đông, Tây đều có chỗ dẫn xuống tầng hai, còn khu thay người hai góc Đông Nam và Tây Bắc thì nối liền với một con dốc dắt thẳng ra thảo nguyên tầng một chính giữa bản đồ. Sáu khu vực tầng ba không trực tiếp thông nhau, muốn chạm mặt phải xuống tầng hai hoặc tầng một, do đó chiến trường thường sẽ diễn ra ở hai tầng này.
Lôi Đình spawn ở góc Đông Bắc, muốn cướp thế tấn công nên sẽ không đi vòng. Cả đội từ điểm spawn tầng ba chạy xuống thảo nguyên tầng một.
Hai điểm spawn gần nhau bao nhiêu? Đủ để Lôi Đình vừa xuống tới thảo nguyên là thấy Hưng Hân ngay. Đôi bên đều lọt vào tầm nhìn của đối phương.
”Ái chà, tấn công luôn à?” Diệp Tu chat lên kênh chung.
”Các anh cũng thế thôi?” Tiêu Thời Khâm trả lời.
”Đâu, tụi anh đang di chuyển chiến thuật.” Diệp Tu nói.
”Di chuyển lộ liễu nhỉ?” Tiêu Thời Khâm đớp lại.
Người ta di chuyển chiến thuật phải kín đáo, nếu từ điểm spawn đi xuống tầng hai sẽ không bị đối thủ phát hiện sớm. Ấy thế mà Hưng Hân xông pha tới thảo nguyên luôn, còn nói di chuyển chiến thuật? Trừ phi Hưng Hân đoán Lôi Đình sẽ không tấn công sớm nên mới chọn cách này, thì còn nghe được.
”Yolo ngay đầu game không giống phong cách mấy cậu cho lắm. Mấy cậu không định quan sát thăm dò rồi mới bố trí chiến thuật?” Diệp Tu hỏi.
”Quan sát thế nào khi các anh cũng vậy?” Tiêu Thời Khâm nói.
Hắn đã nói đúng trọng điểm. Quan sát thăm dò đâu chỉ tính trong thực chiến? Việc nghiên cứu, tìm hiểu đối thủ trước trận cũng có thể chuẩn bị sẵn kế hoạch sơ bộ, nhưng cả Lôi Đình lẫn Hưng Hân đều chơi kiểu này, khó ai nhử mồi ai được. Nói đơn giản là hai đội đều thích chờ cho đối thủ chủ động lao lên, mình ngồi yên tìm cách trị, nhưng giờ đối thủ cũng ngồi yên như mình thì đánh kiểu gì?
”Ờ thì sao?” Diệp Tu hỏi.
”Thì chỉ đành nhào vào đánh thôi.” Tiêu Thời Khâm chat trên kênh chung. Hắn không phải đang thả bả. Hắn thực sự đang chỉ huy đội viên ở kênh đoàn đội: “Lên!”
Chiến đội Lôi Đình khởi động máy, lao đến đối thủ như lôi đình thịnh nộ.
Mọi người kinh hoàng. Mùa giải này Lôi Đình gây chú ý cực lớn cho phần đấu đoàn đội, nhưng thái độ tích cực chủ động, mạnh mẽ tấn công chính diện như hôm nay chưa từng xảy ra. Dàn tuyển thủ và nhân vật nhà họ không hề ưu thế hơn ai, va chạm trực diện rất dễ dẫn đến sai lầm cá nhân. Thế mà gặp Hưng Hân, Lôi Đình lại tiến công luôn!
Đã không ai dám xem Hưng Hân là đội yếu nữa rồi. Diệp Tu quay về, Tô Mộc Tranh chuyển đến từ Gia Thế, Phương Duệ đổi nghề, ba tuyển thủ hạng sao đều lần lượt chứng minh năng lực hàng top của mình không hề giảm sút. Nếu thật phải xét chất lượng tuyển thủ, Lôi Đình chắc chỉ có mỗi Tiêu Thời Khâm, tuổi nào sánh được Hưng Hân? Lần đầu tiên người ta mới thấy Lôi Đình dám lao thẳng vào một chiến đội mạnh hơn mình với thái độ hăng tiết đến vậy.
Trước đây họ có bao giờ đâu? Sao hôm nay lại...?
Những người dõi theo bước chân Lôi Đình trong vòng bảng đều khó hiểu. Đúng vào cái lúc cả Liên minh đều không dám coi thường Hưng Hân, Lôi Đình lại chơi ngược đời... Chẳng lẽ đây là tâm lý chiến?
”Gì lao lên luôn rồi? Khinh thường tụi anh?” Diệp Tu chat.
”Dĩ nhiên là không.” Tiêu Thời Khâm vẫn trả lời trên đường chạy.
”Vậy xem ra anh phải đánh kỹ hơn nữa.” Diệp Tu nói.
”Lúc nào chẳng phải đánh kỹ?” Tiêu Thời Khâm nói, đồng thời hạ lệnh trên kênh đoàn đội: “Tản ra!”
Chiến đội Lôi Đình vừa chạy vừa tản ra thành hình cánh quạt, chuẩn bị bao vây Hưng Hân. Ngoài cùng bên trái là pháp sư nguyên tố Loan Lộ Âm Trần của Đới Nghiên Kỳ, ngoài cùng bên phải có kỹ sư máy móc Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm, hai người đâm thẳng về phía trước như thể muốn tách đội. Tâm cánh quạt là nhu đạo Toái Tùy Phong của Trình Thái, mục sư Hồi Phong của Trương Gia Hưng đi giữa Toái Tùy Phong và Loan Lộ Âm Trần, thích khách Quỷ Mị Tài của Phương Học Tài đi giữa Toái Tùy Phong và Diệt Sinh Linh.
