Lưu Hạo tức nổ đầu, một ván này không hề khắc chế, dần bẹp Bánh Bao Xâm Lấn một trận.
“Đánh tốt thật.” Bánh Bao Xâm Lấn nói, “Xem ra lời của tui đã khiến linh hồn ông xúc động, tui đây cũng không nói nhiều nữa.”
“Đi đây” Lưu Hạo trực tiếp cho Ly Hận Kiếm rời khỏi đấu trường, tiếp tục ở đây chắc bàn phím mới mua hôm nay lại bị gã đập hỏng.
“Đại thần lại đánh ra kỷ lục ha, chúc mừng.” Lưu Hạo vẫn trực tiếp nhắn tin cho Quân Mạc Tiếu.
“Tùy tiện đánh chơi thôi.” Diệp Tu trả lời y chang như lúc đáp lời đám hội trưởng.
“Tùy tiện đánh cũng có thể phá kỷ lục, quá lợi hại .” Lưu Hạo trái lương tâm khen tặng , miệng thì mắng không ngừng.
“Đều do may mắn cả, nhiều lần mới qua.” Diệp Tu nói.
“Ồ, vậy còn chỗ không?” Lưu Hạo hỏi.
“Ngại quá. . . . . .” Diệp Tu nói.
“Em logout trước vậy.” Lưu Hạo cắn răng mà đi.
“Tạm biệt.”
Bên hội Diệp Tu, phá kỷ lục cuối cùng sẽ có trăm phần trăm được thưởng trang bị tím, cả bọn được tặng một bộ giáp da tím cấp 25. Trong năm người chỉ có Hàn Yên Nhu là pháp sư chiến đấu chuyên xài giáp da, bọn Điền Thất đương nhiên nhường cho. Quân Mạc Tiếu là tán nhân, thật ra không có đồ chuyên dùng, nhưng tỏ vẻ đối với phòng ngự của giáp da chẳng thèm ngó tới, cuối cùng giáp da vẫn để Hàn Yên Nhu mặc.
Tán nhân về việc xài loại giáp nào thì có vẻ bi thảm, bởi vì không có gì chuyên dùng, sẽ thiếu mất một vài hiệu quả chuyên biệt, khá chịu thiệt.
Chia trang bị xong, năm người lại đi cày kinh nghiệm ở Rừng Rậm Băng Sương, kết quả trên đường thấy trên thế giới có người phát tin tức, công bố công hội Nguyệt Luân sẽ phụ trách kỷ lục ở phó bản Mai Cốt Chi Địa lần này.
“Công hội Nguyệt Luân? Nghe sao quen thế nhỉ?” Diệp Tu lầm bầm với mọi người .
“Không biết.” Tô Mộc Tranh nói.
“Không hiểu.” Đường Nhu nói.
“Công hội của tụi tui đó. . . . . .” Mặt Điền Thất và Nguyệt Trung Miên đều nóng lên, lập tức chui ra kênh công hội gào thét. Người trong công hội thế mà chẳng nói trước với họ, thấy tên người nhà mình treo trong bảng kỷ lục thì tự nhiên lại muốn làm kiểu tuyên truyền này. Công hội Nguyệt Luân chỉ là một công hội của người chơi bình thường, không giống kiểu Lam Khê Các có câu lạc bộ phía sau bồi dưỡng, thực lực so với đại công hội kém xa, dựa vào tự lực để lập kỷ lục là điều không tưởng.
“Ây dà, dù sao cũng có tên của hai người mà, tùy tiện kêu chút coi như đùa ấy mà.”Người trong Nguyệt Luân cợt nhả lại hai người.
“Thế nhưng kể cũng lạ, hai người hình như rất thân với Quân Mạc Tiếu ha?Bữa nào bảo người ta giúp công hội mình lập kỷ lục đi, cho chúng ta cũng được thơm lây.” Kênh công hội ai cũng nháo nhào theo.
