Edit & beta: Lá Mùa Thu
Ba trận solo kết thúc, Hưng
Hân dẫn trước với tỉ số 2 - 1. Các tuyển thủ có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trước khi vào phần lôi đài, trong khi bình luận viên trên sóng
trực tiếp đang bận túi bụi. Trận Kiều Nhất Phàm vs Chu Diệp Bách vì phải đuổi kịp diễn biến Quỷ Liên Hoàn ào ạt của Kiều Nhất Phàm, họ vẫn còn
bỏ dở một pha chưa giải thích. Lý Nghệ Bác định cho qua luôn, nhưng Phan Lâm cứ chọn đúng những lúc thế này để không phối hợp. Hắn lược sơ tiến
độ trận đấu và tình thế hai bên, xong lập tức quay về điểm lại các pha
đẹp mắt của trận cuối và nhắc đến vấn đề cũ.
”Sai lầm của Chu
Diệp Bách thật không nên chút nào. Hai hit chém của cậu ta quá bất hợp
lý, nhỉ?” Bên phát sóng theo lời Phan Lâm mà chiếu lại cảnh Sử Quân Tử
chém liền hai nhát vào không khí, trong khi Một Tấc Tro đang đứng chếch
sau lưng gã.
”Một sai lầm kỳ lạ như thế, lẽ nào chẳng có nguyên
nhân?” Thấy Lý Nghệ Bác ngồi cạnh không tiếp lời, Phan Lâm chỉ đành nói
tiếp, đồng thời ra hiệu cho tổ ghi hình cắt qua góc nhìn của Chu Diệp
Bách.
”Từ từ!” Màn hình vừa chuyển, Lý Nghệ Bác đột nhiên như phát hiện gì đó.
”Sao?” Cảnh quay lập tức được pause lại.
”Trả ngược về, chiếu chậm!” Giọng Lý Nghệ Bác thậm chí run rẩy.
Phan Lâm hiểu chết liền, nhưng vẫn cho tổ ghi hình làm theo lời hắn.
”Pause!” Lý Nghệ Bác kêu lên.
Tổ ghi hình luôn trong trạng thái sẵn sàng, nghe phát pause ngay. Lý Nghệ Bác chỉ vào màn hình: “Nhìn chỗ này đi!”
Trong góc nhìn của Chu Diệp Bách là cả trời ánh sáng khi Băng Trận và Ôn Trận bị Quỷ Thần Thịnh Yến bùng nổ, mà ngay trước mắt gã, một bóng người
đang đứng sừng sững.
”Một Tấc Tro!” Phan Lâm thốt lên, “Một Tấc Tro thật sự có xuất hiện ở chỗ Chu Diệp Bách ra tay! Ơ...”
”Giữ pause, đổi góc nhìn.” Lý Nghệ Bác ngắt lời hắn.
Phan Lâm ngẩn người. Tổ ghi hình chuyển thành góc nhìn toàn cảnh.
”Wow!” Lúc này đến lượt Phan Lâm lạc giọng. Dưới cái nhìn toàn cảnh, Một Tấc
Tro hoàn toàn không ở vị trí mà hắn và Lý Nghệ Bác mới nhìn thấy. Cậu ấy đã di chuyển đến chếch sau lưng Sử Quân Tử, chuẩn bị vào thế tấn công.
”Thế là sao?” Phan Lâm kinh ngạc, cho đổi góc nhìn về Chu Diệp Bách, lại
thấy bóng dáng Một Tấc Tro hệt như khi nãy. Hắn trố mắt lắp bắp cả buổi, rồi bỗng “A!” một tiếng.
”Anh nhìn ra chứ?” Lý Nghệ Bác hỏi.
”Đây... đây là...” Phan Lâm khiển chuột trượt tới trượt lui trên màn hình, như đang viền theo bóng “Một Tấc Tro“.
”Đó hoàn toàn không phải Một Tấc Tro! Đó chỉ là một hình ảnh giống bóng
người, hình thành bởi hiệu ứng ánh sáng khi hai Quỷ Trận bùng nổ thôi!”
Lý Nghệ Bác nói.
”Trời... Hệ thống có thiết lập như vậy à?” Phan Lâm khó tin nổi.
”E rằng không đâu.” Lý Nghệ Bác lắc đầu. Hắn chưa bao giờ nghe nói thứ gì tương tự cả.
”Trùng hợp?”
”Muốn biết, có lẽ phải đi phỏng vấn Kiều Nhất Phàm mới có câu trả lời chính xác.” Lý Nghệ Bác nói.
Phần bình luận được chiếu trên màn hình lớn ở nhà thi đấu, mọi khán giả đều
thấy rất rõ bóng người tạo ra bởi Quỷ Thần Thịnh Yến nổ từ hai trận
trong góc nhìn của Chu Diệp Bách.
Người ngạc nhiên không chỉ là
khán giả. Mọi tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi tại đó, gồm cả những đại thần tầm cỡ như Diệp Tu và Vương Kiệt Hi cũng phải trợn mắt. Đây là kỳ cảnh
mà suốt cả đời đánh giải họ cũng chưa từng nhìn thấy. Một bóng người
siêu giống thật, trùng hợp gì kinh thế?
