Edit: Kha | Beta: Na
Chiến đội Nghĩa Trảm giàu nứt vách, ném tiền mua được những 20 món đồ bạc,
đầu tư lên năm nhân vật phe mình mà không bị xỉa xói gì. Song năm nhân
vật cũng không được phân chia đều, vì nguyên nhân nghề nghiệp, cuồng
kiếm sĩ của Trảm Lâu Lan lấy 5 món, pháp sư chiến đấu Quy Khứ Lai Hề 5
món, nhu đạo Dạ Tịch và mục sư Thiên Diệp Ly Nhược 4 món, thảm nhất là
Tiền Phương Cách Hải chỉ có 2 món.
Trên thực tế, nếu so tỷ lệ trang
bị cả người, 2 hay 5 món cũng không phải nhiều. Nhân vật Vinh Quang gồm
tổng cộng 12 món, Trảm Lâu Lan nhiều đồ bạc nhất Nghĩa Trảm cũng chỉ có 5 món, chưa được phân nửa.
Trong giới chuyên nghiệp, tỷ lệ đồ bạc trên người thế này rất kém cỏi. Theo thống kê mới nhất của Liên minh mùa
trước, một nhân vật chuyên nghiệp phải có trung bình 5,23 món. Mà nhân
vật có nhiều đồ bạc nhất Nghĩa Trảm chỉ mới sở hữu 5 món, khỏi nói đến
sáu nhân vật còn lại chả có món nào hết.
Chiến đội yếu kém không chỉ
có mình Nghĩa Trảm. Nhưng một chiến đội mới gia nhập Liên minh mà sở hữu được 20 món cũng không phải chuyện dễ. Đồ bạc là thứ có tiền cũng chưa
chắc mua được mà.
Cứ thử so 20 món đồ bạc của Nghĩa Trảm đi, Diệp Tu
chỉ cần nhìn đống đồ Lâu Quan Ninh đưa thì biết ngay chúng chỉ là những
món tầm thường trong giới chuyên nghiệp.
Thông thường, trong quá
trình nghiên cứu đồ bạc sẽ xuất hiện nhiều món thử nghiệm chưa được như
mong muốn, chúng vẫn sẽ được sử dụng hoặc nghiên cứu để hoàn thiện hơn.
Sau khi hoàn thiện, những trang bị không đạt tiêu chuẩn ấy sẽ bị loại
bỏ, cung cấp hoặc chào hàng cho những nhân vật thuộc chiến đội khác tùy
theo kế hoạch kinh doanh của từng chiến đội.
Diệp Tu không hỏi Nghĩa
Trảm kiếm những thứ này từ đâu. Lâu Quan Ninh cho hắn xem, đồng nghĩa
với việc gã bằng lòng cho bọn Diệp Tu mượn dùng tạm.
20 món đồ bạc.
3 vũ khí, 12 trang phục, 5 trang sức.
Mỗi một món, Diệp Tu chỉ cần liếc sơ đã biết cách phân chia thế nào.
“Ngoài cái bao tay cho nhu đạo, cho tui mượn mấy thứ còn lại được rồi.” Diệp Tu nói.
3 món vũ khí lần lượt thuộc nhánh nghề pháp sư chiến đấu, mục sư và nhu đạo.
Bên Hưng Hân cũng có pháp sư chiến đấu và mục sư, tất nhiên không thể bỏ
qua. Còn bao tay nhu đạo, tuy lưu manh của Bánh Bao thuộc nhóm nghề cùng nhánh có thể dùng được, nhưng bao tay chuyên dụng cho nhu đạo, không
thích hợp với nghề lưu manh lắm. Nếu muốn nâng cao thì chẳng bằng dùng
vũ khí móng chữ cam.
Cho Diệp Tu mượn hết 19 trên 20 món, Lâu Quan
Ninh không phải không e ngại. Nhưng sau cùng, đám Lâu Quan Ninh vẫn đặt
niềm tin vào con người Diệp Tu, cứ thế giao cho hắn 19 món đồ bạc có giá trị đáng kể này.
Lâu Quan Ninh còn nhắc khéo bọn họ vẫn cần đồ để luyện tập, chờ Hưng Hân hoàn trả sau trận đấu hôm thứ 6.
“À… Cho tụi tui mượn luyện tập trước một ngày được không?” Diệp Tu thương
lượng với Lâu Quan Ninh. Trang bị ảnh hưởng rất lớn đến thực lực nhân
vật, trang bị khác nhau sẽ dẫn đến những tác động không đồng nhất. Do đó mọi người cần tập quen với những trang bị sẽ dùng khi thi đấu, các
tuyển thủ thay đổi câu lạc bộ cũng phải làm quen với nhân vật mới.
