Edit: Tiếu | Beta: Kha
Thời gian xuất hiện của Ai Không
Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng lại trùng hợp đến vậy, chứng tỏ hai gái này chưa từng rụt vòi. Mà chỉ đang lặng lẽ chờ đợi, tìm một cơ hội tốt để
ra tay. Hiển nhiên hai gái cũng không tự đại tới nỗi cho rằng mình có
thể cân ngang với đội năm người của Gia Thế, nên khi rốt cuộc cũng tìm
được một tuyển thủ hành động riêng lẻ của Gia Thế, lập tức ra chiêu
liền.
“Ha ha, biết trước là hai con nhóc này đách có ý tốt gì mà, tui chờ sắp nổi mốc rồi đây.” Pháp sư chiến đấu Lăng Phong Vũ lên
tiếng, giọng điệu kiêu ngạo thôi rồi, hẳn là Tôn Tường chứ không ai.
Thằng này, ngay từ đầu đã biết mình bị hai cô gái này chú ý nhưng không coi
họ ra gì, nên làm gì cứ làm đó, chờ hai cô ra tay thì quất nát thôi.
“Dám khinh thường bọn tui thì ông sẽ phải trả giá đắt đó!” Ai Không Cúi Đầu
và Há Dám Phản Kháng cũng đáp lại đầy ngạo mạn. Hai người hẳn cũng đoán
được tên trước mặt là Tôn Tường, nhưng cũng không hề định de lui. Nghe
thấy giọng điệu khinh bỉ của Tôn Tường, hai cô càng thêm cáu tiết, không nói nhiều lập tức đánh tới.
Đạn từ họng súng hai cô nàng bắn ra
giống như hai tia xạ tuyến, xen kẽ nhau cắt tới Lăng Phong Vũ của Tôn
Tường. Tôn Tường cười giễu, Lăng Phong Vũ đột nhiên di chuyển, thao tác
làm ra lay động Zic-zac đầy khéo léo, Lăng Phong Vũ chuẩn xác chọn ngay
lỗ hổng giữa hai làn đạn, thoải mái đi xuyên qua hai tia xạ tuyến. Chớp
mắt đã thu hẹp khoảng cách bên cánh phải với Há Dám Phản Kháng.
Thao tác thiện nghệ của Tôn Tường hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của hai cô,
không ngờ dưới màn giáp công hỏa lực như vậy mà tên này vẫn có thể di
chuyển nhẹ nhàng như không đến thế.
Há Dám Phản Kháng vội vàng
nhảy lên, vừa bắn vừa chuẩn bị Phi Súng để kéo giãn khoảng cách. Ai
Không Cúi Đầu bên kia cũng cất bước đuổi theo, vừa chạy vừa bắn, tiếp
tục phối hợp với Há Dám Phản Kháng để duy trì công kích.
Nhưng mà tất cả đường đạn dù phối hợp thế nào cũng không giữ chân được Tôn Tường hiện đang di chuyển trong mưa đạn. Độ khó nâng lên nên hiệu quả bắn ra
càng kém.
“Loạn Xạ!” Tình thế cấp bách nên hai cô vốn rất hiểu
nhau giờ cũng phải nhờ Há Dám Phản Kháng lên tiếng nhắc nhở, hai người
đồng thời thi triển kỹ năng Loạn Xạ, nháy mắt đạn bay vèo vèo. Lần này
cũng khiến cho Tôn Tường cảm thấy áp lực. Không ngờ hai cô nàng này có
thể luyện thành một kỹ năng liên tục khó khống chế như Loạn Xạ, dệt nên
một lưới đạn.
“Không tệ, xem ra tui phải nghiêm túc chút rồi.”
Tôn Tường chớp mắt cũng ăn vài phát, bèn viện cớ vì lần này không thể
auto né nữa. Chiến mâu trong tay Lăng Phong Vũ nhoáng lên, một chiêu
Hào Long Phá Quân tung ra, nhưng thực tế là cắn răng chấp nhận thương
tổn để thoát khỏi lưới đạn. Mà tên này vốn đang đuổi theo Há Dám Phản
Kháng đột nhiên quay đầu đổi mục tiêu, chiêu Hào Long Phá Quân đâm tới Ai Không Cúi Đầu.
