“Có nhiều hơn một tuyến hỏa lực...”
Có câu “người ngoài cuộc thì sáng”, dàn tuyển thủ Luân Hồi ngồi dưới sân đã nhận ra vấn đề chỗ nào. Sự thật không phải Ngô Khải đã đột phá thành công, mà là y bị dụ tình, rơi vào thế trận Tô Mộc Tranh bài bố.
Nhưng Tô Mộc Tranh nào phải gương mặt mới mẻ gì? Thuộc thế hệ hoàng kim, gia nhập Liên minh từ mùa giải thứ tư, thành danh sớm, nổi danh nhanh, cô cũng bị mọi chiến đội đưa vào trọng điểm nghiên cứu. Mỗi bậc thầy pháo súng đều sẽ bị săm soi tuyến hỏa lực đầu tiên, bởi đó là điều quan trọng nhất cần tìm ra ở họ.
Tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh vốn dĩ không phải một bí mật, mà có muốn giữ bí mật cũng không được. Trên sàn đấu thể thao, mỗi một người đều sẽ dốc toàn lực để chiến thắng. Tuyến hỏa lực lại là thứ build lượng sát thương tối đa cho bậc thầy pháo súng,họ sao có thể giấu diếm không xài? Trừ phi trình quá chênh lệch. Ở Liên minh này, trình ai chênh lệch ai đến mức giấu nghề vẫn thắng?
Các tuyển thủ Luân Hồi nhìn nhau. Hưng Hân không phải đối thủ để họ xem thường, Tô Mộc Tranh cũng không phải kẻ dễ dàng đối phó, nên dù rằng lượt đầu thắng 10 - 0, lượt này họ vẫn chuẩn bị cho trận đấu rất kỹ lưỡng, rất nghiêm túc. Thế mà giờ đây, Luân Hồi vẫn phải bất ngờ khi phát hiện Tô Mộc Tranh không chỉ có một tuyến hỏa lực. Trước đêm nay, cô chưa bao giờ show chúng ra trong bất kỳ trận nào.
”Cô ấy mạnh thêm rồi.” Chu Trạch Khải đột nhiên nói.
Những người khác nhíu mày, tiếp tục theo dõi trận đấu. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc xông pha một cách gian nan dưới làn mưa bom lửa đạn của Mộc Vũ Tranh Phong. Mộc Vũ Tranh Phong một bên nã pháo, một bên nhàn nhã lùi về sau, kéo dài khoảng cách đôi bên, cho đến khi...
”Tuyến hỏa lực!” Giang Ba Đào kêu lên. Khoảng cách này chính là vị trí tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh mà họ biết. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc bị áp chế bởi chuỗi tấn công không ngừng, trong khi Mộc Vũ Tranh Phong dần dần lùi về kéo dài cự ly, và rồi Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc vốn đã đột phá tuyến hỏa lực, nay lại bị đẩy về tuyến hỏa lực như cũ.
Pháo lửa trút xuống như giông bão. Thế tấn công rõ ràng dày hơn cả trước đó. Đây mới là tuyến hỏa lực thực sự của Tô Mộc Tranh, tuyến mà Ngô Khải đã đột phá. Nào ngờ phía sau còn giấu thêm một tuyến khác, thế là y ăn pháo ầm ầm trên đường yolo, bị đẩy ngược về bằng cách đó.
Tuyến hỏa lực không ai hay biết đã khiến Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc trầy da tróc vẩy, mà tuyến đang vây hãm y lúc này lại càng quen mắt với mọi người hơn, chính là tuyến hỏa lực thực thụ nhất, mạnh mẽ nhất của Tô Mộc Tranh.
Giữa đạn pháo, HP Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc trượt như điên. Rơi vào tuyến hỏa lực của bậc thầy pháo súng nghĩa là gì? Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, ai cũng biết rõ. Bậc thầy pháo súng sẽ không ngu ngơ đứng yên dồn dame, mà sẽ di chuyển theo phản ứng của con mồi, bắt con mồi phải chôn chân trong chảo lửa dưới tay mình. Tuyến hỏa lực, dễ vào khó ra.
Dàn tuyển thủ Luân Hồi bỗng đồng loạt nhìn về phía Tôn Tường, cựu đồng đội suốt một năm rưỡi của Tô Mộc Tranh.
”Ông biết trình bả tới cỡ này rồi không?” Lữ Bạc Viễn huých vai Tôn Tường.
Tôn Tường lắc đầu, mặt mù tịt. Kỳ thực từ ngày cậu ta đến Gia Thế, có thể nói tổ hợp mâu pháo tồn tại ở Gia Thế từ mùa giải thứ tư đến nay cũng đồng thời giải tán. Tuy hai nhân vật Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong đều vẫn tồn tại, nhưng người điều khiển lại không ưa nhau, làm gì còn cặp đôi hợp tác tốt nhất khi xưa nữa? Tôn Tường khó chịu thì khó chịu, nhưng đạo đức nghề nghiệp của Tô Mộc Tranh là thứ chẳng ai bắt bẻ nổi. Chỉ đáng buồn là, cô không phản ứng với Tôn Tường, thế thôi. Hợp tác là câu chuyện duyên phận giữa người và người. Biết bao chiến đội trong Liên minh từng thử ghép đôi tuyển thủ, rồi có làm nên cơm cháo gì đâu?
