Edit + Beta: Tam + Kha
Mạc Phàm cố tìm nguyên nhân, bắt đầu ngẫm lại giữa lúc đánh phó bản nhỏ với phó bản lớn xem có gì khác biệt.
Thao tác, kỹ thuật của bản thân đều như cũ, không có gì đáng nói. Còn người khác? Người khác thế nào hắn làm sao biết! Mạc Phàm khó chịu. Bố cục của phòng huấn luyện chiến đội, tiệm Internet và cả ở khu trọ đều chia theo kiểu một dãy ba máy, bốn dãy xếp thành hình vuông.
Người ta chỉ cần ngó sang bên là thấy màn hình đồng bọn. Chỉ có Mạc Phàm một mình một dãy, muốn nhìn màn hình người khác phải đứng dậy đi qua mới xem được. Mạc Phàm chợt hoài niệm Tô Mộc Tranh, lúc Tô Mộc Tranh có ở đây thường ngồi kế bên hắn…
Mạc Phàm bực bội trong lòng, chần chừ không biết nên đi hóng một vòng không. Âm thanh chỉ huy của Diệp Tu vẫn không ngừng văng vẳng bên tai hắn. Chỉ là bây giờ nghe trực tiếp bên ngoài, không phải qua tai nghe nữa. Nhưng Mạc Phàm luôn tự động bật chế độ phớt lờ âm thanh này, dù sao Diệp Tu cũng rất hiếm khi nhắc đến hắn.
Lúc này nghe tiếng người kia lải nhải lại càng bực hơn, trong lúc khó ở, chợt một tia sáng lóe lên trong đầu Mạc Phàm. Hình như lúc đánh bản năm người, Diệp Tu rất ít khi làm ồn hắn!
Nhớ kỹ lại, Mạc Phàm lập tức có thể khẳng định: lúc đánh phó bản nhỏ, trừ lúc thăm dò BOSS mới, bình thường chỉ có mấy mệnh lệnh “Đi”, “Ngừng”, “Buff” ngắn gọn, lúc đánh đấm cũng không dài dòng như bây giờ.
Là do mình bị âm thanh ồn ào của hắn quấy nhiễu, nên mới đánh không tốt ư?
Đây là ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Mạc Phàm, nhưng hắn nhanh chóng gạt đi. Thống kê thành tích bản lớn bản nhỏ đều bày ra trước mắt, thứ hạng của Mạc Phàm không tốt không phải do bản thân hắn kém đi, mà vì những người khác dường như không hề chịu áp lực từ độ khó phó bản lớn mang lại, vẫn phát huy được đầy đủ thực lực như khi đánh bản nhỏ.
Không lẽ… vì có người kia chỉ huy?
Mạc Phàm ngẩn ra. Nếu đấy thực sự là nguyên nhân, hắn cũng không thể phủ nhận sự logic của nó. Trong phó bản lớn, mọi người đều răm rắp nghe theo chỉ huy của Diệp Tu, thậm chí có lúc Diệp Tu còn chỉ đích danh ai ai dùng kỹ năng thế nào mà. Chỉ có Hại Người Không Mệt hắn là muốn chơi thế nào thì quẩy thế ấy, không ai quản cả.
Lúc trước còn cảm thấy rất đắc ý, cảm giác mình rất bản lĩnh, rất ngầu.
Mà bây giờ phát hiện, thì ra điều khiến hắn thầm tự hào, là nguyên nhân dẫn đến thành tích thảm hại kia ư?
Mạc Phàm không muốn tin. Bây giờ hắn cũng không nghĩ được nhiều, đứng dậy bước tới sau lưng một người quan sát. Vừa nhìn, vừa thầm tưởng tượng nếu là Hại Người Không Mệt của mình gặp phải tình huống này, mình sẽ làm thế nào?
Một trời một vực.
Mạc Phàm nhìn Hàn Yên Nhu của Đường Nhu, Hàn Yên Nhu cũng theo nghề cận chiến giống Hại Người Không Mệt. Mạc Phàm vốn ít lời, nhìn Đường Nhu xử lý tình huống mà mấy lần suýt bật ra miệng “Sao vậy được, phải thế này chứ”. Nhưng sau đó Mạc Phàm nhận ra, lối đánh hắn cho là vớ vẩn của Đường Nhu, không có khi nào không kéo sát thương của cô nàng lên một khoảng đáng kể trên bảng thành tích. Hơn nữa Mạc Phàm cũng ngộ ra chân lý: là nhờ hợp tác!
Như đợt quái vừa nãy là phối hợp với Khóa Yết Hầu của Bánh Bao. Khi Bánh Bao vừa Khóa Yết Hầu BOSS, bên đây Hàn Yên Nhu lập tức dồn sát thương dập tới tấp, kỹ năng tung ra vừa khít thời gian BOSS bị khóa. Không chỉ Hàn Yên Nhu, cả mấy đứa damage vật lý khác cũng như chuẩn bị từ trước, hè nhau lên hội đồng con quái, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã rút thanh máu BOSS một đoạn dài trông thấy.
