Trong một trận đối kháng cao cấp, chỉ nhìn kỹ thuật và tốc độ tay không đủ để thưởng thức được cái sâu xa trong đấy. Trận này, Hoàng Thiếu Thiên đặt hai chiếc bẫy liên hoàn dụVương Kiệt Hi, nhìn qua thì có vẻ như Vương Kiệt Hi đã bị sập bãy.
Thăng Long Trảm xé gió bay về phía đường lùi của Vương Kiệt Hi. Nhưng Vương Kiệt Hi phản ứng nhanh như thể đã đoán trước. Vương Bất Lưu Hành chợtngừng giữa trời, nhảy khỏi chổi vàchuyển hướng, không bay đi mà khua hai cái trong không trung. Chổi quét tạo dòng khí giúp Vương Bất Lưu Hành thoáng xê dịch, sự di động nhỏ nhoi ấy cũng đủ khiến Thăng Long Trảm của Dạ Vũ Thanh Phiền bị hụt, sượt qua người Vương Bất Lưu Hành vút vào khoảng không phía sau.
Hoàng Thiếu Thiên thấy không ổn. Gương mặt hệ thống của Vương Bất Lưu Hành không thể hiện biểu cảm gì, vậy mà hắn lại cảm thấy đôi mắt lớn nhỏ của Vương Bất Lưu Hành như đang lóe sự mưu mô. Hiện tại, chính hắn mới là người sập vào cái bẫy mà Vương Kiệt Hi tương kế tựu kế.
“Choang choang” hai tiếng, trên không, dưới đất, hai bình ma thuật bị đập bể.
Mưa băng từ trên trời trút xuống, dung nham dưới mặt đất bốc lên, tiếp đấy Vương Bất Lưu Hành chợt xoay ngược chổi, liên tục đảo chổi về phía Dạ Vũ Thanh Phiền, đây là kỹ năng của ma đạo học giả: Chổi Lốc Xoáy.
Hoàng Thiếu Thiên không muốn bị dính đòn, nhưng rõ là Vương Kiệt Hi đã tính hết mọi mánh khóe của hắn. Hai bình kỹ năng được ném quá nhanh, bằng ấy thời gian không đủ cho Hoàng Thiếu Thiên kịp xoay sở, Chổi Lốc Xoáy đã thi triển đến nơi. Phạm vi lốc xoáy ma pháp ngày càng mở rộng theo động tác xoay tròn của Vương Bất Lưu Hành, phạm vi bao trùm của kỹ năng này rất lớn, Hoàng Thiếu Thiên muốn dùng Ngân Quang Lạc Nhẫn để rơi nhanh xuống, nhưng cũng như Vương Kiệt Hi muốn thoát khỏi Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm lúc nãy, phần sau vẫn bị cuốn vào, thế là dính tất cả đòn tấn công, bị Chổi Lốc Xoáy của Vương Bất Lưu Hành đập phát ngã nhào từ không trung xuống đất.
Ba kỹ năng sát thương, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên đều lãnh đủ, so ra thì trị số thương tổn còn lớn hơn cả đại chiêu ban đầu mà Vương Bất Lưu Hành ăn phải, hắn lỗ to rồi. Mà cái chính là thế chủ động đã rơi vào tay Vương Kiệt Hi, bị đập cho cạp đất còn chưa xong đâu…
Hoàng Thiếu Thiên lập tức thao tác Chịu Thân rất ngọt, ngay khi bị đập ngã trên đất, nhân vật đã theo đà lăn một vòng rồi nhảy ra sau. Mà ma đạo học giả sau khi hết chiêu Chổi Lốc Xoáy, rơi xuống đất cũng dùng Chịu Thân, nếu không chính mình sẽ té ập mặt, tuy ngã chẳng tổn thương gì, nhưng ngã trước mặt cao thủ thì mất rất nhiều cơ hội chiến đấu. Và thao tác cơ bản này, Vương Kiệt Hi cũng sử dụng ngon ơ, nhân vật lăn người rồi nhảy ra sau.
Hai người cùng một động tác, đều tăm tắp như được luyện tập.
Lăn người, nhảy sau. Ngay sau đó, bên hông Dạ Vũ Thanh Phiền chợt lóe lên một đường kiếm, bên Vương Bất Lưu Hành cũng phóng một vật thể đen từ tay áo ra…
Trong quá trình nhảy sau, cả hai đều đồng loạt phóng kỹ năng, một bên là Rút Đao Trảm, bên kia là Áo Choàng Bóng Đêm. Nhưng vì cả hai cùng lăn người kéo dãn khoảng cách, nên hai kỹ năng đều hụt, không ai bị tổn thương.