Ghen tị! Đây là ghen tị trắng trợn! Điền Thất cùng Nguyệt Trung Miên căm giận nghĩ, tụi kia chắc chắn là chướng mắt mình lên TV với đại thần quá nhiều, ăn nằm với nhiều bảng kỷ lục, ghen tị tích góp bùng nổ nên mới cố ý chơi bọn họ, loại hành vi này thiệt có hơi hẹp hòi. Khiến cho hai người hiện tại cũng không biết nên như thế nào giải thích với cao thủ đại ca, công hội thảo luận cũng không nghe, cái đám kia vẫn đang tiếp tục sờ-pam “kỷ lục mới là của tụi tao” trên kênh thế giới kìa .
Diệp Tu bên này cũng rất nhanh nhận được tin nhắn của đám hội trưởng. Công hội Nguyệt Luân nhỏ bé đến mức Dạ Độ Hàn Đàm và Lam Hà đều chưa từng nghe qua, nên thắc mắc hỏi.
Diệp Tu bất đắc dĩ, đành phải nói là bạn bè trêu thôi.
Hai đại hội trưởng nhẹ nhàng thở ra, Dạ Độ Hàn Đàm thừa lúc đang đề tài này, thuận thế hỏi liệu Diệp Tu có nhận làm ăn với cả hai nhà, sau đó lại tự phá kỷ lục của mình không.
“Thế thì không được tốt lắm” Diệp Tu trả lời, “Kỷ lục tui lập, không dám cam đoan người khác nhất định không phá được, nhưng chắc chắn bản thân sẽ không thể phá được nữa.”
“Kỷ lục này không tính chứ?” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Đương nhiên không tính. . . . . .” Diệp Tu trả lời.
“Hiện tại kỷ lục này còn có thể tăng lên bao nhiêu?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.
“Ừm. . . . . . Đội ngũ bố trí tốt hơn chút, chắc 3 phút đi” Diệp Tu nói.
3 phút! Dạ Độ Hàn Đàm hít vào một mồm khí lạnh, nếu hơn kỷ lục bây giờ 3 phút, vậy lại phá kỷ lục cao nhất cả mười khu . Hiển nhiên lại là một tầm cao mà người chơi cao thủ bình thường không với được, nếu thành tích như vậy, chỉ cần người khác không mời được cao thủ cùng trình độ đánh hộ thì không đáng lo ngại gì.
“Chờ ông lên cấp 27 thì sao?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.
“Chênh lệch giữa 27 với 25 thật ra không quá lớn, nhưng ít vẫn là có, hẳn có thể phá bản trong vòng 20 phút đi” Diệp Tu trả lời.
“Hả, trước mắt có bao nhiêu công hội liên hệ với ông rồi?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi một vấn đề rất chi là nhạy cảm.
“Không nhiều lắm. . . . . .” Diệp Tu nhìn khung chat trước mặt, trừ bỏ Dạ Độ Hàn Đàm kỳ thật cũng chỉ có mình Lam Hà của Lam Khê Các. Ít ra các công hội lớn khác vẫn chưa liên hệ với hắn, hiển nhiên bởi vì việc cạnh tranh kỷ lục phó bản hiện nay vừa cao vừa hỗn loạn, các đại công hội đều đang ở thế xem chừng.
Cục diện thế này cũng không phải thứ mà Diệp Tu muốn nhìn đến. Hắn rất rõ ràng vấn đề ở chỗ nào: hắn đã mất đi quyền khống chế kỷ lục cao nhất của phó bản.
Cạnh tranh kỷ lục của Rừng Rậm băng Sương, hắn đã có được 2 lần ưu việt trong thời gian ngắn. Nhưng cuối cùng kỷ lục vẫn rơi vào tay Gia Vương Triều, ngoài mặt Diệp Tu có vẻ thờ ơ, trong lòng lại rõ đây chính là một sự đả kích nặng nề.
