Diệp Tu nấu mì xong quay lại, đã thấy Tô Mộc Tranh kéo cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh chỗ hắn. Game Vinh Quang trên màn hình bị cô chuyển sang chế độ cửa sổ, loay hoay nhấp chuột không biết đang tìm gì.
“Mì tới đây.” Diệp Tu nói.
“Để đây đi.” Tô Mộc Tranh gõ gõ chỗ trống cạnh máy tính. Quầy trước tiệm net Hưng Hân được chia làm hai phần, phần ngoài là quầy tính tiền, phần trong chỉ là mặt bàn bình thường dùng để đặt vài thứ đồ linh tinh.
Diệp Tu đặt mì xuống, ngồi về chỗ mình, trông thấy Tô Mộc Tranh đang tìm trang phim online.
“Kiếm gì vậy? Anh giúp em.” Diệp Tu đặt tay trên bàn phím.
“Năm ấy chúng ta tay trong tay.” Tô Mộc Tranh nói.
“Phim mới à?” Diệp Tu vừa nói đã gõ xong, tên phim cũng xuất hiện.
“Không hẳn, lúc trước Tú Tú có giới thiệu, nhưng em vẫn chưa xem.” Tô Mộc Tranh nói. Tú Tú chính là Sở Vân Tú, là cao thủ hiện tại của chiến đội Yên Vũ, cũng là nữ tuyển thủ có kỹ thuật giỏi nhất mà Diệp Tu từng nói với Trần Quả. Nữ tuyển thủ trong Liên minh không nhiều, số lượng hoàn toàn lép vế so với nam, nhưng cũng vì vậy mà càng thêm thân thiết, lập một hội chơi riêng với nhau. Họ còn có một group QQ riêng, trong đấy dù giải nghệ hay còn thi đấu, người mới người cũ đều có cả.
Group QQ này Diệp Tu tất nhiên không có tư cách vào, nhưng do luôn ở cạnh Tô Mộc Tranh, thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy. Cái nhóm này, nếu không nói ra nhất định không ai nghĩ group tuyển thủ chuyên nghiệp của Vinh Quang. Trong đấy toàn tám chuyện quần áo, trang sức, đồ trang điểm, người nổi tiếng, chòm sao, cả mấy chuyện lá cải của Vinh Quang. . . Ít nhất trong mấy lần Diệp Tu tình cờ bắt gặp, chưa từng thấy mấy cô nàng thảo luận nghiêm túc về kỹ thuật, chiến thuật nọ kia. Cái group này còn bết hơn cả group công hội bình thường trong game, ở đó còn cao thủ chia sẻ kinh nghiệm ấy!
“Coi tới tập mấy rồi?” Diệp Tu hỏi.
“Tập 12.”
Mở tập 12, Diệp Tu chuyển tai nghe sang cho Tô Mộc Tranh.
“Đeo mãi đầu cũng kêu ong ong luôn.”
“Mở âm lượng to một chút vậy, không cần đeo.”
Tô Mộc Tranh chỉnh volume to hơn, từ tai nghe truyền ra âm thanh trong game cùng với tiếng của Bánh Bao Xâm Lấn. Diệp Tu mở thiết lập tắt mic, sau đó đánh chữ. “Bánh Bao, tụi mình luyện tốc độ tay, nói chuyện thì đánh chữ ha.”
“Đồng ý luôn, em thích cách luyện này, mình thi xem ai nói chuyện nhiều nhất trong một phút không?” Bánh Bao Xâm Lấn lập tức chấp nhận.
“Khe Núi Nhất Tuyến!” Diệp Tu tuyên bố hướng đi.
Trong game vô cùng yên tĩnh, nhưng Diệp Tu hoàn toàn không chút vấn đề nào. Tai nghe trên cổ Tô Mộc Tranh bên cạnh loáng thoáng phát ra âm thanh của bài nhạc mở đầu phim. . .
“Bài này dở thế.” Diệp Tu nói.
“Ừm, lướt đi.” Tô Mộc Tranh nói.
“Bao nhiêu?”
“2 phút 43 giây.”
Con chuột khẽ nhích, con trỏ từ trong game chuyển về màn hình desktop, nhấp một cái trên thanh tiến trình, 2 phút 43 giây không lệch một li, xứng danh thao tác cấp bậc tuyển thủ chuyên nghiệp!
Màn hình vì thế mà chia làm hai nửa. Nửa này chiếu phim truyền hình, nửa kia là màn hình game online.
Bằng trình độ của Diệp Tu, việc qua phó bản này dù một lòng hai chuyện cũng dư sức, thỉnh thoảng lại liếc qua bên kia xem tí; Còn Tô Mộc Tranh, phim thôi mà, cũng không cần phải chuyên chú làm gì, thỉnh thoảng cũng ngó qua xem tình hình game.
“Mì ăn được chưa?” Tô Mộc Tranh nói.
“Ăn đi!”
