Toàn Chức Cao Thủ

Chương 49: Chương 49: Thật sự không biết chơi




“Móa, thứ gì thế này?” Trần Quả trợn mắt há mồm, món vũ khí trong tay Quân Mạc Tiếu thế nhưng là ba trong một. Vũ khí có thể biến thành kiếm, mâu và súng?

So với sự kinh hãi của Trần Quả, người không quá hiểu Vinh Quang như Đường Nhu trái lại không bị dọa lắm, ngón tay bấm cực nhanh, Trục Yên Hà tung một cú Đá Lốc Xoáy.

Sau khi Quân Mạc Tiếu nhảy tránh, Trục Yên Hà vươn tay ra ngay một cái Pháo Chống Tăng. Thao tác của Đường Nhu rất nhanh, thời gian ra chiêu của kỹ năng này cũng rất ngắn, cự ly lại gần, Quân Mạc Tiếu bị bắn trúng, chợt ngay lúc đấy hóa thành một làn khói nhẹ.

Đường Nhu, Trần Quả đều ngẩn người, không nói đến việc trong đấu trường tu chỉnh không thể nào chỉ một chiêu có thể miểu sát người ta, mà người dù có bị giết ngay, chết sẽ để lại thi thể, nào có chuyện hóa thành khói nhẹ giống như bay lên trời thế này?

Không ổn!

Khi Đường Nhu nhận ra thì đã quá trễ, chỉ thấy “phồng” lên một lớp màn máu trước mặt, là bắn ra từ cổ của Trục Yên Hà.

Kỹ năng của thích khách: Cắt Yết Hầu.

Kỹ năng này phải sử dụng ở sau lưng, còn là công kích về phía lưng đang không phòng ngự, tuy là kỹ năng cấp thấp, tổn thương lại khá cao.

Còn về Quân Mạc Tiếu trước đấy bị Pháo Chống Tăng nổ thành khói, hiện tại hai người đều hiểu rõ, đó là kỹ năng Thuật Phân Thân của Ninja. Quân Mạc Tiếu vừa nhảy tránh cú đá của cô xong thì sử dụng ngay, để phân thân ở trước mặt mình, người thật lại nhảy đến sau lưng cô, hoàn thành một kích Cắt Yết Hầu này.

Vẻ mặt của người liên tục chịu đả kích – Đường Nhu đã trở nên vô cùng nghiêm túc, một tràng tiếng chuột và phím liên tiếp vang lên, Trục Yên Hà bước một bước lớn xuyên qua màn máu rồi khẽ nhảy, cách mặt đất chưa đến nửa thước đã hoàn thành cú xoay người 180 độ, sự nhanh nhẹn trong thao tác hiện rõ mồn một.

Con chuột di động cực nhanh, đang muốn tìm kiếm mục tiêu để nổ pháo, kết quả vừa chuyển góc nhìn đã thấy ánh đao mang màu máu nhắm đầu mình chém xuống.

Kỹ năng của cuồng kiếm sĩ thuộc hệ Kiếm Sĩ: Vỡ Núi Kích.

Tất cả kỹ năng mà tán nhân có thể học được tuy không thể thay đổi và gia tăng như những nghề nghiệp chuyên chức khác, nhưng hiệu quả vốn có không hề thua kém. Vỡ Núi Kích chém Trục Yên Hà rơi xuống ngay giữa không trung, va chạm xuống đất còn bị đàn hồi lên một khoảng nhỏ. Quân Mạc Tiếu nhanh chóng nắm chặt cơ hội chớp mắt này, lên gối, khiến Trục Yên Hà văng lên trời, Ô Thiên Cơ khẽ vung, nhắm bắn ngay Trục Yên Hà đang lơ lửng trên không. Trần Quả và Đường Nhu đều hết sức quen thuộc kỹ năng này, đấy chính là kỹ năng BBQ của Bậc Thầy Pháo Súng.

