Edit & beta: Lá Mùa Thu
Quả thực Đỗ Minh có hơi high lúc đầu game. Khi xông lên giành chủ động, hắn thậm chí còn nghĩ có nên chat chit thêm đôi câu không nữa chứ. Thái độ đánh ngập ngừng ấy chơi sao lại trình hiện tại của Đường Nhu? Vừa thấy sơ hở, Viên Vũ Côn lập tức bay qua thăm hỏi, Ngô Sương Câu Nguyệt quỳ ngay một nốt nhạc.
Đờ ệt!
Đỗ Minh thầm đệt không biết mệt. Định show hàng thể hiện tài năng, ai ngờ hàng mới vào đã hỏng! Sơ hở quá lớn, người ta đánh phát sml luôn, nhục mặt!
Đỗ Minh luống cuống, không kịp suy nghĩ đã thốt lên: “Bất cẩn thôi!”
Gì vậy ba, đang thi đấu mà? Tự dưng giải thích với đối thủ chi? Không cái nhục nào như cái nhục nào!
May sao ngoài tuyển thủ Luân Hồi, không ai nghĩ nhiều về lời Đỗ Minh nói. Mọi người chỉ cho rằng hắn đang giải thích với đồng đội, với khán giả về pha sai lầm ngớ ngẩn đầu game.
Đường Nhu có thấy Đỗ Minh chat nhưng đách care lắm. Ngô Sương Câu Nguyệt vừa bò dậy đã thấy chiến mâu Hàn Yên Nhu đâm tới, đánh cho hắn chật vật tập hai.
Đỗ Minh high thật đấy, nhưng cái high của hắn là vì được gặp Đường Nhu trong trận chứ không phải vì thi đấu. Thế nên thực chất, lúc này Đỗ Minh đang đánh rất thiếu tập trung, phong độ nhấp nhô hơn cả trận với Mạc Phàm trước đó. Vừa vào game đã quỳ sấp mặt, kế tiếp ăn thêm một tràng sát thương, đảo mắt cúng mất 20% HP cho Đường Nhu.
Chết nhục!
Thua Đường Nhu trong Ngôi Sao Cuối Tuần hai năm trước, còn có thể biện giải là chủ quan khi đánh với người chơi thường. Bây giờ thua nữa thì khác gì thằng bất lực?
Không được thua!!
Đỗ Minh gào thét trong lòng, chờ Hàn Yên Nhu liên kích xong liền bất chấp mọi thứ mà phản công.
”Đỗ Minh hình như hơi gấp gáp nhỉ?” Đến bình luận viên Phan Lâm còn phát hiện thấy sai sai. Đường Nhu kết thúc liên kích đâu có nghĩa là tất cả reset về 0, yêu lại từ đầu? Quyền chủ động vẫn đang trong tay cô, thế tấn công vẫn do cô quyết định. Đường Nhu thao tác rất liền mạch, đây chưa phải cơ hội tốt để Đỗ Minh bắt đầu bật ngược.
Đúng như dự đoán, Đỗ Minh muốn bật nhưng bị Đường Nhu tắt điện, thế là nghỉ bật. Đường Nhu tiếp tục đè hắn ra gõ, gõ, gõ, gõ khí thế.
”Đỗ Minh... hai năm trước từng bị Đường Nhu đánh bại ở Ngôi Sao Cuối Tuần. Lúc đó Đường Nhu chỉ mới tập tành chơi Vinh Quang, thậm chí còn chưa được tính là người chơi thường. Một tình huống rất mất mặt! Có vẻ như hôm nay Đỗ Minh muốn cứu vãn danh dự nên đánh hơi gấp, hi vọng cậu ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.” Lý Nghệ Bác phán với lòng tự tin vô hạn bởi chắc mẩm rằng mình chẳng thể đoán sai. Nếu để hắn biết phong độ đầy drama của Đỗ Minh bắt nguồn từ con tim FA đập bậy, ắt hẳn Lý Nghệ Bác cũng sẽ thầm đệt không biết mệt như Đỗ Minh.
Hàn Yên Nhu tiếp tục đợt liên kích với sát thương cao hơn cả đợt đầu, lấy đi thêm 23% HP Ngô Sương Câu Nguyệt. Ngô Sương Câu Nguyệt chỉ còn 48% HP, chưa tới nửa cây, mà Hàn Yên Nhu chỉ mất 4% HP do cái tính thích chơi cứng đổi máu thôi. Bình thường nếu chơi cứng sẽ tốn hơn thế, nhưng vì Đỗ Minh đánh như hạch nên Đường Nhu đỡ phí máu lắm.