”Lôi Đình thật sự rất chủ động. Họ đang tản đội hình một cách thành thạo, có phải đây chính là đội hình đã luyện tập sẵn để đối phó Hưng Hân? Chỉ đạo Lý, anh có nhận xét gì về đội hình này?” Phan Lâm đã nín nhịn quá lâu. Vốn là thể loại bình luận viên thích hò hét khuấy động, thấy Lôi Đình bất ngờ chọn cách đánh lạ, hắn như bùng cháy mà gào cả một tràng, còn muốn kéo Lý Nghệ Bác high theo nữa.
Lý Nghệ Bác trợn mắt. Vì sao Lôi Đình muốn chơi cứng với Hưng Hân hắn còn chưa nghĩ ra, giờ kêu giải thích đội hình Lôi Đình...
”Ặc, thì... chắc họ muốn bao vây, thu hẹp phạm vi tấn công.” Lý Nghệ Bác ậm ừ.
”Nhưng Hưng Hân đâu có thiếu tay đấm hổ báo!” Phan Lâm tỉa ngay.
”Lôi Đình ắt hẳn phải có cách xử lý, chúng ta cùng xem đi.” Lý Nghệ Bác phán đại.
Hai bình luận viên tha hồ ăn ốc nói mò, song Diệp Tu không thể lơ ngơ như họ được. Cách đánh của Tiêu Thời Khâm cũng khiến hắn rất bất ngờ. Hắn ngoài miệng nói Tiêu Thời Khâm khinh thường Hưng Hân, nhưng trong lòng biết rõ Tiêu Thời Khâm không phải kiểu người như vậy. Kể cả đánh với hai đội ngậm vé K.O như Lâm Hải và Minh Thanh, Lôi Đình vẫn bố trí chiến thuật rất tỉ mỉ cẩn thận, chứng tỏ Tiêu Thời Khâm sẽ không chủ quan với bất kỳ đối thủ nào. Hắn dám tấn công mạnh là vì hắn nắm chắc phần thắng khi Lôi Đình đối đầu trực diện với Hưng Hân.
Phần thắng không đến từ việc xáp lá cà đọ trình tuyển thủ hay nhân vật, đó chưa bao giờ là thế mạnh của Lôi Đình. Phần thắng luôn đến từ chiến thuật. Họ đã tản ra, ắt phải có dụng ý. Dụng ý của họ là gì?
Vô số người đang đoán già đoán non chứ không chỉ mình Diệp Tu, nhưng không ai có thể đoán chuẩn hơn hắn, bởi hơn ai hết, hắn hiểu điểm yếu của Hưng Hân nằm ở đâu.
Quân Mạc Tiếu lùi về gần bên Tay Nhỏ Lạnh Giá.
”Tập trung, đánh vào...” Diệp Tu gõ chữ, muốn chỉ huy toàn đội focus đột phá đội hình Lôi Đình. Tuy vậy, hắn nhìn tới nhìn lui năm nghề của Lôi Đình, nhất thời cũng không quyết định nổi nên đánh vào đâu.
Năm nhân vật Lôi Đình dàn hàng ngang trông có vẻ đơn giản, nhưng họ đã lợi dụng đặc thù nghề nghiệp mà hình thành lưới phối hợp và áp chế chặt chẽ. Dù đột phá bất kỳ mắt xích nào cũng có thể gặp phải giằng co gây ức chế, đội hình Lôi Đình không có kẽ hở hay chỗ yếu nào quá rõ ràng.
Một đội hình vô cùng đồng đều, đánh vào đâu cũng mệt. Vậy tức là đánh vào đâu cũng được!
”Loan Lộ Âm Trần, đột phá!”
Diệp Tu chỉ do dự trong nháy mắt rồi quyết định dứt khoát. Thấy chỉ lệnh, Hưng Hân hành động kiên quyết chẳng kém gì Lôi Đình.
”Ý ý, khinh thường em hả?” Ý đồ của Hưng Hân vừa hiện ra, Đới Nghiên Kỳ lập tức mượn lời Diệp Tu lúc nãy. Hưng Hân chọn Loan Lộ Âm Trần của Đới Nghiên Kỳ, hiển nhiên vì tin rằng cô dễ đánh nhất.
”Cơ mà không ngoài tính toán của đội trưởng!” Đới Nghiên Kỳ nói tiếp.
Cô chat trên kênh chung làm mọi người ai cũng hồi hộp tim đập lộp bộp. Ít ai nghĩ hành động tổng tấn công sớm của Lôi Đình là lỗ mãng yolo đại. Ắt hẳn họ phải có tính toán gì đó! Giờ nghe Đới Nghiên Kỳ nói, mọi người tin sái cổ.
Nhưng vấn đề không nằm ở niềm tin của khán giả. Câu chat của Đới Nghiên Kỳ chủ yếu gây ảnh hưởng đến tuyển thủ trong trận, mà Hưng Hân cũng đã lao lên rồi, sao dễ dàng thay đổi?
Mọi người đều nghĩ theo lẽ thường. Họ quên mất rằng một trong hai đội đang đấu là tập hợp những con người dị thường nhất trong giới Vinh Quang...
”Ê mày, gái kia nói nó tính hết rồi kìa, mình đổi đi đừng cho nó vui!” Ngụy Sâm gào lên.
”Ok luôn.” Diệp Tu nói.
Thế là Hưng Hân đổi ý cái rụp, quay đầu tập thể, bỏ Loan Lộ Âm Trần qua chơi với Diệt Sinh Linh.
Chời ụ!
Khán giả há hốc mồm. Ủa đang đánh chuyên mà phải hông? Sao bên kia mới nói một câu, bên này đổi chiến thuật luôn vậy? Quyết tâm đâu? Lòng tin đâu?