Trục Yên Hà lập tức xoay người đứng dậy tái chiến sau khi rơi xuống từ phát súng thiêu đốt nọ, kết quả chuyển góc nhìn một vòng vẫn không thấy bóng dáng của Quân Mạc Tiếu, chỉ thấy một con quỷ lùn da xanh đang lung la lung lay ném đá về phía cô, Đường Nhu Trần Quả muốn tan vỡ luôn, đây là Triệu Hồi Thú Cưng của Triệu Hồi Sư thuộc hệ Pháp Sư.

Nâng pháo nổ chết quỷ lùn, Quân Mạc Tiếu đột nhiên từ trên trời giáng xuống, giẫm loạn xạ lên đỉnh đầu Trục Yên Hà.

Kỹ năng của nhà quyền pháp thuộc hệ Vật Lộn: Ưng Đạp.

Đường Nhu lúc này nào còn tâm tình “tùy tiện chơi” như lúc bắt đầu, sau khi bị giẫm Trục Yên Hà sớm đã nâng pháo nghiêng lên trời, chuẩn bị bắn rơi Quân Mạc Tiếu, không ngờ đầu chiếc ô của Quân Mạc Tiếu đã nhắm trước vào cô, tia lửa bắn ra, đỉnh đầu của Trục Yên Hà nở ra một đóa hoa máu, Quân Mạc Tiếu lại nương theo sức giật của phát súng vừa rồi, bay ngược ra ngoài bằng một cú “Phi Pháo” thật phóng khoáng.

Cận chiến thật ra cực kỳ gây bất lợi với Bậc Thầy Pháo Súng, Đường Nhu vẫn muốn dùng “Phi Pháo” kéo dài cự ly nhưng mãi không thành công, lại không ngờ lần này là đối phương chủ động bay xa. Liên tiếp chịu đả kích khiến máu của Trục Yên Hà đã không còn nhiều, ngay cả góc áo của Quân Mạc Tiếu còn chưa sờ tới. Đường Nhu không hề có ý định từ bỏ, đang chuẩn bị tiếp tục công kích, chợt nghe thấy Diệp Tu từ đối diện nói một câu: “Không đánh nữa nhá?”

“Vì sao?” Đường Nhu hỏi.

“Hóa ra em thật sự không biết chơi.” Diệp Tu nói.

“…” Đường Nhu nhất thời chẳng biết nên nói gì. Vinh Quang trừ những lúc bình thường Trần Quả hào hứng vui vẻ kể cho cô nghe một vài thứ thì quả thực cô chẳng biết gì cả. Nhưng chỉ cần thế này, dựa vào tốc độ tay mà thao tác cực nhanh, quả thật đã giúp Trần Quả đánh sạch vô số đối thủ mà Trần Quả không thắng nổi, thậm chí còn hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến kỹ xảo đã làm khó rất nhiều người chơi.

Có thể bảo Đường Nhu không biết Vinh Quang, nhưng lại rất mạnh.

Chỉ vì nguyên nhân đó mà khiến Trần Quả nghĩ ra trăm phương ngàn kế lôi kéo cô nàng vào trò chơi. Nhưng cũng vì nguyên nhân này, làm Đường Nhu mãi chẳng thấy hứng thú với trò chơi Vinh Quang này.

Sự bắt đầu suôn sẻ và thuận lợi sẽ khiến nhiều người quyết định tiếp tục phát triển một sự việc, Đường Nhu lại trái ngược, với chuyện mà bản thân có thể dễ dàng làm được, làm cách nào cũng không thích thú nổi.

Dày vò nhau lâu như vậy, Trần Quả cũng phát hiện được, đây là một cô nàng có lòng hiếu thắng cực mạnh. Gặp phải chuyện gì khiến cô ấy khó lòng ứng phó, không cần nhắc nhở, bản thân cô ấy sẽ dồn sức xông lên và vượt qua nó.

Tựa như lúc ban đầu Trục Yên Hà xung kích khiêu chiến kỹ xảo của Thần Chi Lĩnh Vực, Đường Nhu cũng thất bại qua rất nhiều lần mới khiêu chiêu thành công. Khoảng thời gian ấy cô đã bùng nổ tất cả động lực, nhìn qua trông có vẻ còn thích Vinh Quang hơn Trần Quả gấp trăm lần.