Chỉ là khoảng cách giữa hai người không gần,
cộng thêm phản ứng của Ai Không Cúi Đầu cũng chẳng chậm, thế nên lúc
chiến mâu của Lăng Phong Vũ đâm tới, Ai Không Cúi Đầu dễ dàng nhảy né,
còn thuận tay tặng cho Lăng Phong Vũ một quả lựu đạn.
Nhưng thao
tác của Tôn Tường quả thật vừa nhanh vừa chuẩn, Lăng Phong Vũ đâm một
mâu tới, xuất ra chiêu Nộ Long Xuyên Tim, sau khi đâm nổ quả lựu đạn vẫn theo đà lao tới, một mực đuổi theo Ai Không Cúi Đầu.
Ai Không
Cúi Đầu thấy chiêu này đách thể nào lại dùng cách di chuyển để thoát
thân, mà giờ cũng không thể cứ khư khư giữ quy tắc chiến đấu phải “kéo
giãn khoảng cách” của thiện xạ nữa. Ai Không Cúi Đầu dứt khoát ngồi
xuống, trượt qua bên dưới chiến mâu của Lăng Phong Vũ. Chẳng những không kẽo giãn khoảng cách, mà còn chủ động áp sát Lăng Phong Vũ.
Hành động này có vẻ đầy mạo hiểm nhưng cũng không tới nỗi không đoán được,
Lăng Phong Vũ đột ngột nhảy lên tránh được một đòn này, có thể thấy Tôn
Tường cũng đã sớm phòng bị. Đúng ngay lúc này, Lăng Phong Vũ đang lơ
lửng giữa không trung đột nhiên lộn người, đầu dưới chân trên, một tay
đâm mâu ra như cũ, rồi đột nhiên vặn người, xoay tròn lao nhanh xuống
dưới.
Ai Không Cúi Đầu trượt vào khoảng không, lúc trượt được một nửa đang định đứng dậy tiếp tục đuổi theo Lăng Phong Vũ, ai ngờ lại
phải nhanh chóng tiếp chiêu.
Một đòn này, không thể trách Ai Không Cúi Đầu không kịp phòng bị được. Dù là Diệp Tu thì cũng coi như mở rộng tầm mắt.
Phi Long Tại Thiên!
Đây là đại chiêu cấp 75 mới thêm vào của pháp sư chiến đấu, cho dù kinh
nghiệm đầy mình như Diệp Tu thì cũng không có nhiều hiểu biết về kỹ năng này. Nhưng Tôn Tường thì ngược lại, giờ đang là một tuyển thủ chuyên về pháp sư chiến đấu, sau khi nhân vật lên cấp 75 tất nhiên đã phải bắt
đầu nghiên cứu các đại chiêu mới thêm vào này. Skill Phi Long Tại Thiên
này, dù là trong đầu hay trong luyện tập đều đã luyện qua vô số cách
dùng, giờ đây Ai Không Cúi Đầu cũng chỉ là một lần đá thử vàng trong
thực chiến mà thôi. Thật ra, với tình hình trước mắt đang đấu khiêu
chiến của Gia Thế mà nói, cũng khó mà tìm được đá thử vàng như Ai Không
Cúi Đầu.
Một mâu này xoáy xuống, công kích không chỉ nằm trên đầu mâu thôi đâu. Mà bởi nhân vật xoay tròn tạo ra kình khí, nên sau khi
đâm trúng cũng lập tức bùng nổ, gây nên một luồng lốc xoáy, cuốn theo
cát bay đá chạy, khiến người ta không thấy rõ được tình hình hai kẻ đang chiến đấu kia. Há Dám Phản Kháng vội vàng muốn cứu viện nhưng giờ cũng
chịu, không thể nhìn ra ai với ai. Chỉ có thể nã Loạn Xạ vào màn lốc
xoáy kia, rồi kệ mịa số phận.
Gió lốc qua chốc lát cũng đã tan
đi, lần nữa hiện rõ hai bóng người. Lăng Phong Vũ ngạo nghễ đứng đó giơ
cao chiến mâu, mà trên mũi mâu lại đang treo Ai Không Cúi Đầu.
