Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1246: Chương 1246: Mong Tiền Bối Chỉ Dạy




Edit & beta: Hoa Mùa Hạ

”Em muốn khiêu chiến tiền bối Diệp Tu của chiến đội Hưng Hân.” Giọng Lý Cửu vang vang khắp nhà thi đấu.

Khán giả ngạc nhiên mấy giây rồi lập tức rần rần lên.

”Nhóc con, gan lớn đấy!!!” Fan Bá Đồ phóng khoáng hò hét. Tuy Diệp Tu là kẻ mà họ rất ghét, nhưng họ chưa bao giờ phủ nhận rằng hắn mạnh. Ấy thế mà chú nhóc tân binh trên sân dám khiêu chiến Diệp Tu. Hay lắm, hay vô cùng luôn, Diệp Tu mau thua đê!

Nghĩ đến khả năng này, khán giả phấn khích lồng lộn. Vòng đấu bảng Diệp Tu gây bất ngờ bằng chuỗi solo 16 trận thắng liên tục, fan Bá Đồ sôi cả máu. Sao không ai vỗ mặt thằng láo tró đó hết vậy?

Kết quả tân binh khiêu chiến sẽ không được đưa vào thống kê, nhưng fan Bá Đồ care không? Éo, miễn sao thấy Diệp Tu ăn nhục là đủ vui rồi.

Ku tân binh đòi khiêu chiến Diệp Tu hơi kém tên tuổi, nhưng sàn đấu Ngôi Sao Tụ Hội có gì không thể xảy ra? Tuyển thủ đánh chơi chơi, nói không chừng sẩy tay bị hốt thật ấy! Sự cách biệt giữa đại thần hàng top với tân binh Liên minh cũng đâu quá to?

”Ồ, Lý Cửu muốn khiêu chiến Diệp Tu của chiến đội Hưng Hân! Nào, chúng ta cùng hoan nghênh đội trưởng Diệp Tu lên sân!” MC vỗ tay khuấy động, ai dè khuấy lên được một tràng đả đảo.

”Chậc chậc chậc, anh không được hoan nghênh thiệt chứ! Sao lọt vô dàn sao hay vậy? Còn hạng nhì nữa! Lén mua phiếu clone hả ba?” Phương Duệ kêu ca.

”Sao trị thù hận lớn đến thế nhỉ?” Diệp Tu ra vẻ trầm ngâm. Rời khỏi giới chuyên nghiệp hết một năm rưỡi quay về, người Bá Đồ vẫn “hoan nghênh” hắn như cũ!

”Mắc ói, cút lẹ lên sân đi!” Ngụy Sâm mắng.

Diệp Tu nhăn nhó đứng dậy. Giữa biển người la ó đả đảo, hắn méo mặt cất bước.

Diệp Tu! Hạng nhì All-Stars đấy! Hồi xưa còn đách bao giờ lộ diện công khai nữa đấy! MC kích động thấy rõ, chưa chờ Diệp Tu tới gần đã hồ hởi chạy qua đón.

”Chào tiền bối Diệp Tu, lâu rồi anh chưa đến đây nhỉ?” MC cũng dùng tiền bối để xưng hô với Diệp Tu.

”Đúng thế.” Diệp Tu gật đầu. Sân nhà Bá Đồ ấy à? Giữa mùa giải thứ tám hắn giải nghệ, vòng bảng mùa này đánh với Bá Đồ một lượt là trên sân nhà Hưng Hân. Nghĩ lại, Diệp Tu cũng nhớ không nổi mình đã bao lâu chưa đến đây.

”Quay về chốn cũ, anh có cảm tưởng gì không?” MC hỏi. Biết rõ mối quan hệ dây mơ rễ má giữa Diệp Tu với Bá Đồ, gã cố tình hỏi đúng chủ đề.

”Ha ha, chưa bao giờ hết ồn.” Diệp Tu nói.

”Má....”

Khán giả khắp nhà thi đấu đặc biệt phối hợp hắn, thể hiện cái sự ồn như lời đồn.

”Anh cảm thấy thế nào khi được gọi tên khiêu chiến trận đầu?” MC lại hỏi.

”Danh xứng với thực.” Diệp Tu nói.

”Ồ? Ý anh là sao?” MC chưa hiểu.

”Ai đứng đầu, người đó lên đầu!” Diệp Tu nói.

MC hóa đá. Vậy cũng nói được hả? Nhịn, ráng nhịn, mình là MC, không thể kêu gào phắc du như khán giả!

