Bởi địa hình quá mức hiểm trở, mấy công hội vốn lẽ ra sẽ quất nhau ngay
lập tức, lúc này lại chỉ có thể đứng chen nhau một chỗ như thân thiết
lắm vậy. Anh nhìn tui, tui nhìn anh, anh với tui đều im im để sẵn ngón
tay lên phím kỹ năng, rê sẵn con chuột lên cái đứa mình tia, hòng khi
chỉ huy phát lệnh một tiếng thì nó chết chứ không phải mình.
Dụ
Văn Châu vốn đã nghĩ ra một cách khá khẩm, nhưng nghe xong Hoàng Thiếu
Thiên với Lư Hãn Văn nói chuyện thì lại đồng ý với dự đoán của Lư Hãn
Văn. Diệp Tu 80% là không biết Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn đã spawn, chỉ tiện tay nhắn Hoàng Thiếu Thiên một cái, nào ngờ Hoàng Thiếu Thiên trả lời
lộ hàng luôn. Hoàng Thiếu Thiên mà phải chạy đến Dãy Núi Liệt Bình thì
còn lý do gì khác ngoài boss?
”Nhu cầu bên Hưng Hân cao mà!” Dụ
Văn Châu thầm nghĩ. Hưng Hân chỉ là một chiến đội tôm tép nhưng anh lại
nắm rất rõ đội hình của họ, biết có hai nhân vật hệ Ám Dạ trong đó, nhất là Nghênh Phong Bố Trận. Người ấy có dây mơ rễ má rất sâu với Lam Vũ,
Sách Khắc Tát Nhĩ hiện tại mình đang cầm còn là tài khoản ban đầu của
anh ta nữa.
May mà Dụ Văn Châu đang log clone nên cũng không đến
nỗi thấy acc nhớ người, chỉ nghĩ thoáng qua thôi rồi tiếp tục suy xét
làm sao đối phó Diệp Tu.
Diệp Tu chắc chắn là đại địch số một,
đóng vai trò một kẻ phá hoại sự cân bằng. Nếu tranh thủ anh ta chưa tới
mà xử đẹp boss thì chắc có lẽ dễ ăn hơn nhỉ?
Dụ Văn Châu đang
định lên tiếng, bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên đằng trước: “Giờ
vầy đi, anh em mình thương lượng nhau một phương án sòng phẳng cho
nhanh, thấy sao?”
Giọng nói kia truyền đến từ phía Lôi Đình. Người nói là ai thì quá dễ đoán. Dụ Văn Châu cười, thuận miệng đáp: “Ông gấp lắm à?”
”Nhân lúc bố kia chưa tới, tôi nghĩ mọi người đều hiểu ý tôi.” Tiêu Thời Khâm nói.
”Ừ... đồng ý.” Bên Yên Vũ Lâu có một giọng nữ cất lên, là đội trưởng Sở Vân Tú của Yên Vũ.
”Hừ...” Bên Hô Khiếu lại có người lạnh lùng hừ một tiếng. Đường Hạo biết kẻ mà
cái đám này đang muốn chỉ là ai. Mắc cái gì phải kiêng? Đường Hạo đếu
ưa.
”Có những phương án nào?” Bên Ba Lẻ Một có người hỏi, là đội
trưởng Dương Thông của chiến đội nhà họ. Thực lực Ba Lẻ Một ở đây hơi
kém cạnh chút, nhào lên chơi cứng sẽ không có lợi nên anh khá ủng hộ
việc thương lượng giải quyết vấn đề.
Đang có mặt ở hiện trường là năm nhà Lam Khê Các, Lôi Đình, Yên Vũ Lâu, Hô Khiếu Sơn Trang và Ba Lẻ
Một Độ. Đội trưởng mỗi nhà đều đã tỏ thái độ. Tiếng hừ lạnh của Đường
Hạo tuy chưa nói rõ là yêu hay ghét, nhưng cũng không phản đối hẳn, ai
nấy đều tự động coi như hắn ok.
