Toàn Chức Cao Thủ

Chương 212: Chương 212: Mỗi người một ý. ​




“Sao không nói nữa? Sao không nói nữa?” Có Hoàng Thiếu Thiên ở đây, muốn yên tĩnh suy tư chắc chắn là hy vọng xa vời. Diệp Tu hiện mới xem xét được xíu, đã bị tên này ầm ĩ quấy rầy.

“Nói sau đi.” Diệp Tu đáp, hắn chỉ có thể nói như vậy. Đây không phải chuyện nhỏ, hắn còn cần chú ý xem xét nhiều hơn.

“Với hoàn cảnh hiện tại của anh, bảo muốn lập chiến đội thì quả thực làm người ta thấy hơi hư cấu. Có điều anh có thể chuẩn bị trước mà, khai quật ra chừng tám mươi hay trăm người mới, lúc ấy có thể gom được người lập đội với mình bất cứ lúc nào. Mấy người khác không nói trước được, mà tên Bánh Bao kia tui thấy dễ lừa lắm ấy, dự là ông anh chỉ cần bảo theo anh có bánh bao ăn, nhóc ta sẽ lập tức đi theo anh ngay. Lên núi đao, xuống biển lửa. . . . . .” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Đằng trước có người.” Diệp Tu bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu cho cả đội, ngắt lời Hoàng Thiếu Thiên đang lải nhải. Hai người họ vẫn đi đầu tiên rồi nhỏ giọng tám trong đội, những người phía sau không hề biết hai tên đang thì thầm với nhau.

“Có người thì có gì đáng ngạc nhiên.” Hoàng Thiếu Thiên không đồng ý lắm

“Chỗ này không thể có người.” Diệp Tu xoay góc nhìn của Quân Mạc Tiếu nhìn khắp nơi, chung quanh không có chỗ nào để ẩn náu. Hơn nữa họ đã thấy được đối phương, đối phương chắc chắn cũng thấy được họ. Tuy khoảng cách quá xa không nhìn rõ tên ID, nhưng nếu là người của công hội lớn, hoàn toàn có thể đưa vào diện tình nghi .

“Chưa chắc đâu, nơi này cũng có thể có người .” Muội Quang bỗng nhiên nói.

“Hở?” Diệp Tu bất ngờ.

“Nhiệm vụ “Tương lai của Wes” ở thành Không Tích, đến bước bảy, cần đến sát bên Khe Núi Nhất Tuyến tìm kiếm chong chóng bị vứt đi, sau lại quay về Rừng Không Tri so sánh đường vân của vật liệu gỗ. Nếu làm đến bước này trong nhiệm vụ, có lẽ có người từ chỗ chong chóng bị vứt đi sang đây.” Muội Quang bảo.

Diệp Tu mù tịt, thật sự mù tịt. Danh hiệu bách khoa toàn thư Vinh Quang của hắn chắc chắn không dùng được trên phương diện nhiệm vụ hệ thống.

Tương lai của Wes.

Diệp Tu có lẽ từng làm nó cách đây mười năm trước, nhưng hiện tại hắn chẳng có chút ấn tượng nào. Vậy nên hắn chắc cú, nhiệm vụ này không hề khen thưởng điểm thuộc tính và điểm kỹ năng, không có trang bị ngon, cũng không có phần thưởng kinh nghiệm đáng giá, thế mới bị những tay lão làng xem trọng hiệu suất quên lãng rất nhiều năm.

“Đó là cái gì?” Bánh Bao Xâm Lấn thay mặt mọi người đặt câu hỏi. Bốn tuyển thủ chuyên nghiệp ở đây, trong đó có hai nhân vật cấp thần, lại chẳng hay biết đến nhiệm vụ trên.

Muội Quang này thật sự quá lợi hại, một nhiệm vụ lạ lẫm vậy cũng nhớ được, còn giới thiệu cho mọi người ngay tại chỗ.

Ma nào nghe cái này? Cũng chỉ có Bánh Bao Xâm Lấn “Ừ, À” phản ứng lại, mới khiến Muội Quang không mất đi hứng thú nói tiếp. Mà đám Diệp Tu vẫn đang cảm thán: Ngay cả một thứ vô dụng và lạ quắc lạ quơ mà Muội Quang còn nhớ rõ, giờ mới thật sự quá lãng phí đây.

Có Muội Quang cung cấp manh mối, mọi người cũng không trốn tránh người qua đường nọ. Huống chi tình huống trước mắt cũng không có chỗ để né tránh .

“Giết đi?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Hở?”

“Tên này sẽ trở thành đầu mối bại lộ hành tung của chúng ta. Người truy đuổi gặp được hắn chắc chắn sẽ hỏi thử.” Hoàng Thiếu Thiên thể hiện sự kỹ tính của mình.

“Thôi, đến đây rồi, đối phương có dò ra tung tích cũng không thể đuổi kịp chúng ta .” Diệp Tu nói.

“Nhưng từ vị trí này, mục đích sẽ bị suy đoán ra.” Hoàng Thiếu Thiên tiếp lời.

