Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Lê Phương Nam
Khục khặc… E hèm…
Ngụy Sâm vừa hỏi xong, tiếng ho vang lên ầm ĩ bên phía Hưng Hân. Mọi người
ai nấy bóng gió dùng cách này để thể hiện thái độ từ chối phát biểu.
Nhưng rõ ràng không ai lợi hại bằng đại thần, vì chỉ có Diệp Tu mới điềm tĩnh như không mà trả lời: “Đánh chữ hay lắm.”
“Ha ha ha, thì tao hỏi cái đó mà.” Ngụy Sâm cười rộ. Những tiếng ho vang lên liên miên lần thứ hai.
Xong phần đấu đơn, chiến đội Hưng Hân 3 trận toàn thắng, lấy trọn 3 điểm.
Phần lôi đài và đoàn đội sắp tới sẽ không chia điểm giống như đấu đơn.
Ngay cả Huyền Kỳ cũng cần phải lấy được một phần trong hai phần này, nếu không thì tèo. Còn Hưng Hân, sau khi lấy được đủ 3 điểm đấu đơn thì có
thể thoải mái với phần lôi đài một chút. Bởi đối với họ mà nói, trận
đoàn đội mới mang tính quyết định.
Vì Hưng Hân phải giành ít nhất 8 điểm mới có thể vào được vòng trong nên phần đấu đoàn đội không thể
xảy ra bất kỳ sai sót nào. Đó là việc mà họ đã sớm biết, cho nên lúc này tâm trạng sẽ không lên xuống cho lắm. Đấu đơn lấy đủ 3 điểm còn khiến
họ sĩ khí bừng bừng thêm. Mà bên phía Huyền Kỳ sau khi gặp thất bại liên tục ở 2 trận đấu đơn đầu tiên, trận thứ ba cũng đã nghênh đón một chút
khả năng chuyển biến tốt. Cái đó gọi là làm quá sẽ có phản ứng ngược,
trong trận thứ ba Ngụy Sâm dùng cách quá bỉ bựa khiến cho phía Huyền Kỳ
bị buộc phải nhận thua, từ trên xuống dưới Huyền Kỳ ai nấy đều sục sôi
căm phẫn, dưới sự cổ động của một Trương Ích Vỹ kinh nghiệm đầy mình,
cuối cùng sĩ khí Huyền Kỳ đã lần nữa nhóm lên. Chỉ đáng thương cho tuyển thủ trẻ tuổi trong trận thứ ba, bởi cậu ta chính là vật hi sinh của
cuộc chiến sĩ khí dưới tay Trương Ích Vỹ, mà Trương Ích Vỹ bây giờ cũng
đâu có rảnh dỗ dành cậu ta.
Thời gian nghỉ ngơi giữa phần đấu đơn và đấu lôi đài khá dài. Hai bên chuẩn bị xong thì tiếp tục ra trận, mùi thuốc súng càng lúc càng nồng nặc.
“OK, Huyền Kỳ vs Hưng Hân,
phần đấu lôi đài đã sắp bắt đầu rồi!” Chương trình trực tiếp trên TV
trong thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp đương nhiên sẽ chèn vào mấy đoạn
quảng cáo, lúc này phần lôi đài đang chuẩn bị đánh, đường truyền lập tức quay về sân thi đấu, bình luận viên cũng chấn chỉnh lại tinh thần tiếp
tục làm việc. Trong hiệp đấu đơn thứ ba trước đó, càng về sau bình luận
viên càng im lặng, như bình thường thì chẳng khác gì có sự cố tiếp sóng. Nhưng vừa rồi không ai phản đối gì về việc bình luận viên giữa quá
trình trực tiếp trận đấu lại xịt pháo. Xem ra, cách ăn ở siêu không hạn
cuối của Ngụy Sâm đã khiến quần chúng nhân dân phải câm nín, phản ứng
của bình luận viên thậm chí còn được coi là hợp tình hợp lí, có thể tha
thứ.
“Tuyển thủ hai bên trong hiệp đấu lôi đài đã bắt đầu ra
trận, người đầu tiên của chiến đội Hưng Hân là Bao Vinh Hưng. Tuyển thủ
này là một người mới điển hình, thường xuyên xuất hiện những sai sót cực kỳ cơ bản, không biết trong một trận đấu cực kỳ then chốt như hôm nay,
cậu ta sẽ đem đến biểu hiện thế nào cho mọi người đây? Bên phía chiến
đội Huyền Kỳ, tuyển thủ đầu tiên ra trận là Thang Hưng! Thật bất ngờ! Là đội trưởng của chiến đội Huyền Kỳ, có thể nói Thang Hưng là tuyển thủ
ưu tú nhất trong chiến đội Huyền Kỳ hiện tại. Theo như thường lệ, lẽ ra
một tuyển thủ mạnh như thế nên xếp thứ ba trong đội hình đấu lôi đài.