”Mỗi bên cho một người ra solo đi!” Dụ Văn Châu đề nghị đầu tiên.
”Phản đối!” Tiêu Thời Khâm lập tức kêu lên. Solo nghe có vẻ rất công bằng,
nhưng phải nhìn nhân sự các bên đã! Giờ trong quân Lam Khê Các có Hoàng
Thiếu Thiên là tướng mạnh áp đảo về solo, dĩ nhiên phần thắng sẽ cao hơn người khác. Lôi Đình nhà họ đánh thì cũng đánh được chứ không đến nỗi
gặp Hoàng Thiếu Thiên sẽ kẹt đạn ngay, tuy vậy phần thắng vẫn ít hơn.
Các nhà khác cũng tương tự thôi. Đề nghị của Dụ Văn Châu chỉ công bằng
trên bề mặt, nhưng trên thực tế là có lợi cho Lam Khê Các.
”Phản đối!” Quả nhiên Sở Vân Tú của Yên Vũ cũng không chịu, lý do giống với Tiêu Thời Khâm.
”Solo thì solo!” Đường Hạo của Hô Khiếu lại không sợ, sung sướng bỏ phiếu thuận.
Dương Thông có hơi phân vân. Solo là một phương án có lợi hơn cho Ba Lẻ Một
nếu so với chơi tập thể, dù phần thắng của anh không lớn. Tuy thể loại
Hoàng Thiếu Thiên và Đường Hạo là hàng xịn hơn anh, nhưng nếu 1v1 thật
cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
”Đâu thể đánh hẳn lôi đài được? Tốn thời gian lắm.” Dụ Văn Châu cười. Thấy có đến hai nhà phản
đối, anh biết chắc chắn solo không được thông qua rồi.
”Vậy thôi chơi sớm nghỉ sớm, roll điểm đi!” Tiêu Thời Khâm nói.
”Để vận may quyết định thì thật nhảm nhí. Muốn tranh cao thấp phải dùng thực lực.” Đường Hạo lập tức phản đối.
”Ha ha ha, hình như tui nghe ai đó nói Đường Hạo khá ngu vụ roll điểm thì
phải? Nghe nói thường đếu bao giờ roll hơn 50 đâu hả?” Bên phía Lam Khê
Các truyền đến một giọng nói. Hoàng Thiếu Thiên nhịn đến tận lúc này mới lên tiếng coi như đã quá xuất sắc.
Vốn toàn là các nhân vật cấp
đội trưởng đang đàm phán với nhau, người chơi cóc ké đều ngoan ngoãn giữ im lặng. Hoàng Thiếu Thiên vừa mở miệng một phát, tiếng xì xào bàn tán
lập tức vang lên rào rào, chứng tỏ dân tình chưa ai từng nghe vụ mà hắn
nói nên vội ra sức hóng hớt.
”Roll điểm có gì hay mà ngu với khôn?!” Đường Hạo cả giận.
”Chẳng lẽ chú em chưa từng nghe rằng vận may cũng là một phần của thực lực đó sao? Ví dụ như...”
”Không bằng chúng ta làm thế này đi!” Sở Vân Tú không nể mặt mũi mà ngắt lời
Hoàng Thiếu Thiên. Để nó nói xong ví dụ như cái gì thì Diệp Tu tới hốt
boss mẹ rồi.
”Chúng ta mỗi nhà ra vài người làm thành một team
đánh boss, so sát thương, ai sát thương cao nhất thì boss thuộc về người đó.” Sở Vân Tú nói.
”Ừ, cách này không tệ.” Dụ Văn Châu đồng ý đầu tiên.
”Cũng được, vậy tôi thấy mỗi bên ra năm người là ok.” Tiêu Thời Khâm nói.
”Ai lo khâu khống chế thù hận? Trị liệu tính thế nào?” Đường Hạo hỏi.
”Thù hận phái người chuyên phụ trách, không tính vào thống kê sát thương.
