Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1466: Chương 1466: Trọng điểm tấn công




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Lam Vũ là một trong số ít các chiến đội hạ Hưng Hân hai lần đoàn đội hồi vòng bảng, cả lượt đi lẫn lượt về. Không, nói đúng ra là ba lần. Hiệp một tứ kết tuy kết quả cuối cùng Lam Vũ thua, nhưng trận đoàn đội họ vẫn là người thắng.

Ba lần thắng Hưng Hân, trên lý thuyết, Lam Vũ phải biết cách trị Hưng Hân lắm. Thế nhưng, thân là tổng chỉ huy Lam Vũ, Dụ Văn Châu thật không có cảm giác này.

Hai lần đụng độ trong vòng bảng, thêm hiệp một tứ kết, cả ba trận Hưng Hân đều đem đến cho anh những cảm nhận rất khác.

Không phải vì đổi chiến thuật hay đội hình, mà là sức trưởng thành Hưng Hân thể hiện trong ba trận ấy.

Dàn tuyển thủ Hưng Hân điên cuồng cày kinh nghiệm, điên cuồng trưởng thành từ ngày tiến vào giới chuyên nghiệp đến nay. Hàng năm Liên minh đều có đội mới, các đội mới đều sẽ tiến bộ thấy rõ khi tắm mình trong lò luyện khắc nghiệt của giới chuyên nghiệp, nhưng không một ai mạnh mẽ bằng Hưng Hân.

Hầu hết mọi người chỉ nhìn vào Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và cho rằng Hưng Hân không phải một đội mới bình thường, bởi họ có đến ba tuyển thủ hạng sao. Người ta bảo, đó là nguyên nhân chính dẫn đến chuỗi thành tích như hiện tượng của Hưng Hân.

Nhưng có đúng không?

Trong ba ngôi sao Hưng Hân, Diệp Tu xa rời đấu trường chuyên nghiệp một năm rưỡi, chuyển qua chơi tán nhân, Tô Mộc Tranh thì một năm, còn Phương Duệ đổi nghề ngay trên đỉnh cao trạng thái.

Ba người, ai cũng có vấn đề của riêng mình. Thậm chí, sẽ không ngoa khi nói họ cũng là những điểm yếu của Hưng Hân. Hưng Hân trở nên nổi bật nhất trong tất cả các chiến đội mới, hoàn toàn không phải vì sự tồn tại của họ.

Tiến bộ là từ then chốt mà Hưng Hân có chung với các đội mới khác, nhưng điểm khác biệt là họ biết cách chuyển hóa mọi tiến bộ thành sức chiến đấu.

Tuyển thủ mạnh lên, sức chiến đấu của chiến đội cũng tăng theo. Đây là một logic dễ hiểu, nhưng trên thực tế, nó chỉ đúng trên sàn đấu solo. Còn trên chiến trường đoàn đội, đây vẫn là câu hỏi bỏ lửng.

Đoàn đội cần phối hợp, cần ăn ý, cần sự hiểu biết và quen thuộc về nhau. Khi mỗi tuyển thủ của một đội mới tiến bộ vùn vụt hoặc chật vật lê lết trên con đường trưởng thành, hệ thống đoàn đội liệu có bắt kịp họ?

Đó không phải chuyện đơn giản. Ưu điểm lớn nhất của Hưng Hân là họ xử lý rất tốt mảng này. Hệ thống đoàn đội Hưng Hân cũng không ngừng thay đổi để tương thích với bước tiến của dàn tuyển thủ.

Suy cho cùng vẫn là nhờ có một người: Diệp Tu, người cầm lái con thuyền Hưng Hân. Hắn nắm rất rõ con đường mà Hưng Hân đi, hắn bắt tất cả các đội từng đánh với Hưng Hân mấy tháng qua phải cảm nhận sức chiến đấu nhảy vọt của chiến đội mình. Lượng kinh nghiệm gặt hái khổng lồ thường thấy ở một chiến đội mới, hắn sử dụng không sót mảy may.

