art by maniac
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Chủ thành của bản đồ Khe Núi Nhất Tuyến thông với khu luyện cấp, đường lớn dẫn đến phó bản người đông nườm nượp. Tuy không nhiều người nghe thấy giọng nói của Đại Mạc Cô Yên, nhưng Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên đã vang danh Vinh Quang từ lâu nhờ vào tỉ lệ thắng 100% trên đấu trường, là cao thủ hàng đầu miễn bàn cãi. Mọi người thường tò mò rằng ai mạnh hơn ai, mà lúc này hai nhân vật lại chạm mặt ngay trên đường lớn ngoài thành Nhất Tuyến, người chơi xung quanh nhìn thấy ID đều dừng lại hóng chuyện.
Thấy Diệp Tu không từ chối yêu cầu quyết đấu của Đại Mạc Cô Yên, Tô Mộc Thu vốn mê mẩn công cụ chế tạo trang bị và chẳng mấy quan tâm đến thắng bại thường tình cũng không khỏi cảm thấy thú vị.
Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên.
Giây phút ấy vẫn chưa ai biết rằng, từ hôm nay trở đi, hai nhân vật này, hai con người này sẽ còn mãi đối đầu nhau đến tận mười mấy năm sau.
Lúc đó, mọi người chỉ muốn biết trong hai thằng cha có tỉ lệ thắng 100%, ai sẽ thua trước.
Cuộc đấu diễn ra trên đường cái, thu hút càng lúc càng đông người xem đến mức nếu đứng quá xa phải nhảy lên mới nhìn tới. Cây cối hoặc đá tảng xung quanh, chỗ nào có tầm nhìn cao đều bị chiếm dụng làm khán đài.
Tuy không muốn gây ra ùn tắc giao thông, nhưng tình hình này cho thấy dù dời chiến trường vào trong lề cũng thế mà thôi.
“Bắt đầu đi!” Ngắn gọn báo một tiếng, Đại Mạc Cô Yên xông lên.
Diệp Tu dùng hành động trực tiếp trả lời, Đại Mạc Cô Yên xông lên đã nhanh, Nhất Diệp Chi Thu của cậu nghênh đón càng nhanh hơn.
Cất bước, lao đi.
Quyền Xung Kích!
Long Nha!
Đều là hai chiêu tấn công trực tiếp, va chạm nhau cực chuẩn.
Ai mạnh, ai yếu?
Người xung quanh còn chưa nhìn ra chiêu nào đè chiêu nào, hai nhân vật đã cùng lúc nghiêng người qua trái, hoán đổi vị trí, biến chiêu.
Thiên Kích!
Chiến mâu trong tay Nhất Diệp Chi Thu hất lên, vũ khí cam cấp 30 có tên Quang Thúc Song Cực Trảm, hai đầu đều là mũi nhọn lấp lánh như kiếm quang của kiếm khách. Trong danh sách trang bị đổi điểm của đấu trường, mỗi ngày không biết có bao nhiêu pháp sư chiến đấu nhìn nó đến chảy nước miếng, nhưng rất hiếm ai đủ điểm đổi vào lúc này.
Có điều vũ khí của Đại Mạc Cô Yên cũng không hề kém cạnh. Hắn sở hữu số trận thắng cao hơn, dĩ nhiên cũng thu hoạch nhiều điểm hơn Nhất Diệp Chi Thu. Nhất Diệp Chi Thu chẳng qua chỉ có hai món trang bị cam đổi điểm, mà hắn đã có ba món, trong đó bao gồm cả vũ khí, thứ trang bị luôn được ưu tiên.
Dung Nham Nộ Hỏa!
Hai bàn tay siết chặt của Đại Mạc Cô Yên như hai ngọn lửa thiêu đốt bừng bừng.
Đấm Vỡ!
Một hit vung ra, cú đấm lửa càng thêm rực cháy.
Va chạm, lại một lần va chạm.
