Toàn Chức Cao Thủ

Chương 147: Chương 147: Quyết định khó khăn




Sau lần đánh kỷ lục phó bản thành danh, nhất là kỷ lục của Mai Cốt Chi Địa cuối cùng không bị đánh vỡ, người thêm bạn Quân Mạc Tiếu càng lúc càng nhiều. Có công hội lớn, công hội nhỏ, cá nhân cũng có.

Công hội lớn tất nhiên đều giống bọn Lam Khê Các Mưu Đồ Bá Đạo muốn tìm Diệp Tu đánh thuê lâu dài; Công hội nhỏ thì đa phần bàn về các khả năng, như cơ hội rồi hướng phát triển, vào công hội lớn thì chẳng có tương lai gì đâu, xem Diệp Tu như người mới mà gạ gẫm; Cá nhân thì lôi kéo làm quen, hi vọng được cao thủ giúp đỡ. Đủ loại người chơi muôn hình vạn trạng, Diệp Tu giao thiệp vô cùng thành thạo, ai nên từ chối thì từ chối, ai nên có lệ thì có lệ, ai nên coi nhẹ thì coi nhẹ, đối phó rất ra chiều.

Một Tấc Tro này, Diệp Tu tiện tay nhìn xuống tư liệu, quỷ kiếm sĩ cấp 23, tâm Diệp Tu khẽ động, ngược lại lại nhớ tới vị thích khách Tro Nguyệt trong chiến đội Vi Thảo kia.

Đồng ý lời xin làm bạn tốt, lập tức nhận được tin nhắn của đối phương: “Tiền bối, em là Kiều Nhất Phàm, thích khách Tro Nguyệt ở chiến đội Vi Thảo.”

Đúng thật. Diệp Tu vừa nghĩ vừa đáp: “Ồ, là em à.”

“Vâng, em muốn thử chơi trận quỷ.”

“Sao em lại luyện con mới?” Diệp Tu khó hiểu. Ngoài các tài khoản thi đấu đăng ký trong Liên minh, mỗi câu lạc bộ vẫn còn rất nhiều tài khoản max cấp khác, thường có đủ nhân vật với mọi kiểu tăng mọi trường phái. Tuyển thủ nào cần, tùy tiện lấy một con là được. Các tài khoản này lại không cần xài trang bị mắc tiền, chi phí tổn hao không lớn.

Tình cảnh xấu hổ trong chiến đội Vi Thảo của Kiều Nhất Phàm, một người ngoài như Diệp Tu tất nhiên sẽ không biết rõ.

Chẳng qua là chung một Liên minh, mọi người ai cũng biết tài khoản nhân vật nào thuộc sở hữu của chiến đội nào. Hơn nữa, giải đấu này Diệp Tu đánh được một nửa rồi. Thích khách… Trong ấn tượng của Diệp Tu đây là chức nghiệp chưa từng ra sân trong giải đấu này của Vi Thảo, vì lẽ đó mà có thể kết luận được địa vị của cậu tuyển thủ chơi thích khách này trong câu lạc bộ.

Đương nhiên, cũng thể là người mới đang chờ đào tạo, chưa thuần thục nên không được phái lên sàn. Nhưng Diệp Tu đã từng giao thủ qua, nhận thấy trình độ thích khách của Kiều Nhất Phàm quả thật rất bình thường, không hề có tiềm lực phát triển. Mà đặc điểm của cậu ta rõ ràng lại khá thích hợp với quỷ trận, lúc ấy mới mở lời góp ý đôi câu, trừ cái đó ra cũng không có ý gì khác.

“Ư… Mong được ở bên cạnh, có cơ hội có thể được tiền bối chỉ điểm” Kiều Nhất Phàm nói.

Diệp Tu giật mình, hắn hoạt động trong giới chuyên nghiệp nhiều năm, tình huống nào còn chưa từng gặp? Lúc này tuy không hỏi, Kiều Nhất Phàm cũng không nói, nhưng với cách xử sự của Kiều Nhất Phàm, cũng đoán sơ được chuyện khó xử của đối phương.

