Trước đây Đào Hiên cũng mở tiệm net?
Câu trả lời này khiến Trần
Quả sửng sốt đến ngây người. Cô vốn đã không có lấy một tẹo hảo cảm nào
với Đào Hiên, nay biết hắn còn từng là người cùng nghề với mình, lập tức có thứ cảm giác nhục ơi là nhục.
“Thật nhìn không ra.” Trần Quả không vui lắm.
Diệp Tu cười cười, không nói gì.
“Rồi sao nữa?” Trần Quả bỗng hỏi tiếp, vì cô chợt phát hiện biết đâu mình có thể học hỏi từ cách Gia Thế khởi nghiệp năm xưa.
“À thì đi đánh giải khắp nơi thôi. Hồi đó tuy liên minh chuyên nghiệp đã
thành lập rồi nhưng cũng còn sơ sài chứ chưa có sức ảnh hưởng như bây
giờ đâu. Các giải đấu Vinh Quang giống nó nhiều lắm, tụi tui giải nào
cũng báo danh tham gia, online cũng có, LAN cũng có, chỉ cần không đụng
thời gian thì không bỏ qua giải nào cả.” Diệp Tu nói.
“Để rèn luyện đội ngũ?” Trần Quả suy đoán.
“Không… để thắng giải thôi, để chiến đội có thể sinh tồn, đội viên có tiền mà sống.” Diệp Tu nói.
Trần Quả sững sờ. Tuy lớn tuổi hơn Diệp Tu nhưng cô tiếp xúc với Vinh Quang
không lâu bằng hắn. Ban đầu cô chỉ chơi để giết thời gian, sau đó trở
thành fan thì bắt đầu quan tâm giải đấu chuyên nghiệp. Lúc đó quy mô của liên minh đã khá lớn, các chiến đội và dàn tuyển thủ đều ra hình ra
dáng, lung linh lấp lánh cả rồi. Ít nhất là câu lạc bộ Gia Thế ở đối
diện xéo Hưng Hân trông ngon lành cành đào, logo chiến đội treo cao chói lóa, làm gì còn cái kiểu chạy vạy khắp nơi đánh giải để kiếm tiền
thưởng làm kế sinh nhai như Diệp Tu kể.
“Hồi xưa đánh hết bao
nhiêu giải, thắng được bao nhiêu tiền, với lại có bao nhiêu tiền thưởng
lẽ ra được nhận nhưng lại bị quỵt, bây giờ nhớ không nổi nữa. Nhưng liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp là giải đấu hoạt động ổn định nhất, tổng
giá trị tiền thưởng cũng lớn nhất. Nó tổ chức xong năm đầu thì bắt đầu
nhận được quan tâm rộng rãi, có thêm tài trợ, được phát sóng này nọ trên TV với trên mạng, rồi mấy đội tham dự cũng được chia phần lời với tiền
thưởng nhiều hơn. Cứ thế, các chiến đội và liên minh cùng nhau phát
triển vùn vụt.” Diệp Tu nói.
Trần Quả gật đầu. Cô nghe hiểu, thậm chí có những việc Diệp Tu không đề cập đến, cô cũng có thể tưởng tượng
ra. Gia Thế là quán quân 3 năm liên tục của giải đấu chuyên nghiệp, rõ
ràng chính là kẻ đạt lợi ích lớn nhất chỉ sau bản thân liên minh ở những năm đầu. Nhờ vào đó, Gia Thế mới có thể từ một đội ngũ xuất thân từ
tiệm net, nghe kể thì cũng khốn cùng chả kém ai, nhảy vọt thành ông lớn
hàng đầu liên minh.
Vậy còn Hưng Hân bây giờ?
Trần Quả đột nhiên phát hiện, Hưng Hân đã bất tri bất giác trải qua giai đoạn khó
khăn nhất rồi. Nhớ lại con đường đã cùng nhau đi, từ không đến có, lại
phải đối mặt với con quái vật khổng lồ Gia Thế trong vòng khiêu chiến,
có phải là mission impossible không chứ? Thế mà tụi mình lại làm được,
vậy còn điều gì có thể khó khăn hơn nữa?