Hai cao thủ được đánh giá là đỉnh nhất server đã lao vào nhau như hai con gà, chẳng biết sử dụng trick, cũng chẳng linh hoạt trong lối đánh, chỉ cắm mặt dốc chiêu xuống đầu đối phương. Nhưng ít nhất, lần này kết quả Thiên Kích vs Đấm Vỡ có ưu khuyết rõ ràng. Nắm đấm của Đại Mạc Cô Yên va chạm với chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu, uy lực tuôn trào, cơ thể Nhất Diệp Chi Thu lập tức loạng choạng, cho thấy Đấm Vỡ mạnh hơn Thiên Kích.
Cơ hội!
Những người nhìn ra mấu chốt bên trong đều cho là vậy. Quả nhiên, Đại Mạc Cô Yên đã không để họ thất vọng khi mượn ưu thế tiếp tục lấn tới.
Cơ hội ư? Cũng đang quan sát cuộc chiến, Tô Mộc Thu lại cười ha hả. Thiên Kích không đè nổi Đấm Vỡ, chẳng lẽ Diệp Tu không biết? Cậu ta sẽ lộ sơ hở ngớ ngẩn? Những ai cho rằng đó là cơ hội, không khỏi quá coi thường cao thủ chân chính rồi!
Đây không phải cơ hội, hoặc nên nói, đây là cơ hội, nhưng là cơ hội thuộc về Diệp Tu, bởi sơ hở kia chỉ như cục thính hắn cố tình thả. Cơ thể loạng choạng trông cứ như bị Đấm Vỡ đàn áp, nhưng chính bước chân lảo đảo mất kiểm soát ấy lại vừa vặn giúp Nhất Diệp Chi Thu né gọn cú Cao Phi Cước kế tiếp của Đại Mạc Cô Yên.
Một quầng sáng bay ra từ sau lưng Nhất Diệp Chi Thu: Huyễn Văn không thuộc tính!
Huyễn Văn không thuộc tính sản sinh khi Long Nha và Quyền Xung Kích va chạm, không như thói quen gấp gáp bắn ra ngay của rất nhiều pháp sư chiến đấu khác, Nhất Diệp Chi Thu lại chờ đến lúc ai cũng cảm thấy Đại Mạc Cô Yên đã chiếm thế chủ động, mới đột nhiên bật ngược.
Quầng sáng lập tức phủ lấp màn hình Đại Mạc Cô Yên. Không chỉ tấn công nhân vật, đây còn là cách quấy rối tầm nhìn của người thao tác. Nếu chỉ đứng bên ngoài xem, người ta sẽ không cảm nhận được điều này. Hai người duy nhất nghe mùi đắng cay là Tô Mộc Thu với kinh nghiệm giao chiến thường xuyên với Diệp Tu và Đại Mạc Cô Yên hiện tại.
Thế nhưng, Đại Mạc Cô Yên không lùi, không tránh.
Cao Phi Cước đã trượt.
Tầm nhìn bị ánh sáng của Huyễn Văn không thuộc tính che lấp.
Hit kế tiếp của Nhất Diệp Chi Thu đã bắt đầu.
Những việc đó đều không ảnh hưởng đến động tác của Đại Mạc Cô Yên. Hắn chẳng mảy may hoang mang hay do dự. Vung quyền, hắn vẫn vung quyền như trước. Nhân vật cấp 32, kỹ năng học được khá có hạn, cú đấm này chỉ là đòn công kích bình thường, đấm thẳng về phía trước.
Thế nhưng nó có tốc độ nhanh hơn bất kỳ kỹ năng nào và chính xác hơn cả khi tầm nhìn chưa bị che khuất.
Bàn tay băng xuyên Huyễn Văn không thuộc tính. Quầng sáng nổ tung gây sát thương lên Đại Mạc Cô Yên, nhưng chẳng chút nào tác động đến việc hắn đang làm. Cú đấm rất đỗi bình thường kia cứ thế mà nện vào đầu Nhất Diệp Chi Thu.
