Nửa trận cuối của Bánh Bao gặp khá nhiều vấn đề nên phần kiểm điểm cậu
chàng rất lâu, cuối cùng kết thúc trong ầm ĩ. Sau đó đến trận Tô Mộc
Tranh vs Trâu Viễn.
Tuy Hưng Hân thắng và Tô Mộc Tranh là một
tuyển thủ có trình rất cao, nhưng trận này vẫn không bị bấm next. Tuyển
thủ trình cao đến mức nào đi nữa cũng sẽ gặp sơ hở hoặc mắc sai lầm
trong trận đấu, kiểm điểm không chỉ giúp tuyển thủ đó tiến bộ mà còn cho những người khác kinh nghiệm, đồng thời nghiên cứu đối thủ. Thế nên mọi trận đấu dù thắng hay bại đều có giá trị kiểm điểm cả.
Kiểm điểm trận Tô Mộc Tranh đánh đơn giản hơn trận Bánh Bao, nhiều chỗ cô tự mình phát hiện và đem ra thảo luận với đồng đội luôn.
Sau solo là lôi đài: Phương Duệ vs Chu Quang Nghĩa.
Ngụy Sâm bỗng dưng xắn tay áo lên cao, không biết định làm gì.
Replay bắt đầu chiếu. Quý Lãnh của Chu Quang Nghĩa chạy ra giữa bản đồ không
thấy Hải Vô Lượng của Phương Duệ đâu. Y tìm kiếm khắp nơi, sau đó hai
bên lại quay về giữa bản đồ đánh nhau.
”Dụ tình lâu quá.” Ngụy Sâm bỗng lạnh lùng lên tiếng.
”Ổng với tui biết nhau quá rồi, không dụ ổng lạc lối không được.” Phương Duệ nói.
”Nếu không phải tại nó do dự thì CD của chú mày chưa chắc thành công.” Ngụy Sâm nói.
”Cái đó đúng.” Phương Duệ gật đầu thừa nhận.
Lúc này trên màn chiếu cũng đang đến khúc Hải Vô Lượng dùng đấu pháp CD chọt trúng Quý Lãnh.
”Thiếu quyết đoán kìa!” Ngụy Sâm than thở.
”Nói tui hay ổng?” Phương Duệ hỏi.
”Nó.”
”Dĩ nhiên, nhờ tui dụ tình lâu mới được vậy chứ.” Phương Duệ nói.
”Thành công một lần đã khó rồi, chú mày còn chơi được tới hai lần.” Ngụy Sâm nói.
”Cái sự sâu sắc của trận đấu này mấy người không hiểu.” Phương Duệ nói.
Ngụy Sâm xòe bản mặt khinh thường ra, nhưng không mở miệng phản bác vì
Phương Duệ nói đúng. Trận đấu giữa hai thằng bạn hiểu nhau như mạng là
một trận tâm lý chiến, không phải kỹ thuật hay chiến thuật. Muốn học hỏi được gì đó trong một trận đấu như vậy? Cao thủ hàng đầu cũng chưa chắc
tiếp thu nổi. Đấu trình độ còn phải đến sau cuộc đấu tâm lý, mọi tình
huống đều khó thể suy xét theo logic bình thường. Thế nên phần kiểm điểm trận này chỉ cố gắng lọc ra các chi tiết ngoài yếu tố tâm lý để phân
tích sơ sài rồi thôi.
Kế tiếp vẫn là Phương Duệ, đánh lôi đài với Vu Phong. Trận Hưng Hân vs Bách Hoa vừa rồi có đến ba điểm sáng trong
mắt giới chuyên nghiệp: Hit Khí Công Bạo Phá cuối trận Phương Duệ vs Vu
Phong, Đường Nhu một chấp hai và cuối cùng là đợt focus chết Lạc Hoa
Lang Tạ trong một nốt nhạc ở trận đoàn đội.
Vu Phong, đội trưởng
Bách Hoa đáng thương được bầu chọn là nhân vật bi kịch nhất cả trận. Ba
điểm sáng được người ta chú ý toàn nhờ hắn đóng vai buồn. Khí Công Bạo
Phá của Hải Vô Lượng chọt hắn, Đường Nhu một chấp hai giết hắn đầu tiên, nhân vật bị focus chết gọn phần đoàn đội cũng là hắn...
Có người chơi nhây nhớt còn cắt ghép ba cảnh đó thành clip, phối thêm nhạc nền“Vì sao người đau mãi là em”, up lên mạng được share ầm ầm.
Dĩ nhiên Diệp Tu không mở cái clip lầy này làm gì. Hắn lật replay trận đấu Phương Duệ vs Vu Phong, click chiếu.
”Ì ạch!” Replay còn chưa hiện rõ, Ngụy Sâm đã đột nhiên kêu to. Mọi người
trong phòng hết hồn, ngay cả La Tập bên kia laptop cũng phải giật thót
mình.
”Quá ì ạch.” Ngụy Sâm bắt đầu bắn rap, “Bắt đầu rồi là mỗi
một giây đều quý như vàng, đách lo tập trung mà đánh, lãng phí dù 1s
cũng thua.”