Giành tổng quán quân?
Tổng quán quân dĩ nhiên khó đấy, nhưng ít nhất nó chẳng ảnh hưởng đến sự
sống còn của một chiến đội. Chiến đội Hưng Hân đã vượt qua giai đoạn
sinh tử, con đường tương lai còn gì có thể gập ghềnh hơn được?
Nhất thời Trần Quả càng thêm tự tin. Cô lập tức ra khỏi khu dân cư quay về
tiệm net, từ hôm nay trở đi, cô muốn mình phải một lòng một dạ tổ chức
và điều hành chiến đội thật tốt.
Trước đó, tuy nghiêng về phương
án xây lại tầng hai tiệm net làm trung tâm huấn luyện nhưng trong lòng
Trần Quả vẫn khó tránh thấp thỏm không yên. Nói gì thì nói, tiệm net vẫn là nguồn thu nhập chắc ăn nhất của họ hiện tại. Nhưng bây giờ Trần Quả
không còn sợ hãi nữa, Hưng Hân đã đi được đến hôm nay, sẽ không lí do gì có thể thất bại.
Trên đường đi, Trần Quả đã gọi điện hẹn bên xây dựng đến xem. Sau đó cô dắt họ lên tầng hai, vừa thực địa vừa diễn tả ý định cải tạo của mình. Bàn bạc gần cả ngày, bên kia về thiết kế bản vẽ, còn Trần Quả đã bước ra được bước chân đầu tiên, cũng không do dự thêm
bước kế tiếp nữa.
“Tiểu Thường đấy à? Tôi là chị Trần của cậu đây!” Trần Quả chủ động gọi điện đến tòa soạn báo Thể Thao Điện Tử ở thành phố H.
Hiện tại, hai phóng viên túc trực ở trụ sở báo Thể Thao Điện Tử thành phố H
có thể nói một người trên thiên đường, một kẻ dưới địa ngục.
Vinh Quang đang là hạng mục eSport lớn nhất trong nước, báo Thể Thao Điện Tử tuy đưa tin tổng hợp về eSport nói chung nhưng vẫn chú trọng vào Vinh
Quang là chính, sở dĩ họ đặt hẳn một tòa soạn ở thành phố H cũng là vì
nơi này có chiến đội Gia Thế đó thôi.
Mùa giải này Gia Thế bị
loại khỏi liên minh, lẽ ra tòa soạn báo Thể Thao Điện Tử ở thành phố H
đã không còn ý nghĩa tồn tại nữa. Nhưng chả ai nghi ngờ việc Gia Thế sẽ
vèo một phát từ vòng khiêu chiến quẹo đầu về liên minh cả, nhất là báo
Thể Thao Điện Tử. Vì thế tòa soạn này vẫn được giữ lại, phóng viên nổi
tiếng Tào Quảng Thành tuy trải qua một năm héo hắt nhưng không hề nhụt
chí. Gã rất kiên nhẫn ngồi chờ Gia Thế trở lại với đời mình.
Kết
quả cuối cùng không ai đỡ nổi: Gia Thế ngã ngựa. Nhưng vậy vẫn chưa đủ
nhục, chiến đội đánh bại Gia Thế lại còn là cái lũ Hưng Hân mà Thường
Tiên thường hay nâng bi, trong khi Tào Quảng Thành không xem vào mắt.
Chiến đội Hưng Hân có Diệp Tu trấn thủ, lẽ ra không thể bị người ta khinh
nhờn. Nhưng Tào Quảng Thành cứ khăng khăng nhờn cho bằng được, vì gã cho rằng không một ai hiểu rõ hơn mình sự khác biệt giữa việc Diệp Tu tồn
tại hay không tồn tại trong một chiến đội. Đó chính là: kiểu gì cũng
không phỏng vấn được ổng, thì Hưng Hân còn giá trị gì cơ chứ? Không lẽ
Hưng Hân có thể thắng nổi quán quân vòng khiêu chiến?