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Thương tổn của hit đánh thường không lớn, nhưng quá đủ để xáo trộn tiết tấu của Nhất Diệp Chi Thu. Đám người chơi nhao nhao thán phục. Thật ra họ không hiểu sâu về chi tiết bên trong, chỉ thấy Đại Mạc Cô Yên giành lấy cơ hội và lao lên áp đảo. Thì đúng mà, 4012 trận toàn thắng phải mạnh hơn 3686 trận chứ!
Tô Mộc Thu cũng đang thán phục, nhưng nguyên nhân không giống những người khác. Vì chỉ có cậu mới biết Diệp Tu kỳ thực đã dẫn dụ đối thủ tiến công. Cậu chỉ không ngờ rằng, tên Đại Mạc Cô Yên kia lại dùng lối đánh đơn giản nhất, thô thiển nhất để phá cái bẫy Diệp Tu giăng ra.
Chó ngáp phải ruồi chăng? Không hề, Đại Mạc Cô Yên cũng giống cậu, đã sớm đoán được Diệp Tu cố ý để lộ sơ hở và dụ tình mình. Hắn không thèm lảng tránh cái bẫy. Ngược lại, hắn kiên quyết đón đầu Diệp Tu không chút chần chừ.
Biết rõ là bẫy mà vẫn muốn nhảy vào, có phải quá ngu dốt? Bằng sự kiên định và dũng khí của mình, nhà quyền pháp Đại Mạc Cô Yên đã bắt người ta phải ngẫm nghĩ lại về điều đó.
Lúc này, tình thế không còn là Diệp Thu cố ý thả kèo kéo lưới, mà quyền chủ động đã thực sự rơi vào tay Đại Mạc Cô Yên. Thế tấn công của hắn như vũ bão, càng đánh càng ác liệt. Gặp một đối thủ mạnh như Diệp Tu, hắn không chọn lối đánh cầm chừng hay thăm dò như nhiều người khác. Hắn mang trên mình một khí thế hổ báo như quyết tâm giết Diệp Tu ngay và luôn trong một nốt nhạc.
Không hổ là cao thủ có tỉ lệ thắng 100%, quá mạnh!
Nhìn thấy một người như thế, Tô Mộc Thu cảm thấy đấu chí cũng đang nhen lên trong mình. Từ trước tới nay, cậu chỉ thiên về tìm kiếm thu nhập trong game, PvP nếu không kiếm được tiền thì chẳng buồn để mắt. Nhưng giờ phút này, cậu đột nhiên có nỗi kích động muốn vứt bỏ hết thảy những thứ khác, chỉ truy cầu thắng bại đơn thuần.
Đừng thua!
Tô Mộc Thu bỗng khấp khởi hi vọng. Vốn chẳng quan tâm trận đấu này là mấy, thậm chí còn muốn xem cái mặt Diệp Tu lúc thua ra sao, nhưng bây giờ cậu lại mong mỏi Diệp Tu chiến thắng. Một kiểu cảm xúc như hòa mình vào một trong hai phe trên chiến trường đang lan tỏa trong cậu.
Cậu quay đầu nhìn Diệp Tu bên cạnh. Vẻ mặt Diệp Tu cũng là sự nghiêm túc và tập trung trước nay chưa từng có. Hơn thế nữa, là sự phấn khích.
Kỳ phùng địch thủ!
Đây mới thật sự là kỳ phùng địch thủ.
Thắng bại của một lần giao đấu sẽ không nói lên bất cứ điều gì. Hai người này rồi sẽ đánh mãi, đánh mãi thêm nhiều trận nữa cho mà xem.
Tô Mộc Thu bỗng có dự cảm như thế.
Vậy, ai sẽ là người đầu tiên dẫn trước? Ai sẽ là kẻ chiến thắng trong lần chạm trán đầu tiên?
Cơ hội!
Đôi mắt Tô Mộc Thu sáng bừng.
