Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1188: Chương 1188: Nhây Cho Tới Thắng




Edit & beta: Lá Mùa Thu

Trận Hưng Hân vs Vi Thảo trên sân nhà Hưng Hân, trận solo đầu tiên kết thúc với thắng lợi nghiêng về Diệp Tu. Tuyển thủ hai đội rời phòng thi đấu xuống ghế ngồi.

”Cảm giác thế nào?” Vương Kiệt Hi nhìn Cao Anh Kiệt đang thất thần đứng trước mặt anh sau khi bị Diệp Tu đánh bại.

”Mạnh quá ạ...” Cao Anh Kiệt nói, “Mạnh hơn em từng thấy, từng tưởng tượng luôn ạ.”

”Nhưng em còn trẻ lắm. Cứ tiếp tục cố gắng, cuối cùng sẽ có ngày em vượt qua tất cả mọi người.” Vương Kiệt Hi nói.

”Vâng!”

Hai năm trước, dù Cao Anh Kiệt có danh hiệu thiên tài, được trông chờ bởi vô số người, cậu cũng không dám có tham vọng lớn đến vậy. Cậu luôn cho rằng chỉ cần được ngồi một slot trong chiến đội, được đánh ở đấu trường chuyên nghiệp đã là quá quá quá tốt rồi.

Thế nhưng cả câu lạc bộ từ trên xuống dưới, từ đội trưởng đến đồng đội đều dành cho cậu kỳ vọng cực cao. Chỉ một slot trong đội hình? Không, mục tiêu đó quá thấp. Kỳ vọng mà Vi Thảo đặt lên vai cậu là phải trở thành trụ cột của cả chiến đội, trở thành người có thể giương lá cờ dẫn dắt Vi Thảo khi đội trưởng Vương Kiệt Hi giải nghệ.

Mình làm nổi không?

Gánh vác niềm hi vọng của tương lai, Cao Anh Kiệt không khỏi hoảng sợ tự vấn bản thân nhiều lần, nhất là những lúc nhìn theo bóng lưng của người được gọi là Ma Thuật Sư kia. Cậu cảm thấy đội trưởng mạnh quá, mình làm sao đạt đến level của anh được?

Dường như người ngoài cuộc còn tin vào Cao Anh Kiệt hơn chính bản thân cậu. Thế là Cao Anh Kiệt cứ dần dần trưởng thành trong mông lung, trong e ngại, cho đến một ngày nọ... Màn tân binh khiêu chiến Ngôi Sao Cuối Tuần mùa giải thứ tám, dưới muôn vàn cặp mắt chứng kiến, cậu bất ngờ chiến thắng đội trưởng của mình.

Cao Anh Kiệt kinh ngạc tột độ. Cậu không dám tin, nhưng từ đó một ý niệm đã bắt đầu bén rễ, nảy mầm dưới đáy lòng: Thì ra mình làm được.

Ý niệm đó lớn dần theo những tháng ngày huấn luyện và trưởng thành. Cao Anh Kiệt như khoác lên mình một tấm áo mới. Cậu tìm thấy tự tin, biết đánh giá đúng năng lực bản thân. Cậu có thể bước từng bước kiên định về phía mục tiêu mà mình đã từng cho rằng xa khỏi tầm với ấy.

Mùa giải thứ tám vì tần suất ra trận quá thấp, Cao Anh Kiệt không đủ tư cách tham gia bình chọn Tân Binh Tốt Nhất. Nhưng điều đó không quan trọng, vì mùa giải thứ chín cậu đã trở thành chủ lực trong đội hình Vi Thảo, thẳng lưng ưỡn ngực đứng bên cạnh người mà mình sẽ phải thế chỗ. Cậu học tập anh, tự mình lớn mạnh, tự mình chiến đấu. Cùng mùa giải, cậu được bầu vào hàng ngũ tuyển thủ hạng sao, trở thành một trong 24 cái tên đứng đầu giới chuyên nghiệp.

Cậu vẫn chưa đạt đến level của đội trưởng, nhưng giờ đây Vương Kiệt Hi đã cho cậu một mục tiêu mới: Phải vượt qua tất cả mọi người!