Chính vì sự kiện này, mới khiến cho nhiều công hội rơi vào thế xem chừng. Bởi từ chuyện này, Quân Mạc Tiếu đã không còn bảo đảm với kỷ lục nữa. Mặc dù hắn lập được kỷ lục cao hơn tiêu chuẩn, nhưng người giỏi vẫn còn có người giỏi hơn, ở khu 10 vẫn có người có thể phá được kỷ lục của hắn. Nếu chuyện này vẫn tiếp tục duy trì, tất nhiên sẽ không còn ai đến tìm hắn lập kỷ lục nữa.
Trước mắt Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo còn có thể tìm hắn, là bởi vì hai nhà này từng cùng hắn hợp tác, thấy tận mắt trình độ của hắn, cho nên vẫn ôm ấp niềm tin với hắn. Nhưng sự kiện Rừng Rậm Băng Sương chắc chắn đã khiến trong lòng hai vị này có chút lung lay rồi, cuộc cạnh tranh kế tiếp ở Mai Cốt Chi Địa chính là một lần lấy đá thử vàng. Nếu lần này hắn vẫn phá kỷ lục, mà đây lại không phải kỷ lục cao nhất, tuy rằng vẫn có thể lấy được thù lao, nhưng phó bản tiếp theo chỉ sợ ngay cả hai nhà này cũng sẽ không tìm hắn nữa.
Nếu bây giờ có thể nâng kỷ lục Rừng Rậm Băng Sương lên cao nhất thì đây chính là một cú phản đòn, chẳng qua kỷ lục trước mắt này khiến cho Diệp Tu cũng có chút hữu tâm vô lực. Như hắn đã từng nêu ví dụ, đây chỉ là một phó bản cấp thấp. Bất luận là hắn hay đội ngũ của Lưu Hạo, trình độ đều vượt xa phó bản này. Cho nên với phó bản này, không tồn tại ưu thế kĩ thuật vượt trội nào, vì thế khi Lưu Hạo cũng toàn lực phát huy, kỷ lục do tổ hợp với những nghề càng thích hợp hơn của Lưu Hạo lập cũng khiến Diệp Tu có chút hết cách.
Trong tay hắn không có nhiều lựa chọn để tạo đội ngũ thích hợp nhất, mà bên Gia Vương Triều lại có thể cung cấp được tổ hợp cần thiết bất cứ lúc nào. Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, trừ bỏ chức nghiệp mình am hiểu nhất, chắc chắn sẽ hiểu biết tất cả các chức nghiệp còn lại. Đổi sang chức nghiệp khác, tuy rằng không phát huy được uy lực mạnh mẽ của nó, nhưng vẫn như điều đã nói trên, chỉ là phó bản cấp thấp mà thôi, tuyển thủ chuyên nghiệp căn bản không cần 100% thực lực. . . . . .
Diệp Tu vừa nghĩ vừa cùng bốn người khác bắt đầu hành trình phó bản Rừng Rậm Băng Sương. Trong quá trình không chỉ đánh quái, còn tỉ mỉ quan sát phó bản này, xem thử còn phương án gì có thể đột phá không. Kết quả qua bốn lần càn quét vẫn không nhìn ra gì. Sau phó bản Tô Mộc Tranh đăng xuất, bọn Đường Nhu chuẩn bị tiếp tục cày cấp, Diệp Tu lại không đi cùng, thoát khỏi trò chơi.
“Sao không chơi nữa?” Đường Nhu đứng dậy thư giãn gân cốt, đi bộ đến quầy trước hỏi thăm Diệp Tu.
“À, anh nghiên cứu phó bản tiếp theo.” Diệp Tu nói.
“Phó bản tiếp theo?”
“Mai Cốt Chi Địa ấy” Diệp Tu đang ở trên mạng tìm tòi thông tin tư liệu về phó bản này.
“Rừng Rậm Băng Sương thì sao?” Đường Nhu thật ra rất để ý chuyện kỷ lục bị phá mất.