”Ok, chúng ta cùng hỏi tiếp Lý Cửu, sao em lại quyết định khiêu chiến tiền bối Diệp Tu?” MC ngó lơ Diệp Tu, quay qua hỏi han tân binh.

”Vì mùa giải này tiền bối Diệp Tu có thành tích cực kỳ xuất sắc, nên em muốn thử khiêu chiến anh ấy ạ.” Lý Cửu trả lời.

”Ồ, tức là em muốn chấm dứt chuỗi thắng solo của tiền bối Diệp Tu?” MC nói.

”Dạ em hổng dám!” Lý Cửu vội đáp, nhưng ánh mắt không che giấu được tia hi vọng.

Thế là MC lại chuyển về Diệp Tu, cười hỏi: “Tiền bối Diệp Tu, nếu thua trận này, kỷ lục của anh có nên tính là chấm dứt không?”

Diệp Tu cười: “Vậy nếu tôi thắng, có tính thêm vào kỷ lục không?”

”Ha ha, fan có lòng chắc chắn sẽ nhớ.” MC coi như có tài phản ứng, đỡ chiêu Diệp Tu xong lập tức tổ lái: “Vậy hai người có gì muốn nói với nhau không?”

”Tiểu quỷ phải cố lên nha, anh vào trận đánh ác lắm đó.” Diệp Tu nói.

Tiếng la ó phản đối khắp nhà thi đấu lại trỗi dậy. MC thổn thức muôn vàn, quả nhiên “tình cảm” giữa Diệp Tu với Bá Đồ không phải tầm thường mà. Mới lên sân mấy phút thôi đã gợi nên bốn tràng đả đảo đồng loạt rồi ấy nhỉ?

”Mong tiền bối chỉ dạy.” Lý Cửu chỉ đáp một câu rất phổ thông, nhưng tiếng vỗ tay vang lên kinh thiên động địa làm cậu hết hồn. Ủa mình mới nói gì ghê lắm hả?

Dĩ nhiên không rồi, tại fan Bá Đồ bị ghim Diệp Tu thôi à.

Hai người chia nhau vào phòng thi đấu, đăng nhập nhân vật. MC lui về một bên sân khấu. Ngôi Sao Tụ Hội vui là chính, MC kiêm luôn bình luận, không cần quá nghiêm túc, hò hét troll nhau như fan cũng chẳng sao.

”Ok, trận đấu đã bắt đầu, chúng ta cùng xem đại thần Diệp Tu đánh ác thế nào!”

”Đôi bên va chạm! Ra chiêu!”

”Úi chà!”

”Úi chà!”

”Úi úi úi chà!!”

”Aiz... Lý Cửu chơi không lại rồi, đại thần Diệp Tu đánh ác quá!””Ok, xong rồi thưa các bạn...”

Đánh hơn một phút, Lý Cửu coi như không quá kém. Tuy nhiên khi rời khỏi phòng thi đấu, cậu ta thở hết muốn nổi. Trận đấu nghiêng hẳn về một phía, Lý Cửu gần như nghỉ đỡ. Tán nhân mạnh đến vậy thật sao? Cũng như bao người khác, Lý Cửu tự mình nếm trải mới biết, đánh với tán nhân không đơn giản như tưởng tượng. Mọi chuẩn bị, tính toán trước trận đều vô ích, chỉ có thể nhờ vào phản ứng và thao tác vô thức để đuổi kịp nhịp đánh của tán nhân. Lý Cửu đuổi còn không kịp, nói gì thắng lợi?

”Cám ơn tiền bối chỉ dạy.” Lý Cửu thua tâm phục khẩu phục, cảm thấy xấu hổ bởi tia hi vọng ảo tưởng lúc nãy.

”Tiếp tục cố lên.” Diệp Tu cười. Hắn vẫy tay về phía khán đài, vẫn những tràng la ó đả đảo tiễn hắn xuống sân.

”Quá đáng! Tân binh thôi mà, đánh gì ác vậy?”

”Đúng, táng tận lương tâm!”

”Tuyển thủ ác ôn nhất Liên minh!”

Khán giả xôn xao bàn tán. Họ chẳng hề vặn nhỏ volume, cố tình nói lớn để Diệp Tu nghe nhục mặt. Thế nhưng Diệp Tu cứ nhởn nhơ quay về chỗ Hưng Hân ngồi, cười cười nói nói với đồng đội.

”Tiếc quá, Lý Cửu không chấm dứt được kỷ lục thắng của đại thần Diệp Tu rồi!” Trên sân khấu, MC pha trò. Gã liếc nhìn tấm giấy trong tay: “Nào chúng ta cùng mời tân binh kế tiếp: Quách Thiếu của chiến đội Thần Thoại!”