Trị liệu mạnh ai nấy lo, ai lỡ OT bị hủy tư cách.” Sở Vân Tú cũng là
người nhanh gọn lẹ, quyết luôn phương án trong một nốt nhạc.”Ừ, nếu vậy
tôi thấy mỗi bên cho ba người phụ trách sát thương đi, nhiều hơn ba
người dễ gây xung đột.” Dụ Văn Châu nói. Giả sử mỗi bên cho cả năm người phụ trách sát thương thì sẽ tạo thành một nhóm 25 người đánh boss, nếu
toàn bộ đều là nghề tay dài đánh xa còn ok, chứ lỡ tay ngắn nhiều hơn
thì lại phải phối hợp vị trí các kiểu. Bây giờ đang thi nhau giành sát
thương, làm gì có ai chịu nhường chỗ cho ai, lúc đó sẽ khó miễn xảy ra
va chạm. Tuy cùng một đội sẽ không thể tấn công lẫn nhau nhưng có nhiều
trò khác để chơi lắm, như chắn đường hay cố tình cản địa, v.v...
”Ngon lành cành đào! Phải cạnh tranh chút mới vui chứ!” Sở Vân Tú nói.
Dụ Văn Châu nghe vậy bỗng giật mình. Gái này có khi nào đang có quỷ kế gì
không? Cùng lúc đó Dụ Văn Châu phát hiện kỹ sư máy móc của Tiêu Thời
Khâm cũng vừa mới xoay góc nhìn liếc qua thuật sĩ của anh.
Nhân
vật game thôi mà, đâu cần liếc mắt đưa tình chi đâu ha? Nhưng xem ra
Tiêu Thời Khâm cũng bảo lưu quan điểm với phương án của Sở Vân Tú? Dụ
Văn Châu thầm suy xét tới lui trong lòng. Tuy vậy anh thật sự soi không
ra lý do để bắt bẻ phương án của Sở Vân Tú, ít nhất là không thấy nó
thiên vị ngầm như đề nghị solo của mình.
”Vậy bắt đầu liền đi?”
Bên Hô Khiếu đã chọn xong người rồi, nhìn nghề một phát biết ngay đều là tuyển thủ chuyên nghiệp của chiến đội Hô Khiếu.
Vừa thấy nghề
các nhân vật, Dụ Văn Châu lập tức bừng tỉnh hiểu ra Sở Vân Tú tính toán
cái chi. Chiến đội Yên Vũ có nhiều tay dài! Tuy tay dài đánh xa dễ bị
chắn đường nhưng vẫn ngon hơn mấy đứa tay ngắn chạy loanh quanh không có cửa đụng đến sợi lông của boss. Ra là thế!
Vậy Lam Khê Các bên
mình phải bố trí thế nào? Màn so kè này không thể đơn thuần dựa vào kỹ
thuật cá nhân của tuyển thủ chuyên nghiệp được mà phải suy xét chọn nghề thích hợp nữa. Rõ ràng nó đã trở thành một cuộc đấu mang tính chiến
thuật! Thú vị rồi đây!
Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ đến vài ứng viên phù hợp, không nhất định phải là tuyển thủ chuyên nghiệp. Một tổ hợp gồm
các nghề được tính toán kỹ lưỡng sẽ chiếm ưu thế hơn trong trận đấu này. Đang chuẩn bị điểm danh thì đột nhiên nghe thấy có người kêu lên: “Kia
là cái gì vậy?”
”Đâu?”
”Trên kia kìa!”
Dụ Văn Châu vội ngước góc nhìn lên mới thấy một bóng người rơi xuống từ vách núi.
”Đó là...” Dụ Văn Châu cả kinh. Có người tinh mắt hơn đã nhìn rõ ID trên đầu kẻ nọ.
Quân Mạc Tiếu!
Tán nhân Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, cái tên đã lừng lẫy khắp giới.
Tốc độ rơi tự do trong Vinh Quang là 9.8, chớp mắt Quân Mạc Tiếu đã sắp
chạm đất. Nhưng ai tin tên này sẽ cứ thế mà sẩy chân té núi chết chứ?