Trên màn hình, Hải Vô Lượng của Phương Duệ spawn ra xong đứng chần chừ khoảng 3s mới di chuyển.
Mọi người nhìn về Ngụy Sâm với ánh mắt quái gở. Ngụy Sâm phán như thánh, có ngu cũng nghe ra được hắn đang soi mói. Thế mà Phương Duệ lại gật đầu
rất tự nhiên: “Đúng, nếu không vì 3s lúc mới spawn, pha chạm trán đầu
tiên giữa tui với Vu Phong sẽ có khác biệt chút ít, khả năng tui giành
được chủ động cao hơn.”
Mọi người lại sửng sốt. Chỉ lưỡng lự 3s
khi spawn mà có thể ảnh hưởng lớn đến cục diện cả trận? Chả lẽ Ngụy Sâm
không phải mắc dại chơi soi người ta mà đã chỉ đúng mấu chốt quan trọng
thật?
Ai ngờ ngay sau đó Phương Duệ quay đầu nhìn Ngụy Sâm: “Cái này hình như là tui nói với ông lúc mới đấu xong luôn mà?”
”Ừ, tao sợ mày quên nên nhắc mày nhớ đó.” Ngụy Sâm gật đầu, nói.
Khắp phòng vang lên tiếng sặc sụa. Người ngoài nghe thôi mà thấy nhục dùm, nhưng Ngụy Sâm thì cứ phởn như không có gì xảy ra.
Chỉ mình Diệp Tu là không quan tâm. Ánh mắt hắn chăm chú quan sát lối di
chuyển trong replay. Hắn kéo góc nhìn ra thật xa cho nhân vật hai bên
đều lọt vào màn hình, mới bắt đầu zoom gần lại, đến một phân cảnh thì
bấm pause.”Đúng nè, chỗ này nè.” Phương Duệ vừa nói vừa chỉ trỏ, “Nếu
không có 3s chần chừ đầu trận, chỗ này tui đã có thể đến được đầu ngã rẽ hướng 2 giờ, dụ cho Lạc Hoa Lang Tạ chạy theo sẽ xanh hơn hôm qua
nhiều.”
”Chỗ này?” Diệp Tu lấy bút highlight vẽ một vòng tròn.
”Nó đó.” Phương Duệ gật đầu.
”Ờ, chỗ này...” Diệp Tu kéo ra một tấm bản đồ điện tử của Con Đường Sinh Tồn để mọi người cùng phân tích.
”Nếu Vu Phong từ hướng 10 giờ vòng ra trước thì sao?” Tô Mộc Tranh hỏi.
”Tốc độ của nó không kịp, tui... Ý!” Phương Duệ vỗ trán cái bộp, “Tui đang cầm Hải Vô Lượng, không phải Quỷ Mê Thần Nghi.”
”Cho nên cậu ta vẫn sẽ chặn đường cậu được.” Tô Mộc Tranh nói.
”Ừm...” Phương Duệ gật đầu, cố gắng quan sát bản đồ để tìm đường khác.
”Chỗ này thì sao?” Diệp Tu lại vẽ một vòng.
”Nếu đi đường đó, Vu Phong nó chọn cánh phải, chắc chắn hai đứa sẽ chạm mặt
nhau. Giả sử mình đề phòng thì cũng duy trì được cự ly 3 ô, nhưng 3 ô
vẫn nằm trong phạm vi đánh của cuồng kiếm sĩ, muốn biết đột phá được
không phải coi thực chiến.” Ngụy Sâm đã bật mode nghiêm túc lên phân
tích thế trận.
”Dù chỗ đó xông qua được, tới ngã rẽ kế tiếp cũng không đủ khoảng cách chạy thoát đâu nhỉ?” Tô Mộc Tranh nói.
”Bật Khí Chuyển Lưu Vân thì có thể.” Phương Duệ lần này đã hết nhầm lẫn đạo tặc với khí công sư.
”Nếu Vu Phong dùng Tam Đoạn Trảm?” Tô Mộc Tranh nói.
”Nó phải chuẩn bị trước mới kịp.” Phương Duệ nói.
Dàn tân binh lẳng lặng ngồi nghe. Họ đôi khi cũng sẽ lên tiếng trong những
cuộc thảo luận, nhưng phần lớn thời gian, cái nhìn và kiến thức của họ
vẫn chưa đủ tuổi tham dự. Mỗi một buổi kiểm điểm sau trận đấu đều khiến
họ nhận ra rất nhiều thứ để học tập. Hai tuyển thủ đấu nhau là Phương
Duệ và Vu Phong, nhưng mọi người đều có thể đặt bản thân mình vào vị trí của họ, tưởng tượng mình và nhân vật mình cầm gặp phải tình huống tương tự sẽ xử lý ra sao, thông qua phân tích mà thu hoạch được kiến thức,
kinh nghiệm thực chiến. Hải Vô Lượng biết bật Khí Chuyển Lưu Vân, cuồng
kiếm sĩ biết dùng Tam Đoạn Trảm, nghề khác cũng có các phương thức tăng
tốc riêng.