Huyền Kỳ sắp đặt thế này không rõ là xuất phát từ chiến thuật gì? Chúng
ta cũng biết, chiến đội Huyền Kỳ có huấn luyện viên chuyên thực hiện bố
trí chỉ đạo, mỗi một cách bày binh bố trận chắc chắn đều có dụng ý
riêng. Nhưng rốt cuộc là dụng ý gì thì chỉ có thể xem thực hư trong trận đấu. OK, bây giờ trận đấu chính thức bắt đầu rồi.”
Bình luận
viên im hơi lặng tiếng suốt một trận trước đó, trận này mới vào liền lập tức thao thao bất tuyệt, như thể đã nhịn một bụng chữ chỉ chờ phát ra
mà thôi.
“Nhân vật của hai bên đều đang tiến về phía trước chứ
không chọn cách di chuyển đặc biệt, có phải họ đang muốn xáp lá cà trực
tiếp?”
“Ồ, Thang Hưng đã thay đổi lộ trình bắt đầu đi vòng, xem ra anh ta định dành cho đối thủ một sự bất ngờ.”
“Thang Hưng đã vòng tới bên hông đối thủ thành công, Bao Vinh Hưng vẫn chưa phát hiện.”
“Thang Hưng tiến thêm một bước đến gần, khoảng cách này đã có thể bắt đầu công kích rồi! Nhưng Bao Vinh Hưng có vẻ như chưa nhận ra gì cả, cậu ta vẫn
đang chạy về phía trước. Hành động này thật không hợp lí, đến tận bây
giờ vẫn chưa nhìn thấy ai thì lẽ ra phải hiểu đối thủ đã dùng cách di
chuyển khác rồi đi chứ?”
“Thang Hưng hiện tại đang bám rất sát
Bánh Bao Xâm Lấn, anh ấy vẫn chưa công kích… À, lúc này tôi đoán nhất
định sẽ có nhiều khán giả giống như tôi, nhớ đến trận đấu đơn thứ hai
đúng không? Không lẽ Thang Hưng đang muốn dùng cách đó để ăn miếng trả
miếng?”
“Ồ anh ấy không có! Thang Hưng ra tay rồi, anh ấy đã chủ
động tấn công.” Theo tiếng gào lên của bình luận viên, hai bên chạm trán nhau cú đầu tiên.
Nghề nghiệp của nhân vật Thang Hưng điều khiển là thiện xạ, chính là nghề mà huấn luyện viên Trương Ích Vỹ của Huyền
Kỳ sử dụng khi xưa. Vì thế Trương Ích Vỹ có chút gửi gắm và kỳ vọng đặc
biệt đối với cậu đội trưởng Thang Hưng này. Dưới sự chỉ đạo của gã,
phong cách của tuyển thủ Thang Hưng ít nhiều thấy được bóng dáng của gã
năm đó.
Súng Cận Chiến!
Đây là đấu pháp sở trường nhất của Trương Ích Vỹ. Từ khi bắt đầu chỉ đạo Huyền Kỳ, có thể nói gã đã dốc
lòng dạy dỗ Thang Hưng, nên Thang Hưng có thể tính là một điểm sáng ít
ỏi trong các tuyển thủ của chiến đội yếu nhược này.
Đấu pháp Súng Cận Chiến không có nghĩa là thiện xạ phải nhào tới vật lộn cận chiến,
nhưng chắc chắn không được giữ một khoảng cách quá xa. Điểm mấu chốt của đấu pháp này nằm ở bốn chữ “tiến lùi tự nhiên”. Khoảng cách cụ thể là
bao xa mới có thể thực hiện được bốn chữ đó thì phải xem trình độ nắm
bắt và thao tác của người điều khiển.
Súng Cận Chiến của Thang
Hưng có thể duy trì khoảng cách chừng 5 người đứng để đạt tới tiến lùi
thuận lợi. Đây cũng coi như một trình độ khá phổ biến trong các tuyển
thủ thiện xạ tinh thông đấu pháp này. So với khoảng cách Súng Cận Chiến
chỉ tầm 3 người đứng của thiện xạ hàng top như Chu Trạch Khải, trình độ
này thua kém hẳn một đoạn rất dài.
