Toàn Chức Cao Thủ

Chương 756: Chương 756: Người trẻ tuổi xung động




Edit: Kha | Beta: Na

Đám Diệp Tu đến đây không phải vì so cao thấp với Mưu Đồ Bá Đạo, mục tiêu của mọi người đều là BOSS. Thế mà trò chuyện một hồi lại có thể lôi Lâm Kính Ngôn ra, Diệp Tu định nhân cơ hội hiếm có này, gây rối đội hình phe địch. Tiếc là Lâm Kính Ngôn không phải ranh mãnh dạng vừa, gã là một tên cáo già chính hiệu. Lúc lú mặt ra cũng đã tính cả, gã nhanh chóng trốn mất dạng giữa cuộc hỗn chiến.

Sau đó, cả hai đoàn quần nhau túi bụi với Lam Khê Các và Trung Thảo Đường, rồi lại thêm ba công hội đến góp vui, cả đám đánh nhau chí chóe.

Cuộc chiến kéo dài mãi đến khi hệ thống làm trọng tài mới kết thúc. Người cướp được BOSS chính là công hội Chiêu Hoa, phe giành chiến thắng rõ ràng là quân Diệp Tu. Tuy Mưu Đồ Bá Đạo có hai cao thủ như Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn, có đoàn đội mạnh hơn, nhưng cũng không thể dọn sạch chướng ngại. Đừng nói là liên minh bốn công hội do Diệp Tu bảo kê, những công hội lớn nhỏ khác cũng có thể chiếm được cơ hội cướp BOSS trong hoàn cảnh hỗn loạn thế này, chỉ khó hơn tí mà thôi.

Hệ thống vừa thông báo xong, cuộc chiến lập tức kết thúc. Mạnh ai xách quân về nhà nấy, cả cuộc chiến tạm dừng đột ngột, làm nổi bật nhóm đánh lẻ còn đang xôm tụ góc kia.

Lưu Tiểu Biệt, Lư Hãn Văn.

Hai tên này quần nhau kể từ khi nhóm Diệp Tu vừa xuất hiện đến giờ.

Xuyên suốt 26 phút.

Còn chưa tính thời gian đám Diệp Tu có mặt, hai tên này cứ đánh đánh nữa đánh mãi.

Những công hội khác không rõ thân phận của cả hai nên không tò mò lắm. Lam Vũ và Vi Thảo cạch mặt nhau cũng không phải chuyện bí mật, hai nhà này có khi còn không dừng tay được. Mọi người thấy vậy cũng giải tán hết. Cuối cùng, người ở lại chỉ còn nhóm Mưu Đồ Bá Đạo và bọn Diệp Tu.

“Chúc mừng anh lại cướp thêm một con BOSS.” Trương Tân Kiệt thấy Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng của Diệp Tu bu lại hóng hớt, bèn mở miệng chào hỏi, cứ như câu chúc đối thủ giành thắng lợi sau mỗi trận đấu.

“Thật ra chỉ được 1/5 thôi.” Diệp Tu nói.

“Còn hơn không có gì.” Trương Tân Kiệt đáp.

“Đúng đó, thôi xem hai đứa kia thế nào đã.” Diệp Tu tiếp lời.

Kiếm khách của Lưu Tiểu Biệt và Lưu Hãn Văn còn đang đánh nhau, không ai có ý nhượng bộ, quyết phải phân thắng bại mới thôi. Lúc này mục sư và thiên sứ thủ hộ mà hai người mang theo lại thành vật cản trở. Dù cả hai có cao siêu nhường nào, dưới hàng loạt chiêu buff của đám trị liệu trong đoàn, thì chỉ có thể chết bằng niềm tin.

Trước đó cả hai đoàn đội còn bận cầm chân nhau, nhóm trị liệu tất nhiên phải cố gắng vươn lên, nhưng bây giờ cuộc chiến đoàn đội đã kết thúc, chỉ còn hai người phân thắng bại, nhóm trị liệu có cần dừng tay hay không? Trị liệu hai nhà xoắn xuýt vô cùng, không ngừng sẽ kéo dài vô tận, còn mình ngừng mà đối phương vẫn tiếp tục, bên họ chẳng phải sẽ chịu thiệt sao?

