Thật ra thì so với chủ tịch tiền nhiệm, vận may của Phùng Hiến Quân đã
coi như khá lắm rồi. Lúc ông bắt đầu tiếp nhận việc quản lí liên minh,
thời bố láo của Diệp Thu đã qua, giai đoạn này thế hệ hoàng kim quật
khởi mạnh mẽ, các nhân tài trong giới chuyên nghiệp bùng nổ như nấm sau
mưa.
Nhưng cho dù vận may tốt, Phùng Hiến Quân vẫn có cái khổ của người sống trong sung sướng.
Chính bởi vì nhân tài quá nhiều, giới chuyên nghiệp đã không còn xuất hiện
những tuyển thủ có sức thống trị tầm cỡ như Diệp Thu. Đưa ai lên làm
người đại diện cho liên minh đây? Vấn đề này khiến Phùng Hiến Quân rầu
rụng râu.
Nếu chỉ bàn về thành tích, sau Diệp Thu tổng cộng có 3 chiến đội đoạt quán quân: Bá Đồ, Vi Thảo, Lam Vũ.
Chiến đội Bá Đồ có tuyển thủ át chủ bài là Hàn Văn Thanh, tử địch của Diệp
Thu, cũng là người đã đánh đổ địa vị thống trị của Gia Thế sau khi Diệp
Thu đoạt được ba quán quân liên tục. Phùng Hiến Quân tiếp nhận vị trí
chủ tịch liên minh vào đúng năm đó, vừa ngồi vào ghế đã lập tức muốn ủn
Hàn Văn Thanh lên làm người đứng đầu Vinh Quang. Er nhưng mà… ngoại hình của Hàn Văn Thanh quá bá đạo, muốn dìm bớt cũng không nổi, chụp cái
hình xong cho dù shop tới cỡ nào vẫn nhìn y như poster quảng cáo Biệt
Đội Đánh Thuê…
Trong mắt rất nhiều người, game vốn đã là tệ nạn,
nếu còn đưa thêm một bố có mặt mũi như tội phạm lên làm đại điện thì có
khác gì muốn đập luôn cái liên minh này, do đó cuối cùng Phùng Hiến Quân tự mình bóp chết kế hoạch của mình từ trong trứng nước.
Sau Bá
Đồ, Vi Thảo đoạt quán quân, tuyển thủ át chủ bài Vương Kiệt Hi còn có
biệt danh hoa mỹ là Ma Thuật Sư. Đáng buồn thay, tướng mạo Vương Kiệt Hi có khuyết điểm quá rõ, cặp mắt to nhỏ đó lên ti vi tự dưng trở nên đáng sợ cực kỳ, cho nên hình tượng của Vương Kiệt Hi cũng khó mà xây dựng
được. Chẳng qua, sau Diệp Thu thì hai cúp quán quân của Vương Kiệt Hi
không thể nghi ngờ là nặng ký nhất, có thể nói Vương Kiệt Hi chính là
nhân vật đứng đầu trong thời kì này. Vì thế liên minh cũng không thẳng
thắn né Vương Kiệt Hi như né Hàn Văn Thanh, chỉ không tỏ ra quá mặn mà
thôi.
Chen giữa hai quán quân của Vi Thảo là Lam Vũ. Hai tuyển
thủ đứng đầu trong chiến đội Lam Vũ thuộc thế hệ hoàng kim lẫy lừng, mà
mặt mũi hay phong cách của hai người lại đều ngon lành cành đào. Nhưng
có một vấn đề quá đáng tiếc, đó là cá nhân Phùng Hiến Quân cực kì không
thích cái chú Hoàng Thiếu Thiên này. Style của cậu ta chỉ có bốn chữ: bô lô ba la. Người có tuổi một chút nhìn vào sẽ phán là đứa ất ơ không
đàng hoàng. Phùng Hiến Quân không muốn đại diện của liên minh là một
người như thế.
Đảo mắt, Phùng Hiến Quân đã để bốn mùa giải liên
tục trôi qua mà không có đối tượng trọng điểm, chỉ đành mở rộng phạm vi
tìm kiếm. Cho dù hoạt động lăng xê cực kì thành công, trong liên minh
nổi lên vô số tuyển thủ hàng sao được người chơi hâm mộ phát cuồng, có
thể thấy rõ nhất ở các hoạt động Ngôi Sao Cuối Tuần rầm rộ bao năm qua,
nhưng bầu trời sao lấp lánh thì lấp lánh đó, trước sau vẫn thiếu hụt
ngôi sao sáng nhất. Thế rồi Chu Trạch Khải xuất hiện.