Hưng Hân mượn được trang bị mạnh, thực lực tăng cao, nhưng lỡ như cả đám
chưa dùng quen, không phát huy được hết sức thì coi như công cốc. Diệp
Tu dự định phân chia xong sẽ tự mình quan sát thử, cả đám không quen thì đành xài đỡ hàng cùi. Trang bị mạnh còn phải tùy người dùng, người điều khiển bất lực, có là nhân vật thần cấp cũng vô dụng.
Lâu Quan Ninh
không cần Diệp Tu giải thích cũng hiểu rõ. Mà đồ đã cho mượn, gã cứ kiếm cớ tập luyện rồi đưa vào phút chót thì cũng kỳ, chả thành tâm gì cả.
Lâu Quan Ninh bèn thoải mái đáp “Cứ lấy” coi như xong chuyện.
Sau đồ
bạc, Lâu Quan Ninh không đợi Diệp Tu mở miệng đã tự mình hỏi: “Đồ bạc
chỉ có nhiêu thôi, còn đồ cam thì sao? Mấy ông có cần luôn không?”
“Ừ… Nếu ông cho mượn được cả bộ thì tui biết ơn lắm.” Diệp Tu đáp tỉnh queo.
“Được chứ. . .” Lâu Quan Ninh cạn lời, có điều gã đã cho mượn đồ bạc rồi, cho mượn thêm đồ cam cũng có sao đâu? Hơn nữa Lâu Quan Ninh cũng tò mò, đối thủ mà biết mình bị một đội ngũ toàn xài hàng mượn đánh bại sẽ như thế
nào?
“Đúng rồi, đối thủ của mấy ông là ai?” Lâu Quan Ninh dợm hỏi.
“Chiến đội Vô Cực.” Diệp Tu nói.
“À, hình như là đội ngũ mấy năm trước?” Lâu Quan Ninh có chút ấn tượng với đội ngũ này.
“Đúng rồi.” Diệp Tu đáp.
“Cố lên nha!” Nghĩa Trảm của Lâu Quan Ninh đang đứng lót đáy trong Liên
minh với thành tích 1 điểm, gã không thể mặt dày khinh khi những chiến
đội bị loại này được. Huống chi chiến đội Vô Cực này thành lập được 3
năm, Lâu Quan Ninh e rằng số đồ bạc của bọn này còn nhiều hơn chiến đội
mới ra đời như họ. Hơn nữa Vô Cực bị loại hai năm không biết còn như
trước hay không.
“Thì chẳng phải tui đến nhờ ông tiếp sức đây sao?” Diệp Tu đáp bằng emo cười tủm tỉm.
“Ông muốn đồ cam của nghề nào, tui giúp ông tìm.” Lâu Quan Ninh cũng rất hào phóng.
Vấn đề trang bị cứ thế được giải quyết gọn lỏn.
Nghĩa Trảm quả nhiên không có gì ngoài điều kiện, gom góp trang bị tạo nên
một đội ngũ chỉ là chuyện nhỏ. Bên công hội không có, họ có thể tự lột
luôn đồ nhân vật trong chiến đội, thế nào cũng là cho mượn thôi.
“OK” Bàn bạc xong xuôi vụ trang bị với Lâu Quan Ninh, Diệp Tu thở phào nhẹ nhõm.
“Chị bảo này… Chúng ta không thể mượn đồ thế này mãi được.” Trần Quả bó tay.
“Ừ, chúng ta chỉ tranh thủ trước khi gặp mặt Gia Thế thôi. Chờ đến khi vào
được giới chuyên nghiệp, mình muốn mượn cũng không mượn được đâu.” Diệp
Tu nói.
“Nhiêu đây đủ không?” Trần Quả hỏi.
“Tìm hiểu thực lực của đối phương trước rồi tính sau.” Diệp Tu đáp, nhanh chóng bắt tay vào
việc tìm kiếm thông tin của chiến đội Vô Cực.
Đội ngũ này tiến vào
giới chuyên nghiệp được ba năm, có thể dễ dàng tìm thấy thông tin và
video trận đấu. Nhưng thời gian lại quá lâu, thông tin chưa chắc còn giá trị. Cũng may chiến đội Vô Cực mới tiến vào trận chung kết vòng khiêu
chiến năm ngoái. Kể từ phần đấu offline, Liên minh cũng bắt đầu tuyên
truyền cho vòng khiêu chiến, có khi ti vi còn phát sóng trực tiếp. Một
chiến đội tiến vào trận chung kết như Vô Cực chắc chắn không thiếu tư
liệu. Diệp Tu quả nhiên tìm được rất nhiều, bèn cắm đầu đọc hết.
Ngụy Sâm không cần ai gọi, tự mình bu lại, hai người vừa xem vừa nhỏ giọng
thảo luận, từ từ xem hết tất cả những thông tin và video của chiến đội
Vô Cực.