Vì vậy hai nhà cứ quan sát lẫn nhau, dây dưa không ngừng. Mãi đến khi có ai đó hô to: “Dừng chưa mấy bố? Tất cả ngừng buff, buff nữa thì tới khi nào hả?”

Nhiều người chơi nhanh chóng lần theo giọng nói, người vừa mở miệng không phải thành viên Lam Khê Các hay Vi Thảo, mang cái tên nghe thần thánh vô cùng, Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng. Giờ phút này, Chúa phán đừng buff nữa.

Ai trong hai nhà lại không biết chuyện này? Chẳng phải họ đang lo đối phương không chịu dừng tay đấy sao? Cho nên vì cố kỵ nhau, cả đám nghe hô xong cũng không dừng tay lại. Giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên: “Mấy đứa khác đứng xem thế hả? Xử đám trị liệu mau.”

“Ngừng tay ngừng tay, tất cả trị liệu dừng lại hết.”

Sau cùng, hội trưởng của Trung Thảo Đường và Lam Khê Các phải lên tiếng. Nếu họ không ngăn cản, trận quần ẩu sẽ diễn ra tiếp cho mà xem.

Nhận được mệnh lệnh của đội trưởng, trị liệu hai bên lập tức rút lui. Bên trong chừa ra một khoảng trống, Lưu Tiểu Biệt và Lưu Hãn Văn cũng không vì mất trị liệu mà làm gì khác, cả hai vẫn tiếp tục chiến đấu.

“Bọn trẻ giỏi thật, đánh nãy giờ vẫn không thấy mệt.” Lúc này Lâm Kính Ngôn lại điều khiển lưu manh của mình lú đầu ra, trầm trồ thán phục.

“Năm tháng không buông tha một ai mà.” Diệp Tu cũng già dặn bồi thêm một câu.

Trương Tân Kiệt ở cạnh im thin thít. Là một trong những tuyển thủ thuộc thế hệ hoàng kim, phong độ như mặt trời ban trưa, hắn không hợp hùa theo Diệp Tu và Lâm Kính Ngôn.

“Nhìn ông chăm chỉ dốc sức cướp BOSS như vậy, bộ định kiếm trang bị lưu manh cho mình hả?” Diệp Tu nói.

“Chuyện này sao tiết lộ cho ông biết được?” Lâm Kính Ngôn nói.

“Tui không tài nào chịu nổi cái giới của mấy người. Chuyện gì cũng phải ấp ấp mở mở, cứ như mình giấu được ấy.” Diệp Tu móc xỉa.

“E hèm. . .” Lâm Kính Ngôn mém chút hộc máu. Cái thằng mới giải nghệ chưa được một năm này cứ như mình trong sáng lắm ấy, còn bày đặt trách cứ giới chuyên nghiệp, Lâm Kính Ngôn quả thật không đỡ nổi.

“Cần thứ gì thì cứ tìm tui, tui trữ nhiều hàng lắm.” Diệp Tu nói tiếp.

“Ồ? Thế ông cần gì?” Lâm Kính Ngôn quả nhiên là cáo già. Kiểu giao dịch này tất nhiên không lợi người hại mình. Thông thường nếu công hội nhà mình không có vật liệu mình cần, ta có thể tìm công hội khác giao dịch, nhưng muốn trao đổi đồng giá thật sự rất khó. Ai bảo mình gấp mà người ta lại không gấp.

Tốt nhất nên rơi vào trường hợp hai phe đều có nhu cầu, không ai thiệt hơn ai. Bằng không bên cần gấp sẽ bị bên còn lại hét giá cắt cổ. Hiện tại Diệp Tu hỏi câu này không phải là vì suy nghĩ cho lưu manh của Lâm Kính Ngôn, mà rõ ràng hắn cũng đang cần thứ gì, nên định nhân cơ hội trao đổi đồng giá cùng Bá Đồ.

