Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1146: Chương 1146: Pháo Súng Và Đạn Dược (2)




Edit & beta: Lá Mùa Thu

Cắn răng gánh bao nhiêu áp chế từ hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong, Hoa Phồn Tự Cẩm không lùi mà còn tiến về phía trước, muốn xông vào khoảng cách mà cậu có thể đánh được.

Nếu dưới tình huống thông thường, hành động của Trâu Viễn tất nhiên sẽ khiến Hoa Phồn Tự Cẩm ăn dame cực lớn, có thể qua khỏi lưới hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong hay không là cả một vấn đề. Thế nhưng bây giờ vẫn đang trong thời gian tác dụng của Đạn Pháo Sáng và Đạn Khói, thế tấn công của Mộc Vũ Tranh Phong được duy trì toàn là nhờ vào trình thạo nghề của Tô Mộc Tranh. Trâu Viễn không tin cô có thể nhắm trúng mọi nơi mình đi khi đang bị che khuất tầm nhìn như thế.

Hoa Phồn Tự Cẩm lao lên, quả nhiên Mộc Vũ Tranh Phong không hề điều chỉnh thế tấn công của mình. Tô Mộc Tranh chỉ cố gắng mở rộng phạm vi hỏa lực bao phủ, bị khuất sight, cô thật sự chẳng cách nào nắm được hướng di chuyển của Hoa Phồn Tự Cẩm để bắn chính xác.

Thế tấn công thiếu linh động như vậy không làm khó được một Trâu Viễn hiện đã là tuyển thủ át chủ bài với lòng tự tin tuyệt đối. Hoa Phồn Tự Cẩm chịu sát thương, cuối cùng vào được phạm vi chuyên gia đạn dược có thể công kích. Giơ súng, một viên Đạn Băng lên nòng, Trâu Viễn đang chuẩn bị bắn ra bỗng nghe thấy ba tiếng pháo rầm rầm rầm vang lên. Pháo Chống Tăng phun chiếc lưỡi rực lửa bay đến trước mặt cậu.

Trâu Viễn cả kinh. Hiệu ứng Đạn Pháo Sáng vẫn chưa tan biến, sao Tô Mộc Tranh biết hướng di chuyển của mình?

Dĩ nhiên Hoa Phồn Tự Cẩm cũng có thể ăn luôn sát thương từ Pháo Chống Tăng, nhưng vấn đề là lực chấn động sinh ra khi pháo nổ sẽ khiến nhân vật lay chuyển và không thể công kích. Đây là một đặc thù rất lớn của các nghề hệ súng, dù chỉ một hit bắn bình thường nhất, chỉ cần trúng mục tiêu đều sẽ gây ra hiệu ứng đông cứng cục bộ. Bậc thầy pháo súng có hỏa lực mạnh nhất trong hệ, cũng thể hiện đặc điểm này rõ ràng nhất.

Vì thế Trâu Viễn đành cho Hoa Phồn Tự Cẩm lách người né tránh, bên tai lại tiếp tục nghe một loạt tiếng rầm rầm rầm. Mộc Vũ Tranh Phong bắn một chiêu Pháo Hỏa Tiễn theo cung bắn thấp, nổ thành đầu đạn tung tóe rơi xuống.

Thấy vậy Trâu Viễn mới hiểu chuyện gì xảy ra. Trên thực tế Tô Mộc Tranh không hề nhìn thấy hành động của Hoa Phồn Tự Cẩm đâu, cô chỉ biết rõ cái gì sẽ đe dọa nhất đến mình lúc này và căn chuẩn thời gian tạo ra những hit tấn công dự đoán. Quả nhiên Trâu Viễn hành động y hệt phán đoán của cô để rồi bị kềm hãm. Muốn tấn công tiếp? Hiệu ứng khuất tầm nhìn đã hết, Tô Mộc Tranh đã phát hiện Hoa Phồn Tự Cẩm đang ở gần mình. Cô lập tức Phi Pháo cho Mộc Vũ Tranh Phong bay ngược kéo dài khoảng cách. Đảo mắt, hỏa lực ngợp trời lại phủ xuống.