“Vốn định để chúng thấy mục đích của mình mà.” Diệp Tu nói.

“Hả?”

“Chúng ta sẽ lên TV.” Diệp Tu nói.

“Anh nhắc tui mới nhớ . . . . . . mấy người đi Khe Núi Nhất Tuyến, tui còn theo làm mịe gì?” Hoàng Thiếu Thiên nhảy dựng lên.

“Ai biết đâu.”

“Đù má đù má đù má tối mai lên QQ đó đến lúc ấy liên hệ anh sau, trực tiếp gặp nhau tại đấu trường, tui dùng Dạ Vũ Thanh Phiền lĩnh giáo tán nhân của anh.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Để coi đã, rảnh thì tính.” Diệp Tu nói.

“Móa nó một trận đấu của tui mấy trăm ngàn tìm ông anh đánh một ván mà còn không rảnh hả?”

“Thi đấu không phải trọng tâm chơi game của anh, chú thấy rồi đó, giờ anh bận lắm. . . . . .” Diệp Tu nói.

“Đù má, vậy rảnh thì Q tui, PK nhất định phải PK” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Ờ.”

“Mọi người cứ chơi tiếp, tui out trước.” Sau khi Hoàng Thiếu Thiên chào hỏi với mọi người, Lưu Mộc log out thẳng.

Nhân vật của mọi người vừa định đi tiếp vài bước, kết quả ánh sáng chớp lóe, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên lại vòng trở về.

“Chú làm gì đó?” Diệp Tu hỏi.

“Mém chút quên mất, đại kiếm là tui giết người rớt ra, có bảo người ta dùng xong sẽ trả, anh tiễn tui về thành cái nào.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

Diệp Tu cũng không dong dài, ra tay quất một loạt công kích, xử lý xong Lưu Mộc. Trước khi hy sinh, Hoàng Thiếu Thiên còn “Tạm biệt” lần nữa, ngã xuống đã nhanh chóng sống lại về thành. Không lâu sau lại log out.

Mà việc Hoàng Thiếu Thiên rời đi cũng nhắc Diệp Tu một chuyện. Nếu họ muốn đi phó bản Khe Núi Nhất Tuyến, đội ngũ lúc này lại có thêm một người. Với mục tiêu lập kỷ lục, hiển nhiên không thể dựa vào trình độ của Muội Quang. Sự thua kém về kỹ thuật của cậu ta không phải chỉ cần Diệp Tu dăm ba câu gợi ý thì có thể chỉnh được ngay. Có mặt một người mới như vậy, chắc chắn không thể nào lập được kỷ lục.

“Muội Quang à hồi nữa tụi tôi phải đến phó bản Khe Núi Nhất Tuyến đánh kỷ lục, còn cậu?” Diệp Tu cũng không vòng vo, nói thẳng với Muội Quang. Muội Quang là người biết chuyện, hiểu biết nhiều, Diệp Tu tin rằng cậu ta chắc hẳn biết được kỹ thuật của mình tồi thế nào.

“À à… vậy để em đi nghiên cứu cách đánh ra thành tích tốt nhất của phó bản này hén.” Muội Quang bảo.

“Cố lên, giờ cậu viết hướng dẫn nhất định sẽ có rất nhiều người xem.” Diệp Tu nói.

“Cám ơn, em đi đây.” Muội Quang dứt lời cũng thoát game rời đi.

“Khe Núi Nhất Tuyến, xuất phát.” Diệp Tu kêu hô, tổ năm người vừa lập xong tiếp tục đi về phía Khe Núi Nhất Tuyến. Khe Núi Nhất Tuyến hiện giờ không phải khu luyện cấp chủ yếu của đa số người chơi, không náo nhiệt như Vùng Đất Lưu Lạc. Hơn nữa người chơi online giờ này đều đang đi phá bản, hiếm có người qua lại đánh quái ở khu luyện cấp, mà nếu có thì cũng là những người chơi một mình không tìm được đội, những người này hiển nhiên không thuộc công hội lớn.

Diệp Tu đã sớm đoán được điểm này, chú ý dẫn bốn người đi những nơi không có người. Sau cùng đến ngoài cửa phó bản mới náo nhiệt hơn chút, toàn những người sờ pam kêu gọi lập dã đội đánh bản . Nhưng nơi thế này càng khó bị phát hiện. Trong đám người hỗn loạn, với góc nhìn ngôi thứ nhất của Vinh Quang, thì rất khó để nhìn rõ ID trên đầu nhân vật, càng đừng nói đến tại nơi khung thoại che đầy trời như vậy.

Năm người cứ thế vào phó bản. Mà mỗi đội truy sát của công hội lớn đang từ bốn phương tám hướng nhắm về phía Rừng Không Tri. Có đội từng bị Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm bỏ lại ở Vùng Đất Lưu Lạc, có đội từng bị Bánh Bao Xâm Lấn và Muội Quang bỏ lại ở thôn Cáp Đức, có đội thất bại trong việc chặn Đường Nhu, quê khó huề mà chia nhau ra, có cả quân đoàn 32 người bị giết chạy đến báo thù nữa. Ngoài ra, còn có những tinh anh của mỗi công hội rải rác khắp các địa phương, giờ tập hợp hết ở đây, dường như muốn vây chặt cả khu rừng nho nhỏ này.