Nhưng Bá Đồ là một câu lạc bộ tích hàng lâu năm, khả năng thiếu đồ rất hiếm xảy ra. Huống chi nếu cần gấp thì kiếm người giao dịch có lẽ vẫn tốt hơn. Nếu chọn tranh cướp trong game, BOSS cần mỗi tuần xuất hiện một lần, thời gian reset không chính xác, xác suất rơi đồ không cố định, sau cùng giao dịch vẫn là lựa chọn tối ưu. Còn trường hợp ra sức cướp BOSS như bây giờ, ngoài nguyên nhân phòng hờ, thì chủ yếu là vì cựu đội viên có tinh thần nghề nghiệp, bằng lòng hy sinh vì đội ngũ mà thôi.

Lúc Diệp Tu đề nghị giao dịch, Lâm Kính Ngôn cũng rất bình tĩnh, hỏi lại Diệp Tu muốn gì.

Diệp Tu tất nhiên cần đồ gấp hơn Bá Đồ, hắn cũng không tích trữ gì nhiều, hàng tồn kho chỉ là những thứ vừa cướp được trong khoảng thời gian này. Nhiều thứ lúc đầu còn không có.

“Tui cần nhiều thứ lắm. Có điều, nếu biết thứ ông cần thì vẫn tiện cho việc trao đổi hơn chứ?” Diệp Tu rất bình tĩnh, nói toẹt ra mình cần trao đổi đồng giá. Thật ra chính hắn cũng rõ, câu lạc bộ như Bá Đồ chỉ sợ hiện không có nhu cầu gì. Nhưng ai biết được họ đang lấn cấn ở mặt nào, cần hao phí tiền của thì sao?

Hắn chỉ chào hàng thử, Bá Đồ có nhu cầu chắc chắn sẽ hỏi hắn đầu tiên. Hắn đang có nhu cấu cấp thiết, khả năng trao đổi đồng giá sẽ cao. Còn nếu tìm câu lạc bộ khác, bên Bá Đồ xác định sẽ bị cắt cmn cổ.

“OK, tui nhớ rồi, có gì cần tui sẽ bảo họ thử.” Lâm Kính Ngôn cũng hiểu ý Diệp Tu, gã gật đầu, trả lời vô cùng khéo léo. Gã chỉ mới gia nhập Bá Đồ, nếu gã khẳng định sẽ đến tìm Diệp Tu như sếp Bá Đồ, thì có vẻ quá hống hách. Lão tuyển thủ ngược lại hiểu rõ cách cư xử đúng mực trong câu lạc bộ và chiến đội hơn.

Trong khi cả hai trò chuyện, cuộc chiến của hai tên kia vẫn diễn ra kịch liệt. Hai người thao tác rất nhanh, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, đủ loại kỹ năng biến đổi, chẳng thể nào phân rõ ai yếu thế hơn.

Nhưng Lâm Kính Ngôn đã nhanh chóng thốt lên: “A, hình như tên nhóc kia sắp cạn mana rồi?”

“Lưu Tiểu Biệt cũng sắp hết rồi.” Diệp Tu nói.

Dù không được ai buff, hai kiếm khách dùng hết mana cũng không phân được thắng bại. Nhưng cả hai vẫn không hề dừng tay, chỉ tiếp tục quần nhau bằng những chiêu tấn công thường không tốn mana.

Đâm, bổ, chặt, chém . . .

Tính linh hoạt của những đòn công kích thường rất cao, toàn do người chơi tự di chuột điều khiển. Cả hai liều mạng đánh đấm, kiếm khí biến mất, chỉ còn những đường kiếm giăng đầy, xoèn xoẹt vào nhau như tiếng mưa rả rích bên tai. Cũng bởi thao tác của hai người thật sự quá nhanh!

Người chơi thường đứng xem mà hoa cả mắt. Nếu những đòn này dùng để tấn công họ, họ không cảm thấy nó thua kém gì mấy chiêu kỹ năng cả, có khi còn bị chọc cho chục lỗ trong vòng mấy giây không chừng?

