Mệt quá đi!” Diệp Tu đứng trước máy tính vươn vai vặn cổ, rồi bị hai người đầu đầy mồ hôi đang dọn đồ tết trừng mắt.
“Sao rồi? Dọn xong chưa?” Diệp Tu chắp hai tay sau mông, bày ra bộ dáng lãnh đạo đang đi thị sát công việc.
Trần Quả vươn tay ném món đồ tới, Diệp Tu nhanh nhẹn, vừa vươn tay là bắt được ngay, nhìn xem, là quả táo!
“Rửa trái cây đi!” Trần Quả giao việc cho Diệp Tu, kết quả nghe “rôm rốp”, trái táo đã bị Diệp Tu cắn mất.
“Ủa chưa rửa hả…” Diệp Tu cắn miếng táo bẩn, ung dung bình tĩnh phun miếng táo trong miệng ra, tiện tay ném quả táo bị cắn dở cho Trần Quả.
Trần Quả cũng không đón, nghiêng người né tránh, trái táo bay thẳng ra cửa lăn đi mất.
“Qua đây làm việc.” Mặt Trần Quả không cảm xúc.
Diệp Tu lắc lư đi tới, vì thế, ba người cùng cố gắng dọn đống đồ lớn bé vừa mua về.
Tuy gần tới năm mới, nhưng tiệm net cũng không ế chỏng chơ, vài vị khách ngẫu nhiên bước vào đều bị tình cảnh trong tiệm hù sợ.
“Chị chủ, chuẩn bị tổ chức liên hoan à?” Có người kinh ngạc nhìn tiệm net được trang trí sặc sỡ hỏi.
Trần Quả đắc ý, hiểu lầm này cũng là sự tán thưởng cho thành quả của họ.
“Vào đi, vào đi, tùy tiện ngồi. Kẹo, hạt dưa, đậu phộng miễn phí.” Người khách nào tới cũng được Trần Quả tặng kèm một đĩa miễn phí.
“Quá tuyệt.” Nhìn tiệm net được trang trí nguyên một buổi chiều giống hệt tiệc liên hoan, Trần Quả lau mồ hôi, vui vẻ nói.
“Lại đây, cho mỗi người một phong lì xì.” Trần Quả ngoảnh lại, phát thưởng cho cặp anh em sinh đôi.
“Cám ơn chị chủ.” Diệp Tu tỉnh rụi nhận lấy.
“Ha ha, còn có tiền lì xì.” Diệp Thu cũng không từ chối.
“Ngày mai cậu về phải không? Vậy thì tối này chúng ta ăn sang hơn chút.” Trần Quả nói.
“Ăn sang hơn chút là ý gì?” Diệp Tu làm ở tiệm net Hưng Hân hai tháng rồi, đương nhiên đã tiếp xúc khái niệm “ăn sang hơn chút”, thường chỉ là thêm mấy món ăn mà thôi.
Trần Quả liếc hắn, “Để chị coi đặt món được không?” Nói xong lấy di động ra, hiển nhiên lần này thật sự muốn chuẩn bị “ăn sang hơn chút”, muốn đặt sẵn một bữa sang chảnh.
“Khỏi khỏi khỏi.” Ai ngờ Diệp Thu lại ngăn cản, “Không cần phiền thế đâu, bình thường hai người ăn gì? Chúng ta cứ ăn vậy là được.”
Trần Quả nghe xong ngẩn ra, rồi cười ha ha “Hiểu rồi, cậu muốn trải nghiệm cuộc sống à?”
“Có điều, hôm nay trải nghiệm không được chân thật lắm.” Trần Quả nhìn lướt qua phía đối diện tiệm net, quán cơm nhỏ kia có quan hệ làm ăn khá tốt với Hưng Hân, ngày ba bữa của tiệm thường do họ phụ trách, nay ông chủ đã đóng cửa về quê ăn tết từ hôm qua.
“Có ý là được rồi.” Diệp Thu nói.
“Vậy thì,” Trần Quả gật đầu, cầm ví tiền, rút ra mấy tờ to to đưa cho Diệp Tu “Ra cửa quẹo trái, chắc chắn còn quán chưa đóng cửa, mau lên.”
Nói xong, chỉ vào Diệp Tu sắp đi làm culi, nói với Diệp Thu: “Xem, đây là một phần của cuộc sống.”
“Ha ha ha, cuộc sống thật tốt đẹp.” Diệp Thu cười.
“Em có muốn đi không? Tự trải nghiệm thử.” Diệp Tu đưa tiền cho Diệp Thu.
“Không cần, bỏ qua phần này đi.” Diệp Thu đâu có ngốc, loại công việc culi này không cần phải trải nghiệm đâu.