“Anh ăn không?” Tô Mộc Tranh bưng tô hỏi.
“Uống chút nước được rồi.”
“Anh đánh cho xong hai con quái này đi.” Tô Mộc Tranh nhìn thấy trong game Quân Mạc Tiếu bị hai tiểu quái bên đường đuổi theo.
Hai tiểu quái đập đập hai ba cái đã tạch, Diệp Tu vừa điều khiển Quân Mạc Tiếu đi tiếp, vừa đón lấy tô mì nhấp hai ngụm.
“OK. Trình nấu mì quá siêu quần luôn.” Diệp Tu nói xong đưa tô lại.
“Tạm được!” Tô Mộc Tranh cầm tô bắt đầu ăn.
Trong game, Quân Mạc Tiếu cuối cùng cũng đến Khe Núi Nhất Tuyến, gặp mặt Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn. Điền Thất và Nguyệt Trung Miên cũng vào đội. Hai người này có cơ hội đều tổ cùng đại thần, công hội bên kia không thèm màng đến. Mấy ngày nay người của công hội hí hửng đều bị hai người vô cùng khinh bỉ. Đi theo cao thủ đại ca, lên TV gì đó chỉ là chuyện thường ở huyện, hai người không đặt vào mắt.
Phó bản qua rất thuận lợi, nháy mắt đã xong BOSS đầu tiên.
Phim truyền hình tình tiết vặn vẹo. Ở tập 1 nữ chính đã biết nam chính là bạn thuở bé, nhưng nam chính đến tập 12 vẫn coi người ta là người mới quen.
“Chậc, thằng này ngu quá.” Diệp Tu bình luận nam chính.
“Của em của em, bộ Quang Nguyên kìa!” Tô Mộc Tranh thấy boss chết rớt ra áo của bộ Quang Nguyên, đây là một trang bị trong bộ cấp 30 dùng cho bậc thầy pháo súng.
“Biết rồi!” Diệp Tu quay số, những người khác tự động lựa chọn bỏ qua.
“Cấp 30 thôi mà.” Diệp Tu cảm thấy Tô Mộc Tranh có vẻ kích động khác thường, là tuyển thủ chuyên nghiệp, trừ trang bị tự chế, thường không ai kích động vì loại trang bị thế này.
“Mặc đẹp mà.” Tô Mộc Tranh nói.
Diệp Tu câm nín. Những cao thủ cấp đại thần như họ, thao tác có pro tới đâu, hiểu biết sâu rộng nhường nào, nhưng nói đến các loại tạo hình, kiểu tóc, bề ngoài của nhân vật trong Vinh Quang, tìm đại một nữ tuyển thủ ra so đều thông tuệ hơn họ. Về mặt này, nữ tuyển thủ mới là đại thần, còn lại chỉ là lũ tép riu.
Diệp Tu im lặng đặt áo Quang Nguyên vào túi đồ. Phó bản tiếp tục cày, phim truyền hình tiếp tục xem.
Phó bản Khe Núi Nhất Tuyến cho năm người thường chừng chỉ cần 30 phút đồng hồ đã xong, ngắn hơn một tập phim 45 phút nhiều.
Hết hai chuyến phó bản cũng xem xong một tập và hơn nửa tập sau, Diệp Tu cảm thấy đầu vai bên trái của mình nằng nặng.
“Ngủ rồi hở?” Diệp Tu hỏi.
“Ừm. . .” Có âm thanh từ trên vai truyền đến.
Tiếp phó bản lượt thứ ba, thao tác của Diệp Tu càng thêm nhẹ nhàng. Thao tác của hắn, vốn đến tàn thuốc lá trên miệng cũng không làm rơi.
Phó bản vẫn tiếp, bên kia phim truyền hình chạy đều đều.
Khi BOSS cuối cùng ngã xuống, xong chuyến phó bản thứ ba, phim cũng vừa hết tập. Nhạc cuối phim truyền ra từ tai nghe, Tô Mộc Tranh lại không bảo Diệp Tu chuyển sang tập kế. Diệp Tu nghiêng đầu nhìn sang, mi mắt cô nàng bọc lông xù kia đã khép lại từ lúc nào.
“Ha ha ha ha, hôm nay khá may mắn! Rớt tới ba món trong bộ Ám Văn của tui, mấy ông hãy hâm mộ đi hâm mộ đi!” Bánh Bao Xâm Lấn đánh chữ như gió, luyện tốc độ tay.
“Không tệ không tệ, Hàn Yên Nhu em nhặt được áo Xích Nguyệt có thể phát loa trên kênh thế giới, đổi lót vai hoặc giày.” Diệp Tu nói. Mấy chuyến này bọn hắn cũng cày ra một món Xích Nguyệt, nhưng đó là áo Hàn Yên Nhu đã có. Mấy thứ như bộ trang bị, tùy vào vận số mà gom được bốn năm cái rồi một hai cái cuối cùng đánh chết cũng không tuôn ra là chuyện thường, may mà trong Vinh Quang mấy thứ này có thể giao dịch, mọi người chia sẻ nhau, nếu có sáu cái áo hên xui cũng đổi được một bộ nguyên.