Trâu Viễn bắt đầu hận ngõ nhỏ siêu hẹp này rồi. Nếu không phải bởi địa hình, cậu sẽ không bị động đến vậy. Nếu không phải bởi địa hình, cậu cũng không đến mức bị Tô Mộc Tranh nhắm mắt cũng giam hãm được. Nếu không phải bởi địa hình, cậu sẽ không tiếp tục rơi vào áp chế hỏa lực của Tô Mộc Tranh lần thứ hai.

Kỳ thực chuyên gia đạn dược cũng có thể tạo ra hỏa lực che phủ tương tự ở địa hình này, bắt đối thủ phải giãy dụa trong vô vọng. Nhưng Tô Mộc Tranh phát huy cực tốt ưu thế tầm bắn của Mộc Vũ Tranh Phong, dùng khoảng cách khống chế chuyên gia đạn dược cùng hệ tay dài.

Nếu xông lên, Mộc Vũ Tranh Phong sẽ lùi về. Nếu lùi về, Mộc Vũ Tranh Phong sẽ xông lên. Thao tác đánh của Tô Mộc Tranh quá chuẩn, Trâu Viễn nhìn mà phải ngạc nhiên.

Tô Mộc Tranh suốt cả một năm chẳng hề có cơ hội đánh ở trình cao, có lẽ hơi thiếu thích ứng với tiết tấu đỉnh cấp thế này, nhưng trình cá nhân của cô trong năm qua lại tiến bộ. Hoa Phồn Tự Cẩm bị cô lợi dụng địa hình kẹp chết trong lối nhỏ vào đời, tìm không ra khoảng trống nào để lánh tí nhiệt.

Đây là Tô Mộc Tranh đấy ư?

Sấp mặt lờ dưới làn pháo lửa, Trâu Viễn băn khoăn vô hạn.

Nói riêng về cá nhân, cậu biết không nhiều về Tô Mộc Tranh cho lắm. Mùa giải thứ bảy cậu trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cùng Đường Hạo bắt đầu con đường tân binh ở chiến đội Bách Hoa. Tuy nhiên, nghề cậu chơi trùng với đội trưởng Trương Giai Lạc nên cơ hội vào trận rất thấp, toàn đóng vai khán giả ngồi dưới nhìn đồng đội đánh. Thế rồi đến mùa giải thứ tám bỗng lên làm nhân vật chính cái xoạch, rất rất xoạch, Trâu Viễn ngơ ngơ ngác ngác bơi ngửa cả một mùa giải, bản thân mò mẫm không ra nam bắc chứ nói chi nhòm ngó ai khác. Mùa giải thứ chín, cậu khoác lên chiếc áo vai chính thực thụ, nhưng mùa giải này cái tên Tô Mộc Tranh không nằm trong danh sách đối thủ, chiến đội Bách Hoa chẳng cần thiết tốn thời gian nghiên cứu làm gì.

Rốt cuộc Tô Mộc Tranh là một tuyển thủ thế nào?

Hiểu biết của Trâu Viễn chỉ dừng ở mấy lời đồn. Cậu biết Tô Mộc Tranh hot phỏng tay, nhưng đồng thời bị rất nhiều người xem thường. Họ cho rằng cô leo lên được hạng cao là nhờ cái mặt thôi chứ thực lực chả tới. Thậm chí có người thẳng thừng nói cô là bình hoa, thậm chí có fan Gia Thế quá khích đổ tội Gia Thế tụt hậu sau ba quán quân liên tiếp lên đầu cô, bởi sự thật là mùa giải thứ tư cô gia nhập, Gia Thế từ đó về sau không còn khả năng thách thức tổng quán quân nữa.

Tô Mộc Tranh dưới bia miệng người đời là một tuyển thủ rất gây tranh cãi. Còn trong nghề thì sao? Trâu Viễn chỉ biết rằng, ngoại trừ một số tân binh không hay trời cao đất dày, xưa nay chưa ai dám có cùng quan điểm với ngoại giới.

Vậy còn Trâu Viễn?

Trâu Viễn không thể không thừa nhận mình cũng có chút định kiến với Tô Mộc Tranh. Tuy nhiên định kiến của cậu không đến từ cái nhìn chủ quan, mà là chịu ảnh hưởng khách quan.