Và lần này, Cao Anh Kiệt không e sợ nữa. Cậu sẽ hướng về mục tiêu đó, dốc sức phấn đấu với lòng tự tin tuyệt đối. Con đường Vinh Quang chưa bao giờ có điểm dừng!

Trên sóng trực tiếp, bình luận viên Phan Lâm và khách mời Lý Nghệ Bác lược qua các pha tỏa sáng trong trận vừa rồi. Phan Lâm cầm bảng số liệu thống kê trên tay, bỗng nói: “Chỉ đạo Lý này, tôi mới phát hiện một việc. Hưng Hân từ đầu mùa giải đến giờ có quá nhiều đề tài hot, hấp dẫn vô số quan tâm, nhưng hình như không ai chú ý đến một hiện tượng.”

”Ồ? Hiện tượng gì?” Lý Nghệ Bác nói.

”Trừ lượt thứ nhất bị Luân Hồi càn quét, từ lượt thứ hai trở đi Diệp Tu luôn luôn đánh trận đầu cho phần solo. Tính đến nay anh ấy đã duy trì thành tích toàn thắng qua bảy lượt đấu. Ấy thế mà chưa ai để ý thấy cả.” Phan Lâm nói.

”Ồ? Thật thế sao?” Lý Nghệ Bác lập tức cầm lên bảng số liệu thống kê trên bàn mình. Số liệu xa hơn của hai đội thì không có, nhưng cùng mùa giải chắc chắn được cung cấp đầy đủ.

”Đúng thật nhỉ...” Lý Nghệ Bác xem thống kê, xác nhận hai lần mới nói, “Tính đến trận vừa xong là bảy chiến thắng liên tục cho phần solo, thế nhưng chưa ai phát hiện và đưa tin cả.”

”Tuy giai đoạn gần đây thành tích chiến đội Hưng Hân không quá tốt, nhưng điểm này không nên vì thế mà bị lu mờ chứ!” Phan Lâm nói.

”Đúng vậy... Bảy trận solo thắng liên tục, nếu tôi nhớ không lầm, đã ngang với kỷ lục cao nhất trong lịch sử Vinh Quang rồi thì phải?” Lý Nghệ Bác nói.

Thống kê ấy không có sẵn trên bàn, Phan Lâm vội cho người đi kiểm chứng. Chốc lát sau, đáp án đã về: “Không sai, bảy trận thắng liên tục chính là thành tích tốt nhất cho phần solo tính đến nay, kỷ lục được lập bởi tuyển thủ Vu Phong trong mùa giải thứ tám khi còn phục vụ chiến đội Lam Vũ.”

”Xem ra sau đêm nay phải thêm tuyển thủ Diệp Tu vào rồi.” Lý Nghệ Bác nói.

”Có khi nào kỷ lục mới sẽ thay thế hẳn kỷ lục cũ không nhỉ?” Phan Lâm nói.

”Lượt kế tiếp đối thủ của Hưng Hân là ai?” Lý Nghệ Bác hỏi.

”Là... Thần Thoại...” Phan Lâm tra lộ trình thi đấu, nói xong im luôn.

Lý Nghệ Bác cũng cạn lời. Thần Thoại ấy à, mấy thứ khác chưa biết ra sao chứ solo thì khác nào tặng điểm Diệp Tu? Dàn chủ lực kèm át chủ bài của chiến đội này là cựu tuyển thủ Gia Thế, trưởng thành dưới tay Diệp Tu đó. Ngoài ra toàn là tân binh mới vào Liên minh, trình kém, khỏi phải đem so với đại thần làm chi cho nhục.

”À ờ, tạm thời chúng ta cùng nhau quay về với trận solo kế tiếp đi!” Lý Nghệ Bác lái khá gắt. Ai chẳng biết Diệp Tu sắp đạt kỷ lục tám trận thắng liên tục rồi, nhưng chưa đánh xong trận này đã bàn trận lượt tới, nói sao cũng bất tiện.

Tuyển thủ xuất chiến trận solo thứ hai đã lên sân.

Hưng Hân: Tô Mộc Tranh, bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong.

