Sau khi chạm mặt, Tiền Phương Cách Hải bên bọn Diệp Tu lại là người tấn công đầu tiên. Nhưng thoáng chốc, họ cũng bị càn quét ngay tại chỗ.
Trảm Lâu Lan, Tiểu Bắc, Dạ Tịch bị nhấn chìm trong Thiên Lôi Địa Hỏa, rồi bị văng ra ngoài.
Tước Lạc của Hại Người Không Mệt tuy đánh trúng, nhưng xét đến cùng, một kích đấy không phải đối thủ tránh không được, mà vì cảm thấy không tất yếu làm thế. Liên kích thành thạo của Hại Người Không Mệt nhanh chóng bị những đòn tấn công nhanh hơn của đối thủ cắt ngang giữa chừng, sau khi bị Huyễn Văn hất xoay vòng vòng, hắn văng dính vách y chang phim hoạt hình.
Tiền Phương Cách Hải bị Lạc Hoa Chưởng ép lùi, gã và mục sư Thiên Diệp Ly Nhược đứng chung, không hề sứt sẹo miếng nào, nhưng hai nhân vật cần được bảo vệ nay lại bại lộ trước mặt pháp sư chiến đấu phe địch, chịu uy hiếp vô cùng lớn.
Giờ chỉ mới đánh trực diện, bốn kẻ còn lại của phe đối thủ thậm chí chưa xuất hiện rành rành trước mặt, họ đã bị rối loạn địa hình.
Mà Trận Sóng Điện Quang tức thì được bày ra.
Quả cầu điện phát sáng như đang tích tụ năng lượng. Ai nấy đều biết ma kiếm sĩ đang đọc phép, chỉ cần gã đọc xong, tất cả người chơi trong phạm vi bán kính của quả cầu sẽ bị dòng điện tấn công. 100% trúng mục tiêu, bất kể lên trời hay xuống đất cũng không trốn được, phương pháp né tránh duy nhất là chạy khỏi phạm vi của Trận Sóng Điện Quang.
Bán kính của Trận Sóng Điện Quang max cấp là 15 ô. Xét tình hình ngã chỏng chơ và khả năng khống chế của pháp sư chiến đấu giữa trận, hiếm người nào có thể thoát khỏi một kích này.
Ngay lúc này, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu rốt cuộc ra tay.
Nghiêng người nhảy lên, Ô Thiên Cơ trong tay vung về trước, giữa tiếng tạch tạch tạch liên tục, một hàng đạn bắn vào trận Thiên Lôi Địa Hỏa.
Giữa tiếng sấm dường như âm vang câu chửi, quả cầu điện tích đột nhiên chấn động, trong sự căng thẳng của mọi người, nó không hề bùng phát dòng điện, mà chỉ xẹt một tiếng như bị mất điện, lóe lên trong chớp nhoáng.
Tay lão làng nào cũng biết ma kiếm sĩ kia đã bị cắt ngang công kích. Gã ta ẩn trong Thiên Lôi Địa Hỏa, ngờ đâu vẫn bị Quân Mạc Tiếu bắn trúng.
Tiền Phương Cách Hải và Thiên Diệp Ly Nhược trước mặt pháp sư chiến đấu cũng hốt hoảng tránh né. Họ đã chứng kiến sự lợi hại của tên pháp sư chiến đấu này. Có thể thoát khỏi Thiên Lôi Địa Hỏa mà không chịu chút tổn thương là thế nào? Nghĩa là phản ứng và tốc độ tay siêu cấp của tên này có thể tránh né và xuyên qua kẽ hở của ngàn lớp công kích Thiên Lôi Địa Hỏa dày đặc. Tiếp đó còn tấn công tổng cộng bốn người, rồi tặng kèm Tiền Phương Cách Hải phía trước một chưởng. Mạnh đến vậy, Tiền Phương Cách Hải và Thiên Diệp Ly Nhược không có khả năng cận chiến buộc phải lùi về phòng thủ.
Song, tên pháp sư chiến đấu không hề để ý hai người, thẳng tiến một bước, chiến mâu đâm về phía Quân Mạc Tiếu. Khoảng cách của cả hai dài hơn cú đâm, nhưng đi đôi với chiến mâu lại là một đợt sóng ma pháp chợt ào ra, uốn lượn như rồng, đại chiêu của pháp sư chiến đấu cấp 70 – Phục Long Tường Thiên.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu tránh sang bên cạnh. Chiêu Phục Long Tường Thiên này không gần, được dùng thẳng mà không có bất kỳ chiêu đệm lót, mục tiêu còn ở tít xa như vậy, về lý thuyết đánh thì vẫn được, nhưng dư thời gian cho đối thủ né tránh. Quân Mạc Tiếu không cần kích động trốn tránh, thong thả vô cùng.