Diệp Tu ngậm điếu thuốc, xoay người ra cửa, Trần Quả bảo Diệp Thu nâng bàn cơm tiệm net thường sử dụng lên, rồi chỉ vào vài vị khách lác đác, bảo: “Hôm nay người không đông lắm. Bình thường lúc này, khách rất đông, có người gọi món ăn, cả tiệm net đầy mùi đồ ăn như quán cơm vậy.”
“Thật đáng tiếc, hôm nay không cảm nhận được.” Diệp Thu tiếc nuối.
“Có cơ hội lại tới.” Trần Quả nói.
“Được, nhất định.” Diệp Thu gật đầu.
Hai người ngồi trước bàn ăn, câu được câu không trò chuyện. Diệp Thu kể mấy chuyện xấu hồi bé của Diệp Tu cho Trần Quả nghe, Trần Quả cũng kể vài chuyện đáp trả, kết quả nghĩ cẩn thận lại, từ khi Diệp Tu làm ở tiệm net Hưng Hân, người thường bị rối rắm nhất chính là cô thì phải, Trần Quả cũng không muốn làm nhân vật chính trong câu chuyện, bèn ngừng ngay và luôn.
“Tui về rồi nè.” Xách theo hai cặp lồng to to, rốt cuộc Diệp Tu đã về.
“Thơm quá!” Diệp thu bắt đầu chờ mong.
“Ế, hình như chúng ta quên ăn trưa.” Trần Quả chợt nhớ ra.
“Đói bụng thì ăn nhiều vào.” Diệp Tu để đồ xuống, bản thân lại hút một điếu thuốc.
“Nhìn coi có cái gì.” Diệp Thu lấy từng ngăn cà men ra.
“A, không tệ không tệ.”
“A, ngon lắm ngon lắm.”
“Ồ, tuyện quá tuyệt quá.”
“Nhiều quá, toàn món tôi thích ăn.” Diệp Thu nhìn đồ ăn liên tục gật đầu.
“Không ngờ, cậu còn là anh trai tốt đấy.” Trần Quả nói.
“Luôn thế mà, người trẻ tuổi không hiểu chuyện nên mới làm chị hiểu lầm thôi.” Diệp Tu nói.
Người trẻ tuổi…Trần Quả câm nín. Đây là anh em sinh đôi, tuy phân vai vế, nhưng tuổi tác thực tế không chênh nhau mấy.
“Không có rượu à?” Diệp Thu dọn xong đồ ăn, phát hiện không có đồ uống.
“Đúng vậy, sao không mua chút rượu?” Trần Quả cũng hỏi.
“Tui không uống rượu.” Diệp Tu nói.
“Hả?” Trần Quả bất ngờ, Diệp Tu hút thuốc hăng vậy lại không uống rượu, đây là chuyện cô không ngờ tới.
“Uống nhiều rượu, tay sẽ run.” Diệp Tu nói.
“À, biết rồi.” Trần Quả hiểu. Một tuyển thủ chuyên nghiệp, hai tay phải ổn định cực kỳ, bất kỳ một chút bất ổn nào cũng có thể tạo thành ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Với một tuyển thủ thi đấu e-sport Vinh Quang, quả thực nên kiêng rượu.
“Anh không uống thì tụi em uống.” Diệp Thu nói.
“Đúng há!” Trần Quả chợt nhớ ra: “Tụi mình có thể uống mà.”
“Hai người ấy à…Tui không đủ tay đâu.” Diệp Tu bất đắc dĩ.
“A!” Trần Quả chợt phát giác, lập tức đứng dậy: “Trên lầu chị còn rượu đó, để lâu không ai uống, lấy xuống uống đi, Diệp Tu lên giúp nào.”
Diệp Tu vừa mới vào cửa ngồi còn chưa nóng mông đã phải đứng dậy, hai người lên lầu, Trần Quả hỏi: “Em trai cậu uống loại gì?”
“Đã mười năm rồi tui không ở nhà.” Diệp Tu nhắc, thể hiện mình không biết Diệp Thu thích rượu gì.
“Đi hỏi.” Trần Quả nói.
Diệp Tu lại quay xuống lầu, lát sau, Diệp Thu chạy lên lầu, Trần Quả không nói gì, bảo Diệp Thu tự mình chọn rượu.
“Lại đây lại đây, coi như hôm nay là năm mới đi, năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ.” Dù sao Trần Quả mới là chủ nhân chính ở đây, nâng chén bắt đầu tiếp đón hai anh em.
Diệp Tu nói không uống rượu, bèn rót tượng trưng một ít, ba người chạm ly, uống hết. Trong tiệm vẫn còn vài vị khách, ba người ngó lơ tất cả mà chạm ly, bắt đầu tiệc tùng giữa bè lũ vây xem.
