Toàn Chức Cao Thủ

Chương 295: Chương 295: Văn đấu.






Ngục Giam Dưới Đất âm u ẩm ướt, hai nhân vật vừa tiến vào liền đạp phải vũng nước nhỏ. Bọt nước bắn lên, một tiếng giòn tan âm vang trong lòng đất. Ở không xa phía trước có mấy con quái, nghe được tiếng động lập tức ngoẹo đầu lại, tiến về đây với tốc độ tăng dần.

Phó bản Ngục Giam Dưới Đất của thành Tội Ác không hề cho người chơi thời gian chuẩn bị, vừa vào cửa đã phải chiến đấu. Vũng nước ngay khi mới truyền tống vào là hoàn toàn cố ý.

Đường Nhu thích kiểu nhanh gọn này, Hàn Yên Nhu của cô xông lên tiếp chiến. Trường mâu Xích Nguyệt trong tay hóa thành một mũi nhọn đỏ. Trong không gian âm u, ánh sáng từ trường mâu không gây loá mắt, lại trông có vẻ mờ ảo.

Diệp Tu cũng không nhiều lời, Quân Mạc Tiếu cũng phất ra chiến mâu rồi xông lên ở phía sau. Cả hai dư sức đối phó với phó bản này, chẳng qua hai người thì đừng mơ đến chuyện kỷ lục nên họ miễn hết vụ chiến thuật. Hôm nay Diệp Tu tới đây cũng chỉ để nghiên cứu chiến thuật, vừa thấy Đường Nhu có thể đối phó được lũ quái, hắn không để ý đến nữa, tiếp tục đi về trước, tới vị trí mình cần và bắt đầu thực hành thử.

Đường Nhu cũng tốn chút thời gian đánh quái, dù sao chỉ có một người, quái ở phó bản tinh anh lại dai. Đợi đến khi dẹp sạch chúng, chạy tới chỗ Quân Mạc Tiếu thì mới phát hiện bên này giết quái chậm hơn cả mình, không những thế mà còn chậm hơn rất nhiều.

“Anh đang làm gì đó?” Đường Nhu cảm thấy kỳ quái. Tuy Diệp Tu thường giữ sức trong phó bản, nhưng chưa từng đánh qua loa như vậy.

“Anh đang nghiên cứu, em cứ giết tiếp đi.” Diệp Tu nói.

“À.” Đường Nhu cũng không để ý nhiều, tiếp tục đi về phía trước, phó bản lần này bảo hai người đánh, nhưng cơ bản chỉ có một người giết thôi. Đường Nhu đi được một đoạn, quay lại nhìn, Quân Mạc Tiếu vẫn đứng đấy dây dưa cùng quái. Mà kinh nghiệm trong đội ngũ của Vinh Quang cũng có phạm vi nhất định, hai bên cách nhau quá xa, kinh nghiệm đứa này giết được sẽ không rơi lãng xẹt lên đầu đứa kia.

Hàn Yên Nhu sắp ra khỏi phạm vi, Đường Nhu đành để Hàn Yên Nhu quay đầu trở về.

“Anh còn chưa xong à?” Sau khi để Hàn Yên Nhu chạy về, Đường Nhu bèn hỏi, cũng không định để Hàn Yên Nhu tới giúp.

“Ừ, em tới giúp anh thử xem…” Diệp Tu lập tức kéo Đường Nhu vào đội thử nghiệm của mình.

Vì vậy, quái chủ yếu trong chuyến phó bản đều do Đường Nhu xử lí, mà Diệp Tu luôn dừng lại ở một số chỗ, hơn nữa còn dừng hơn mười phút hay có khi lâu hơn.

Thành tích cao nhất của phó bản Ngục Giam Dưới Đất ở thành Tội Ác đang thuộc về Trung Thảo Đường, 35 phút 45 giây 15. Còn Diệp Tu và Đường Nhu phải mất tận hai tiếng mới xong một chuyến.

Nếu chỉ là giết quái sẽ không chậm đến vậy, chủ yếu là do Diệp Tu vừa đi vừa dừng để nghiên cứu.

Lần đầu cứ thế mà kết thúc, Đường Nhu không nói gì cả.

Lần thứ hai, Diệp Tu không còn như trước, giết quái cũng tích cực hơn Đường Nhu, nhất là mấy chỗ hắn dừng chân lúc đầu, giờ đánh một người còn hiệu suất hơn những chỗ khác.

“Thế nào?” Đường Nhu ở cạnh hỏi. Cô cũng nhận ra Diệp Tu đang nghiên cứu thứ gì, dù sao vài lần ra tay giúp Diệp Tu, nghe Diệp Tu giảng giải cũng có thể nhìn ra mục đích tăng hiệu suất phá bản trong cuộc thử nghiệm của Diệp Tu.