Thế nên giữa không trung ầm ầm ầm ba tiếng pháo rền vang, Quân Mạc Tiếu
dùng Ô Thiên Cơ bắn Pháo Chống Tăng về phía Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn.
Ba phát pháo liên tục nổ ra từ nòng tạo nên lực đàn hồi khiến thân hình Quân Mạc Tiếu giữa không trung đột ngột khựng lại.
Sau đó Ô Thiên Cơ giương ra biến thành Chong Chóng Máy của kỹ sư máy móc, Quân Mạc Tiếu không rơi xuống mà còn thăng lên trời.
Chết!
Dụ Văn Châu hoảng hồn. Anh ý thức được chuyện gì sắp xảy đến rồi.
”Mau kéo thù hận!” Dụ Văn Châu vội kêu lên. Những người khác cũng đã lập tức hiểu ra, hội tay dài dồn dập tấn công, hội kị sĩ nhào vào dùng các
chiêu cưỡng chế cướp thù hận.
Nhưng đã quá trễ...
Vì không muốn động đến boss, quân đoàn các công hội đều duy trì khoảng cách rất
xa với Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn. Quân Mạc Tiếu lúc này đột nhiên từ trên
trời giáng xuống bắn pháo, phản ứng của boss nhạy cỡ nào khỏi nói, chưa
kể còn là một con boss cấp 75 hệ Ám Dạ, cái hệ có tận ba nghề thích
khách, đạo tặc, ninja đều là thân thủ nhanh nhẹn nhẹ nhàng ấy.
Vách đá bao quanh khe núi này người chơi không leo lên nổi, nhưng không làm
khó được siêu boss cấp 75. Sải bước một phát, Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn đã
giẫm lên vách đá, mượn lực nhảy vọt, đạp đạp thêm hai ba phát là bỏ xa
các hit đánh của người chơi tay dài. Đám kị sĩ lật đật chạy theo nhưng
chạy thế nào kịp tốc độ của Sa Hàn?
Làm sao có thể lure boss đi dễ dàng đến vậy chứ?
Dân tình trợn mắt nhìn Quân Mạc Tiếu đang lơ lửng giữa trời. Một nhân vật
trong Vinh Quang đâu cách nào bay hẳn lên đỉnh vách núi? Đúng là có một
số nghề sở hữu các chiêu trợ giúp đạt đến độ cao hơn bình thường thật
đấy, như Nhảy Bật Không Trung của thích khách, Chong Chóng Máy của kỹ sư máy móc, Điều Khiển Chổi của ma đạo học giả hay Bé Rồng Biết Bay của
pháp sư triệu hồi chẳng hạn, nhưng chẳng chiêu nào giúp bay cao đến mức
ấy cả.
Yeah, không nghề nào làm được thật. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lại là tán nhân, chỉ cần chơi hết tất cả các
chiêu kể trên...
Tuy hầu hết những kỹ năng đó đều không phải hàng cấp thấp dưới level 20, nhưng Ô Thiên Cơ có thể ép nhiều chiêu khác
nhau tùy hình dạng, cái sự biến thái này ai cũng biết mà ha?
Đúng như dự đoán, sau Chong Chóng Máy, Quân Mạc Tiếu giữa không trung lại
nhảy một cú đúng style Nhảy Bật Không Trung của thích khách. Kế tiếp bắn một phát súng, dùng thao tác Phi Súng đẩy nhân vật bay xéo lên trên,
rồi vung tay, Ô Thiên Cơ không biết đã biến thành hình thái gì mà cắm
phập vào vách đá, sau đó Quân Mạc Tiếu lắc mình đạp lên nó, mượn lực
nhún người lên cao trong lúc đưa tay rút Ô Thiên Cơ từ vách đá ra.
Móa! Cái ô ụ óa này còn có cả chức năng kiếm ninja nữa?!
Lúc này nếu có ai nhìn từ trên cao xuống, đảm bảo sẽ thấy cả một biển người ngửa cổ trông lên với cái mặt ngu như Lulu thiếu chuối.