Hưng Hân đã từng đánh thế nào?

Vô số hình ảnh từ các replay lướt qua đầu Dụ Văn Châu.

Va vấp khắp nơi, nhìn đâu cũng thấy điểm yếu, nhưng các chiến đội nhắm vào điểm yếu của Hưng Hân, có bao nhiêu đội công phá được họ?

Hưng Hân non nớt thật đấy, rất non nớt là đằng khác, nhưng họ biết rõ điều đó hơn cả đối thủ và luôn chuẩn bị sẵn sàng để cover những điểm yếu ở mình.

Tất cả mọi thứ, đều bắt nguồn từ Diệp Tu...

Hình ảnh Diệp Tu và Quân Mạc Tiếu càng lúc càng rõ nét trên mạch suy nghĩ của Dụ Văn Châu. Hắn đâu chỉ chăm lo Bánh Bao và Bánh Bao Xâm Lấn? Sự thật là hắn cover toàn thể Hưng Hân!

Diệp Tu chưa ngã, Hưng Hân bất bại!

Những gì người ta gọi là điểm đột phá, sơ hở hay chỗ yếu, đều sẽ vì sự tồn tại của Diệp Tu mà nghịch chuyển.

Làm sao để hạ Hưng Hân? Dụ Văn Châu phát hiện việc cần làm vừa đơn giản, lại không đơn giản chút nào: Phải hạ được Diệp Tu.

Thế đấy.

Diệp Tu bại, tức Hưng Hân vong.

Mục tiêu đơn giản đến mức ngớ ngẩn, bởi kiểu câu này có thể áp dụng cho bất kỳ chiến đội nào.

Vương Kiệt Hi bại, tức Vi Thảo vong.

Chu Trạch Khải bại, tức Luân Hồi vong.

Hàn Văn Thanh bại, tức Bá Đồ vong.

Mỗi một chiến đội đều có con át chủ bài riêng. Đánh bại con át chủ bài, tỉ lệ chiến thắng sẽ tăng vọt. Nhưng, vì đâu mà có cách gọi “át chủ bài”? Vì đó là người khó hạ gục nhất cả quân đoàn.

Muốn chặt lá ách trong bộ bài đối thủ, phải chấp nhận đánh đổi cực lớn.

Cũng như trận Hưng Hân vs Vi Thảo vậy, Hưng Hân vì quyết tâm giết Vương Kiệt Hi mà lấy hai đổi một, mới thành công đánh bại Vi Thảo. Tuy trận này rất hay, nhưng cá nhân Dụ Văn Châu không tán đồng với đấu pháp được sử dụng.

Hạ gục Vương Kiệt Hi? Không đâu. Bằng cách tế Vương Kiệt Hi, Hưng Hân muốn dập tắt ánh sáng niềm tin của toàn quân Vi Thảo thì đúng hơn.

Phải, đó mới chính là lý do Vi Thảo thua trận. Nếu không vì dao động tinh thần, dùng át chủ bài đổi hai tướng địch là một cuộc giao dịch đủ hời cho Vi Thảo đấy chứ.

Hưng Hân thắng, nhưng không phải trên phương diện chiến thuật. Mục đích nhắm vào là tâm lý chiến, nên Hưng Hân mới dám đánh đổi, dám bất chấp hết thảy.

Do bản thân Vi Thảo tự có vấn đề, chứ nếu là Luân Hồi hay Bá Đồ, thí hai tướng giết Chu Trạch Khải hoặc Hàn Văn Thanh chưa chắc sẽ đem về kết quả tương tự.

Vậy, ta có thể áp dụng đấu pháp này với Hưng Hân và Diệp Tu chăng?

Trên kênh chat Lam Vũ, một mệnh lệnh bất ngờ xuất hiện từ đội trưởng: Focus Diệp Tu.

Có thể!