Vi Thảo: Hứa Bân, kị sĩ Độc Hoạt.

Hứa Bân là người có danh hiệu Vua Dây Dưa từ thời còn ở chiến đội Ba Lẻ Một, một danh hiệu không oách cho lắm nhưng lại rất đúng với phong cách của hắn. Gia nhập đội quán quân Vi Thảo, Hứa Bân không những không đánh mất phong cách riêng, ngược lại còn đẩy phong cách của mình lên tầm cao mới nhờ chiến đấu bên cạnh các đồng đội mạnh hơn ngày trước. Mùa giải vừa qua, hắn lần đầu lọt vào hàng ngũ ngôi sao, xếp hạng 14 trên bảng phiếu bầu, một thành tích tuyệt vời.

Chiến với Tô Mộc Tranh, không lý do gì để Hứa Bân giũ bỏ phong cách. Khi chạm mặt nhau, Độc Hoạt bị lưới hỏa lực dày đặc của Mộc Vũ Tranh Phong giữ chặt ở một khoảng cách nhất định, nhưng Hứa Bân không hề sốt ruột. Một người đã được gọi là Vua Dây Dưa, có thể thấy hắn có sức chơi dai đến mức nào. Hứa Bân từng bước từng bước xử lý thế tấn công của Tô Mộc Tranh một cách kiên nhẫn như thể kị sĩ cũng là nghề tay dài vậy, trong khi thực tế hắn rất khó đột phá tầm bắn siêu xa của bậc thầy pháo súng. Mộc Vũ Tranh Phong gần như không gặp phải uy hiếp nào, vẫn bị Độc Hoạt dùng đủ mọi kỹ thuật né tránh, phòng ngự để giải trừ hỏa lực, đồng thời rút ngắn cự ly giữa đôi bên dần dần.

Danh hiệu Vua Dây Dưa không phải ca ngợi Hứa Bân đánh chậm như rùa, hay chơi nhây chơi nhớt, mà dùng để chỉ khả năng áp dụng chiến thuật của Hứa Bân trong việc xói mòn tinh thần và kỹ năng của đối thủ. Hắn dây dưa cho đối thủ ức chế, mất bình tĩnh, hoặc mệt mỏi, kiểu gì cũng sẽ xảy ra sơ hở. Một khi sơ hở xảy ra, Hứa Bân sẽ tấn công với tốc độ sét đánh.

Tinh Thần Kị Sĩ!

Tích tắc phát hiện thấy cơ hội, Hứa Bân lập tức khiển Độc Hoạt bật đại chiêu thức tỉnh, đi kèm Anh Dũng Xung Phong, Anh Dũng Bật Nhảy Vì Công Lý. Khoảng cách với Mộc Vũ Tranh Phong bị rút ngắn trong chớp mắt. Tô Mộc Tranh định cho Mộc Vũ Tranh Phong lui lại, Hứa Bân đã nhanh tay Gầm Rú Hi Sinh, cưỡng chế Mộc Vũ Tranh Phong tấn công một Độc Hoạt có sẵn buff Phản Công Bão Táp Vì Danh Dự. Bậc thầy pháo súng nã bao nhiêu hỏa lực, buff này trả lại đủ vốn...

Trận đấu kết thúc với thắng lợi nghiêng về Hứa Bân, chênh lệch lượng máu cuối cùng không cao, ưu thế trong trận cũng không thể hiện rõ ràng. Mỗi trận solo có Hứa Bân góp mặt đều thế cả.

”Đánh tốt lắm.” Vương Kiệt Hi nói khi Hứa Bân xuống sân. Anh đánh giá rất cao tính ổn định của hắn.

Tuyển thủ xuất chiến trận solo thứ ba bên Vi Thảo đã dứng dậy chuẩn bị.

Chu Diệp Bách, nhân vật quỷ kiếm sĩ Sử Quân Tử.