”Cái thằng này, muốn bị người ta hốt đẹp luôn hả trời?” Các tuyển thủ Luân Hồi ngồi xem bên dưới tắt mode troll đểu, vào mode nghiêm túc thảo luận.
Họ biết nỗi lòng Đỗ Minh nên cũng thông cảm khi thấy hắn high đầu game, nhưng đến giờ vẫn chưa tự điều chỉnh thì không ổn rồi. Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, sao có thể để tâm tư cá nhân quấy nhiễu trạng thái thi đấu? Nếu vì vậy mà thua trận, Đỗ Minh cần bị nghiêm khắc phê bình.
Dàn tuyển thủ Luân Hồi không đùa giỡn nữa, cùng theo dõi trận đấu trong lo ngại.
Ăn hai combo, mất gần nửa cây máu. Đối thủ thì sao? Chỉ tốn có 4%?
Mình đang làm gì thế này?
Trong trận, Đỗ Minh đang tự hỏi lòng.
Đây là cuộc gặp gỡ, cuộc chạm trán mà mình mong đợi từ lâu, nhưng có phải mình quên mất rằng, nó trước tiên là một trận thi đấu?
Đã thi đấu, thì phải ôm tâm trạng bình thường nhất, ổn định nhất mà bước vào. High quá hay chủ quan quá đều không được, chưa kể Luân Hồi còn đứng đầu Liên minh về tâm lý thi đấu. Đạt hai quán quân liên tục, Luân Hồi vẫn có thể duy trì trạng thái tỉnh táo, thắng không kiêu, bại không nản.
Bây giờ, mình chưa thắng, cũng chưa bại, chỉ mới... chỉ mới gặp phải một nữ tuyển thủ mình có cảm tình, đã rối loạn đầu óc thế này?
Không ai ngoài Đỗ Minh biết rõ bản thân đã rối loạn, đã biểu hiện tệ hại như nào. Thi đấu có thể thắng hoặc thua, nhưng nhất quyết không thể thua bởi trạng thái ngớ ngẩn vậy được!
Đường Nhu đâu rảnh để ý trạng thái Đỗ Minh. Cô đánh liên tục hai đợt liên kích rất thuận tay, rất thành công nên dĩ nhiên không muốn ngừng. Đợt liên kích thứ ba sắp đến!Tam Đoạn Trảm!
Ngô Sương Câu Nguyệt bỗng nhiên chém một nhát bật dậy, ở vào thời điểm chẳng ai ngờ.
”Đỗ Minh lại nôn nóng rồi!” Bình luận viên Phan Lâm kêu lên.
Lý Nghệ Bác đang định phụ họa mà không kịp vì diễn biến trận đấu quá nhanh. Ngô Sương Câu Nguyệt lao theo ánh kiếm như muốn va thẳng vào chiến mâu Hàn Yên Nhu, nhưng bất ngờ thay, hắn lại lách hiểm qua sát người cô.
Một cú lách cực gần, gần đến cực điểm.
Trùng hợp ư? Hay Đỗ Minh tự dưng lên đồng, tự dưng thao tác chuẩn không cần chỉnh?
Đỗ Minh rất nhanh cho mọi người câu trả lời. Khoảnh khắc lướt sát qua nhau, hit thứ hai của Tam Đoạn Trảm cũng chém vào người Hàn Yên Nhu, Ngô Sương Câu Nguyệt đột ngột bẻ hướng di chuyển ngang, vòng ra sau lưng cô. Hit Tam Đoạn Trảm thứ ba lập tức chém trúng, mà Ngô Sương Câu Nguyệt vẫn áp sát lưng Hàn Yên Nhu không rời.
Ai nấy há hốc mồm, kể cả dàn tuyển thủ hai đội dưới sân. Không ai đoán được pha bùng nổ bất ngờ, cực nhanh và cực chuẩn của Đỗ Minh.
Thật ra Đỗ Minh đang high, muốn nhanh cũng chả khó. Chính bởi vì nhanh hơn bình thường mà lúc đầu game, các tuyển thủ Luân Hồi mới cảm thấy hắn phát huy vượt trình. Song khi đó, Đỗ Minh nhanh nhưng thiếu chính xác, bởi cái high của hắn không đến từ thái độ thi đấu nghiêm túc. Một người không tập trung thì sao có thể chính xác? Do vậy Đường Nhu nắm thóp hắn rất dễ dàng, chơi liền hai đợt liên kích cho hắn khỏi đỡ.