Suy xét thật kỹ càng, Dụ Văn Châu đi đến kết luận trên.

Với Vi Thảo, Vương Kiệt Hi tồn tại như một chỗ dựa tinh thần. Còn với Hưng Hân, Diệp Tu là chỗ dựa chiến thuật.

Lược lại vô số khoảnh khắc đã qua, Dụ Văn Châu cảm thấy Diệp Tu phục vụ Hưng Hân như một viên gạch toàn năng. Nơi nào cần hắn, hắn liền lấp vào nơi ấy.

Nếu không vì viên gạch này, hệ thống đoàn đội Hưng Hân khó thể kết nối làm một. Ví dụ như trận đêm nay, Hưng Hân sẽ chẳng có ai túc trực mọi lúc mọi nơi, chuyên gỡ quả bom hẹn giờ mang tên Bánh Bao Xâm Lấn.

Phải hạ Diệp Tu! Hạ được hắn, sẽ triệt phá được kết cấu chiến thuật Hưng Hân. Mất đi người xe chỉ luồn kim, lấy ai đắp vá cho một Hưng Hân sơ hở trăm bề?

Dụ Văn Châu ra lệnh, toàn quân Lam Vũ lập tức chấp hành.

Dạ Vũ Thanh Phiền và Lưu Vân, hai thanh kiếm sắc một nhanh một chậm vứt bỏ Bánh Bao Xâm Lấn, đồng loạt chuyển sang Quân Mạc Tiếu.

“Úi!” Bánh Bao đá xoáy ngay, “Bắt anh còn chưa xong, đòi bắt lão đại anh?”

Bánh Bao Xâm Lấn còn sống nên mới nói được vậy, chứ thật ra, nãy giờ ku cậu liểng xiểng vì mấy đợt focus của Lam Vũ lắm.

“Cóc ké cút qua một bên!” Đáp trả bằng lời lẽ gắt miễn bàn, kiếm quang Băng Vũ trong tay Dạ Vũ Thanh Phiền đâm về phía Quân Mạc Tiếu từ sau lưng.

Vút! Vút! Nhích lượn hai phát như ma, Quân Mạc Tiếu bỗng xuất hiện sát bên Dạ Vũ Thanh Phiền. Băng Vũ đâm vào không khí, Dạ Vũ Thanh Phiền vội xoay góc nhìn. Lưu Vân đến chậm hơn chút, vừa vặn bổ khuyết vào chỗ trống. Trọng kiếm vẫn nhắm vào Quân Mạc Tiếu.

Quân Mạc Tiếu lại lách đi. Sách Khắc Tát Nhĩ và Thương Lâm Đạn Vũ nhanh chóng dốc chú thuật và đạn dược xuống cản đường. Bị vây khốn, Quân Mạc Tiếu đột nhiên nhòe dần, biến thành một cái bóng.

Thuật Phân Thân!

Người thật chạy mất, chỉ còn bóng ở lại. Đợt dồn dame đầu tiên của Lam Vũ hóa công dã tràng. Họ bèn quay về tấn công Hưng Hân đang bị rối đội hình, nãy giờ chưa thể tập hợp như cũ.

Dụ Văn Châu vẫn luôn quan sát toàn diện chiến trường. Lam Vũ focus Quân Mạc Tiếu, Hưng Hân sẽ điều chỉnh kết cấu thế nào? Dụ Văn Châu không dám chủ quan. Tấn công Diệp Tu là tự đưa bản thân vào bẫy rập, nếu đã quyết định làm thì phải nhận định thế trận thật chuẩn.

Sách Khắc Tát Nhĩ rảo mắt một vòng đội hình Hưng Hân.

Thiếu một người.

Dụ Văn Châu đột nhiên phát hiện.

“Phương Duệ đâu?” Anh chat lên hỏi.

“Vòng ra sau rồi.” Trịnh Hiên đáp.