“Em đánh Vinh Quang nhiêu lâu rồi?” Diệp Tu hỏi.

“Hơn một năm.” Kiều Nhất Phàm trả lời.

“Ồ.” Người mới không dễ dàng mà, Diệp Tu thở dài. Diệp Tu từng nghe nói Vi Thảo có một Cao Anh Kiệt được xưng là người kế tục cho Vương Bất Lưu Hành. Mà mỗi lần xuất hiện một nhân vật thiên tài như thế, trong lúc vô tình lại gạt đi không ít vầng sáng của đồng đội. Giống như Kiều Nhất Phàm bây giờ, chẳng phải không có tiềm lực gì, có điều đứng bên cạnh thiên tài sẽ bị người nọ át đến ảm đạm vô quang, không thể không nói đấy là một nỗi bi ai.

Nghĩ tới đây, Diệp Tu cũng hiểu loại nhân vật bên lề như Kiều Nhất Phàm này quyết định đổi chức nghiệp mới có bao nhiêu khó khăn. Nói nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể ví như một lần quyết định đánh cuộc cả kiếp sống chuyên nghiệp của mình, mà người phải đưa ra quyết định ấy, chẳng qua chỉ là một thiếu niên mà thôi.

Lựa chọn trước mắt của cậu nhóc chính là trung hòa nó. Một bên tiếp tục ở câu lạc bộ làm thích khách, một bên lại lén lút luyện trận quỷ xem mình có thực lực thật sự hay không. Làm nhân vật nền quá lâu, khiến cậu nhóc thiếu tự tin trầm trọng, từ đấu pháp cẩn thận và dè dặt của cậu ta là có thể nhìn ra, nên hôm trước Diệp Tu mới nhắc cậu can đảm lên nào. Giờ có thể đi tới bước này, đã xem như không dễ rồi.

Thấy tiền bối đại thần chỉ đơn giản “ồ” một tiếng, Kiều Nhất Phàm vô cùng thấp thỏm, không biết đại thần có ý gì, chợt một tin nhắn lại gửi đến.

“Nếu là trận quỷ, cậu có lẽ cũng biết chút ít nhỉ? Chức nghiệp này thành hình tương đối trễ, chí ít phải lên cấp 40 thì đặc điểm của trận quỷ mới thể hiện ra, những bài luyện tập chân chính của trận quỷ cũng từ đó mới có thể chính thức bắt đầu.”

“Vâng, em biết.” Kiều Nhất Phàm trả lời, dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, không thể nào mù tịt về các chức nghiệp khác. Chức nghiệp nào đặc điểm nào, có kỹ năng nào, kỹ năng đó có tác dụng gì, với tuyển thủ chức nghiệp đó đều là những bài học kiến thức cơ bản.

“Cho nên giai đoạn đầu trận quỷ cũng không có phương thức chiến đấu gì để luyện tập, anh đề nghị em nên tìm ai đó cày thay acc, tự mình trau dồi thêm về mặt lý thuyết. Dạng như video trận đấu của chiến đội Hư Không, em có thể tìm xem thử, chăm chỉ học hỏi nó.” Diệp Tu gửi tin nhắn.

Chiến đội Hư Không. Kiều Nhất Phàm đương nhiên biết chiến đội này, tuy không phải cấp bậc quyền thế gì, nhưng cũng là khách quen của vòng đấu quý sau. Đội trưởng Lý Hiên thuộc chiến đội Hư Không, sử dụng nhân vật Phùng Sơn Quỷ Khấp chính là một quỷ kiếm sĩ, được xưng là trận quỷ đứng đầu Vinh Quang. Chiến đội Hư Không là đội duy nhất trong Liên minh lấy trận quỷ làm nòng cốt, xem như khá đặc biệt.