Các tuyển thủ Vi Thảo thi nhau đoán già đoán non, còn bên Hưng Hân có sẵn nhân vật chính nên
không cần đoán. Họ đồng loạt quay đầu nhìn Kiều Nhất Phàm, trên mặt ai
ai cũng viết bốn chữ “Cần lời giải thích“.
”A... cái này... em vô tình phát hiện thôi ạ.” Kiều Nhất Phàm nói.
”Cái bóng đó do em tạo ra chứ không phải trùng hợp?” Tuy kinh ngạc tột độ,
Diệp Tu cũng không quá thảng thốt, bởi hắn biết rõ những trick như thế
có khả năng chỉ lợi dụng được một lần mà thôi.
”Dạ... Em có luyện thử, may sao La Tập giúp em tính toán vài thứ nữa mới thành công.” Kiều Nhất Phàm đẩy La Tập ra lĩnh công chung. Mọi thường La Tập đi học,
nhưng đến thứ Bảy, tức ngày thi đấu, sẽ bay đến tập trung với cả đội.
Bay tới bay lui cũng mệt, nhưng nếu chiến đội thi đấu mà không có mặt,
cậu sẽ cảm thấy cái mác tuyển thủ chuyên nghiệp của mình quá vô nghĩa.
”Tính toán tí xíu thôi ạ.” Bị Kiều Nhất Phàm đẩy, La Tập vội nói.
”Giỏi lắm.” Diệp Tu khen ngợi. Trick Bóng Quỷ vừa rồi có tính thực dụng bao
nhiêu thì khoan bàn, tinh thần nghiên cứu và sáng tạo của tuyển thủ trẻ
mới là thứ đáng để động viên. Diệp Tu dám chắc chắn rằng đây là trick
mới toanh trong lịch sử Vinh Quang, chấp luôn hai cao thủ quỷ kiếm hạng
sao bên Hư Không cũng chưa từng phát hiện bao giờ.
”Dạ... thường thôi ạ! Em chỉ nghĩ chắc nó sẽ giúp ích chút đỉnh, nên dùng thôi.” Kiều Nhất Phàm lúng túng khi được khen ngợi.
”Về nhà mình thảo luận thêm.” Diệp Tu cười.
”Vâng!” Kiều Nhất Phàm vui lắm. Cảm giác được nhìn nhận, bao nhiêu cũng không chán!
Thời gian nghỉ ngơi sau phần solo nhanh chóng trôi qua. Phần lôi đài sắp tới chính là cục drama to nhất trong trận, thậm chí trong lượt. Đài truyền
hình chọn trận này trực tiếp, chủ yếu vì nó cơ mà.
Nhưng hiện
tại, cung thể thao Tiêu Sơn chìm trong một bầu không khí lặng ngắt. Đối
mặt với phần lôi đài sắp quyết định kết quả vụ một chấp ba của Đường
Nhu, fan Hưng Hân có mặt trên sân nhà lâm vào mâu thuẫn cực điểm.
Đường Nhu đứng dậy. Năm lượt cô đã thất bại hết bốn, nhưng điều đó không lấy
đi nét kiên định trong đôi mắt cô. Dù đối thủ trước mắt là Vi Thảo,
chiến đội chưa bao giờ bị ai một chấp ba trong quá khứ, Đường Nhu vẫn
không mảy may ngập ngừng hay chùn bước.
”Em đi đây.”
Chào
đồng đội một câu đơn giản, Đường Nhu bước lên sân. Thấy cô, fan Hưng Hân ngổn ngang trăm mối, không biết phải làm sao. Ngược lại, fan Vi Thảo
vừa thấy tướng đầu tiên nhà mình ra trận là lập tức gào ầm lên cổ vũ.
Sân nhà Hưng Hân thất thủ tập hai. Đường Nhu cũng từng là người gây nên
các đợt hú hét đỉnh điểm trong nhà thi đấu, nhưng nay đã trở thành thuốc độc phòng vé mất rồi.
Trận đấu bắt đầu trong bầu không khí quái gở.
”Có thể làm đối thủ thứ nhất trong chặng đường một chấp ba của cô, tôi rất
vinh hạnh.” Lưu Tiểu Biệt gõ chữ. Là tài năng tốc độ tay, cậu ta rất
thích làm nóng người bằng cách vừa di chuyển vừa chat. Khi nhắc đến câu
chuyện một chấp ba, Lưu Tiểu Biệt không phải muốn xoáy đểu hay gì. Cậu
ta thật lòng rất khâm phục cô gái xinh đẹp mà can đảm này. Tham vọng như cô ấy, ai mà không có? Nhưng dám nói ra, còn dám thề lớn, vậy mới bạo!
”Có điều, cô qua được ải tôi không?”
Trên một bản đồ đơn giản, không có quá nhiều chướng ngại, nhân vật hai người từ xa xa lao vào nhau, càng lúc càng gần, mỗi người đều vào thế ra
chiêu. Phi Đao Kiếm của Lưu Tiểu Biệt chúi người sâu về phía trước, che
khuất tay phải đang lặng lẽ nhấc chuôi kiếm bên hông lên.