“Cái đó. . . . . . Trừ phi trang bị chúng ta được nâng cấp, bằng không rất khó có thể đột phá được.” Diệp Tu nói. Bốn lượt vừa rồi không nhìn rất bất kỳ chỗ mới nào, trái lại, Diệp Tu vẫn ôm hi vọng bên Mai Cốt Chi Địa.
Đường Nhu trầm mặc không nói. Tuy rằng không phục lắm, nhưng cô biết mình thật sự không có quyền lên tiếng, việc này Diệp Tu hơn cô nhiều lắm, cả con phố luôn ấy.
“Đánh như bây giờ thì vẫn có vấn đề ở Mai Cốt Chi Địa ư?” Đường Nhu cố gắng học tập.
“Vấn đề thì không có. . . . . . Nhưng mà, mục tiêu của chúng ta là lập được một kỷ lục mà người khác không phá nổi” Diệp Tu nói.
“Ừ, được đấy” Đường Nhu thích mục tiêu như thế.
Đường Nhu trở về tiếp tục chơi, Diệp Tu tiếp tục tìm kiếm tư liệu.
“Chắc chắn phải có đấu pháp mới chứ. . . . . .” Diệp Tu xem tư liệu, chợt giật mình. Không phải từ tư liệu phát hiện được gì, mà bởi phát hiện ra những tài liệu này đều xưa lắm rồi. Thực hiển nhiên, bởi vì đây là một phó bản có cấp bậc cực thấp, cho nên trừ lúc ban đầu khai hoang thì người chơi từng nghiên cứu qua, về sau tất cả mọi người đều noi theo đường lối của người tiên phong, thỉnh thoảng mới thay đổi vài chi tiết, nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm. Dù sao, một phó bản thấp như vậy, lại ở giai đoạn cấp bậc nhoáng cái là đổi, căn bản không có giá trị nghiên cứu quá lớn.
Xem tư liệu, tra số liệu, kết hợp với trí nhớ mấy ngày nay cày phó bản trong đầu, dần dần, một phương án hiện lên trong não Diệp Tu.
“Được rồi, ngày mai có thể thử một lần.” Diệp Tu sắp xếp lại chút suy nghĩ trong đầu, thậm chí điểm lại các chi tiết quan trọng trên đầu ngón tay, cuối cùng gật gật đầu. Một lần nữa đăng nhập, Đường Nhu lập tức nhắn tin sang: “Thế nào?”
“Có chút ý tưởng mới, ngày mai vào thử xem.”
“Được.”
Hai người đều tự làm nhiệm vụ, luyện cấp, một đêm không nói chuyện.
Ngày kế tiếp, trong câu lạc bộ Gia Thế, Lưu Hạo sáng sớm liền nhận được điện thoại của Trần Dạ Huy.
“Lưu đội, Diệp Thu phá kỷ lục Mai Cốt Chi Địa rồi.” Trần Dạ Huy nói.
“Anh biết, tối hôm qua anh ở đấy” Lưu Hạo đáp.
“À. . . . . . Tối qua em không ở đây, vừa mới biết, nhưng thành tích này cũng chả cao lắm nhỉ?” Trần Dạ Huy nói.
“Ừ, thực lực của hắn khẳng định không chỉ như thế, nên chúng ta không cần vội vã ra tay.” Lưu Hạo nói.
“Đúng rồi, mới nghe ngóng được tin tức từ Mưu Đồ Bá Đạo và Lam Khê Các, Diệp Thu giúp bọn họ lập kỷ lục để lấy thù lao.” Trần Dạ Huy nói.
“Lấy thù lao? Ha ha ha, thì ra là bán nghệ à, cuộc sống hiện tại của Diệp đại thần túng quẫn quá nhỉ, một phó bản bao nhiêu tiền? Thấp quá thì anh mua hắn về làm cu li cho.” Lưu Hạo thật vui sướng.
“A, hắn không phải lấy tiền, mà muốn yêu cầu một số vật liệu hiếm.” Trần Dạ Huy nói.
“Muốn vật liệu hiếm à” Lưu Hạo đột nhiên nghĩ tới điều gì.