“Tuy chiến đội Hư Không lấy Phùng Sơn Quỷ Khấp của Lý Hiên làm trung tâm, nhưng trước giờ chưa có đội viên nào tự đi phối hợp với quỷ trận của Phùng Sơn Quỷ Khấp. Hãy xem nhiều lần, xem thử cách Lý Hiên lý giải chiến cuộc, lợi dụng quỷ trận để tạo cơ hội thắng cho đội ngũ như thế nào.” Diệp Tu nói.

“Vâng, em hiểu rồi.”

“Tài khoản giao cho người khác luyện thay đi, sau khi cấp bậc đuổi kịp bọn anh rồi, có thể tới đây vào đoàn đội tìm cảm giác.” Diệp Tu nói.

“Cám cám cám cám ơn tiền bối” Kiều Nhất Phàm mừng rỡ. Khi Diệp Tu bảo cậu tự nhìn video học hỏi cậu có vài phần mất mác. Nhưng bây giờ biết mình rốt cuộc vẫn có cơ hội lĩnh giáo đại thần ở cự ly gần, nhất thời hưng phấn không yên.

Kiều Nhất Phàm lúc này nghe theo đề nghị của Diệp Tu, bắt đầu thu thập các video làm tư liệu học tập, tài khoản thì tìm người luyện thay. Đặt một đơn hàng giúp tăng cấp với tốc độ nhanh nhất, sau đấy chờ đợi cấp bậc đuổi kịp Quân Mạc Tiếu.

Lúc Kiều Nhất Phàm gửi tin xong logout, Diệp Tu bên này còn đang nói chuyện với người khác.

Hắn đang nói chuyện với bọn Điền Thất, lúc này bọn họ cũng mới làm một quyết định gian nan tức thì.

Sau khi hiểu rõ thực lực của cao thủ đại ca ở Thôn Tân Thủ, bọn Điền Thất tới giờ vẫn cho rằng công hội tồi tàn của mình tuyệt không có tư cách mời đại thần như cao thủ đại ca đến tọa trấn. Nhưng tiếc rằng người trong công hội lại không hề nghĩ vậy. Nhiều lần trông thấy bọn Điền Thất và Quân Mạc Tiếu sóng vai phá kỷ lục lên TV, tự tưởng bở bọn họ có quan hệ thật mật, bèn ầm ĩ đòi bọn Điền Thất đi dụ người.

Bọn Điền Thấy lấy cớ từ chối, nhưng người trong công hội bọn họ cũng cực dai dẳng, đặc biệt là hội trưởng đại nhân, vô cùng bất mãn với việc bọn họ luôn khước từ.

Kẻ khác thì không tính, đám người chơi lấy hội trưởng dẫn đầu đó đều là bạn bè lâu năm từ khu cũ chuyển qua của họ. Bây giờ bọn Điền Thất nhiều lần nở mày nở mặt nhờ cao thủ đại ca, đám bạn cũ thì vẫn y như hồi đầu, bị những công hội lớn giẫm nát giãy dụa dưới chân, nói ra bọn Điền Thất cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhưng mời cao thủ đại ca gia nhập công hội của họ? Chuyện này vừa nghĩ tới đã thấy buồn cười. Đám Điền Thất thật sự không mở miệng nổi, nhưng cũng thật sự chịu không nổi bạn bè ở công hội ngày ngày nhắc tuồng. Cuối cùng, bọn họ gian nan quyết định, tiến cử người bạn hội trưởng của họ cho cao thủ đại ca, để tự hắn ta đi đàm đạo với cao thủ đại ca.

Lúc này Điền Thất đang nói chuyện này với Diệp Tu, ngỏ lời dẫn bạn trong công hội tới chơi cùng.

Diệp Tu không có ý kiến gì, ở khu luyện cấp, Diệp Tu gặp được người bạn hội trưởng của bọn Điền Thất.

“Xin chào, Phong Hoa, hội trưởng công hội Nguyệt Luân.” Bạn bè của bọn Điền Thất, hội trưởng Phong Hoa công hội Nguyệt Luân ở khu 10 tự tin giới thiệu. Đám Điền Thất núp phía xa xa ràn rụa nước mắt, hội trưởng công hội Nguyệt Luân? Tên tuổi vang dội lắm hả?