Cậu vẫn luôn luồn lách kiếm tiền trong game nên giỏi nhất là phát hiện bug và kẽ hở, những thứ gây đột phá nhảy vọt cho nguồn thu nhập. Cậu đã nuôi dưỡng thói quen săm soi, chực chờ cơ hội đến mức đánh nhau cũng biến thành tính toán phí tổn.
Dùng chi phí thấp nhất, thu hoạch thành quả lớn nhất, đây là nguyên tắc của cậu.
Cậu thích bug, giỏi phát hiện bug, chuyên về lợi dụng bug.
Mà trước mắt, cậu phát hiện ra một cái bug, một sơ hở, và thế là bản năng thôi thúc cậu khiển Thu Mộc Tô giơ súng lên.
Nhưng phát súng theo phản xạ có điều kiện này đã không được bắn ra.
Vì phản ứng của Diệp Tu còn nhanh hơn, căn thời điểm còn chuẩn xác hơn.
Rầm!
Lạc Hoa Chưởng!
Cú chưởng xuất hiện đúng vào khoảng trống nhỏ xíu giữa combo liền mạch của Đại Mạc Cô Yên, một kẽ hở mà trong mắt những người khác là không hề tồn tại.
Tô Mộc Thu thì nhìn thấy.
Mà cậu chỉ mới nhìn thấy, còn Diệp Tu đã ra tay, Nhất Diệp Chi Thu đã ngắt combo của Đại Mạc Cô Yên.
Áo Choàng Bóng Đêm!
Đại Mạc Cô Yên chưa kịp văng đi bởi hiệu ứng của Lạc Hoa Chưởng, Nhất Diệp Chi Thu đã tung Áo Choàng Bóng Đêm chụp hắn lại giữa không trung, kế đó là một nắm Phấn Xua Tan.
Nhất Diệp Chi Thu bắt đầu phản công.
Giống với Đại Mạc Cô Yên, kỹ năng Diệp Tu sử dụng không hề hạn chế trong nghề pháp sư chiến đấu. Người chơi hiện nay đều mới chừng ba mươi cấp, cây kỹ năng của một nghề rất ít ỏi nên phần đông đều tranh thủ học thêm vài chiêu cấp thấp, cho bản thân nhiều lựa chọn hơn.
Pháp sư chiến đấu thuộc hệ Pháp sư. Chỉ xét riêng về lối đánh, các nghề trong hệ này có sự khác biệt khá lớn. Ngay cả vậy, Diệp Tu cũng có lối kết hợp kỹ năng rộng hơn người bình thường. Những kỹ năng trông chẳng liên quan gì nhau lại hòa trộn mượt mà và liền lạc dưới bàn tay cậu.
Thú triệu hồi Goblin của pháp sư triệu hồi từng xuất hiện trong trận.
Liệt Diễm Xung Kích của pháp sư nguyên tố đã hai lần dấy lên trên người Đại Mạc Cô Yên.
Những người đứng xem gần như quên luôn nghề nghiệp của Nhất Diệp Chi Thu, đến nỗi mỗi lần Huyễn Văn ma pháp bắn ra mới xác định lại, rằng cậu ta là một pháp sư chiến đấu.
“Lợi hại!”
“Hay!”
Người chơi xung quanh nghị luận sôi nổi. Những ai mới đó còn cảm thấy Đại Mạc Cô Yên kèo trên bởi con số 4012 trận toàn thắng lớn hơn 3686 trận, đảo mắt đã nhảy qua ủng hộ Nhất Diệp Chi Thu.
Nhất Diệp Chi Thu tấn công liên tục, không bị gián đoạn. Nhưng dần dà, một sự xoay chuyển chầm chậm diễn ra. Mọi người kinh ngạc phát hiện, dưới combo liên miên như nước chảy của Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên vốn bị áp chế lại đang giành về quyền chủ động.
Nhất Diệp Chi Thu tấn công, Đại Mạc Cô Yên cũng tấn công.
Đã qua rồi câu chuyện kèo trên kèo dưới, cục diện lúc này là đôi công ngang cơ.