Trong cùng một đội, quan hệ giữa tân binh và tân binh dễ thấy rất thân thiết. Năm Trâu Viễn ra mắt, đồng bọn tân binh của cậu có tên gọi Đường Hạo.

Với tính cách của Đường Hạo, hắn sẽ nhìn về một tuyển thủ gây tranh cãi như Tô Mộc Tranh thế nào không quá khó đoán. Thế là tân binh Trâu Viễn cùng năm, chơi thân với Đường Hạo nhất cũng bị lây cái nhìn của hắn: Ít đánh giá cao Tô Mộc Tranh cho lắm.

Có điều đây chỉ là những lần tán láo giữa hai tân binh về các tuyển thủ trong giới thôi. Lúc đó, cả cậu lẫn Đường Hạo đều đách có tư cách làm đối thủ để mà đánh giá Tô Mộc Tranh nữa kìa!

Đến khi cả hai đều tự có được chỗ đứng vững chắc trong nghề, Tô Mộc Tranh lại chạy xuống vòng khiêu chiến, chìm chìm nổi nổi.

Những cuộc chuyện trò hóng hớt giữa hai tân binh ngày xưa, Trâu Viễn cũng không nhớ nổi bao nhiêu, chẳng qua ấn tượng lúc đó mãi vẫn duy trì trong tiềm thức. May là cậu không mang theo tâm lý ấy vào trận. Bất kể đối thủ nào cậu cũng sẽ không xem thường. Ấy thế mà thực lực Tô Mộc Tranh thể hiện vẫn khiến Trâu Viễn hãi hùng, cách biệt hoàn toàn với tưởng tượng của cậu, một mức tưởng tượng hơi thấp do ảnh hưởng của định kiến sâu trong đáy lòng.Giờ phút này Trâu Viễn đang bị Tô Mộc Tranh khống chế toàn diện. Cậu không có tính cách tự kiêu như Đường Hạo nên rất nhanh nhìn nhận rõ sự thật.

Nhưng có ích gì? Giờ mới tỉnh ngộ thì đã quá trễ. Cuối cùng Trâu Viễn chẳng thể xoay chuyển tình hình, và rồi thua trận.

Hạng mục solo, Hưng Hân dẫn trước 2 - 1. Bởi đây là sân nhà Hưng Hân, tiếng reo hò và những tràng pháo tay dĩ nhiên vang lên giòn giã. Trong âm thanh đó, Tô Mộc Tranh bước ra khỏi phòng thi đấu, đi xuống sân.

Đối mặt với thắng lợi, cô vẫn bình thản thế đấy. Cũng như lúc phải đối mặt với những chỉ trích, cô xưa nay chỉ cười cười, chẳng buồn đáp trả.

Bởi căn bản cô không hề để tâm.

Về đến chỗ ngồi chiến đội Hưng Hân, cô nhìn thấy Diệp Tu đứng đó vỗ tay đón mình.

”Hehe.” Tô Mộc Tranh cười ra tiếng, khoe ngón tay chữ V lên.

”Giỏi giỏi.” Diệp Tu khen ngợi, “Một khoảng trống cũng không có, khống chế hoàn hảo, đánh giỏi lắm.”

”Thế á?” Tô Mộc Tranh vẫn cười hắc hắc, ngồi vào kế bên Diệp Tu. Thắng lợi là thứ cô luôn nỗ lực giành lấy, nhưng nếu có người này bên cạnh, cô sẽ cảm thấy nỗ lực của mình càng thêm ý nghĩa.

”Ok, chuẩn bị lôi đài, đến phiên...” Diệp Tu quay đầu gọi. Tô Mộc Tranh dĩ nhiên không thể lên sân nữa, cô chỉ ở một bên như thế, gác cằm lên tay ngồi nhìn, nụ cười trên mặt còn rực rỡ hơn cả khi thắng trận.

Bên Hưng Hân tươi hơn hớn, bên Bách Hoa thì mông lung vãi đạn.

Đấu solo đã mất 2 điểm, cái người thắng về được 1 điểm còn đang ngồi ngu ngơ chả hiểu sao mình thắng kìa.

”Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đều đã đánh solo rồi, bất kể ra sao, phần lôi đài mình không thể thua nữa.” Vu Phong nói với hai tuyển thủ Bách Hoa cùng hắn xuất chiến lôi đài. Hai người kiên nghị gật đầu, đồng loạt nhìn về phía Hưng Hân.

Nếu hỏi bên Hưng Hân tuyển thủ nào gây uy hiếp nhất, họ cho rằng chính là Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Tuy Phương Duệ cũng là siêu sao nhưng hắn đang đổi nghề, khó lòng thích nghi nhanh đến vậy được. Giả sử Phương Duệ còn cầm đạo tặc, Bách Hoa chắc chắn sẽ liệt hắn vào mục tiêu nguy hiểm số một số hai, chứ khí công sư thì thôi.

Giữa hai hạng mục solo và lôi đài có thời gian nghỉ ngắn, thế mà ba người Bách Hoa đã đi về phía phòng thi đấu. Trên màn hình lớn, danh sách tuyển thủ đôi bên chuẩn bị ra trận hiện lên.

Chiến đội Bách Hoa: Chu Quang Nghĩa, Vu Phong, Chu Hiệu Bình.

Chiến đội Hưng Hân: Phương Duệ, Mạc Phàm, Đường Nhu.

Trận thứ nhất, Phương Duệ vs Chu Quang Nghĩa. Nhân vật cả hai đăng nhập xong xuôi, đang vào giai đoạn sẵn sàng. Tuyển thủ trong phòng thi đấu có thể nhìn thấy nhân vật hai bên hiện trên màn hình. Phương Duệ... Đệ nhất đạo tặc Vinh Quang, giờ lại thành một tuyển thủ khí công sư bình thường. Nói thật, Chu Quang Nghĩa vô cùng bội phục can đảm của hắn.

Chu Quang Nghĩa không xa lạ gì với Phương Duệ. Họ đều là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ năm, mà hoàn cảnh vào nghề của y còn ngon hơn Phương Duệ nhiều. Lúc đó y là tuyển thủ chiến đội Bá Đồ, đúng ngay thời điểm Bá Đồ mới lật đổ vương triều Gia Thế, giành về tổng quán quân mùa giải thứ tư, đang trên đỉnh vinh quang. Chu Quang Nghĩa vừa mới cất bước đã trực thuộc đội quán quân, tương lai cứ gọi là xán lạn.

Mấy mùa giải kế tiếp, đường phát triển của Chu Quang Nghĩa cũng khá thuận buồm xuôi gió. Tuy không trở thành minh tinh hàng đầu, nhưng y không ngừng tiến bộ thành một tuyển thủ rất có thực lực.

Chu Quang Nghĩa đi lên, nhưng Bá Đồ lại xuống dốc. Từ sau mùa giải thứ tư, họ chưa từng vào tổng chung kết lấy một lần.

Mùa giải trước Bá Đồ điều chỉnh mạnh, thỉnh về hai tay chuột hàng top Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc. Mục tiêu của Bá Đồ đã quá rõ, họ muốn để những lão tướng này tỏa ra vầng sáng cuối cùng trước khi năm tháng đánh giải lụi tàn. Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc quả thật đã tỏa sáng, fan tha hồ xem, tha hồ tán thưởng, nhưng cùng lúc ở chiến đội Bá Đồ khó miễn có một số người sẽ bị ánh sáng tổn thương. Đội hình ra trận chỉ bấy nhiêu slot, có người đến, dĩ nhiên phải có người đi.

Tuyển thủ nào mà không khát vọng cơ hội vào trận? Thế nên mùa giải thứ chín, Chu Quang Nghĩa sau cùng ảm đạm rời khỏi chiến đội Bá Đồ y đã phục vụ suốt bốn năm.

Y vẫn luôn cho rằng, mình có thể ở Bá Đồ đánh tới tận khi giải nghệ.

Nhà Lá có việc đột xuất, tạm dừng chương ba bốn ngày. Vì là công việc nên không bù chương được đâu mọi người nhé. Sẽ cố gắng giải quyết sớm. Thương mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.