Nhưng dù với tư cách đồng đội, Tôn Tường cũng không biết Tô Mộc Tranh ẩn giấu từng ấy chiêu trò trong tuyến hỏa lực.
”Nhìn cái trình này, tui đoán khả năng kiểm soát tuyến hỏa lực của bả còn khủng hơn nhiều. Tiểu Chu nghĩ sao?” Giang Ba Đào nói.
”Ừm.” Chu Trạch Khải gật đầu.
”Nhưng bả cố tình hạn chế dùng chiêu, làm phạm vi tuyến hỏa lực trông có vẻ nhỏ hẳn, tập trung hẳn, sau đó đan xen lượng kỹ năng dư, mở ra một tuyến hỏa lực thứ hai...” Giang Ba Đào phân tích.
Chư tướng Luân Hồi ào ào gật đầu. Khác với Hưng Hân, Luân Hồi không có tân binh. Đội hình hiện tại là ổn định nhất suốt mấy năm qua, một dàn tuyển thủ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, độ ăn ý và thấu hiểu rất sâu, nói chuyện chỉ cần vài câu là hiểu nhau ngay. Luân Hồi liên tục đoạt hai quán quân, cả dàn tuyển thủ đều đạt đến mức chín muồi. Quán quân dĩ nhiên không thiếu yếu tố may mắn, nhưng cũng phải có thực lực đủ mạnh, may mắn ấy mới được nắm bắt đúng mực.
Dàn tuyển thủ quán quân lúc này chỉ dăm ba câu, đã phân tích triệt để đấu pháp Tô Mộc Tranh đang dùng.
”Hơi bị gian xảo nhỉ.” Giang Ba Đào nói tiếp.
”Thì đó... Nếu cần thiết, chắc bả khuếch rộng tuyến hỏa lực được luôn chứ đừng nói chia làm đôi như giờ.” Lữ Bạc Viễn nói.
”Nhưng bả chưa bao giờ làm vậy. Vẫn chừa không gian xoay sở, chuẩn cảm giác quá tốt.” Giang Ba Đào thở dài.
”Ngô Khải mệt rồi!” Đỗ Minh nói.
Mọi người im lặng. Người mà họ khen nãy giờ, tiếc thay, lại là đối thủ. Đối thủ càng biểu hiện xuất sắc, họ càng khổ tâm. Có điều, lòng tự tin của đội quán quân quả thật không phải tầm thường. Khả năng thất bại lồ lộ trước mắt, trạng thái tâm lý của họ vẫn rất bình ổn, không chút nào căng thẳng vì sắp bị dẫn trước liên tục.
Cuối cùng, Tô Mộc Tranh thắng. Tiếng hoan hô trong Cung thể thao Tiêu Sơn kéo dài không thôi.
Luân Hồi đấy! Cái đội Luân Hồi bá đạo trên từng hột gạo đấy! Sao? Gặp Hưng Hân mình, lại bị dẫn trước 2 - 0 kìa!
Ngô Khải về tới hàng ghế tuyển thủ Luân Hồi. Thua trận, y dĩ nhiên không vui vẻ gì.
”Thiệt xảo quyệt mà!” Y tiếp lấy khăn lau đồng đội đưa tới, lau tay rồi vứt xuống ghế trong bực bội. Hiển nhiên y đã phát hiện vì sao mình thua.
”Lần tới để ý hơn là được.” Các đồng đội ra sức an ủi.
”Coi tui, tui đi báo thù cho ông nè!” Lữ Bạc Viễn nói.
”Solo chứ phải lôi đài đâu? Báo thù cái shit!” Ngô Khải trừng mắt.”Lát đấu đoàn đội, ông đích thân báo thù luôn.” Giang Ba Đào nói.
”Đoàn đội cho tui lên đầu?” Ngô Khải hai mắt sáng rỡ.
”Khụ khụ!” Giang Ba Đào hắng giọng, “Lần sau, lần sau.”
Ngô Khải lại héo úa. Trên thực tế, đội hình ra trận đã được công bố từ trước, muộn nhất cũng phải cho tuyển thủ biết ở phòng nghỉ trước khi lên sân, mà trường hợp ấy cũng rất hiếm xảy ra. Ngô Khải đã sớm biết slot đoàn đội của mình đêm nay vẫn là người thứ sáu, chẳng qua muốn thể hiện chút khát khao được vào trận đầu tiên thôi. Các đồng đội thấy y như thế, đều cười. Thời nay ở Luân Hồi, muốn làm một trong năm người đầu tiên vào trận cũng khó thế đấy, nhưng mấu chốt ở chỗ đây là đề tài cạnh tranh nhạy cảm, người Luân Hồi lại có thể tự nhiên nói ra miệng, quả thật chiến đội này có một bầu không khí sinh hoạt tốt đến khó tin.