“Thanh niên cứng!” Tô Mộc Thu khen ngợi. Phong cách chiến đấu ngoan cố của Đại Mạc Cô Yên cách rất xa với lý niệm của cậu. Nếu đổi lại hồi trước, cậu nhất định sẽ vô cùng khinh thường. Thế nhưng Đại Mạc Cô Yên này lại kiên cường quá mức tưởng tượng. Ở hắn, cậu cảm nhận được một lý niệm khác hoàn toàn với mình mà tuyệt đối đáng tôn trọng.
HP đôi bên trượt giảm với tốc độ tương đương nhau. Cuộc chiến đã đến hồi ác liệt, không ai chiếm ưu thế rõ ràng, chưa đến phút cuối cùng thì chưa biết thắng bại.
Đấm Vỡ!
Đã gần hết máu, Đại Mạc Cô Yên vẫn đánh với thái độ hổ báo như phút ban đầu. Đấm Vỡ, chiêu mạnh nhất của nhà quyền pháp ở level hiện tại, sấn tới Nhất Diệp Chi Thu bằng một khí thế dữ dội.
Thắng thua tại một hit này!
Dễ thấy rằng HP Nhất Diệp Chi Thu không còn đủ để ăn thêm một chiêu Đấm Vỡ. Đại Mạc Cô Yên lao thẳng lên với cú đấm bất chấp, không gì cản nổi, trong khi chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu đâm ra quá sâu, rút về đỡ không kịp, kỹ năng có thể dùng trao đổi như Lạc Hoa Chưởng cũng đang trong cooldown, Huyễn Văn ma pháp lại trùng hợp xài hết. Lùi không được, né chẳng xong, Nhất Diệp Chi Thu rơi vào đất chết.
Đúng lúc này, Đại Mạc Cô Yên lại đột nhiên nhảy lên.
Một cú nhảy chẳng có lý do, một cú nhảy vô duyên vô cớ, nhưng rồi mọi người phát hiện: Không phải Đại Mạc Cô Yên tự nhảy, mà là hắn bị quất văng lên trời.
Gai Nhọn!
Kỹ năng nâng mục tiêu lơ lửng của pháp sư triệu hồi, bất thình lình mọc lên từ lòng đất, tấn công khi Đại Mạc Cô Yên không kịp đề phòng.
Song, hắn chỉ cần tung một cú đấm nữa thôi, không hơn!
Gai Nhọn làm cơ thể Đại Mạc Cô Yên đổi hướng, nhưng không gián đoạn hành động của hắn. Bàn tay siết chặt vẫn kiên quyết rướn về phía Nhất Diệp Chi Thu.
Nhất Diệp Chi Thu ngồi sụp xuống, phối hợp hoàn hảo với debuff của Gai Nhọn, kéo dài khoảng cách với Đại Mạc Cô Yên. Chiến mâu rút về đã nhanh tay xọc ra, Đâm Liên Tiếp!
Mâu dài tay ngắn.
Tuy xuất chiêu trước, Đại Mạc Cô Yên lại bị chiến mâu của Nhất Diệp Chi Thu đâm trúng. Dưới trạng thái lơ lửng, hit đâm này chắc chắn tước mất phần thắng của hắn. Nắm đấm buông xuống như không cam tâm.
Thắng bại đã phân!
Vậy mà Nhất Diệp Chi Thu chưa chịu tha, Huyễn Văn thuộc tính Băng sản sinh từ Đâm Liên Tiếp còn bay ra, bồi thêm một cú vào cơ thể Đại Mạc Cô Yên giữa không trung.
Last hit!
Cách chiến thắng chỉ một hit, HP Đại Mạc Cô Yên về 0, thân người và một món trang bị cùng nhau rơi xuống đất.