“Cũng không tệ lắm.” Diệp Tu nghiên cứu rất thuận lợi.

“Dùng để phá kỷ lục ư?” Đường Nhu hỏi.

“Ừ, nhưng chúng ta không dùng được.” Diệp Tu nói.

“Vậy dùng làm gì đây?” Đường Nhu hỏi.

“Làm sách giáo khoa bán cho mấy công hội khác!” Diệp Tu cười.

“Họ không tự nghiên cứu được sao? Nhất định phải nhờ anh?” Đường Nhu hỏi.

“Này thì khó nói lắm.” Diệp Tu thừa nhận.

Diệp Tu nhờ sửa cũ thành mới, nghiên cứu tân đấu pháp mới có thể nâng cao hiệu suất đánh bản, người có thể làm được điều đó thực sự chỉ có hắn sao? Ngay cả Diệp Tu cũng không rõ.

Phó bản chỉ là vật chết, đấu pháp trong bản lại dễ hơn chiến thuật bày trong thi đấu. Không cần tuyển thủ chuyên nghiệp, người chơi lâu năm chỉ cần bỏ chút thời gian nghiên cứu thì có thể tìm được phương pháp nâng cao hiệu suất.

Chỗ đặc biệt của Diệp Tu không phải là hắn có thể tìm ra những phương pháp đấy, mà là hắn có thể tìm được phương pháp chính xác nhất trong thời gian ngắn nhất với một tốc độ nhanh nhất.

Phó bản Ngục Giam Dưới Đất của thành Tội Ác, sau ba chuyến phó bản, Diệp Tu mất một buổi sáng cũng xác định được kha khá. Nhưng nếu đổi thành người khác, dù tốn cùng sức lực và thời gian, lại chưa chắc làm được ngần ấy.

Ví dụ như Mưu Đồ Bá Đạo.

Mưu Đồ Bá Đạo từng mua hướng dẫn trong tay Diệp Tu một lần. Đấu pháp trong đấy phần lớn vẫn giống y cách đã lưu truyền mười năm nay, chỉ chỉnh sửa vài chỗ, mà những chấm bút tài hoa ấy lại tăng mạnh hiệu suất của đấu pháp, chính phương thức đó đã gợi ý cho Tưởng Du.

Tưởng Du, hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo, giờ bám dính khu 10 giống hệt Trần Dạ Huy.

Tất nhiên, Tưởng Du không tự tin mình có thể sánh bằng Diệp Thu đại thần. Nhưng về phó bản, đây chỉ là phó bản, là chuyên môn quen thuộc của đám cao thủ game online như họ. Hướng dẫn của Diệp Thu đã truyền linh cảm cho Tưởng Du, gã cảm thấy trước giờ mình chỉ thiếu linh cảm, không phải không có năng lực làm thế.

Hiện tại, linh cảm đã có người dẫn dắt, Tưởng Du cảm thấy họ đách cần dùng vật liệu đổi hướng dẫn nữa, có thể tự mình làm hướng dẫn xem sao.

Tưởng Du hiện đang chế thử.

Từ đêm qua tới giờ, gã đã dùng hết tất cả tài khoản có thể dùng trong tay, phó bản này làm gã đánh tới đánh lui không biết bao nhiêu lần. Bởi vì tài khoản đều 70, phó bản cấp 40 kiểu này lại càng dễ đối phó.

File hướng dẫn mà Tưởng Du viết không hề trống rỗng, đã có không ít chữ trên đấy. Gã vừa có phát hiện mới, hiện đang lạch cạch gõ vào. Tưởng Du cảm thấy trạng thái của mình cực kỳ tốt, hướng dẫn có thể xong ngay trưa nay luôn.

“Hội trưởng, ăn cơm thôi.”

Buổi trưa, khi người trong phòng tới gọi gã, Tưởng Du quả nhiên vừa đặt xong dấu chấm hết. Không, phải là dấu chấm than! Tưởng Du kích động xóa đi dấu chấm tròn, dùng bốn dấu chấm than liền kề bộc lộ cảm xúc của mình.

Lưu trữ, đóng file, Tưởng Du cười rạng rỡ đứng lên: “Buổi trưa ăn gì?”

Thâu đêm và thức đến tận bây giờ, Tưởng Du lại không hề buồn ngủ, thật sự là vì tâm trạng của gã đang rất HIGH.

Thu hoạch của hoạt động Noel cực kỳ nhiều; còn lợi dụng được hoạt động mà đoạt kỷ lục tại Khe Núi Nhất Tuyến về; mà bấy giờ, họ đã chiếm trước cơ hội ở phó bản thành Tội Ác, trong lòng Tưởng Du dạt dào xuân sang.