Hình ảnh lướt qua này khiến ta có cảm tưởng như Ai Không Cúi Đầu bị đánh cho thê thảm, còn bị người bêu lên thị chúng. Nhưng Diệp Tu lại nhìn rõ,
chỉ là Lăng Phong Vũ đang công kích tiếp, xiên vài cái Long Nha vào Ai
Không Cúi Đầu đang lơ lửng mà thôi. Vì thế hình ảnh trong chớp mắt ấy
mới nhìn giống như đang treo người trên không. Thực ra, chắc chắn Lăng
Phong Vũ cũng không thể giữ được tạo hình này. Đây cũng không phải là
bản lĩnh ngon lành gì, mà là khi Lăng Phong Vũ rút mâu về, Ai Không Cúi
Đầu cũng không lập tức rơi tự do, mà sẽ khựng lại trên không trong giây
lát, hiển nhiên là vì ảnh hưởng từ lực công kích đánh lên trên, nên mới
tạo ra được hiệu quả dừng lại giữa không trung như vậy.
“Bay
nào!” Tôn Tường quát to một tiếng, đánh ra Lạc Hoa Chưởng, thổi bay Ai
Không Cúi Đầu mới vừa rơi xuống về phía Há Dám Phản Kháng đang đánh tới. Tiếp đó, Lăng Phong Vũ mượn thân hình của Ai Không Cúi Đầu để che dấu,
bước nhanh tới.
Há Dám Phản Kháng nghiêng người, hết chắn góc
nhìn bèn giơ súng ngắm bắn. Lăng Phong Vũ xoay trái xoay phải né hết
công kích, trong chớp mắt, Há Dám Phản Kháng đã lọt vào phạm vi tấn công của Lăng Phong Vũ. Chiến mâu tung ra bay về phía cô, kết quả vừa bước
một bước, Tôn Tường đột nhiên cảm thấy là lạ dưới chân, chuyển góc nhìn
của Lăng Phong Vũ xuống dưới liền thấy một người máy nhỏ Máy Móc Theo
Dõi đang bò lên trên đùi hắn.Tôn Tường kinh hãi.
Không phải vì kỹ năng này đáng sợ tới đâu, mà bởi Tôn Tường không hề phát hiện hai cô
nàng thả nó ra lúc nào. Chiến mâu vừa xiên ra liền đổi hướng, đâm nổ
người máy nhỏ trên mặt đất. Nhưng Há Dám Phản Kháng đang vây trên không, cự ly cực gần, cô vẫn chọn cách bắn như cũ, lại còn sử dụng kỹ năng
Súng Nòng Xoay cực kỳ bá đạo. Lôi súng hạng nặng ra, mũi súng cơ hồ là
chỉa vào ngực Lăng Phong Vũ, tiếp đó bùng cháy nã đạn liên tục. Tôn
Tường có mạnh hơn nữa cũng không thể nào né được công kích với khoảng
cách gần như bằng không này. Lăng Phong Vũ bị liên hoàn đạn của Súng
Nòng Xoay đánh cho bay ra ngoài.
Há Dám Phản Kháng cũng không ham gì hiệu quả của một chiêu này, súng nòng xoay mặc dù bắn đã tay nhưng
dù sao cũng chỉ là một kỹ năng cấp thấp. Cơ hội tốt như vậy lại chỉ đánh được một kỹ năng cấp thấp quả thật lãng phí. Nên sau khi bắn lui Lăng
Phong Vũ vài ô vị trí, thì Há Dám Phản Kháng bèn hủy kỹ năng này, thu
súng hạng nặng lại, chuẩn bị bắn tỉa.
Một tiếng súng vang lên.
Khoảng cách này, thời cơ này, Há Dám Phản Kháng quả thật không cần phải chuẩn
bị ngắm này nọ gì, nhấc súng lên là bắn ngay, cho đầu Lăng Phong Vũ nở
hoa luôn.
Tôn Tường hiển nhiên không dự đoán được màn Máy Móc
Theo Dõi kia, nên mới khiến bản thân ăn hành như này. Bị Barret Bắn
Tỉa nã cho xòe đầu, thương tổn không nhỏ tí nào. Không ngờ trong lúc
này lại một tiếng súng nữa vang lên, Ai Không Cúi Đầu bị Tôn Tường dùng
Lạc Hoa Chưởng đập bay té sấp mặt bên kia vô cùng xem trọng cơ hội này,
dù đang ngồi vẫn nâng súng lên ngắm, bắn tiếp ngay sau đường đạn của Há
Dám Phản Kháng.
Hai súng nã tòe đầu! Thanh máu của Lăng Phong Vũ rút xuống tới mức khiến Tôn Tường phải cuống quýt.
Không thể sơ suất nữa!