Khóa Yết Hầu gây giảm 50% phòng ngự vật lý của mục tiêu, tức nghĩa tất cả sát thương tấn công đều tăng lên 50%. 50% là một con số kinh khủng chừng nào? Trong mấy giây ấy, sát thương Hàn Yên Nhu đánh được khiến cả Mạc Phàm cũng sướng lây.
Đã hiểu!
Mạc Phàm về chỗ của mình, cảm thấy bản thân đã khám phá được nguyên nhân. Hóa ra mọi người đánh phó bản lớn vẫn giữ được thành tích tốt là vì họ phối hợp với nhau, hơn nữa phối hợp một cách nhịp nhàng, ăn ý như vậy. Như kỹ năng Khóa Yết Hầu kia, Mạc Phàm tất nhiên biết, cũng biết nếu lúc này mình tấn công sẽ tăng damage, cũng sẽ nhân dịp ấy xông vào ké một nhát. Nhưng những người khác? Họ tựa như đang đợi Khóa Yết Hầu, còn giữ CD kỹ năng chờ sẵn, Khóa Yết Hầu vừa tung ra là ập vào lập tức, đánh ra đâu chỉ một nhát?
Cần phải lưu ý nhiều hơn.
Mạc Phàm ngộ đạo rồi tâm trạng tốt hẳn, ước gì có thể bay ngay vào đội, quét sạch map thể hiện cho bọn kia thấy sự lợi hại của mình.
Không phải là nắm bắt thời cơ sao? Nắm bắt thời cơ là sở trường của thằng này đây! Mạc Phàm xuất thân từ nghề nhặt mót, nói gì chứ bàn chuyện cơ hội thì hắn tự tin vô cùng. Chỉ là bản này tạm thời hắn không vào được. Mạc Phàm tìm một chỗ đánh quái luyện cấp, trong lòng vẫn nghĩ mãi về bí kỹ vừa khám phá ra.
Bên Diệp Tu tuy thiếu một người nhưng vẫn thuận lợi như cũ. Chỉ là chung quy nhân lực thiếu hụt, đám ăn ké dù cố gắng tích cực hơn, tốc độ quét map vẫn chậm hơn trước.
Đánh xong BOSS 4, dọn tiếp một đợt quái nhỏ, cuối cùng đã tới con trùm chợ.
Đấu pháp y như cũ, cày hơn ba tiếng, rốt cuộc đã phá đảo được phó bản Chợ Ngầm.
Bấy giờ sắp tám giờ sáng, trời đã sáng choang, nhưng cả đám người vẫn rất hưng phấn, cả Trần Quả không quen thức đêm cũng chưa buồn ngủ.
Lại đến thời khắc khui phần thưởng kỷ lục giết đầu, cả bọn không khỏi nao nức. Mạc Phàm lúc này đã chạy lại tập hợp giật slot vào bản 10 người cuối cùng, muốn nhân dịp này thể hiện một phen. Thấy đám người kia lao nhao tám chuyện mở quà, cảm thấy vô vị hết sức.
“A!”
“Ồ!”
“Yeah!”
Trần Quả liên tục trầm trồ, khiến Mạc Phàm liếc sang khinh bỉ hết lần này đến lần khác
Trang bị của phần thưởng bóc tem cũng rất xứng với BOSS. Ngay con BOSS số 1, Bánh Bao Xâm Lấn đã lãnh được một món trang sức cam cấp 75.
BOSS số 2 và 3 đều là vật liệu, tổng cộng 6 món, tỷ lệ tương tự số lượng ở Sơn Trại Ẩn Sơn.
Phần thưởng BOSS 4 và 5 đều là trang bị cam, trong đó phần thưởng BOSS 4 chính là trang bị cho đạo tặc, không giúp được gì cho Hưng Hân. Còn trang bị khen thưởng của BOSS 5 lại phù hợp nhất với pháp sư nguyên tố, có điều nó cũng giúp ích cho các nhân vật thuộc nghề pháp thuật tăng trí lực ở giai đoạn hiện tại. Những trang bị dùng cho nhiều nghề như vậy cũng không hiếm gặp trong Vinh Quang.
Cuối cùng chính là phần thưởng qua cửa phó bản.
“Vũ khí! Vũ khí! Vũ khí!” Trần Quả không ngừng cầu nguyện, năm phần thường bóc tem BOSS trước đó không hề có vũ khí.
Diệp Tu thì bình thản hơn cô, bấm nhận phần thưởng qua cửa đầu tiên của phó bản Chợ Ngầm!
Xích Diễm Nam Tước.