Nhưng bây giờ Đỗ Minh đã bắt đầu tập trung tinh thần. Chiêu Tam Đoạn Trảm vừa rồi quả thật phát huy vượt trình, khiến Đường Nhu theo không kịp. Hai hit chém trúng Hàn Yên Nhu, thành công vòng ra sau lưng, pha phản kích của Đỗ Minh quá đẹp! Thao tác múa kiếm nhanh mãnh kết hợp hiệu ứng bonus sát thương từ sau lưng, máu Hàn Yên Nhu phun thành vệt. Đừng quên, Đỗ Minh có biệt danh Cuồng Kiếm! Chữ “cuồng” cho thấy phong cách, cho thấy đường lối chiến đấu của kiếm khách dưới tay hắn, mà lúc này hắn đang điên cuồng, điên cuồng thực thụ. Một đợt liên kích trọn vẹn vào lưng là thứ hắn đáp trả Hàn Yên Nhu.
31%!
Tổng sát thương cho một combo đến từ Đỗ Minh cao hơn hẳn Đường Nhu. Dễ hiểu thôi, vì Đỗ Minh liên kích hoàn toàn từ sau lưng nên được thêm bonus, thêm nữa là trang bị Hàn Yên Nhu không bằng Ngô Sương Câu Nguyệt.
HP Hàn Yên Nhu chỉ còn 65%, mà Ngô Sương Câu Nguyệt hoàn thành xong liên kích lại không tốn giọt máu nào. Mấy pha kháng cự của Đường Nhu đều bị hắn hóa giải nhẹ nhàng. HP Ngô Sương Câu Nguyệt vẫn duy trì ở mức 48%.
Chênh lệch giữa 65% và 48% không quá lớn. Đỗ Minh đang kèo trên, ngại gì không thừa thế xông lên? Phong cách “cuồng kiếm” của Đỗ Minh thật ra rất giống với Đường Nhu. Xông pha giành quyền chủ động, chơi cứng, tấn công điên cuồng, đó đều là sở trường của Đỗ Minh.
Tuy nhiên khi Đỗ Minh định tiếp tục lao lên, Đường Nhu đã biết phản ứng lại. Chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm quét ngang, va chạm với kiếm quang Băng Vụn trong tay Ngô Sương Câu Nguyệt. Chỉ cần nghe tên là biết hai món vũ khí này đối lập nhau ở thuộc tính: Một hệ Hỏa, một hệ Băng. Ánh sáng thuộc tính tỏa ra trên vũ khí, bắn vào nhau khi chúng va chạm như cũng đang quyết đấu cùng hai vị chủ nhân.
”Giờ, trận đấu mới thực sự bắt đầu!” Một bên tấn công, một bên đỡ đòn, thế trận quay về ngang bằng như cũ, Đỗ Minh vội tranh thủ chat lên kênh chung. Rốt cuộc hắn vẫn hi vọng có thể giao lưu đôi chút chứ không chỉ chém giết lẫn nhau. Thông qua câu chat, hắn đang muốn nhắc người bên kia rằng, đây mới là trình thật của anh!
Ừ thì tranh thủ gửi gắm tí lời ấy mà.
”Cờ hó này hết cứu rồi...” Đầu óc Đỗ Minh trở về bình thường nên các tuyển thủ Luân Hồi đỡ lo hẳn, giờ hắn lại lải nhải nữa, họ rầu rĩ úp mặt tập thể.
”Đánh thắng xong mới tán nhảm thì chết hả?” Mọi người than vãn.
”Thắng rồi ai nghe nó nói nữa?”
”Nhìn mặt nó giống có gan chạy qua Hưng Hân làm quen con gái nhà người ta không?”
”Nói nghe tội thiệt, nhưng bây giờ nó vậy, dám cho nó lên đấu đoàn đội không?”
”Sao không lên được? Danh sách nộp rồi sao đổi?”
”Vậy phải dứt điểm với năm người luôn đi! Chứ lỡ nó vào trận lại hồn lìa khỏi xác thì ăn cám!”
”Ê, có khả năng lắm đó!”
”Đúng rồi, không được chủ quan! Bọn mình chia nhau cố gánh nó tí!”
”Ê ê...” Ngô Khải bỗng lên tiếng cắt ngang mọi người, “Nó đâu có trong danh sách đoàn đội, người thứ sáu là tui mà!”