Thế nhưng, tại sao hai tên này có thể quan sát và khua kiếm chính xác vào nhau với tốc độ công phòng thế này cơ chứ?

Mọi người tất nhiên biết rõ, cả hai không phải múa kiếm tấu nghệ, đó là những thao tác dùng chiêu đỡ chiêu. Cả hai đều dùng những đòn công kích thường, nghề nghiệp lại giống nhau, nên tính chất tấn công cũng tương tự, chọn thao tác đỡ đòn là thích hợp nhất.

Chẳng qua ai chứng kiến xong cũng phải thắc mắc liệu hai đứa này có bàn bạc với nhau trước không? Chứ làm thế nào mà khua đâu trúng đó chính xác thế được.

Người chơi thường còn đang lo nghĩ vấn đề này, những cao thủ như bọn Diệp Tu đã xem xét tới ưu khuyết trong cuộc đọ kiếm.

“Lấy cứng chọi cứng bằng công kích thường có thể giúp Lưu Tiểu Biệt khống chế tốc độ tay của mình.” Lâm Kính Ngôn nhận xét.

“Tên nhóc kia thế mà đỡ được hết.” Diệp Tu nói.

Từ cuộc trò chuyện của cả hai, có thể thấy rõ Lưu Tiểu Biệt đang chiếm thế chủ động, tấn công liên tục.

“Nhưng nếu cứ ép sát, chút lỗi lầm cũng sẽ trở nên cực kỳ phiền phức.” Lâm Kính Ngôn nói.

“Nhưng nhóc ta vẫn phòng thủ được đến giờ đó.” Diệp Tu nói.

“Ông có nghĩ nó còn giấu chiêu gì không?” Lâm Kính Ngôn hỏi.

“Sao tui biết, tui có quen với nó đâu.” Diệp Tu nói.

“Đoán thử xem.” Lâm Kính Ngôn bảo.

“Chắc có.” Diệp Tu đáp.

“Vì sao?” Lâm Kính Ngôn lại hỏi.

“Không phải ông kêu tui đoán thôi hả?” Diệp Tu nói.

“Đờ mờ!” Lâm Kính Ngôn câm nín, đoán cũng cần lý do lý trấu chứ! Tung đồng xu chọn đại thế coi sao được.

Cả hai đang tán dóc hăng say, đột nhiên quanh người Lưu Vân của Lư Hãn Văn sáng bừng ánh xanh. Tất cả đều ngạc nhiên, ở đây không có ma mới, mọi người vừa nhìn là biết ngay kỹ năng. Lưu Tiểu Biệt cũng thầm hoảng hốt, ngay sau đó đường kiếm ẩn kiếm khí của Lưu Vân chợt xẹt ngang, chỉ có kỹ năng hao mana mới có thể phóng ra kiếm khí như thế.

Kỹ năng tất nhiên mạnh hơn những đòn công kích thường, một chiêu vừa thủ vừa công này không những hất văng công kích của Lưu Tiểu Biệt, mà còn làm đối thủ bị thương. Thanh máu của cả hai vốn không còn bao nhiêu sau một cuộc chiến dài, cuối cùng Lư Hãn Văn ra liền tù tì mấy chiêu tiễn địch về với đất mẹ.

“Thắng rồi!” Lưu Vân của Lư Hãn Văn giơ cao kiếm chúc mừng.

“Đê tiện!” Người chơi Trung Thảo Đường vừa hồi thần đã nổi giận.

“Đoàn chiến mà, ai bảo mấy người chơi solo?” Lư Hãn Văn phản bác bằng giọng nói đặc sệt mùi trẻ con của mình.

Đám người trong tiệm net Hưng Hân lập tức ngó sang chỗ nào đó. Giọng điệu kiểu này quen vê lờ. Đừng nói tên nhóc này chỉ mới gặp mặt vài lần đã học theo kẻ xấu rồi nhé?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.