”Ý, Quách Thiếu kìa! Nhóc này đánh khá lắm đó!!”

Khán giả có tinh thần hơn hẳn trận trước. Chiến đội Thần Thoại mới được xét duyệt vào Liên minh mùa này, đánh 17 lượt tích 58 điểm xếp hạng 14, một thành tích quá tốt cho đội mới. Tuy nòng cốt đội là ba tuyển thủ hốt được nhờ Gia Thế giải tán, nhưng cậu tân binh Quách Thiếu - gà nhà chính hãng Thần Thoại - rất được giới Vinh Quang quan tâm. Theo số liệu thống kê, Quách Thiếu đủ khả năng cạnh tranh cho giải Tân Binh Tốt Nhất. Thành tích chiến đội Thần Thoại không sánh nổi cường đội, nhưng đó không phải vấn đề của một tân binh. Đây chính là điểm khác biệt giữa hai giải Tân Binh Tốt Nhất và MVP.

Giải Tân Binh Tốt Nhất được xem xét trên biểu hiện và số liệu cá nhân của chính tân binh. Còn MVP, tức tuyển thủ có giá trị nhất, lại rất quan trọng thành tích chiến đội. Chứ không thì “có giá trị nhất” với ai?

Quách Thiếu được khán giả vỗ tay nhiệt liệt, để rồi tiếng vỗ tay lại thay thế bởi tiếng la ó.

”Dạ, em cũng muốn khiêu chiến tiền bối Diệp Tu...” Đây là lý do.

Diệp Tu trợn mắt. Gì, mới về ngồi chưa nóng mông đã bắt lên nữa?

”Lên đê lên đê, kỷ lục kỷ lục, phải thắng liên tục!” Phương Duệ cười khùng khục.

Diệp Tu lần thứ hai nhăn nhó đứng dậy, lần thứ hai méo mặt lên sân trong tiếng đả đảo.

”Ha ha, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh quá.” MC vui vẻ chào Diệp Tu.

”Nào có, nào có!” Diệp Tu nói.

”Quách Thiếu, sao em cũng chọn đại thần Diệp Tu để khiêu chiến?” MC hỏi.

”Lần trước em solo gặp ảnh, cứ muốn có dịp đánh lại trận nữa ạ!” Quách Thiếu high đừng hỏi.

”Nghe như em thủ sẵn chiêu rồi?” MC cười.

”Đương nhiên ạ.” Quách Thiếu gật đầu.

”Thế à? Để anh xem em thủ sẵn cái gì!” Diệp Tu nói.

”Ok luôn tiền bối! Mình đánh liền đi!” Quách Thiếu ùa vào phòng thi đấu như một cơn gió.

Mấy phút sau...

”Thủ hàng ngon đấy.” Diệp Tu nói.

”Nhưng vẫn thua mà.” Quách Thiếu xịu mặt.

”Muốn thắng đâu có dễ?” Diệp Tu nói.

”Tán nhân kỹ năng cấp thấp siêu nhiều, hết chiêu này có chiêu khác nên tha hồ di chuyển!” Quách Thiếu khóc lóc.

”Phải rồi, mà bậc thầy pháo súng thì cần bảo trì cự ly bắn, khó nhỉ?” Diệp Tu nói.

”Đúng ạ, em nghĩ ra được vài thứ, nhưng đánh xong mới thấy chưa đủ!” Quách Thiếu nói.

”Hehe, anh nói rồi mà, đâu có dễ vậy!” Diệp Tu cười.

”Nhưng anh Trượt Đất xong Hồ Quang Thiểm, em thấy chỗ đó không liền mạch lắm.” Quách Thiếu nói.

”Ý? Bị phát hiện!” Diệp Tu nói.

”Nhưng muốn chộp được chỗ đó khó lắm.” Quách Thiếu vò đầu.

”Em muốn anh nói lần thứ ba hả, ít có dễ đâu!” Diệp Tu than trời.

”Em sẽ cố gắng train!” Quách Thiếu bật ngón cái với Diệp Tu.

”Ngoan, lần sau đánh tiếp.” Diệp Tu gật đầu.

”Cám ơn hai tuyển thủ đã đem đến một trận đấu đẹp mắt.” MC cạn lời, “Mà hai anh ơi, lần tới đánh xong nhớ giao lưu khán giả mấy câu chớ đừng chỉ lo chat riêng nghen!”

Gã bất lực gọi với theo bóng lưng hai người đang vui vẻ dắt nhau xuống sân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.