Lượt đấu thứ tám đang diễn ra là lần thứ ba Chu Diệp Bách có tên trong danh sách solo của Vi Thảo. Được lên sân là chuyện đáng để ăn mừng với một tuyển thủ luân phiên như gã, nhưng... solo?! Chu Diệp Bách hoang mang style. Gã là trận quỷ mà! Trận quỷ solo cũng không tới nỗi nào, nhưng trong đội có khối người mạnh hơn hẳn, đội trưởng tự dưng bỏ họ mà chọn gã, trong khi đấu đoàn đội lại chỉ cho gã lên một lần trong suốt tám lượt. Ý đội trưởng là sao?

Hai lần xuất chiến trước, Chu Diệp Bách đều thua. Còn lần này?

Không hiểu lắm về kết cấu đội hình lên sân, nhưng Chu Diệp Bách vẫn phải tôn trọng sắp đặt của đội trưởng. Gã ngẩng cao đầu đi về phía phòng thi đấu, giữa đường tiện thể nhìn màn hình điện tử treo cao, muốn biết đối thủ mình sắp gặp là ai.

Chiến đội Hưng Hân: Kiều Nhất Phàm, quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro.

Kiều Nhất Phàm!

Chu Diệp Bách hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn bên kia. Kiều Nhất Phàm cũng đã nhanh nhẹn vào phòng thi đấu. Chu Diệp Bách vô thức nhìn đồng đội mình dưới sân, thấy mọi người đều đang hướng ánh mắt về phía Kiều Nhất Phàm.

Giới chuyên nghiệp là nơi chứng kiến tuyển thủ đi đi về về. Hôm nay còn đứng bên nhau như đồng đội, ngày mai đã chỉ kiếm vào nhau làm đối thủ. Bình thường thôi mà, ai có chút tuổi nghề đều sẽ quen với việc đó. Nhưng Kiều Nhất Phàm thì... Trong lòng Chu Diệp Bách, Kiều Nhất Phàm không đem đến cảm giác của hai chữ “đồng đội“. Cậu ta... giống thằng sai vặt hơn ấy nhỉ?

Thế mà giờ đây, nhóc sai vặt bất ngờ cũng tìm được bến đậu, còn đổi nghề thành trận quỷ như Chu Diệp Bách nữa chứ. Vị thế cậu ta trong đội hình vững lắm, tần suất ra trận mùa giải này còn nhiều hơn gã.

Vốn chẳng có tí hứng thú gì với solo, bỗng nhiên đấu chí từ đâu dấy lên đôi chút trong Chu Diệp Bách.

Ừ đấy, đôi chút thôi.

Chỉ là thằng sai vặt quèn, còn bắt chước người ta đổi nghề, tưởng ngon lắm hả? Sao không chơi tiếp cái nghề... cái nghề gì ấy nhỉ? Chu Diệp Bách bỗng phát hiện mình chả nhớ nổi Kiều Nhất Phàm hồi xưa ở Vi Thảo chơi nghề gì nữa.

Đách có trình, muốn ai nhớ? Chu Diệp Bách nghĩ.

Tưởng đổi nghề phát là vịt con xấu xí biến thành thiên nga? Xem ra anh phải dạy chú mày làm người rồi.

Load bản đồ, spawn nhân vật. Trận đấu bắt đầu.

”Nhất Phàm, đã lâu không gặp!” Chu Diệp Bách vừa khiển Sử Quân Tử di chuyển, vừa chào Kiều Nhất Phàm trên kênh chung. Trong lòng gã đang nghĩ, phải dùng thủ đoạn nào để cho Kiều Nhất Phàm mở mang tầm mắt về cái sự đáng sợ của trận quỷ.

”Tiền bối, đã lâu không gặp.” Kiều Nhất Phàm trả lời. Ở chiến đội Vi Thảo, ngoài Cao Anh Kiệt, ai cũng là tiền bối của cậu.

”Giờ đổi chơi trận quỷ rồi ha, khá đấy chứ!” Chu Diệp Bách nói.

”Cám ơn tiền bối khen ạ.” Kiều Nhất Phàm nói.

”Có chỗ nào khó hiểu, cần anh làm mẫu cho cậu trong trận luôn không?” Chu Diệp Bách giở giọng láo tró.

”Em... đang ở sau lưng anh.” Kiều Nhất Phàm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.