Có thể bọn Điền Thất cũng từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi quen biết cao thủ đại ca, nhãn giới đã được nâng tầm rất cao, ba công hội lớn trong mắt họ đều là mây bay, còn đám hội trưởng công hội vừa và nhỏ đều như đám mây bay không nổi. Trơ mắt nhìn Phong Hoa vô cùng tự hào giới thiệu thân phận mình, làm chuyện người khác cảm thấy vô cùng mất mặt mà tự mình lại cho rằng rất có mặt mũi, kết quả cuối cùng tất nhiên là càng mất mặt.

“Ồ, xin chào xin chào, mấy người đều là bạn nhỉ.” Diệp Tu tùy ý bắt chuyện.

Bây giờ còn chưa tới rạng sáng, không chỉ Điền Thất và Nguyệt Trung Miên ở đây, Mộ Vân Thâm và Thiên Sinh Ly cũng có mặt. Hai người này thuộc loại người bình thường, mỗi ngày chỉ chơi chút sau bữa tối, khoảng cách cấp bậc dần dần cách xa, cũng không còn cơ hội hạ phó bản với cao thủ đại ca, trông khá cô đơn.

“Đúng thế, chúng tôi đã quen biết nhau từ rất sớm, nhớ ngày đó ở Thần Chi Lĩnh Vực…” Phong Hoa bla bla bla kể về lịch sử rực rỡ hồi xưa của họ.

Sau khi tạo hình tượng to lớn về công hội Nguyệt Luân trước mặt Diệp Tu, đồng chí Phong Hoa bèn chuyển đề tài: “Lại nói tiếp, người anh em lợi hại như vậy, tại sao không vào một công hội đi?”

“À, công hội sao… Không có ý định vào.” Diệp Tu nói.

“Có phải là không tìm được nơi thích hợp không? Đừng ngại tới công hội Nguyệt Luân của bọn tui. Công hội Nguyệt Luân của bọn tui ở Vinh Quang cũng có nhiều năm lịch sử, là một trong các công hội lâu đời. Tuy không thể so với một vài công hội khác, nhưng ông anh biết đấy, các công hội lớn đều có câu lạc bộ chuyên nghiệp đứng sau làm hậu đài, công hội do đám người tầm thường như bọn tui sao có thể đạt tới được tầm cao như thế. Nhưng bỏ đi mấy thứ gọi là chuyên nghiệp ra, công hội Nguyệt Luân chúng ta cũng khá là nổi trội.” Phong Hoa nói.

“Nó nói rồi nó đang lôi kéo cao thủ đại ca thật.” Điền Thất lệ rơi đầy mặt trao đổi với đồng bọn, “Tao sai rồi, lẽ ra rạng sáng tao nên rủ nó đi phó bản chung để nó chứng kiến được sự lợi hại của cao thủ đại ca, nó mới sẽ không biết trời cao đất dày như vậy.”

“Nè… mày chắc không?” Mộ Vân Thâm nói.

“Theo tao được biết, đặc điểm lớn nhất của Phong Hoa chính là không biết trời cao đất dày.” Thiển Sinh Ly nói.

“Cho nên dù nó chứng kiến được sự lợi hại của cao thủ đại ca, cũng chỉ càng kiên định thêm quyết tâm mượn sức.”

“Đúng vậy, đạo lý ngựa tốt xứng với yên tốt mày tưởng nó hiểu chắc? Thằng đó trưởng thành bằng truyện nhi đồng, nhãi ranh nghèo theo đuổi công chúa xinh đẹp gì đó, với nó chỉ là chuyện vặt thôi.”

“Tao biết, tao biết nên mới từ chối hoài đó chứ, nhưng cái đám trong công hội quả thật rất phiền. Chịu thôi, hi vọng cao thủ đại ca bỏ qua…” Điền Thất nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.