Khoảng cách 1 người đứng có
nghĩa là 1 bước chân bình thường của nhân vật khi không sử dụng bất kì
kỹ năng hoặc thao tác đặc biệt nào, cho nên thông thường người ta sẽ
phân tầng Súng Cận Chiến theo cách đơn giản nhất là bao nhiêu bước. Thật ra Súng Cận Chiến mấy bước mới có thể đem đến uy lực lớn nhất? Vậy thì
phải xem người điều khiển đấu pháp này vận dụng thế nào. Nhưng quan
trọng là, những tuyển thủ có thể vận dụng Súng Cận Chiến 3 bước nếu muốn nắm bắt được Súng Cận Chiến 5 bước sẽ dễ như bứt bún. Nhưng những tuyển thủ chỉ có thể đạt đến Súng Cận Chiến 5 bước mà muốn thực hiện Súng Cận Chiến 3 bước thì khó như Nam Cường. Mỗi một bước gần hơn sẽ đòi hỏi
tuyển thủ phải có kỹ thuật và phản ứng nhanh hơn rất nhiều.
Thang Hưng không phải là một tuyển thủ tài năng nổi trội, được Trương Ích Vỹ
chỉ dạy mà quyết tâm luyện chuyên về Súng Cận Chiến, chỉ tiếc rằng sau
khi đạt đến 5 bước thì không cách nào tiến thêm một nấc nữa. Trương Ích
Vỹ có thể làm gì đây? Năm xưa Súng Cận Chiến của gã cũng chỉ đạt đến 4
bước, muốn tiến thêm nửa bước cũng không được. Gã hiểu rõ nỗi khổ tâm vì thiên phú chỉ cho đến đấy mà thôi, nên cũng không nhất định đòi Thang
Hưng phải đột phá giới hạn của mình. Gã chỉ có thể giúp Thang Hưng tăng
cường kỹ xảo vận dụng Súng Cận Chiến 5 bước.
Súng Cận Chiến 5 bước đối phó một tân binh như Bao Vinh Hưng đã là quá đủ.
Nhìn thấy thiện xạ của Thang Hưng xông lên lập tức tiến vào cự ly 5 bước,
sau đó sử dụng thành thạo Súng Cận Chiến bắt đầu tấn công, Trương Ích Vỹ hài lòng gật đầu.
Đột nhiên bị tập kích, Bánh Bao xem ra rất bối rối, dường như không nghĩ đến việc chống trả. Do đó dưới thế tấn công
của thiện xạ Thang Hưng, Bánh Bao Xâm Lấn chỉ thất tha thất thểu cắm đầu chạy.
Trương Ích Vỹ nhìn thấy mà đắc ý tới nỗi cười hô hố. Trong mắt gã, đây chính là phản ứng của một tân binh: chỉ cần bị đánh cho
trứng bay lên cổ thì nghẹn quá quăng luôn não, lại cũng không có kinh
nghiệm để nhận định tình thế bằng bản năng, vì thế chỉ biết chạy.
“Thể loại tuyển thủ kiểu này, tôi thật sự không hiểu nổi vì sao hết lần này
đến lần khác ông cứ dùng cậu ta.” Trương Ích Vỹ nhìn Diệp Tu mà nói.
“Có vấn đề gì?” Diệp Tu hỏi ngược.
“Có vấn đề gì còn cần tôi phải nói ra sao?” Trương Ích Vỹ hất mặt về phía
nhân vật Bánh Bao Xâm Lấn đang nghẹn trứng trên màn hình.
“Tôi
thấy người có vấn đề là ông mới đúng? Chạy, chạy nữa, chạy mãi không
phải là cách chuẩn nhất để đối phó với Súng Cận Chiến à?” Diệp Tu nói.
Nụ cười lập tức vụt tắt trên mặt Trương Ích Vỹ. Diệp Tu dùng từ lóng,
nhưng gã nghe là hiểu. Chạy, chạy nữa, chạy mãi, nếu dùng thuật ngữ
chuyên nghiệp để nói, đó là chỉ việc không ngừng di động, thay đổi
khoảng cách giữa hai người.
Khuyết điểm của đấu pháp Súng Cận
Chiến chính là về mặt khoảng cách. Nếu khoảng cách là do Thang Hưng chủ
động nắm giữ, thì đặc điểm tiến lùi tự nhiên của Súng Cận Chiến sẽ được
vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng chỉ cần Thang Hưng rơi vào thế bị
động, tiết tấu của Súng Cận Chiến sẽ rất dễ dàng bị xáo trộn, đối thủ
chắc chắn có cơ hội đảo ngược tình thế.
Dưới sự rượt cắn của
thiện xạ Thang Hưng, Bánh Bao Xâm Lấn chạy mòn dép lào, chật vật hết cỡ, thêm vào việc cậu ta là người mới, cho nên Trương Ích Vỹ không nghĩ đến khả năng cậu ta đang dùng chiến thuật đối phó. Bây giờ nghe Diệp Tu nói xong, nhìn kỹ lại, Bánh Bao Xâm Lấn rõ ràng đang chạy hụt hơi, nhưng
hết lần này đến lần khác thành công né tránh công kích của Thang Hưng.