Dụ Văn Châu thở phào. Anh để lỡ một tướng địch, may có đồng đội để ý dùm.

Phương Duệ vòng ra sau, ắt hẳn muốn mượn thế gió. Sức gió không ảnh hưởng đến kỹ năng thuật sĩ, nhưng sẽ buff một ít cho phép thuật hệ Lửa và kình khí của khí công sư.

Đã biết ý đồ đối phương, tìm cách đối phó cũng dễ dàng. Tuy nhiên, Lam Vũ chẳng cần gấp gáp hành động. Chưa gì đã vào thế phòng ngự, Phương Duệ chắc chắn sẽ hủy bỏ kế hoạch, không bằng tương kế tựu kế để hắn vòng ra sau mình, bắt hắn uổng công một phen.

Lam Vũ tiếp tục bám gót Quân Mạc Tiếu, mỗi tội hơi vất vả. Quân Mạc Tiếu di chuyển quá nhanh, dắt theo một đoàn Lam Vũ sau lưng như kéo xe lửa. Mộc Vũ Tranh Phong đứng đằng xa nã pháo, chiếc xe lửa Lam Vũ vừa chạy vừa nhả khói phừng phừng.

Nhưng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Dụ Văn Châu. Sách Khắc Tát Nhĩ dùng kỹ năng dẫn đường, khống chế tiết tấu truy đuổi chầm chậm vừa phải. Dạ Vũ Thanh Phiền và Lưu Vân chia nhau một gần một xa, Thương Lâm Đạn Vũ và Sách Khắc Tát Nhĩ vẫn trong tâm bão, song song di chuyển, đồng thời dẫn theo trị liệu.

Lam Vũ chưa tóm được Quân Mạc Tiếu, nhưng họ dần quấy rối ý đồ thông hậu của Phương Duệ. Nhờ đuổi theo Quân Mạc Tiếu, Lam Vũ thay đổi triệt để vị trí đội hình, khó để xác định đâu là lưng đâu là mặt. Hải Vô Lượng tiến vào tâm bão, đối chiếu thấy mình cũng đứng ngang với địch, gió chỉ tạt chứ không đẩy, chẳng ai có lợi hơn ai.

Phương Duệ bèn khiển Hải Vô Lượng di chuyển, muốn tìm góc thuận gió, nhất quyết không để nỗ lực tập kích của mình uổng phí.

Ngoài tâm bão, người Hưng Hân ra sức chi viện Diệp Tu.

Sắp rồi.

Dụ Văn Châu tỉnh táo quan sát tất cả.

Trên kênh Lam Vũ, một chuỗi ký tự lại nhảy lên: 1, Diệp Tu, cắt Bánh Bao.

Thế tấn công thay đổi.

Bánh Bao! Lam Vũ rốt cuộc vẫn muốn đánh Bánh Bao, nhưng họ để lại một người cho Diệp Tu: Dạ Vũ Thanh Phiền, Hoàng Thiếu Thiên.

1 có nghĩa là Box-1. Chiến đội Lam Vũ quyết định cho Hoàng Thiếu Thiên thực hiện Box-1, kèm giữ Diệp Tu.

Nếu Diệp Tu đóng vai trò trục tâm chiến thuật của Hưng Hân, Box-1 dĩ nhiên là đấu pháp hợp lý nhất để chọn. Nhưng Diệp Tu quá quỷ quyệt, vừa vào đã thực hiện Box-1 ngay sẽ khó lòng giữ chân được hắn. Vì vậy, Lam Vũ chọn cách focus trước, lấy thịt đè người, đồng thời điệu hổ ly sơn, thả Phương Duệ đi cho Hưng Hân càng thêm yếu thế. Đợi thời cơ tới, Hoàng Thiếu Thiên cầm chân Diệp Tu, những người còn lại sẽ quay về đánh Bánh Bao.

Lần này, Diệp Tu vẫn muốn gỡ bom chứ?

E rằng không dễ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.