Với khoảng cách này, dường như kiếm khách không làm ăn được gì, ít ra ma đạo học giả còn có vài kỹ năng cự ly xa. Thế nên, nào đạn ma pháp, nào tia ma pháp đồng loạt bổ về phía Dạ Vũ Thanh Phiền. Hoàng Thiếu Thiên không hề phản kích, mà tung một đại chiêu khác. Bóng người Dạ Vũ Thanh Phiền bỗng chốc nhiễu đi, tức thì sinh ra sáu ảo ảnh, chính là kỹ năng bậc nhất của Hoàng Thiếu Thiên, Kiếm Ảnh Bước.
Kỹ năng này hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và thao tác của người chơi. Sở dĩ, Hoàng Thiếu Thiên được tôn là kiếm khách hàng đầu cũng nhờ vào kỹ năng này. Ngay cả Vương Kiệt Hi cũng không thể phân biệt đâu là người thật, đâu là ảo ảnh, bằng không nó chỉ là một kỹ năng màu mè vô ích.
Sáu Dạ Vũ Thanh Phiền, đồng loạt xông tới.
Vương Kiệt Hi không thể phân biệt trực diện, chỉ đành đánh thử. Nhưng kỹ năng cao cấp như Kiếm ẢnhBước xịn hơn ảnh phân thân của Ninja nhiều. Ảnh phân thân của Ninja chỉ là một hình nhân bất động có sinh mệnh, đánh vài cái là biến mất. Kiếm Ảnh Bước thì khác, ảo ảnhsinh rakhông có sinh mệnh, đồng thời, vì làảo ảnh nên đòn tấn công sẽ xuyên thẳng qua, dựa vào cách này để phân biệt đâu thật đâu giả. Nhưngảo ảnh lại không hề biến mất.
Vương Kiệt Hi tung vài kỹ năng ma pháp vào nhân vật trong phạm vi tấn công của mình, nhận ra hai ảo ảnh. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên nào để người ta phân biệt thật giả dễ vậy, chỉ thấy sáu nhân vật tráo đổi vị trí nhanh đến hoa mắt, bình luận viên và khách mời đều ồ lên. Dưới thao tác này, e rằng ngay cả Vương Kiệt Hi cũng không tìm ra hai ảo ảnh mình vừa đánh trúng đang ở nơi nào.
Mà quả vậy, Vương Kiệt Hi không tài nào tìm được 2 ảo ảnh mình vừa đánh trúng trong 6 nhân vật giống hệt nhau kia. Nhưng anh biết Hoàng Thiếu Thiên có kỹ thuật này, nên ngay từ đầu chỉ tập trung theo dõi 1 trong 2 ảo ảnh mình đánh trúng mà thôi, chí ít đây cũng là chuyện anh làm được. Sau đó anhđánhthử lần hai, tránh ảo ảnh mình đã nhớ lúc trước, tấn công một nhân vật khác.
Hoàng Thiếu Thiên nào để Vương Kiệt Hi dễ dàng đánh trúng, bèn né tránh liên tục. Đợt công kích này miễn cưỡng đánh trúng một nhân vật, vẫn là ảo ảnh.
Vương Kiệt Hi rất rõ, đánh thử không thể nào kiếm được người thật. Còn nếu trúng mà người thật không né, Hoàng Thiếu Thiên đâu ngu thế.
Sau hai lần thử loại được2 ảo ảnh, Hoàng Thiếu Thiên cũng đang điều khiểnsáu Dạ Vũ Thanh Phiềntừ từ bao vây Vương Bất Lưu Hành, sáu nhân vật giữ nguyên khoảng cách, bắt đầu xoay tròn.
“Đâu là người thật?” Trần Quả không nén nổi hồi hộp, hỏi Diệp Tu.
“Tui cũng không biết.” Diệp Tu lắc đầu, Kiếm Ảnh Bước trong tay Hoàng Thiếu Thiếu đã hoàn mĩ đến đỉnh điểm rồi.
Có điều, Kiếm Ảnh Bước không thể duy trì mãi, đây chỉ là kỹ năng mê hoặc đối phương, mà trận đấu, phải giết chết đối thủ mới chiến thắng được.
Ngay khi ảo ảnh vừa biến mất, ánh kiếm cũng nhoáng lên.
Vương Kiệt Hi có cẩn thận mấy vẫn trúng chiêu như thường. Lần này mà trượt nữa thì Hoàng Thiếu Thiên cần quái gì tốn công dùng Kiếm Ảnh Bước áp chế đối phương lâu tới vậy.
“Hai người họ, ai sẽ thắng?” Tính cách Trần Quả luôn nôn nóng vậy, lúc nào cũng muốn biết trước kết quả.
Diệp Tu chỉ chầm chậmlắc đầu, không nói.