Anh chàng
tuyển thủ hoành tá tràng này đã giúp con đường tuyên truyền quảng cáo
của liên minh đạt đến đỉnh điểm. Vốn trời cho của cậu ta đã đem đến ưu
thế và điều kiện bậc nhất, cậu ta lại còn không ngừng đạt được hết thành tựu này đến thành tựu kia. Cậu ta lấp lánh một cách hoàn hảo.
Chiến đội Luân Hồi hiện nay đã có địa vị rất cao ở liên minh, nhưng trước khi Chu Trạch Khải gia nhập, Luân Hồi chỉ là một chiến đội yếu ớt tầm trung hoặc thấp, ngay cả vòng tứ kết cũng không có vé vào cửa.
Sau đó
nhờ vào sự xuất hiện của Chu Trạch Khải, cá chép lật mình thành rồng,
Luân Hồi từ một chiến đội yếu nhược, đến ngày hôm nay đã là người bảo vệ ngôi vị quán quân. Sự quật khởi mạnh mẽ của Luân Hồi xưa nay chưa từng
có trong tiền lệ của liên minh. Trừ đi Luân Hồi, những chiến đội đoạt
quán quân còn lại như Gia Thế, Bá Đồ, Vi Thảo, Lam Vũ đều là những đội
mạnh lâu năm, từ ngày liên minh bắt đầu đã có nền móng vững vàng. Việc
bọn họ nắm giữ những công hội mạnh nhất trong game chính là chứng minh
tốt nhất cho cơ sở vững chắc này, mà Luân Hồi từ một chiến đội đuối như
trái chuối cuối cùng đã lật đổ sự thao túng của các đại gia máu mặt. Tất cả đều bắt đầu từ khi Luân Hồi có được tuyển thủ thiên tài Chu Trạch
Khải.
Luân Hồi hôm nay tuyệt đối đã là một trong các ông lớn của
liên minh, Chu Trạch Khải thì khỏi bàn cãi, chính là người đứng ở đỉnh
Vinh Quang cao nhất. Nhân vật cầm cờ mà Phùng Hiến Quân mỏi mắt trông
chờ bấy lâu, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Trên thực tế ngay từ
mùa giải thứ bảy, khuynh hướng của liên minh thiên về Chu Trạch Khải đã
rất rõ ràng. Thế nhưng ngành nghề thi đấu mà, nếu không cầm quán quân
trong tay thì sức thuyết phục vẫn có hơi kém. Sau mùa giải thứ tám,
khuyết điểm này đã trở thành quá khứ, từ dân tới quan đều không một ai
có thể phủ nhận vị thế đỉnh điểm của Chu Trạch Khải. Vô số phương tiện
truyền thông cũng lớn tiếng hô hào, nhận xét rằng sự xuất hiện của Chu
Trạch Khải đã đẩy liên minh lên một đẳng cấp mới.
Nhìn vào hàng
loạt thống kê của liên minh, Phùng Hiến Quân cũng sẽ không phủ nhận việc này. Năm mà Luân Hồi đoạt quán quân, tổng doanh thu của liên minh đúng
là tăng trưởng bạo phát so với mấy mùa giải trước đó. Khi mùa giải mới
bắt đầu, vô số cuộc chuyển nhượng cực hot càng khiến cho mùa giải thứ
chín nhận được lượng quan tâm phá vỡ mọi kỉ lục trong lịch sử.
Liên minh Vinh Quang đang bước trên con đường phát triển mạnh mẽ. Thế nhưng, đúng lúc này lại xảy ra một làn sóng bùng nổ sai lầm, Phùng Hiến Quân
không thể không rụng râu. Số liệu thống kê phản hồi trước mắt cho thấy,
chất lượng thi đấu với mức độ sai lầm điên cuồng trong tháng vừa qua tạm thời vẫn chưa bị phát hiện rộng rãi bởi quần chúng nhân dân.
Một là do có rất ít người chơi sẽ thích theo dõi tất cả các trận của giải
đấu, hai là họ cũng sẽ không để tâm tới số liệu thống kê toàn diện về
mặt kĩ thuật. Nhưng người chơi không chú ý thôi, chứ các phương tiện
truyền thông chuyên kiếm đề tài để tạo dư luận sao có thể cho qua?