Nào ngờ con rồng được hình thành bởi sóng ma pháp kia chợt nghiêng đầu ngăn cản, như gầm thét mà bất ngờ ngoạm trúng Quân Mạc Tiếu đang trốn tránh. Tất cả sóng ma pháp cứ thế quấn lấy Quân Mạc Tiếu, nổ còn vang dội hơn cả Huyễn Văn, đồng thời hất văng Quân Mạc Tiếu.
“Giỡn hả!” Tiểu Bắc vừa bò dậy đã thấy một màn này, mắt trố muốn đui, bất chấp gào lên.
Vậy mà là Rồng Ngẩng Đầu.
Không chỉ mình người chơi pháp sư chiến đấu như Tiểu Bắc, những người khác nhìn thấy cũng nhận ra. Độ xoay của đầu rồng trong cú Phục Long Tường Thiên này rất lớn, cực kỳ rõ ràng. Chính là cú Rồng Ngẩng Đầu từ Phục Long Tường Thiên của pháp sư chiến đấu, thứ được cho rằng chỉ mình Diệp Thu thao tác được.
Quân Mạc Tiếu chỉ là một nhân vật cấp 52, trang bị kém cỏi, bị thương nặng khi ăn phải đại chiêu cấp 70 này. Nhưng dù bị đánh văng, hắn vẫn thao tác Chịu Thân theo thói quen, đứng vững vàng trên đất.
“Ông là ai?” Tiểu Bắc hô to.
Có thể dùng Rồng Ngẩng Đầu hổ báo đến vậy, chẳng lẽ tên pháp sư chiến đấu này mới là Diệp Thu. Còn Quân Mạc Tiếu chính là kẻ lừa đảo? Tiểu Bắc chợt nghi ngờ.
“Tôn Tường.” Giọng điệu của Tôn Tường kiêu ngạo vô cùng. Cậu rất hài lòng với cú Rồng Ngẩng Đầu này, đặc biệt nó còn đánh trúng Diệp Thu, đó là cảnh tượng mà cậu từng nghĩ tới vô số lần, vậy mà nay lại thành hiện thực. Đáng tiếc đây chỉ là một con phố bình thường trong game, không có nhiều khán giả, nếu đây là sàn đấu của trận ngôi sao thì tốt biết bao.
Tên vừa ra, đám Trảm Lâu Lan lập tức ngơ ngác, đây là đại thần chuyên nghiệp đấy. Buổi luyện tập hôm nay chất lượng thật, xong đám lâu la thì tới màn BOSS cuối rồi sao?
“Ai vậy, giỏi lắm à?”
Lúc này, Hại Người Không Mệt bị bay dính vách vừa đáp xuống đã bảo.
“Không phải chứ? Acc của ông bạn mới mua đúng không?” Đám Trảm Lâu Lan giật mình. Hại Người Không Mệt nổi tiếng gần xa, họ thường chơi game nên biết hắn, chẳng qua không tiếp xúc mà thôi. Hôm nay lại vì Diệp Tu mà kề vai chiến đấu, song cũng không trao đổi gì. Ngờ đâu Hại Người Không Mệt lại không biết Tôn Tường, mọi người đều kinh ngạc, nghi ngờ tên này chính là ma mới, nhưng ma mới nào lại có kỹ thuật như vậy? Trong suốt hành trình chiến đấu, ai cũng thấy rõ năng lực của Hại Người Không Mệt không hề kém cạnh.
“Chú không biết thật à?” Diệp Tu cũng vô cùng ngạc nhiên. Hại Người Không Mệt không biết hắn, có thể coi như không đọc tin tức, không bà tám, thêm việc không có bạn bè, không biết cũng bình thường. Nhưng ngay cả đại thần chuyên nghiệp như Tôn Tường cũng không biết, thì quả thật khác xa với một cao thủ Vinh Quang. Chẳng lẽ tên này chỉ cắm đầu chơi một mình, phớt lờ tất cả các thằng khác?
“Sao tôi phải biết?” Hại Người Không Mệt hỏi lại.
“Giả vờ giả vịt.” Tôn Tường chỉ cười khẩy. Hại Người Không Mệt là kẻ duy nhất đánh trúng cậu ta, khả năng rất mạnh. Cậu sẽ không tin cao thủ như vậy lại đách biết một đại thần như mình.
“Sao hả, hài lòng với cú Rồng Ngẩng Đầu này không?” Tôn Tường bơ cái tên “giả vờ” không biết mình. Trong mắt cậu chỉ có Diệp Thu, người cậu vẫn cho rằng mình có thể dễ dàng thay thế, lại cứ như âm hồn không tan, tên già bất tử đó.
“Ừ, không tệ lắm.” Diệp Tu vẫn tỉnh ruồi, trái lại bên cạnh hắn, giọng con gái la to gọi nhỏ, tất nhiên là Trần Quả. Chuyện Tôn Tường có thể thực hiện Rồng Ngẩng Đầu, cô rất khó chịu, cực kì bất mãn. Cô vốn chẳng có cảm giác gì với Tôn Tường, nhưng sau khi biết thêm nhiều điều, cô trở nên ghét cay ghét đắng kẻ thao tác Nhất Diệp Chi Thu hiện nay. Thế mà giờ gã còn làm được Rồng Ngẩng Đầu, Trần Quả khó ở vô cùng.