Một món đồ cam đập vào mắt mọi người, nhìn không biết đây là gì. Nhưng tiếp đó mọi người nghe thấy Trần Quả hô lên mừng rỡ, ai cũng hiểu đây chắc chắn là vũ khí rồi!
Xích Diễm Nam Tước, pháo cầm tay chữ cam cấp 75.
Khối lượng 3,9 kg, độ bền 39, tốc độ tấn công 1
Sức lực + 58
Tỷ lệ bạo kích vật lý + 10%
Sát thương hệ hỏa + 10%
Tỷ lệ bạo kích hệ hỏa +15%
Tỷ lệ bạo kích sát thương hệ hỏa +20%
Khi đánh trúng mục tiêu, có 4% tỷ lệ nổ mạnh.
Thuộc tính cơ bản đúng chuẩn trang bị cam cấp 75, lại còn hàng loạt dòng phụ tăng mạnh thuộc tính hỏa thể hiện rõ ràng đây chính là phần thưởng bóc tem của một phó bản đoàn đội. Món Xích Diễm Nam Tước này cũng làm thay đổi kỹ năng nhân vật như Ấn Hổ của Muội Quang. Với những dòng phụ tăng cao thuộc tính Hỏa như vậy, người cầm vũ khí buộc phải chú trọng nâng cao các kỹ năng hệ hỏa, bằng không vũ khí này sẽ trở thành một lựa chọn sai lầm.
Trần Quả là một bậc thầy pháo súng, cô hiểu rõ giá trị của món vũ khí này. Có điều cô cũng không định chiếm làm của riêng. Cô chỉ vui vì giờ đã có một cao thủ bậc thầy pháo súng trong đoàn đội, một DPS đánh còn tốt hơn Đường Nhu trong phó bản là Ngũ Thần.
Tuy bị hạn chế bởi tuổi tác và thiên phú, trình độ của Ngũ Thần e rằng không phát triển được gì thêm. Nhưng hắn chắc chắn là một tướng mạnh cho chiến đội Hưng Hân hiện giờ. Nâng cao nhân vật của người này cũng đồng nghĩa với việc tăng tính bảo đảm cho chiến đội Hưng Hận trong quá trình đấu giải khiêu chiến.
Không có gì đáng bàn cãi, Xích Diễm Nam Tước cứ thế giao cho Hiểu Thương của Ngũ Thần. Còn món trang bị cam kia, tuy không phải vũ khí, nhưng lại là giáp vải chuyên dụng cho quỷ kiếm sĩ, không có gì đáng tiếc cả.
Ngoài ra còn có vài vật liệu tạm thời lấy trước tính sau.
“Còn một phó bản đoàn đội 10 người nữa, hăng hái lên nào!” Trần Quả vẫn luôn phản đối chơi game thâu đêm, giờ lại không hề nhắc gì đến chuyện này, ngay cả ăn sáng cũng bỏ qua, cổ vũ mọi người quẩy luôn phó bản cuối cùng trong ba phó bản cấp 75.
“Dô!” Không ai có ý kiến gì. Bóc tem hết lần này đến lần khác khiến ai cũng hăng như hít cần.
“Thế thì tiếp thôi!” Diệp Tu nói, mọi người cùng quay về cổng dịch chuyển của thành Quy Trắc, rời khỏi đây tiến về phó bản 10 người cấp 75 cuối cùng, Trận Địa Linh Tuyệt của Rừng Toái Không.
Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm đã chờ sẵn ở đây, hắn chỉ sợ cái đám này quên luôn mình. May mà sau khi cả đoàn quay về, Diệp Tu liền gọi hắn đến. Mạc Phàm chưa từng nôn nóng muốn cùng ai lập đội như bây giờ, Hại Người Không Mệt vội chạy đến chỗ Diệp Tu thông báo, trở về đoàn đội.
“Ai đánh tốt cố lên, ai đánh chơi tự trọng!” Diệp Tu lại hô hào khẩu hiệu vào bản của họ.
“Hừ!” Mạc Phàm phá lệ đáp lại một câu, khiến mọi người hiếu kỳ muốn xem thử vẻ mặt hiện tại của hắn.
Mười người vào bản, làm quen quái con, tiến thẳng về trước. Ai ngờ vào lúc 8 giờ 11 phút, trên kênh thế giới chợt hiện ra thông báo: Chúc mừng công hội Mưu Đồ Bá Đạo giết được Oán Linh Nguyên Chân của Trận Địa Linh Tuyệt.
“Á! Sao lại thế được!” Trần Quả ngạc nhiên, có người cướp được tem phó bản 10 người trước mặt họ, Trần Quả không quen tí nào.
Diệp Tu nhanh chóng nhấp vào kỷ lục chiếm đầu, vừa nhìn danh sách đội ngũ liền hiểu ra ngay. Hắn chỉ có thể thở dài: “Đám tuyển thủ chuyên nghiệp dậy rồi kìa.”