Truyền thông cũng có thói quen hễ đến cuối tháng sẽ đánh giá tình hình
trong tháng một lần, sự kỳ lạ của tháng 2 này nhất định sẽ trốn không
khỏi soi mói của truyền thông, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ bị đưa lên mặt báo. Sau khi người chơi biết chuyện, liên minh chắc chắn phải đưa ra
lời giải thích hợp lí. Do đó trước tiên phải nắm được chân tướng sự thật đến từ các chiến đội, mà sau khi nắm được rồi mới thấy chân tướng này
cũng chẳng đem ra giải thích được. Không lẽ thật sự nói với người chơi: Ờ vậy đó, chất lượng thi đấu tháng này kém cỏi, sai sót nhiều, là bởi vì
tuyển thủ chuyên nghiệp lo cắm mặt vô cày game?
Giỡn hả gái!
Phùng Hiến Quân bó tay, ông không cách nào bắt các chiến đội lớn ngừng cạnh
tranh với nhau trong game được, bởi vì đó là việc cần thiết để đảm bảo
liên minh phát triển lâu dài. Thành lập giải đấu nhưng không thoát ly
game vẫn luôn là điểm đặc trưng của Vinh Quang. Thời kỳ đầu giải đấu
chuyên nghiệp diễn ra, đều là nhờ vào thiết lập hết sức gần gũi với fan
người chơi thế này mà Vinh Quang mới có thể mở rộng quy mô giữa một rừng các môn thi đấu esport khác, từng bước từng bước phồn thịnh như ngày
nay.
Thi đấu game mà, rõ ràng phải sống nhờ vào game rồi. Mà một
game có thể kéo dài độ hot lâu đến vậy, dù là game online hay offline
cũng đã có thể gọi bằng kỳ tích. Đây là cuộc chơi win-win giữa game Vinh Quang và liên minh Vinh Quang, song phương trước nay chưa hề có ý định
muốn tách rời hình thức đặc biệt này.
Nhưng Phùng Hiến Quân sầu
là sầu chuyện khác: Nếu thật sự chỉ do các chiến đội lớn cạnh tranh với
nhau thì cũng không đến mức gây ra cục diện như bây giờ. Các thống kê
giải đấu những lần phiên bản mới cập nhật trước kia đã nói quá rõ rồi
mà. Lần này, chỉ toàn là vì Diệp Thu và cái chiến đội Hưng Hân gì đó
thôi đúng không? Tin phản hồi từ các chiến đội khác cũng nói vậy mà đúng không?
Diệp Thu… Giờ hổng lẽ đi kiếm nó, nói nó từ nay ráng làm người lương thiện?
Phùng Hiến Quân tự nghĩ rồi tự lắc đầu luôn. Đừng nói tới yêu cầu này can
thiệp quá sâu, bên kia chẳng có lí do gì phải đồng ý, mà cho dù là một
yêu cầu hợp tình hợp lý đi nữa, Diệp Thu là kẻ sẽ chịu nghe lời người
khác sai bảo? Nếu hắn là người như vậy, chủ tịch Kim Thành Nghĩa đã
không để lại lời than thở “Sự tồn tại của Diệp Thu đã trì hoãn ít nhất
hai năm phát triển của liên minh Vinh Quang”.
Rốt cuộc chỉ có các chiến đội lớn Phùng Hiến Quân mới có thể vươn tay đến, mà cũng không
cách nào trực tiếp hạ lệnh cấm gì cả, chỉ có thể khuyên giải trong hòa
bình. Phùng Hiến Quân ngẫm nghĩ thật kĩ, quyết định dùng danh nghĩa cá
nhân, triệu tập người của các chiến đội nằm trong top 10, tổ chức một
cuộc tọa đàm tập thể.
Việc liên minh triệu tập các chiến đội cùng nhau mở hội nghị cũng không có gì lạ. Vấn đề đặc biệt xảy ra trong
tháng 2 này ai mà không biết chứ, cho nên mọi người im lặng không ý
kiến, hưởng ứng theo cuộc triệu tập của chủ tịch, đồng loạt chạy đến trụ sở liên minh ăn bánh uống trà.
Phùng Hiến Quân không chỉ định
bất kì ai đặc biệt, do đó các chiến đội lớn theo như thông thường, cử đi một tổ hai người phù hợp nhất: quản lí câu lạc bộ và đội trưởng chiến
đội.