32 người diệt đoàn. . . . . .

Mỗi công hội lớn đều biết tin này. Vừa nghe quả thực mém bị hù chết. 32 người lúc đầu chỉ định đuổi giết Quân Mạc Tiếu thôi, thế mà bị một người làm cho diệt đoàn ư?

Có điều dù đã nghe báo cáo tường tận, nắm rõ nguyên nhân thế này thế kia, trong lòng mỗi sếp bự của các công hội lớn vẫn không dễ chịu mấy.

Thực lực của đám người Quân Mạc Tiếu mạnh hơn dự định của họ.

Kiếm khách Lưu Mộc, pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu là hai nhân vật được nhắc đến trọng điểm.

Kiếm khách Lưu Mộc cấp 27, đánh người chơi cấp 33 mà không hề bị yếu thế, thậm chí một mình có thể đánh hai ba bốn người. . . . . . Chiến đến cuối cùng, một mình hắn dùng công kích thổi bay cả năm người vào giữa vòng vây, trong số đó có cả hội trưởng Cô Ẩm mạnh nhất.

Mà Hàn Yên nhu, giữa đám người lưu lại đối phó với toàn đội của Quân Mạc Tiếu, đơn phương độc mã mà giết khỏi thành Không Tích. Dẫu không giết được ai, nhưng sức chiến đấu biểu hiện ra đã chứng minh trọn vẹn thực lực của cô ấy.

Thậm chí giữa các công hội lớn còn nảy sinh sự chia rẽ. Quân đoàn 32 người miêu tả Lưu Mộc mạnh và đáng sợ nhường nào, mà người chơi thủ ngoài thành lại nhấn mạnh không ngừng sự đáng sợ của Hàn Yên Nhu. Nhìn còn tưởng hai bên đã thành fan của Lưu Mộc và Hàn Yên Nhu, tranh xem idol nhà ai mạnh hơn.

“Lưu Mộc chỉ có 27, cấp 27 đó.”

“Mày biết lúc ấy ngoài thành Không Tích có bao nhiêu người không? Nhân vật của mày có cấp 40 cũng không ra nổi.”

Hai đội này vừa khéo cùng xuất phát từ thành Không Tích, vì vậy đấu khẩu suốt một đường. Đám anh em cùng một nhà cũng sắp vì vấn đề này mà trở mặt nhau.

Ngoài Rừng Không Tri, người chơi tinh anh của bảy công hội tụ họp.

Hội trưởng có mặt chỉ có ba người.

Dạ Độ Hàn Đàm, Cô Ẩm, Trần Dạ Huy.

Còn hội trưởng của bốn nhà khác hiện đang dẫn đội ngũ chém giết trong phó bản, Diệp Tu không hề đoán sai, mỗi công hội lớn đều phái ra những kẻ tinh anh tiếp tục giữ mức độ cày cấp, mà phần lớn hội trưởng của công hội đều rất bằng lòng sắm vai kẻ tinh anh nhất.

Mà ba người này thì sao?

Dạ Độ Hàn Đàm là một kỵ sĩ, trong đội phó bản năm người, một kẻ theo nghề MT như gã trước giờ không phải thành viên tinh anh của đội kỷ lục, nên bấy giờ gã cũng không vội cày cấp.

Cô Ẩm, gã mang theo chút thù hận cá nhân tới tham dự hành động lần này. Kết quả trở thành thành viên mất mặt nhất trong 32 người bị diệt đoàn, còn bị Bánh Bao Xâm Lấn đạp xác, oán hận càng sâu, hiển nhiên sẽ tiếp tục vùi đầu vào hành động này.

Còn Trần Dạ Huy, là người khởi xướng hành động, mục đích của hắn không hề đơn giản như những gì hắn đã miêu tả cho các công hội khác.

Cản chân đội ngũ Quân Mạc Tiếu luyện cấp, lấy lại ưu thế cấp bậc, chiếm cứ chủ quyền kỷ lục phó bản. Đó là lý do thoái thác mà hắn đưa ra cho mỗi một công hội, vì vậy các công hội mới hợp tác cùng nhau.

Còn ý đồ ẩn sâu trong lòng, Trần Dạ Huy không hề nói với ai, mà hắn cũng không thể nói được.

Cùng lúc mọi công hội lớn ra sức kiềm chế đội ngũ Quân Mạc Tiếu luyện cấp, sao lại không kéo chậm sự phát triển bên mình chứ? Mà Gia Vương Triều của hắn lại đầu tư nhiều hơn hẳn bất kỳ công hội nào ở khu 10, vậy nên hắn dám kéo chậm. Sự hao tổn của hắn có thể được triệt tiêu hoàn toàn bởi nguồn vốn lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.