Trần Quả vẫn cho rằng lần này có thể khiến Đường Nhu rung động rồi, ai ngờ sau khi hoàn thành khiêu chiến kỹ xảo, Đường Nhu nhanh chóng lại mất hứng thú với Vinh Quang. Kiếm trang bị gì gì đấy, Đường Nhu không hề xem những chuyện dựa vào may mắn thế này vào mắt.

Nói tóm lại, Vinh Quang trong mắt Đường Nhu chính là một chuyện “đơn giản thế thôi mà”, muốn gợi lên hứng thú cho cô nàng, trước tiên phải thay đổi ấn tượng đã. Vì vậy, Trần Quả vẫn luôn muốn tìm một đối thủ mà Đường Nhu không đối phó được để cô nàng nhận ra độ khó trong đấy. Đáng tiếc hoàn toàn tương phản, những đối thủ được gọi là cao thủ mà Đường Nhu gặp trên đấu trường, đều rất nhanh bị Đường Nhu ngược đến rớt đài.

Người nổi tiếng với tiếng tăm lan xa, cao thủ chân chính trong giới chuyên nghiệp, Trần Quả đã nhiều lần giảng dạy với Đường Nhu, Đường Nhu chỉ cười mà không đồng ý. Không còn cách nào, sự thật mới có thể thắng được hùng biện, nhưng cao thủ loại nào bảo Trần Quả đào đâu ra đây?

Mãi đến sáng nay khi Đường Nhu trở về, Trần Quả đột nhiên xuất hiện suy nghĩ để Diệp Tu thử một lần.

Diệp Tu mạnh bao nhiêu Trần Quả cũng không rõ, nhưng dù sao cũng là người đã từng lăn lộn trong giới chuyên nghiệp, dĩ nhiên phải mạnh hơn người bình thường chút rồi, cùng lắm thì lại nghe Đường Nhu nói một câu “đơn giản thế thôi mà” thôi.

Đây là dự định của Trần Quả, nhưng tiếp xúc với Diệp Tu xong lại bị người này chọc cho tức giận, giận đến mức Trần Quả quên mất suy nghĩ ban đầu, đứng sau lưng Đường Nhu mà ngóng trông Đường Nhu ngược chết Diệp Tu, thay mình trút giận. Đến tận lúc Đường Nhu bị đánh đến không trả đòn nổi, thậm chí đến khi Diệp Tu nói cô nàng “không biết chơi”, Trần Quả mới phục hồi tinh thần.

“Không biết chơi?” Trần Quả cảm thấy lời đánh giá này hơi quá. Thế này mà không được tính là biết chơi, vậy thì vô số bại tướng dưới tay Đường Nhu tính là gì đây? Còn nữa, cái thằng này mạnh quá mức rồi, hoàn toàn áp chế Đường Nhu từ đấu tới cuối, người từng lăn lộn trong giới chuyên nghiệp quả nhiên khác xa nhau. Thường ngày xem thi đấu, xem video quay hình lại vẫn chưa thấy mạnh đến trái lẽ thường thế này á! Xem ra còn do đối thủ nữa, cao thủ chuyên nghiệp so với cao thủ chuyên nghiệp đều là trình độ ngang nhau, đánh với người chơi bình thường, cao thấp lập tức phân rõ ràng.

Diệp Tu ở đối diện đã đứng lên, gật gù bảo: “Thao tác trái lại rất nhanh, nhưng sự phối hợp giữa tay trái và tay phải lại cực tệ hại, sự thích ứng khi khi xoay chuyển nhanh góc nhìn và sức phán đoán cơ bản là 0, sự hiểu biết về trang bị và kỹ năng không đủ chút nào, thiếu kinh nghiệm thực chiến, đấu pháp nông cạn, thế này mà tính biết chơi? Trình độ như thế, muốn đánh bại tôi thì phải thêm một trăm năm nữa đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.