Sau bữa cơm chiều, mọi người bị gọi tập trung, Diệp Tu chuẩn bị nói đôi câu về chiến đội Vô Cực.
Phòng khách bên khu nhà ở được bày biện giống phòng huấn luyện của tiệm net
Hưng Hân. Mọi người đều quen thuộc cả. Màn hình chiếu được kéo xuống,
nhanh chóng hiện lên video tổng hợp những trận đấu của chiến đội Vô Cực
mùa giải trước.
“Đây là sáu nhân vật của chiến đội Vô Cực, lần lượt
là ma kiếm sĩ, pháp sư nguyên tố, khí công sư, thuật sĩ, mục sư và bậc
thầy pháo súng.” Sau một đoạn video từa tựa giới thiệu nghề nghiệp, Diệp Tu liệt kê sáu nghề xuất hiện trong video – đội chủ lực của chiến đội
Vô Cực.
“Mấy em tìm được đặc điểm gì từ nhóm nghề này?” Diệp Tu cũng
không bày sẵn, đám người mới trước mặt cần học cách suy nghĩ, không thể ỷ vào Diệp Tu và Ngụy sâm mãi được.
“Không có nghề cận chiến, gần như
chỉ toàn những nghề có khả năng tấn công diện rộng cao. Nếu đánh phó
bản, một tổ hợp tấn công tầm xa có phạm vi công kích lớn như vậy rất
tuyệt…” An Văn Dật trả lời đầu tiên. Với tài quan sát, sự quen thuộc
Vinh Quang hơn hẳn Đường Nhu và Bánh Bao, cậu chỉ cần nhìn sơ là phát
hiện ngay điều đơn giản này.
Diệp Tu gật đầu: “Đặc điểm của đội ngũ
này chính là như vậy, họ thích đánh hội đồng. Từ trận đấu của mùa giải
trước, ta có thể biết được nghề đánh chính trong phần đoàn đội của họ
chính là nghề này.”
Dứt lời, Diệp Tu bèn phóng to một phân đoạn, bên trong đều là hình ảnh ma kiếm sĩ ra tay trước trong tổ đội 5 người.
“Tiếp theo là vài kiểu tấn công diện rộng được bọn họ chú trọng luyện tập.
Anh chiếu cho mọi người coi trước rồi giải thích kỹ sau. Cách giải quyết những kiểu tấn công ấy cũng sẽ là nội dung luyện tập chính của chúng
ta.” Diệp Tu nói tiếp. Không giống trước đây, đối thủ lần này là dân nhà nghề, có bài bản hẳn hoi. Rút gọn cho tân binh những điểm cần lưu ý mới là chuyện hữu hiệu nhất hiện nay.
Cảnh chiến đấu vẫn chạy đều trên
màn hình, Diệp Tu vẫn như trước đây, không phân tích ngay. Mãi đến khi
phần ghi hình trận đấu kết thúc, hắn mới tua lại một đoạn hỏi mọi người: “Có ý kiến gì không?”
“Khúc này… chủ lực hình như không phải ma kiếm sĩ?” Kiều Nhất Phàm mới là người có kinh nghiệm chinh chiến dày dặn
nhất trong đám người trẻ tuổi, chẳng qua cậu vẫn giữ thói dè dặt hồi còn ở Vi Thảo nên không dám mở lời. Nhưng cậu ở Hưng Hân đã lâu, ngày ngày ở cạnh mọi người, quen mấy trò bỉ bựa, cậu cũng dần học được cách bày tỏ
quan điểm của mình.
“Thế thì là ai?” Diệp Tu hỏi.
Câu hỏi này
khiến Kiều Nhất Phàm theo bản năng phủ định chính mình, nghĩ mình lắm
miệng chần chừ không dám đáp. Nhưng bắt gặp ánh mắt không hề mang tí
trách cứ của Diệp Tu, cậu chợt có can đảm nói ra: “Là… bậc thầy pháo
súng nhỉ?” Cậu vẫn không tự tin lắm.
“Ừ, nói đúng rồi.” Diệp Tu lại
gật đầu, “Khúc này do bậc thầy pháo súng tấn công trước. Chiến thuật
phải luôn biến đổi, nếu cứ giữ nguyên một chủ lực tấn công sẽ dễ bị đối
thủ nắm thóp.”
Chỉ một câu bình “nói đúng rồi”, Kiều Nhất Phàm cũng
kích động vô cùng. Cậu đang định nói tiếp, thì trong phòng chợt vang lên một giọng nói khác: “Chiến đội Luân Hồi không phải chỉ vây quanh một
người sao?”
Mọi người nghe giọng đều kinh ngạc, bởi vì người nói là Mạc Phàm