Người chơi xung quanh sửng sốt một giây mới nhớ ra, ở đây không phải đấu trường mà là ngoài thành, có tổn thất kinh nghiệm khi chết và cả xác suất rớt trang bị. Xác suất này không quá cao, nhưng rõ ràng Đại Mạc Cô Yên ăn ở khá tệ, rớt trang bị không nói, còn rớt đúng bao tay Dung Nham Nộ Hỏa, món vũ khí chữ cam xịn xò.
Tiền tài, ai cũng thèm khát. Trong game, thứ mà người ta thèm khát hơn hết thảy chính là trang bị.
Thế là vô số người vứt ngay cuộc chiến ác liệt vừa được chiêm ngưỡng, vứt ngay lòng bội phục với hai vị cao thủ trên đường.
Trang bị!
Trang bị cam!
Trang bị cam đổi bằng điểm đấu trường!
Lập tức có những người gạt phăng mọi thứ mà lao ra. Để cướp được bao tay chữ cam này, bọn họ không ngại tấn công Nhất Diệp Chi Thu. Nhất Diệp Chi Thu là người đứng gần chỗ Đại Mạc Cô Yên ngã xuống nhất, nếu cậu ta muốn nhặt thì chẳng ai bì kịp. Nhưng cậu ta chỉ còn lại tẹo HP, những người xung quanh nhìn mà tự tin hơn hẳn. Cho dù trước đó thấy rõ thực lực cao siêu của cậu ta, khâm phục cậu ta từ tận đáy lòng, nhưng một nhân vật đã dặt dẹo máu thì có gì phải sợ?
Đám tay dài mở đầu với đạn phép bắn về phía Nhất Diệp Chi Thu. Có cùng mục đích, hội người chơi phối hợp rất ăn ý. Rất nhanh sau đó, ăn ý hóa thành kiêng kỵ lẫn nhau khi họ phát hiện, đối thủ cạnh tranh của mình không chỉ là Nhất Diệp Chi Thu.
“Thật không ra gì!!” Trong đám người bỗng vang lên giọng nói bất bình, một khí công sư bay vọt ra, vừa chạy đến gần Nhất Diệp Chi Thu vừa giơ tay gồng chiêu.
Lồng Niệm Khí!
Khi bước chân dừng lại cũng là lúc thành chắn triển khai. Với khả năng ngăn cản mọi sát thương, Lồng Niệm Khí bao bọc Nhất Diệp Chi Thu, bảo vệ hắn ở giữa.
“Ặc!” Ngay sau đó, khí công sư kia bỗng kêu lên trong hoảng hốt. Hắn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu xông thẳng ra ngoài, phơi mình trước những kỹ năng ác ôn và nguy hại.
“Ê cậu…” Khí công sư cuống quýt gọi to. Lồng Niệm Khí đã phát động là không thể di chuyển, Nhất Diệp Chi Thu tự dưng bỏ cover chạy mất, chẳng lẽ không thấy mình ra tay?
Mới hô lên hai chữ, khí công sư há hốc mồm. Nhất Diệp Chi Thu đã băng qua rừng đạn phép, chẳng tốn giọt máu nào để đến bên xác Đại Mạc Cô Yên, cực nhanh nhặt lấy bao tay rồi quay đầu, sải bước chạy vào Lồng Niệm Khí.
“Cám ơn.” Hắn nghe thấy Nhất Diệp Chi Thu nói với mình. Ánh mắt hắn trôi về phía khác, nơi có một thiện xạ giương cao hai khẩu súng trong tay, tuy ăn mặc rách rưới, nhưng khí công sư biết rõ lúc nãy chính tên thiện xạ này đã bắn nhiễu toàn bộ những hit đánh từ người chơi xung quanh, Nhất Diệp Chi Thu mới có thể an toàn nhặt đồ.
"Lại là một cao thủ khác..." Khí công sư quan sát Thu Mộc Tô. Trong lúc đó, đám người chơi tham lam nhìn thấy hàng ngon đã bị nhặt thì vội vàng giải tán.
Diệp Tu cho Nhất Diệp Chi Thu cắn thuốc hồi máu, HP tạm tăng một khúc. Xác định tình cảnh an toàn, cậu đi về phía khí công sư.