Tôn Tường tự cảnh báo, nhưng Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng cắn chặt cơ hội này, sau hai đại chiêu đó là màn dập đạn liên tục. Lại còn không phải kéo giãn khoảng cách mà là chủ động áp sát. Hai cô đột nhiên phát
hiện, đối phó với một cao thủ đứng đầu như Tôn Tường mà lại cố chấp với
quy tắc chiến đấu “kéo giãn khoảng cách” không phải là hành động khôn
ngoan.
Khoảng cách phải có, nhưng kéo ít hay nhiều thì phải
nghiên cứu kỹ. Bởi vì thao tác của những cao thủ đứng đầu luôn lợi hại,
nếu cách quá xa thì chỉ tạo thêm thời gian cho người ta phản ứng và thao tác. Vậy thì bất cứ công kích nào cũng chỉ là phí công. Cho nên khi đối đầu với cao thủ hàng đầu, không phải cứ kéo càng xa càng tốt, mà phải
giữ một phạm vi nhất định, có thế mới có thể đảm bảo hiệu suất tấn công của mình được.
Bởi kéo khoảng cách đâu phải để chạy trối chết, mục đích cuối cùng cũng là để đánh bại đối thủ thôi.
Hai cô đột nhiên thông suốt, nên lúc này không những không lùi mà còn áp
tới, đuổi theo tấn công Lăng Phong Vũ. Hành động đó càng khiến Tôn Tường luống cuống tay chân. Đạn bắn ra từ khoảng cách gần, hơn nữa còn tới từ hai người, muốn thoải mái né tránh như cũ là không thể. Né được luồng
đạn thứ nhất, thì luồng thứ hai đã bắn đến, tránh đường luồng thứ hai,
luồng ba đã gần kề…
Vì thế lúc này đây, người nôn nóng muốn kéo khoảng cách không phải là hai thiện xạ nữa mà chính là pháp sư chiến đấu Tôn Tường.
Rốt cuộc, Tôn Tường cũng túm được một lần sai lầm của Ai Không Cúi Đầu và
Há Dám Phản Kháng, lập tức nhảy liên tục để thoát khốn. Ai dè ngay lúc
tiếp đất sau cú nhảy thứ hai, một tiếng bùm vang lên, thế mà lại giẫm
phải một người máy nhỏ Máy Móc Theo Dõi, lập tức bị sóng khí từ vụ nổ
đánh cho bay trở về.
“Đạch mọe! Thằng nào!” Tôn Tường gào lên.
Lúc này, Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng đều đang ở trước mặt, Tôn Tường cũng trông rõ công kích của hai người, tuyệt không hề tung ra Máy Móc Theo Dõi, đây chắc chắn là có kẻ chơi xấu sau lưng.
Lúc Lăng Phong Vũ bị sóng khí vụ nổ đánh trở về cũng đồng thời chuyển góc nhìn
đủ 360 độ, thể hiện tốc độ tay siêu nhanh của Tôn Tường. Nhưng có xoay
rớt não cũng không phát hiện ra được ai. Lúc Tôn Tường rớt xuống lại lần nữa rơi vào lưới đạn của Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng.
“Đồ bỉ ổi!” Tôn Tường điên tiết mắng hai người trước mặt.
“Đánh không lại nên chửi rủa hả, đây là tố chất của đại thần sao?” Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng tức giận đốp lại.
“Đánh không lại hai đứa mày? Má nó, nói không biết nhục.” Tôn Tường lại gào lên.
“Chết đi!” Công kích của hai cô gái càng mạnh bạo. Lăng Phong Vũ bị Máy Móc
Theo Dõi nổ bay trở về, tình hình không còn trong tầm kiểm soát của Tôn
Tường nữa, càng thêm khó ngăn cản, nổi điên lên nhưng rốt cuộc cũng bị
hai cô xử gọn.
“Ai đó!” Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng đánh chết đối thủ, nhưng không hề vui vẻ gì mà vẫn hậm hực như cũ.
“Là tui nha!” Hỏi bâng quơ nhưng lại có lời đáp, hai cô kinh hãi, chỉ thấy
một lưu manh vừa xuất hiện đã vung tay ném cát tới trước mặt. Hai người
theo phản xạ đều chuyển góc nhìn để tránh hiệu ứng mù khi bị ném trúng,
nhưng vừa mới chuyển xong đã thấy một chuỗi tin nhắc nhở của hệ thống.
“Tiêu rồi!” Hai người cùng thốt lên.