“Có tài đó, hồi đấu Ngôi Sao Tụ Hội cậu còn chưa biết làm phải không?” Diệp Tu tiếp lời.
“Đúng, nhưng giờ tôi làm tốt hơn cả anh.” Tôn Tường đáp, sau khi trở về từ trận đấu ngôi sao, cậu đã quyết tâm nghiên cứu luyện tập. Cuối cùng, cậu nắm giữ được Rồng Ngẩng Đầu, còn nhìn đi nhìn lại video Rồng Ngẩng Đầu mà Diệp Thu từng làm biết bao nhiêu lần. Tôn Tường dám chắc rằng, Rồng Ngẩng Đầu của mình có biên độ lớn hơn, phạm vi bao phủ rộng hơn.
“Thế thì sao?” Diệp Tu nói.
“. . . . . .” Tôn Tường giật mình, nhất thời khựng lại. Cậu làm được thao tác mà ngay cả Diệp Thu cũng không làm nổi, lòng sinh cảm giác sung sướng khi báo thù, nhưng người ta lại chẳng hề để ý, cứ như đánh vào bông gòn, thật sự khó chịu.
“Thì sao đó hả? Ha ha, nó nghĩa là anh đã chính thức trở thành quá khứ rồi. Bộ anh tưởng mình chỉ chơi một cú Rồng Ngẩng Đầu trên sàn đấu Ngôi Sao Tụ Hội thì người ta sẽ nhớ mãi không quên ư? Nhưng giờ anh bị thay thế hoàn toàn rồi, anh còn cái gì để chứng minh sự tồn tại của mình chứ?” Thiên Lôi Địa Hỏa biến mất, bốn nhân vật bước từ trong ra. Tiếp lời Diệp Tu là kẻ thao tác ma kiếm sĩ đi phía trước, Lưu Hạo.
Quân Mạc Tiếu khẽ xoay, hiển nhiên là Diệp Tu đang nhìn sang, nhưng tiếp đó vẫn giữ nguyên câu nói cũ: “Thế thì sao?”
“Hừ giả vờ giả vịt.” Lưu Hạo cũng bị Diệp Tu làm cứng họng, bèn dùng lời thoại cũ của Tôn Tường.
“Để tôi coi ông anh có thể mạnh miệng tới khi nào.” Lưu Hạo tiếp tục nói. Về việc khiêu khích bằng võ mồm, gã vẫn giỏi hơn Tôn Tường.
“Hạ Minh? Thân Kiến? Trương Gia Hưng?” Diệp Tu liếc một vòng, nhìn nghề đã đoán được thân phận của cả bọn.
Đám Trảm Lâu Lan tức thì hít một hơi. Những kẻ này đều là tuyển thủ chủ lực của Gia Thế, ma kiếm sĩ không bị gọi tên hẳn là đội phó Lưu hạo của Gia Thế. Đây chính là một đội chủ lực chuyên nghiệp đấy, chẳng qua trang bị kém hơn chút thôi.
“Ngại quá Diệp đội, hôm nay chúng tôi muốn giả heo ăn thịt hổ.” Hạ Minh nói.
“Giả heo ăn thịt hổ à?” Diệp Tu cười, “Không dễ vậy đâu, cậu có hiểu thế nào là giả heo ăn thịt hổ không?”
“Hành vi của Diệp đội tại khu 10 chính là giả heo ăn thịt hổ.” Hạ Minh bình tĩnh đáp lời.
“Anh thấy cậu còn chưa hiểu hết.” Diệp Tu nói.
“À? Vậy còn nhờ Diệp đội chỉ dạy.” Hạ Minh đáp.
“Muốn giả heo ăn thịt hổ, đằng ấy cũng phải do hổ giả mới được. Heo giả heo cũng không ăn được hổ đâu.” Diệp Tu nói.
“Mày. . .”
“Chỉ suy luận thôi mà, đừng có tật giật mình thế chứ.” Diệp Tu mỉm cười.
“Đừng để ý, trước giờ thứ hắn am hiểu nhất chính là lời rác rưởi.” Lưu Hạo trầm giọng bảo, dường như gã cũng không mấy quan tâm lời châm chọc của Diệp Tu.
“Ai là heo, ai là hổ, lập tức sẽ biết ngay thôi.” Tôn Tường nói.
“Còn uổng cho mấy cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, hiện tại phe tôi nắm chắc phần thắng, thế mà mấy cậu không thấy sao?” Diệp Tu nói.
“Hả?” Lời vừa ra, đừng nói nhóm Gia Thế, ngay cả đám Trảm Lâu Lan cũng hết hồn.
“Bọn tôi đông hơn.” Diệp Tu nói.