”Tui lên đánh à.” Lữ Bạc Viễn chào đám đồng đội một tiếng rồi đi. Tướng thứ ba bên Hưng Hân trùng hợp cũng cầm nghề vật lộn: Bánh Bao.
”Ặc, tên này hả? Thôi nếu tui thua là mấy ông không trách được nha, tên này quái gở lắm!” Khi thấy ku cậu, Lữ Bạc Viễn vội quay đầu nói với về phía đồng đội.
”Ông thua thì tui thế vào slot đầu đoàn đội của ông!” Đỗ Minh hô.
”Để tui!”
”Tui tui tui!”
Dàn tuyển thủ luân phiên của Luân Hồi chen nhau làm trò. Lữ Bạc Viễn cười cười, tiếp tục cất bước lên sân.
”Thật không hổ là đội quán quân...” Hưng Hân bên này nhìn qua Luân Hồi.
Bại liên tục hai trận solo, Luân Hồi vẫn không mảy may căng thẳng. Đội hình nhà họ có lão tướng đâu, mà lại chín chắn, vững vàng đến thế? Có lẽ chính hai quán quân liên tục đã luyện ra sự tự tin đó. Tâm lý thua sút vì bị dẫn trước dường như không tồn tại ở Luân Hồi. Ngược lại, tự tin của họ, vững vàng của họ mới khiến đối thủ cảm thấy bất an trong lòng.
Tuy nhiên, ai bất an chứ không phải tướng solo thứ ba của Hưng Hân rồi! Vì người này là Bánh Bao! Bánh Bao trong bụng chỉ có nhân chứ nào có bất an!
Ngẩng đầu, ưỡn ngực, Bánh Bao sải bước lên sân. Tiếng hoan hô khắp khán đài dành cho ku cậu cũng không nhỏ.
So với các đội khác trong Liên minh, có thể nói đội hình Hưng Hân mang tính lưu động khá lớn. Thực tế Bánh Bao không ra trận quá nhiều, nhưng độ hot ở fanclub lại rất cao, bởi ku cậu luôn mang đến vô số bất ngờ. Một trận đấu có Bánh Bao, bất kể thắng thua, đều nhất định sẽ có điểm sáng nào đó.
”Tướng thứ ba Luân Hồi là Lữ Bạc Viễn. Anh ấy là kiểu tuyển thủ chuyên đánh các trận quan trọng, với tố chất tâm lý cực mạnh, giỏi về bùng nổ trong nghịch cảnh, tạo nên điểm sáng cho trận đấu. Hiện Luân Hồi đang bị dẫn trước 2 điểm, trận solo thứ ba vô cùng thích hợp cho anh phát huy!” Bình luận viên Phan Lâm bắt đầu nói về tuyển thủ đôi bên.
”Bên Hưng Hân đã phái ra Bao Vinh Hưng. Ờm, cậu tuyển thủ này... Cậu ấy là một... ờm... một tuyển thủ có trạng thái tương đối nhấp nhô mọi lúc mọi nơi. Chỉ đạo Lý, anh có cảm thấy thế không?” Phan Lâm nói.
”Khụ!” Lý Nghệ Bác ho.
”Khụ khụ!” Lý Nghệ Bác ho sù sụ.
”Tuyển thủ Bao Vinh Hưng có lẽ là người biết cách mang đến bất ngờ nhất.” Cuối cùng hắn tóm gọn. Bất ngờ thật mà, nên hắn đâu dám dự đoán!
”Ok, chúng ta chuẩn bị theo dõi.” Phan Lâm tuyên bố.
Hai nhân vật cùng tải bản đồ. Bên Hưng Hân là lưu manh Bánh Bao Xâm Lấn, còn bên Luân Hồi là đương kim đệ nhất nhu đạo Vinh Quang, Vân Sơn Loạn.
”Trận đấu chính thức bắt đầu thưa các bạn, hai nhân vật đều đang lao thẳng ra giữa bản đồ.” Phan Lâm gào lên.
”Lữ Bạc Viễn tấn công trước! Ơ nhưng nghề nhu đạo thường ra tay sau mà phải không, chỉ đạo Lý?” Phan Lâm hỏi.
”Đúng vậy, vì kỹ năng chụp bắt gần như đè toàn bộ mọi chiêu trong Vinh Quang nên nhu đạo có khả năng phá chiêu cực mạnh. Chờ đối thủ tấn công mình trước, sau đó phá chiêu giữa đường sẽ khiến đối thủ rất khó đối phó.” Lý Nghệ Bác trả lời.
”Nhưng hiện tại Lữ Bạc Viễn đang rất chủ động!”
”Bởi vì Luân Hồi thua liên tục hai trận rồi, rất cần đề cao sĩ khí!” Lý Nghệ Bác nói.
Hắn vừa nói xong, Lữ Bạc Viễn trong trận đột nhiên chat lên: “Tên kia, tôi không cho ông cơ hội làm càn đâu!”
”Chỉ đạo Lý?” Phan Lâm quay đầu nhìn Lý Nghệ Bác.
Mặt Lý Nghệ Bác nhăn nhúm như trái khổ qua. Hôm nay bị gì vậy trời? Tới Luân Hồi cũng muốn vả mồm mình là sao?