Nào ngờ họ thắng được thật.Kì tích cứ thế mà xảy ra. Thường Tiên nắm giữ nguồn tin tuyệt đối từ Hưng
Hân nên bài viết của cậu ta không ngừng xuất hiện trên báo Thể Thao Điện Tử. Cậu ta thậm chí còn phỏng vấn được Diệp Tu. Tuy bây giờ ai cũng
biết Diệp Tu không còn từ chối phỏng vấn nữa, nhưng sao thằng cha này
không thể hiện thái độ sớm sớm một chút? Giá như mình biết ổng chịu nhận phỏng vấn, mình làm gì sẽ vứt Hưng Hân cho Thường Tiên? Còn lâu mới
vứt!
Tiếc thay, không có cái gọi là giá như.
Gia Thế mà
Tào Quảng Thành đánh giá cao và đu theo hiện đang đối mặt với nguy cơ
giải tán, còn Hưng Hân nhờ vào đánh bại Gia Thế mà trở thành điểm nóng
của giới truyền thông. Thái độ của Thường Tiên đối với Tào Quảng Thành
vẫn thế, cậu ta vẫn tôn kính gã như một tiền bối, nhưng bản thân Tào
Quảng Thành biết rất rõ vị thế giữa hai người đã thay đổi rồi. Sau này
tòa soạn báo Thể Thao Điện Tử ở thành phố H sẽ do Thường Tiên chủ quản,
vì sự tồn tại của nó là để phục vụ Hưng Hân. Mối quan hệ của Thường Tiên với Hưng Hân rất tốt, đó chẳng phải là bí mật gì trong giới. Tào Quảng
Thành có thử nghe ngóng bên trụ sở chính, phía trên hình như cũng không
có ý định đổi Thường Tiên đi, chưa kể còn khen ngợi cậu ta không dứt.
Khoảng thời gian này, Hưng Hân là điểm nóng tin tức, mà những vụ liên quan đến Hưng Hân liên tục bị báo Thể Thao Điện Tử giành đăng đầu tiên. Đó đều
là công lao của Thường Tiên. Vì thế, cấp trên cực kì hài lòng với Thường Tiên, đổi cậu ta đi làm gì.
Tào Quảng Thành tuyệt vọng. Ngay cả
trên trụ sở chính mà còn không ai thó được chỗ của Thường Tiên thì gã
tuổi gì? Giờ xuống làm đệ thằng đệ của mình hồi đó? Tào Quảng Thành
không muốn mất mặt, gã đâm đơn lên trên, lấy cớ Gia Thế GG, mình cũng
muốn đổi chỗ làm.
Đơn của Tào Quảng Thành vẫn chưa được báo Thể
Thao Điện Tử phê chuẩn, nhưng vì đã quyết tâm không muốn làm ở thành phố H nữa nên gã bắt đầu bàn giao cho Thường Tiên những công việc quan
trọng cả rồi.
“Alo, là chị Trần đấy à, chào chị chào chị!!”
Tào Quảng Thành nghe thấy Thường Tiên nói chuyện điện thoại, gã biết “chị
Trần” mà Thường Tiên gọi là ai: chị chủ Trần Quả của chiến đội Hưng Hân.
Được chị chủ chiến đội đích thân gọi điện tới, Tiểu Thường thật có bản lĩnh. Tuy biết rằng với tình hình hiện tại của Hưng Hân, bà chủ tự mình làm
mấy việc này cũng chẳng phải gì to tát, nhưng Tào Quảng Thành vẫn không
khỏi đắng lòng.
“À à mấy cái đó hả, bên chỗ tụi em chắc có! Để em kiếm thử rồi liên hệ với chị sau nha?”
“Ok, vậy đi, bye bye chị Trần.”
Thường Tiên cúp điện thoại, nghe có vẻ như Trần Quả nhờ cậu ta tìm giúp gì đó.