Khoảng cách đôi bên là mười lăm bước.
Mười bốn bước.
Mười ba bước.
Lưu Tiểu Biệt đã sẵn sàng đề phòng. Cô gái pháp sư chiến đấu cả trong game
lẫn ngoài đời này rất hay chơi hẳn đại chiêu Hào Long Phá Quân để nhào
lên mở đầu. Khoảng cách hơn mười bước chỉ là một cái chớp mắt với Hào
Long Phá Quân mà thôi.
Mười hai bước...
Mười một bước...
Càng gần, Lưu Tiểu Biệt càng không rời mắt khỏi tư thế của Hàn Yên Nhu. Cô
vẫn mãi cầm ngược chiến mâu, đó không phải động tác của Hào Long Phá
Quân.
Hết thích Hào Long Phá Quân rồi à?
Ok, vậy tôi trước!
Rút Đao Trảm!
Còn sáu bước, Phi Đao Kiếm ra chiêu Rút Đao Trảm. Chém tới không?
Thời điểm kiếm xuất khỏi vỏ, nhân vật cả hai đều đang lao vào nhau. Khoảng
cách sáu bước chẳng đáng là bao, xuất kiếm lúc này cực hợp lý!
Quả nhiên khi ánh kiếm vút lên, Hàn Yên Nhu nằm gọn trong phạm vi của nó.
Cô đột nhiên ngồi thụp xuống!
Chém không tới!
Tài năng tốc độ tay sao có thể phản ứng chậm? Biến chiêu là thế mạnh lớn
nhất của Lưu Tiểu Biệt, một cú thụp xuống không đủ để làm khó cậu ta.
Hit chém lập tức được điều chỉnh. Nhưng Hàn Yên Nhu không chỉ đơn thuần
làm thế, cô vung cao chiến mâu, chớp lấy một khoảnh khắc cực nhỏ, kịp
thời ra chiêu.
Thiên Kích!
Cô dùng Thiên Kích đỡ Rút Đao Trảm một cách đẹp mắt.
Keng!
Hai thanh vũ khí va chạm. Thiên Kích đỡ không hết nổi sức tấn công của Rút
Đao Trảm, nhưng Đường Nhu đã nhanh chóng khiển Hàn Yên Nhu mượn thế của
nó, tăng tốc di chuyển và phản kích cho mình.
Long Nha đâm thẳng vào ngực Phi Đao Kiếm!
Dữ dội thật!
Lưu Tiểu Biệt thầm than. Chỉ tích tắc ra một hit đánh, Đường Nhu đã muốn
cướp thế tấn công, quả nhiên cô nàng chẳng hề thay đổi tí nào! Lưu Tiểu
Biệt không khỏi nghĩ đến cái hồi ở Máy Chủ 10, lúc đội trưởng gọi cả đội đánh với Diệp Tu để học hỏi kinh nghiệm, họ đã từng gặp phiền phức
không ít với Đường Nhu. Cô nàng chẳng hề sống nổi quá 1 phút dưới tay
họ, nhưng từ lúc đó đã thể hiện phong cách không bao giờ nhường bước của mình. Cô một mực lao lên cướp thế chủ động, từ hit đánh đầu tiên đến
giây cuối cùng ngã xuống, phong cách ham đánh của cô luôn duy trì rõ
rệt. Tuy thời điểm ấy trình Đường Nhu còn thô, bất kỳ tuyển thủ nào
trong Vi Thảo cũng dễ dàng đánh bại cô, nhưng đấu chí tràn ngập của cô
đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả bọn họ.
Giờ đây, Đường Nhu rốt cuộc đã đứng trên cùng một đấu trường với họ, còn gánh trên mình gánh nặng một chấp ba trong năm lượt.
Cá tính lắm! Nhưng Vi Thảo chúng tôi nhất định sẽ không làm phông nền tôn lên cá tính của cô đâu!
Lưu Tiểu Biệt không phải Hoàng Thiếu Thiên, nên nghĩ thì nhiều chứ chat
chẳng bao nhiêu. Cậu ta hạ quyết tâm, tay dứt khoát cho Phi Đao Kiếm
rướn người về phía trước.
Tam Đoạn Trảm!
Không vì Hàn Yên Nhu muốn áp sát mà thoái nhượng, Lưu Tiểu Biệt dùng hẳn chiêu dịch chuyển của kiếm khách, chủ động đón đầu.
Phản ứng của cậu thật quá hợp ý Đường Nhu. Long Nha đâm gấp vào ngực, ngờ
đâu Phi Đao Kiếm lại chỉ chém hờ một nhát, cả người đã xoay chuyển, chặt góc hai lần liên tục.
Tam Giác Tam Đoạn!
Tốc độ tay cực
cao của Lưu Tiểu Biệt khiến Tam Đoạn Trảm đổi hướng hai lần, nhanh đến
mức người xem phải hoa mắt. Phi Đao Kiếm cứ như Blink tránh khỏi Long
Nha trong chớp mắt, xuất hiện bên hông Hàn Yên Nhu, lưỡi kiếm chém
xuống!