Đồ ăn rất nhiều, rượu Trần Quả cũng lấy xuống không ít, nhưng bữa tiệc diễn ra cực ngắn ngủi. Ai cũng không ngờ, Diệp Thu lại say nhanh như vậy, say triệt để luôn, chỉ trong nháy mắt, cậu ta đã gục xuống mặt bàn, kêu thế nào cũng không tỉnh.
“Quá yếu.” Diệp Tu liên tục lắc đầu.
“Không biết uống rượu?” Trần Quả cũng kinh ngạc.
“Việc này tôi không biết.” Diệp Tu nói.
“Cậu biết cậu ta có mẫn cảm gì với cồn không đấy?” Trần Quả khẩn trương
“Tôi không mẫn cảm, ADN giống nhau, chắc nó cũng không.” Diệp Tu nói.
“Hiện tại làm gì giờ?”
“Chị ăn no chưa?” Diệp Tu hỏi.
“Chưa.”
“Vậy tiếp tục ăn” Diệp Tu nói.
Trần Quả tiếp tục gắp đồ ăn, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, hỏi: “Chú mày cũng giống cậu ta, uống cái gục luôn?”
“Làm gì có.” Diệp Tu quyết đoán phủ nhận.
“Cậu không uống rượu, thật ra vì không biết uống phải không?” Trần Quả nói.
“À…” Quả nhiên Diệp Tu trả lời không được.
“ADN giống nhau, chậc chậc.” Trần Quả cảm thán.
“Tiền đồ lại không giống nhau, chậc chậc.” Diệp Tu cũng cảm thán.
“Cậu chỉ biết nói thôi, trông cậu ta có giống người không tiền đồ đâu.” Trần Quả nói.
“Đương nhiên chỉ nói thôi mà.” Diệp Tu nói.
Diệp Thu nằm bò ra ước chừng được hai tiếng, sau khi tỉnh lại, ánh mắt vẫn mơ màng.
“Cậu không sao chứ?” Một chén đồ nóng đặt vào tay cậu ta, Trần Quả ngồi cạnh nhìn.
“Hở? Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thu mờ mịt hỏi.
“Cậu say.” Trần Quả nói.
“Thế à? Say bao lâu?” Diệp Thu hỏi
“Hai tiếng.” Trần Quả nói.
“Ồ, hiện tại đã khuya rồi?” Diệp Thu nói, nhìn thời gian xong bèn ngây người. Nếu ngẫm lại hai tiếng trước, nhất thời biết bản thân say nhanh như chớp, đây chắc chắn là khoảng thời gian ngượng ngập đối với những người ngồi cùng bàn.
“Khụ…” Diệp Thu xấu hổ nói không nên lời.
“Hiện tại thấy sao?” Trần Quả hỏi.
“Không sao, không sao, tôi ổn mà!” Diệp Thu nhanh chóng đứng dậy, muốn chứng minh bản thân, vừa mới đứng dậy đã lảo đảo.
“A, chóng mặt quá!” Diệp Thu kêu lên, Trần Quả vội đỡ cậu ta.
“Chóng mặt thì nhanh nghỉ ngơi đi.” Trần Quả nói
“Không cần không cần, không cần đỡ, không cần ai đỡ hết.” Diệp Thu kiên trì với lập trường mình không bị sao cả, sau khi lảo đảo hai bước, tay bám trên tường: “Tôi vịn tường là được…” Câu nói vẫn bỏ ngỏ.
Trần Quả dở khóc dở cười, kêu Diệp Tu.
“Quả là đồ vô dụng.” Diệp Tu đang chơi game bất đắc dĩ chạy tới.
“Còn biết cầu thang ở đâu không?” Diệp Tu hỏi.
“Biết biết.” Diệp Thu nói.
“Ở đâu?”
“À, bên kia tường…” Diệp Thu nói.
“Phắn mệ mày đi.” Diệp Tu vươn tay đỡ, Trần Quả cũng lại đỡ, Diệp Thu không chống đỡ nữa, bị hai người lôi kéo, cuối cùng cũng lôi lên được phòng trên lầu hai.
“Để cậu ta ở phòng tôi đi?” Trần Quả nói với Diệp Tu.
“Không cần không cần, tôi ngủ ở đây.” Diệp Thu vẫn còn tỉnh, cố chấp vươn tay chỉ, nhưng chỉ lệch sang mặt bàn trà trong phòng khách.
“Ném vào phòng tui đi…” Diệp Tu mở cửa phòng mình, vứt Diệp Thu vào, cởi giày, kéo mền, tránh không được phải hầu hạ một phen.
“Có anh em tốt quá nhỉ?” Nhìn Diệp Tu cẩn thận chăm sóc Diệp Thu, Trần Quả vui vẻ nói.
“Thường thôi.” Diệp Tu nói.