“Hưng Hân muốn cái gì?” Tào Quảng Thành thuận miệng hỏi. Bình thường mà hỏi
vậy chẳng khác nào nói với người ta là mình nghe lỏm điện thoại, tuy
Thường Tiên không có ý tránh né nhưng dù sao đi nữa việc đó cũng không
hay ho gì, nhất là nghề nhạy cảm như phóng viên thì càng kiêng kị. Có
điều bây giờ Tào Quảng Thành chán rồi nên đách care nữa.
“Ý, anh Tào, em đang muốn hỏi anh nè, anh chắc biết rõ hơn em.” Thường Tiên nói.
“Sao?” Tào Quảng Thành hỏi.
“Bên Hưng Hân muốn hỏi mình các đơn vị tài trợ cho Gia Thế bao gồm những ai, lớn nhỏ đều được, càng chi tiết càng tốt.” Thường Tiên nói.
“Cái đó? Cái đó còn phải hỏi tụi mình nữa hả?” Tào Quảng Thành nghe thấy
liền bật cười. Tài trợ có nghĩa là gì? Nghĩa là người ta cho anh một
khoản tiền, sau đó anh giúp người ta quảng cáo. Vì thế tên tuổi các công ty tài trợ chưa bao giờ là bí mật, Gia Thế được ai tài trợ thì đều phải tìm cơ hội, bằng cách này hay cách khác show cái tên của người ta ra,
chỉ cần để ý một chút là biết cả thôi?
“Ờ thì… chị ấy muốn biết
toàn bộ từ xưa đến giờ, tính luôn cả mấy công ty đã ngừng tài trợ, nên
chắc em phải tìm kĩ hơn.” Thường Tiên nói.
“Ừ, nếu vậy anh cũng
không nhớ rõ, cậu tự tìm đi!” Tào Quảng Thành nói. Còn về mục đích của
Hưng Hân khi hỏi xin những tài liệu này thì đừng nói gã, đến Thường Tiên cũng nghe hiểu. Có gì đâu, Hưng Hân bắt đầu muốn tìm tài trợ! Gia Thế
đang đối mặt nguy cơ giải tán, hốt lại mối tài trợ của họ là hợp lý
nhất.
Thế nhưng… Hưng Hân mấy người có phải suy nghĩ đơn giản quá rồi không? Người ta lựa chọn Gia Thế để tài trợ cũng là thể hiện lập
trường của mình. Bây giờ Hưng Hân mấy người đánh bại Gia Thế, đá họ văng khỏi cuộc chơi, khiến họ đối mặt với nguy cơ giải tán, thế thì mấy
người chính là kẻ thù của Gia Thế. Các đơn vị tài trợ Gia Thế không lẽ
lập tức nhảy qua ủng hộ mấy người? Người ta làm kinh doanh cũng cần phải xây dựng hình tượng chứ, chơi kiểu gió chiều nào theo chiều nấy như
thế, ai dám?
Hốt mối tài trợ của Gia Thế, cách nghĩ đó không tồi.
Nhưng chị chủ Trần của Hưng Hân ơi, hình như chị chưa hiểu rõ vấn đề cho lắm! Vinh Quang là một hạng mục thi đấu thể thao, đầu tư vào nó sẽ có tình
đặc thù nhất định, nhất là tài trợ cho chiến đội cùng thành phố. Gia Thế vừa mới ngã xuống, lập tức quay qua tài trợ cho một Hưng Hân đã đánh
bại Gia Thế, bộ dễ lắm chắc?
“Đúng rồi…” Tào Quảng Thành nảy ra một ý, mở miệng kêu, “Nếu Hưng Hân muốn xin tài trợ, anh có thể đề cử một công ty.”
“Vâng? Là ai ạ?” Thường Tiên hỏi.
“Trà Xanh Sấy.” Tào Quảng Thành nói, không dễ thấy gã đang nhếch miệng cười. Giờ gã chẳng muốn tranh thủ cái gì nữa cả, chẳng qua ngồi xem Hưng Hân
tấu hài cũng có thể giải trí cho bớt phiền muộn trong lòng.