Chỉ một động tác chần chừ kéo dài 3s khi mới spawn đã
có thể phân tích thành vô số hướng phát triển, nhưng ai cũng hiểu phải
xét theo tình huống cụ thể. Trên thực tế, sớm 3s hay muộn 3s không phải
trọng điểm. Trọng điểm là từ 3s khác biệt sẽ phát triển ra những tình
huống nào, đó mới chính là ý nghĩa của việc kiểm điểm sau trận đấu.
Trận Phương Duệ vs Vu Phong nhanh chóng kết thúc vì không có quá nhiều cái để nói.
Kế tiếp là trận Mạc Phàm vs Vu Phong. Kết quả trận này thế nào thì đã quá
rõ, đáng lẽ khỏi cần kiểm điểm, thế mà Diệp Tu vẫn cứ mở replay lên màn
chiếu. Mọi người không khỏi nhìn về phía Mạc Phàm, thấy cậu ta vẫn trưng cái mặt lạnh lùng vô cảm ra. Chỉ có Kiều Nhất Phàm ngồi bên cạnh mới
phát hiện, bàn tay Mạc Phàm dưới bàn đang nắm lại thật chặt.
Kiều Nhất Phàm lo lắng, không hiểu Diệp Tu làm vậy chi nữa, chẳng lẽ muốn
dùng sỉ nhục để khích Mạc Phàm? Không hay cho lắm đâu nhỉ... Kiều Nhất
Phàm thầm xoắn quẩy.
Không ai phát biểu gì, replay trận đấu cứ
thế mà chiếu lên. Mỗi bên màn hình là một nhân vật. Cuồng kiếm sĩ Lạc
Hoa Lang Tạ của Vu Phong chạy thẳng ra giữa bản đồ, Hại Người Không Mệt
của Mạc Phàm thì lặng lẽ tìm chỗ mai phục gần đó.
”Chọn vị trí không tệ.” Diệp Tu bỗng mở miệng.
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Mạc Phàm lập nghiệp nhờ nhặt mót, nền tảng
chọn vị trí cực vững, mắt nhìn không thua đẳng cấp chuyên nghiệp tí nào.
”Nhưng đôi khi, lựa chọn tốt nhất lại chưa chắc tốt nhất.” Diệp Tu nói.
Mọi người ngu ngơ nhìn hắn. Vẻ mặt Mạc Phàm cũng lộ hoài nghi.
”Bởi vì không chỉ mình cậu mới biết chọn.” Diệp Tu zoom vào Vu Phong, “Vị
trí đứng của Lạc Hoa Lang Tạ trông có vẻ tùy tiện, nhưng thực chất ở vị
trí đó, hắn có thể kiểm soát rất tốt khoảng cách với một số điểm phục
kích. Bất kể đối thủ tập kích từ vị trí nào, hắn đều dư thừa không gian
đối phó.”
Diệp Tu vừa nói vừa giũ tờ tuần san Thể Thao Điện Tử:“Tả Thần Duệ nói Vu Phong chọn góc pose hình quá đẹp, xứng đáng 5 điểm,
đúng không? Ổng không phải châm biếm đâu, vị trí đó thật sự rất đẹp.”
”Mình xem thử góc nhìn của hắn kiểm soát được những gì đi.” Diệp Tu khiển
chuột chọn góc nhìn thành của Vu Phong, hình ảnh trên màn chiếu lập tức
thay đổi.
”Thấy không?” Diệp Tu chỉ vào một điểm trên replay. Đó chính là chỗ Hại Người Không Mệt đang ẩn thân.
”Chú em chọn được một vị trí tốt nhất, nhưng đồng thời cũng là khu vực hắn
tia kỹ nhất. Từ vị trí này, chú em chả có cơ hội nào cả.” Diệp Tu nói.
Hóa ra là vậy! Không hổ là tiền bối! Kiều Nhất Phàm cảm thấy vui vẻ từ đáy
lòng. Lúc nãy cậu khá lo lắng, sợ rằng mục đích của Diệp Tu là sỉ nhục
Mạc Phàm nhằm khích tướng cậu ta. Nếu điều ấy thành sự thật, Kiều Nhất
Phàm sẽ thất vọng với Diệp Tu lắm. Nhưng giờ đây cậu mới biết, Diệp Tu
chỉ muốn bình luận về biểu hiện ít ỏi của Mạc Phàm thôi.
Chỉ mỗi việc chọn vị trí, Diệp Tu lại có thể giúp Mạc Phàm nhận ra sự khác biệt của đấu trường chuyên nghiệp thêm lần nữa.
Đấu trường chuyên nghiệp là nơi mà mỗi một tuyển thủ đều có năng lực và tố
chất không thua gì bạn cả. Lựa chọn tốt nhất có khi cũng là lựa chọn tệ
nhất, bởi ai cũng biết về nó. Làm một tuyển thủ chuyên đánh phục kích,
hiểu rõ điều này là việc cực kỳ quan trọng.