Sự khống chế của Thang Hưng đối với cự ly Súng Cận Chiến đã dần mất thế
chủ động vì phải không ngừng truy sát đối thủ.
Đây là lối di
chuyển chiến thuật có cố ý? Trương Ích Vỹ nhìn muốn lòi con mắt mà vẫn
thấy không giống chút nào. Nếu cố ý thì cần gì phải để cho bản thân khó
coi đến mức này? Thế nhưng gã lại nghĩ xa hơn, tư thế chật vật quáng
quàng của Bánh Bao Xâm Lấn cũng rất có khả năng là thủ đoạn để khiến
Thang Hưng chủ quan mà bất cẩn. Từ phần đấu đơn đã có thể nhìn ra, đám
tuyển thủ Hưng Hân này mặc xác cái gọi là thể diện. Tụi nó hình như
chẳng hề quan tâm đến việc lấy lòng khán giả, tụi nó sẽ dùng mọi thủ
đoạn có thể để giành thắng lợi.
Tuyển thủ trong một chiến đội như thế, cố ý giả vờ xấu mặt, thảm hại, để làm đối thủ lơ là mất cảnh giác, rõ ràng chỉ là chuyện cái muỗi!
Đừng tin Hưng ơi nó lừa đấy! Mau nhìn cho rõ!!
Trương Ích Vỹ bắt đầu sốt ruột. Gã bố trí cho Thang Hưng làm người đầu tiên
vào đánh là để tạo ưu thế về mặt tâm lí, bởi vì gã nghi ngờ người trấn
thủ lôi đài cuối cùng bên phía Hưng Hân sẽ là đại thần Diệp Thu. Khi đó
hai bên đập nhau đến mức thương vong trầm trọng lại còn phải đối mặt với đại thần Diệp Thu để quyết thắng thua phần lôi đài này, cho dù đưa ra
tuyển thủ xuất sắc nhất của Huyền Kỳ nhà mình là Thang Hưng, chỉ sợ cũng không có lấy nửa điểm ưu thế tâm lí khi đứng trước Diệp Thu.
Nếu đã vậy, thôi thì dứt khoát cho hàng hịn nhất là Thang Hưng lên sân đầu
tiên, cố hết sức để đánh bại càng nhiều người bên Hưng Hân càng tốt. Nói không chừng cuối cùng có thể dư lại hai người bên mình đánh với Diệp
Thu, lấy hai đánh một không chột cũng què, chẳng phải sẽ có ưu thế tâm
lí hay sao?
Ai ngờ bây giờ Thang Hưng có khả năng bước vào tròng do Hưng Hân giăng ra, làm sao gã có thể không sốt ruột?
“Tiêu rồi!”
Quả là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, trong lòng Trương Ích Vỹ thì điên cuồng hú
hét “Thang Hưng, mau mau mở mắt mà nhìn!”, nhưng đúng vào lúc này, tiết
tấu Súng Cận Chiến của Thang Hưng bỗng lộ ra một sơ hở do rơi vào thế bị động quá lâu. Trương Ích Vỹ tinh thông đấu pháp Súng Cận Chiến đến cỡ
nào chứ, gã chỉ cần nhìn một cái là nhận ra.
Ngay lập tức, đã thấy một viên gạch gào thét bay tới.
Từ ngày đầu tiên đọc thấy đấu pháp Súng Cận Chiến, mình đã nghiên cứu rất
nhiều về nó. Ban đầu là do hứng thú chuyên môn, cũng hoàn toàn không
biết nó đóng vai trò quan trọng về sau. Hiện tại, những nghiên cứu này
đã giúp ích cho mình trong việc diễn giải đấu pháp một cách chính xác
nhất.
Mình từng là một game thủ RPG và MOBA chứ chưa bao giờ bước chân vào lĩnh vực FPS, do đó khi nói về súng, phải đi tham
khảo không ít game thủ FPS. Trong đó, Con Gà mà lần trước cả nhà chúc
thượng lộ bình an, một FPS player có tiếng ở US 3 năm về trước với lối
chơi recon hổ báo rất gần với đấu pháp này, đã đóng góp thông tin rất
nhiều. Cũng coi như cả nhà không phí sức uổng đâu ạ.
Lá Mùa Thu
RPG: game nhập vai
MOBA (hoặc A-RTS): game chiến thuật hành động thời gian thực
FPS: game bắn súng góc nhìn thứ nhất
Recon: class cầm súng đi đường cận chiến trong game FPS