Trần Quả bất đắc dĩ, đành tiếp tục theo dõi trận đấu. Cuộc đọ sức giữa những đại thần hàng thật giá thật vô cùng hấp dẫn, rốt cuộc, một số người chơi trong tiệmvốn đang xem trận đấu của Gia Thế cũng không nén nổi tò mò mà thi thoảng liếc sang màn chiếu, sau đó thì làm phản một loạt, xem thắng thua trận này thế nào trước đã.
Hai đại thần, ai cũng không chiếm được ưu thế lâu, song phương công thủ không ngừng biến đổi, thế lực ngang nhau. Sinh mệnh của hai nhân vật cũng rớt ngang nhau, xem ra không thể phân thắng bại khi chưa đến phút cuối cùng.
“Phần thắng của Vương Kiệt Hi nhỉnh hơn.” Bỗng Diệp Tu dự đoán.
“Tại sao?” Trần Quả nhanh nhảu hỏi.
“Cục diện cân bằng là cục diện Vương Kiệt Hi am hiểu nhất. Hoàng Thiếu Thiên giỏi về những trận loạn chiến. Càng loạn, cậu ta càng nắm được cơ hội. Nhưng trận này, kịch liệt đấy, nhưng không rối loạn, người công ta thủ biến đổi hài hòa, thật sự rất quy tắc. Nói cách khác, trận đấu cứ tiếp diễn thế này, sẽ không có cơ hội cho Hoàng Thiếu Thiên giành chiến thắng. Trong trường hợp không có gì biến động, căn cứ tiết tấu hai người công thủ, đại khái kích cuối cùng sẽ bị Vương Kiệt Hi cướp được.” – Diệp Tu giải thích.
“Thật không đấy?” Trần Quả hưng phấn hỏi, hỏi xong lại không tin lắm.
“Chờ mà xem.” Diệp Tu bảo.
Và thế, trong mắt Trần Quả, kỹ thuật giao đấu sâu xa giữa đôi bên tự dưng tụt hẳn, cô bắt đầu đếm, lần này là Hoàng Thiếu Thiên tấn công, sau đó là Vương Kiệt Hi tấn công, sau đó nữa…
Cứ ngồi đếm cho đến khi trận đấu gần kết thúc, đôi bên đã vào trạng thái máu đỏ, Trần Quả đếm mãi cũng chiếm được tí ti kinh nghiệm, vừa thấy cục diện đã kinh ngạc kêu lên: “Hình như… hệt như lời chú em nói.”
Diệp Tu ngồi cạnh vẫn im lặng, chăm chú quan sát trận đấu.
“Hoàng Thiếu Thiên không còn cách nào khác à?” Trần Quả hỏi, cứ thế bước vào thế bại trận, làm cô cảm thấy thật khó tin.
“Có.” Diệp Tu vỏn vẹn đáp.
“Là gì?” Trận Quả lại hỏi, cô rất thích bắt bài màn kịch.
“Xem đi.” Diệp Tu vẫn ngẩng đầu nhìn màn chiếu, ý bảo Trần Quả nhìn.
Trần Quả đếm nãy giờ, nay vừa nhìn màn hình đã phát hiện chỗ bất thường.
“Ý không đúng, giờ phải là Hoàng Thiếu Thiên cướp được cơ hội tấn công chứ, sao lại…”
Tự lẩm bẩm một mình, cô chợt phát hiện điều gì, tức thì hớn hở nói: “Cậu ta cố ý nhường cơ hội tấn công cho Vương Kiệt Hi, như thế, người tấn công cuối cùng chính là cậu ta.”
Trần Quả chỉ sung sướng được ba giây, bởi cô nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ từ Diệp Tu. Ngẫm lại mới giật mình: Máu của hai bên đã gần cạn, nhường một lần tấn công sẽ không còn theo tiến độ trước, nếu tiếp tục công thủ tuần hoàn, người ngã trước vẫn là Hoàng Thiếu Thiên, vì cậu ta mất một lần sinh mệnh.
“Hoàng Thiếu Thiên chỉ muốn phá vỡ cục diện cân bằng này, cố ý đẩy mình vào thế yếu thôi.” Rốt cuộc Diệp Tu cũng đứng ra giải thích.
“Tự đẩy vào thế yếu, coi đó là cơ hội?”
“Thì sẽ có khả năng sống sót hơn nếu tiếp tục diễn biến như vậy, nhưng cơ hội không cao. Tui vẫn thấy Vương Kiệt Hi khả quan hơn, cậu ta biết thừa ý đồ của Hoàng Thiếu Thiên. Có thể bày ra cục diện này, tui nghĩ cậu ta sẽ có cách khắc chế không cho Hoàng Thiếu Thiên cướp được cơ hội một kích tất sát cuối cùng.” Diệp Tu nói.
“Ừm, nếu trận này Vương Kiệt Hi thắng, vậy Vi Thảo được 4 điểm, Lam Vũ chỉ được 1 điểm thôi.” Trần Quả lại tính