“Mới nãy cám ơn nha.” Diệp Tu lần thứ hai tỏ ý biết ơn.
“Ha ha, làm điều thừa mà thôi.” Khí công sư cười, lại nhìn về Thu Mộc Tô với ánh mắt tỏ tường mọi việc. Lồng Niệm Khí của hắn trên thực tế không hề có ích, Nhất Diệp Chi Thu nhặt bao tay xong trốn về lồng chẳng qua là cho hắn chút mặt mũi.
“Bao tay này anh muốn lấy không?” Diệp Tu bỗng hỏi.
“Hả? Tôi hả? Tôi không cần đâu, không trả cho người kia à?” Khí công sư nói.
“Để tui hỏi thử.” Diệp Tu nói.
Hai giây sau, khí công sư nhìn thấy kênh thế giới nhảy lên một dòng chat.
“Đại Mạc Cô Yên, bao tay ông bị rớt muốn lấy lại không đây?” Đến từ Nhất Diệp Chi Thu.
Cả thế giới ồ lên.
Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên, hai đại cao thủ có thành tích toàn thắng trong đấu trường kìa! Bỗng nhiên Nhất Diệp Chi Thu chỉ đích danh Đại Mạc Cô Yên, chuyện gì đã xảy ra? Bao tay bị rớt là sao?
“Không cần.” Giữa xôn xao bàn tán, Đại Mạc Cô Yên đáp. Lời ít ý nhiều, nhưng người ta vẫn kịp nhìn thấy, dĩ nhiên Diệp Tu cũng không ngoại lệ.
“Ổng không cần, anh cầm xài đi!” Diệp Tu đề nghị giao dịch với khí công sư.
“Tôi thích dùng găng tay khí công sư hơn!” Khí công sư vẫn từ chối như cũ.
“Vậy cho tui đi!” Thu Mộc Tô của Tô Mộc Thu đã sớm sáp tới, tiếng nói truyền ra từ hai phía, trong game đã nghe, ngoài game cậu cũng quay đầu háo hức với Diệp Tu.
Trang bị cam đó!
Kiếm đâu ra thứ như vậy để làm nguyên liệu nghiên cứu? Tuy cậu thường xuyên lột đồ Nhất Diệp Chi Thu đi phân giải, nhưng chưa bao giờ rục rịch với hai món cam trên người cậu ta. Con người sống cần có đạo đức mà, muốn tòm tem cũng phải đợi Diệp Tu tự tháo bỏ đã chớ!
"Cầm đi!" Món vũ khí chữ cam khơi gợi nên lòng tham của bao người lại bị Diệp Tu ném cho Tô Mộc Thu làm vật thí nghiệm.
"Mà này, lúc nãy cậu đâu nhất thiết phải phóng Huyễn Văn thuộc tính Băng để giết anh ta?" Khí công sư đột nhiên đặt câu hỏi.
“Không, rất cần là khác.” Diệp Tu nói, “Nếu không người chết sẽ là tui.”
“Ồ?”
“Ổng đâu có buông tay chịu chết, Ưng Đạp của ổng suýt đá ra rồi, nếu không phóng cái Huyễn Văn Băng đó, hoặc chỉ cần phóng chậm một chút, là tui tạch.”
“Thì ra là thế, giờ tôi mới hiểu.”
“Ha ha, thêm bạn đi, về sau có dịp thì chơi chung.” Diệp Tu nói.
“Ok, có dịp thì chơi chung.”
Thế là, trong cùng một ngày, cùng một thời điểm, Diệp Tu gặp được kẻ đối thủ mạnh nhất sẽ tranh tài với cậu suốt nhiều năm trong tương lai, và người trợ thủ đắc lực nhất sẽ đứng bên cậu trên đỉnh Vinh Quang ba năm đầu Liên minh chuyên nghiệp.
Đại Mạc Cô Yên.
Khí Xung Vân Thủy.