“Um.” Đường Nhu đáp, trên kênh thế giới nhảy ra một tin Hàn Yên Nhu cần trao đổi bộ Xích Nguyệt.
“Không ai PM thì rảnh cứ đăng tin một lần.” Diệp Tu bảo, Đường Nhu mặt này cũng cần phải chỉ dẫn, cô nàng này là người mới hoàn toàn, không giống như Bánh Bao Xâm Lấn.
“Đi Mai Cốt Chi Địa không?” Điền Thất và Nguyệt Trung Miên hỏi.
“Tạm thời không cần!” Diệp Tu trả lời.
“Ừa!” Mọi người cùng đáp. Hiện tại một ngày có thể vào ba loại phó bản, lượng exp bên Mai Cốt Chi Địa đối với mọi người không thấm vào đâu, Ô Thiên Cơ của Diệp Tu cũng không cần vật liệu bên đây nữa. Huống chi, vật liệu chế tạo Ô Thiên Cơ mà có thể tự mình cày bản kiếm ra hết được cũng thật quá hư cấu.
Mọi người tản ra, ai vào phó bản thì vào, ai đi đấu trường thì đi, ai đổi trang bị thì đổi. Diệp Tu tùy tiện để Quân Mạc Tiếu đập đập mấy con tiểu quái bên cửa phó bản.
“Đổi xong rồi!” Một lúc sau Đường Nhu PM đến.
“Ừ, còn một món nữa là đủ bộ.” Diệp Tu nói.
“Đúng là mặc vào mạnh hơn một chút.” Đường Nhu nói. Theo lời cô, có thể biết rõ trình độ của Đường Nhu bây giờ đã vượt trên người chơi bình thường. Nếu là game thủ thông thường, đa phần đều không phát hiện được mức độ sai khác khi đổi trang bị thế này.
“Tất nhiên a!” Diệp Tu PM lại. “Bộ trang bị cấp 30 mặc đến lên 40 luôn cũng được ấy.”
“Ừm.” Đường Nhu đáp một tiếng rồi sau đó im bặt. Sau đó đứng dậy đi lại một chút, rót nước uống, thường lệ đến bên quầy xem, vừa xem liền giật mình, này một em lông xù dựa vào Diệp Tu là gì đây? Đường Nhu kinh ngạc, Diệp Tu chỉ đành bất đắc dĩ nhìn cô.
“Ai vậy?” Đường Nhu rốt cuộc cũng biết đây là một người.
“A. . . Mộc Mộc.” Diệp Tu dùng tên Đường Nhu hay gọi.
“Hả?” Đường Nhu kinh ngạc, “Bạn ấy nãy giờ đều chơi ở đây?”
“Ừm.” Diệp Tu nói.
“Đang ngủ?” Đường Nhu hỏi.
“Ừm.”
“Lên trên ngủ đi, vào phòng em cũng được.” Đường Nhu nói.
“Không sao, cứ vậy được rồi!” Diệp Tu cười cười.
“Coi chừng cảm lạnh.” Là Trần Quả, nếu gặp một em thế này nhất định sống chết ép người ta lên lầu ngủ, nhưng Đường Nhu không nói gì nữa, chỉ một câu như vậy đã cầm ly nước trở lại chỗ cũ.
“Mộc Mộc gì đó đến miệng anh nghe nổi cả da gà.” Tô Mộc Tranh nhắm mắt, hình như nói mớ.
“Chuẩn, cả anh cũng xém nôn cả tô mì ra.” Diệp Tu nói.
“Mì tôm là em ăn.” Tô Mộc Tranh nói.
“Hồi tối anh cũng một tô.”
“Thật à? Vị gì?”
“Thịt bò kho tàu.”
“Tay nghề của đầu bếp nấu mì thế nào?”
“Cực ngon luôn, y như tô em ăn.”
“Vậy được rồi.” Tô Mộc Tranh nói xong thì im lặng.
“Chừng nào về?” Một lúc sau, Diệp Tu hỏi.
“Chừng nào anh xong việc?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“7 giờ.”
“Em cũng vậy đi!”
“Được rồi. . .”
“Hơi lạnh. . .” Tô Mộc Tranh hơi co người.
“Tất nhiên, quần áo em toàn dùng ngụy trang mà!”Diệp Tu vừa nói vừa cầm áo khoác của mình khoác lên người Tô Mộc Tranh.
“Phim chiếu đến đâu, em quên mất rồi.” Tô Mộc Tranh nói.
“Không sao, phim này đúng là dở thật ấy.” Diệp Tu nói.
“Anh lại khinh bỉ thẩm mỹ của Vân Tú.” Tô Mộc Tranh nói.
“Anh nhớ rất rõ nhược điểm của từng đối thủ mà.” Diệp Tu nói.