Mười đội, hai mươi người, ai cũng quá quen với bàn tròn lớn
trong phòng họp số 1 của trụ sở liên minh. Cuộc tọa đàm lần này quả
nhiên không quá chính thức, số ghế cũng không đánh. Người của các chiến
đội đến, chào hỏi lẫn nhau, sau đó tùy tiện kiếm chỗ ngồi xuống. Gần đến giờ họp, chủ tịch Phùng Hiến Quân bước vào phòng.
Phòng họp lớn
cực kì yên tĩnh, thật ra cuộc họp này muốn bàn về việc gì thì tất cả đều rõ ràng. Bởi vì ở trước mặt mỗi người ngồi đây đều đang bày sẵn một tờ
báo, ngày 28 tháng 2, tuần san thi đấu esport phát hành thứ Sáu trong
tuần. Ngay trên tiêu đề tờ báo là một con số bự bằng cái tô, ghi rõ tổng số sai lầm của giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang trong tháng 2, phía
dưới lại còn so sánh với số liệu của những giai đoạn khác, để người đọc
biết được mức độ mắc sai lầm trong tháng vừa qua là đáng sợ đến cỡ nào.
“A hèm…” Phùng Hiến Quân không biết cố ý hay vô tình, để tay lên tờ báo trước mặt mà hắng hắng giọng, sau đó mở miệng.
“Tình hình gần đây không tốt lắm…” Ông trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Bây giờ bị đưa tin ra rồi, chắc chắn không thể nào tránh khỏi ảnh hưởng,
tôi hi vọng mọi người nhanh chóng đi vào nề nếp trở lại.” Phùng Hiến
Quân nói.
Các vị quản lí và đội trưởng đều cười méo xẹo, bộ tụi
tui hổng muốn hả? Nhưng tình hình trước mắt không thể nào vẹn cả đôi
đường. Vật liệu trong game không thể không cướp, mà chỉ cần đi cướp chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trạng thái, muốn trọn cả tình lẫn hiếu thì ai chả muốn, nhưng mà có biện pháp mới được chứ?
“Thật ra… nếu không
phải Diệp Thu cố ý gây sự thì sẽ không đến mức này.” Các đội trưởng cũng phải thay phiên đánh BOSS theo ca, cùng hội cùng thuyền chịu khổ như
nhau, do đó lúc này họ là người có quyền lên tiếng nhất. Chiến đội Lôi
Đình hiện nay đang xếp hạng 10 trong giải đấu, đội trưởng đương nhiệm là Lưu Hạo quyết đoán khai ra tên của Diệp Thu.
Lưu Hạo vốn là đội
phó Gia Thế, trong cuộc chuyển nhượng mùa hè giữa Gia Thế và Lôi Đình,
hắn và một đội viên khác của Gia Thế là Hạ Minh đã trở thành vật trao
đổi để Gia Thế mua vào Tiêu Thời Khâm. Sau khi đến chiến đội Lôi Đình,
thằng chột làm vua xứ mù, Lưu Hạo được đưa lên làm đội trưởng. Nhưng Lôi Đình hiện nay có thể nào vào được mắt xanh của Lưu Hạo? Từ ngày đầu
tiên đến đó, Lưu Hạo đã mưu cầu tìm kiếm đường ra ngon hơn. Bất quá cho
dù hắn có kiếm được đi nữa, cũng phải thể hiện thành tích tốt trước đã.
Nửa mùa giải thứ chín này, hắn đeo băng đội trưởng, khi thi đấu phát huy cực kì xuất sắc, đưa Lôi Đình lên hạng 10 trên bảng tổng sắp, thậm chí
còn có hi vọng tấn công vào vòng tứ kết.
Bất kì cơ hội nào có thể đem đến thành tích, Lưu Hạo dĩ nhiên đều rất quý trọng, vì thế càng
thêm bán mạng, thậm chí còn vào game giúp Lôi Đình tranh giành BOSS
hoang dã, cầu mong cho thực lực chiến đội mạnh thêm một tí. Chỉ cần có
cơ hội vào được vòng tứ kết, có tuyển thủ chuyên nghiệp nào sẽ không dốc hết toàn lực? Tiếc thay, thực lực của công hội Lôi Đình trong game vốn
đã không mạnh, lại thêm Diệp Thu phá đám gây sự, Lôi Đình trên phương
diện cướp BOSS có thành tích teo héo đến mức Lưu Hạo nóng mặt. Một bụng
oán hận này, Lưu Hạo đương nhiên sẽ dùng sức mà đổ lên đầu Diệp Thu. Oán hận của hắn đối với Diệp Thu đã không còn liên quan đến việc hắn có là
người Gia Thế hay không nữa rồi.