“Hội trưởng, bên khu 10 vẫn ổn chứ?” Có đồng nghiệp hỏi.

“Ừ, vẫn tốt.” Tưởng Du cười nói.

Ai cũng tươi cười. Từ sau khi Tưởng Du chen chân vào khu 10, văn phòng trực thuộc câu lạc bộ của Mưu Đồ Bá Đạo luôn mang bầu không khí ảm đạm. Không ai trong số họ tham gia khai hoang khu 10, thế nhưng cả lũ vẫn bị ảnh hưởng.

Tưởng Du gặp trắc trở tại khu 10, nên yêu cầu hà khắc hơn trong công việc. Mấy ngày nay người nào trong phòng cũng bị ăn mắng.

Mà từ lúc hoạt động Noel bắt đầu, lại giống như trời quang mây tạnh. Hội trưởng đại nhân tươi cười mỗi ngày. Không những không răn bảo mà còn thường xuyên chọc cười, tuy chẳng buồn cười tẹo nào.

Ăn cơm xong, Tưởng Du cũng không đi ngủ, trực tiếp đăng nhập vào nhân vật ở khu 10 rồi liên hệ với Dạ Độ Hàn Đàm. Kết quả lúc này lại không phải cậu hội trưởng giữ acc chỉ huy của khu 10 – Dạ Độ Hàn Đàm, mà chỉ là một kẻ luyện thay. Tưởng Du vỗ đầu, bản thân vậy mà quên mất.

Có điều, người có thể dùng acc thay Dạ Độ Hàn Đàm, thế chắc chắn cả hai ở cùng nhau, không lâu sau chính chủ Dạ Độ Hàn Đàm tới. Tưởng Du đưa bản hướng dẫn do đích thân mình nghiên cứu để Dạ Độ Hàn Đàm nhanh chóng tìm người luyện.

“Lấy từ Diệp Thu à?” Sau khi nhận được hướng dẫn, Dạ Độ Hàn Đàm lại hỏi.

“Diệp Thu? Diệp Thu là thằng nào? Không phải đến bước đường cùng nên chúng ta mới phải tìm hắn ư? Bản hướng dẫn này là do anh tự viết đấy.” Tưởng Du nói.

“À à . .” Dạ Độ Hàn Đàm không dám nói thêm gì. Gã thấy Diệp Thu chắc chắn sẽ bán hướng dẫn tiếp, mà hội trưởng phe mình lại cạnh tranh đú theo người ta. Hướng dẫn của hội trưởng VS Hướng dẫn của Diệp Thu. . . Tuy rằng cảm tình của Dạ Độ Hàn Đàm nghiêng về phía hội trưởng, thế nhưng. . . Nếu đặt cả hai song song nhau, đứa bị nhúng não cũng sẽ không cho rằng hội trưởng có trình độ hơn hẳn ai đó đâu?

“Chỉ là hướng dẫn phó bản thôi mà. . .” Cuối cùng Dạ Độ Hàn Đàm nghĩ thế, bèn gọi đủ người cày thử. Tất cả mọi người ở khu 10 đã hết số lần phó bản ở thành Tội Ác, nên Dạ Độ Hàn Đàm bảo mặc kệ mọi người là cầm tài khoản của mình hay của ai, nói chung trước tiên cứ tập quen đấu pháp đã.

Mọi người nghe lệnh làm theo, Dạ Độ Hàn Đàm lại thu được tin nhắn, mở ra nhìn, Quân Mạc Tiếu.

“Người anh em, có muốn hướng dẫn không?”

“Ngại quá, tụi tui có rồi.” Dạ Độ Hàn Đàm trả lời.

“Ồ? Ai cho mấy ông? Trương Tân Kiệt à?” Diệp Tu hỏi.

Dạ Độ Hàn Đàm nhất thời im ỉm. Người ta đoán Trương Tân Kiệt, gã lại bảo Tưởng Du, tự nhiên bị thấp hẳn một bậc. Giống như việc người ta đang ăn tiệc, chú không thể tự hào bảo tao đang ăn mì gói, mì gói không hề mang lại cảm giác ưu việt.

“Ông đừng quan tâm làm gì.” Dạ Độ Hàn Đàm đành đáp thế, trong lòng lại có chút xấu hổ. Gã không thể mặt dày nói tên hội trưởng ra, bởi vì trong nháy mắt, gã cảm thấy nói tên hội trưởng sẽ dọa người và hạ thấp đẳng cấp thế nào.

Diệp Thu, dù có là đối thủ không đội trời chung của Bá Đồ, thì đó cũng là Diệp Thu. Mà đám tép riu như họ, Dạ Độ Hàn Đàm thực sự cảm thấy ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không có. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.