Đấu Phá Sơn Hà!
Đại chiêu cấp 75 của pháp sư chiến đấu đang từ trong tay Nhất Diệp
Chi Thu phóng ra một cách hung hãn, hit đánh này đối đầu trực diện với
cú tấn công của Quân Mạc Tiếu. Trang bị mạnh mẽ của Nhất Diệp Chi Thu
vào lúc này phát huy tác dụng, hit đánh của Quân Mạc Tiếu vốn sẽ tạo ra
hiệu ứng đông cứng cực ngắn, thế mà hiệu ứng đó lại không hề xuất hiện,
tuy vẫn gây ra sát thương cho Nhất Diệp Chi Thu nhưng không ngăn cản
được đại chiêu phát động.
Thuộc tính nhân vật đã bị thằng này tính ra hết rồi!
Trong lòng Diệp Tu đã hiểu. Vì khắp người Quân Mạc Tiếu đều là trang
bị cam, thuộc tính hiện ra sờ sờ trước mắt nên không còn gì bí mật nữa.
Biến số duy nhất chính là Ô Thiên Cơ trong tay. Nếu Ô Thiên Cơ là một
món vũ khí bạc bình thường, e rằng Tôn Tường đã tính ra được chỉ số của
nó từ lâu. Nhưng hình thái Ô Thiên Cơ thay đổi như ngóe, hễ đổi hình
thái là đổi luôn thuộc tính, cho nên mới khiến tên này mất công hơn một
chút. Nhưng bây giờ Tôn Tường dám sử dụng Đấu Phá Sơn Hà để chống lại cú tấn công trực diện, chứng tỏ cậu ta đã có niềm tin rất lớn. Cậu ta biết rõ hit đánh của Quân Mạc Tiếu sẽ không cách nào tạo ra được hiệu ứng
xấu cho Nhất Diệp Chi Thu.
Quả nhiên, tuy ăn sát thương nhưng Nhất Diệp Chi Thu vẫn đứng vững
như núi. Đấu Phá Sơn Hà tung ra, chiến mâu Khước Tà đâm thẳng xuống đất, vừa rút ngược lên thì lập tức xuất hiện một vòng gợn sóng cuồn cuộn,
lấy Nhất Diệp Chi Thu làm trung tâm mà khuếch tán càng lúc càng rộng. So với Đấu Phá Sơn Hà của Cách Thức Chiến Đấu trước đó, khí thế hơn hẳn
một bậc, uy lực của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu lúc này chỉ mới bắt đầu
hiển lộ mà thôi.
Tôn Tường nắm bắt thời cơ cực chuẩn, chỉ số ăn ở cũng tăng vọt, hit
đánh này khiến Khước Tà kích hoạt hiệu ứng Núi Lở, phạm vi công kích của Đấu Phá Sơn Hà rộng hơn hẳn. Hiệu ứng Núi Lở xảy ra trên một đại chiêu
AoE, lợi ích càng thêm rõ ràng.
Phạm vi sát thương quá lớn, Quân Mạc Tiếu không cách nào tránh khỏi.
Hắn bị hất văng lên không trung cùng với một đống đất đá, mà đó chỉ mới
là mở đầu cho chuỗi công kích của Tôn Tường. Nhất Diệp Chi Thu lách ra
phía sau Quân Mạc Tiếu, tung chiêu Nộ Long Xuyên Tâm, Khước Tà kéo một
đường vào không trung, đâm thẳng tới vị trí tim của Quân Mạc Tiếu từ sau lưng.
Cách Nhất Diệp Chi Thu sải dài bước chân vọt ra sau lưng Quân Mạc
Tiếu là lối di chuyển mà một khi có điều kiện, tuyển thủ chuyên nghiệp
muốn thực hiện chuỗi công kích liên tục nhất định sẽ tiến hành. Một là
công kích từ sau lưng sẽ được tăng lượng sát thương, hai là sẽ khiến đối thủ khó đề phòng hơn. Lối di chuyển này miễn cưỡng có thể xem như giai
đoạn sơ cấp của Che Ảnh Bước. Bất quá, mục đích chủ yếu của Che Ảnh Bước là ẩn giấu bản thân mình để có thể tấn công đối thủ không ngừng, không
chỉ đơn giản là một bước sải dài.
Cú Nộ Long Xuyên Tâm này tập kích từ sau quá sắc bén, nếu đổi thành
bất kì người nào cũng đỡ bằng nồi. Nhưng Diệp Tu thật sự quá quen thuộc
pháp sư chiến đấu rồi, không cần nhìn mà chỉ cần nghe cũng biết sau lưng mình chính là Nộ Long Xuyên Tâm, ngay cả khi nó lẫn trong hiệu ứng âm
thanh đất đá rung chuyển của Đấu Phá Sơn Hà, hắn cũng nghe thấy rõ mồn
một.
Không hề xoay người, Quân Mạc Tiếu trực tiếp gác Ô Thiên Cơ lên vai,
xoạt một tiếng, mặt ô mở ra, dùng hình thức khiên hứng chịu Nộ Long
Xuyên Tâm. Ngoài cách này ra, Diệp Tu không còn biệp pháp nào tốt hơn,
vì thao tác của Tôn Tường và tốc độ tấn công của Nhất Diệp Chi Thu đều
nhanh như hack, hắn không kịp thời gian cho thao tác phức tạp hơn.
Ô Thiên Cơ là loại khiên nhẹ, hiệu quả giải trừ sát thương tuy không
tệ, nhưng muốn chống lại các hiệu ứng thì quá yếu nhược. Sau khi miễn
cưỡng đón đỡ Nộ Long Xuyên Tâm, Quân Mạc Tiếu văng lên cao hơn cả lúc
nãy.
Tôn Tường tính được điểm rơi, điều khiển Nhất Diệp Chi Thu chạy tới
đứng đợi, ai ngờ chỉ thấy Ô Thiên Cơ mà Quân Mạc Tiếu gác trên vai đã
thu lại, khung ô rút về bắt đầu xoay tròn, biến hẳn thành Chong Chóng
Máy định té.
Tôn Tường đâu chịu bỏ qua, tuy Nhất Diệp Chi Thu không mọc cánh được
nhưng Quân Mạc Tiếu cũng đâu thể bay mãi trên trời không xuống. Kĩ năng
Chong Chóng Máy cũng có thời hạn mà. Hơn nữa, tốc độ bay của kĩ năng này không nhanh, Nhất Diệp Chi Thu chạy bộ trên đất cũng vẫn đuổi kịp sát
gót.
Ai ngờ Quân Mạc Tiếu nhón lên chỉ là làm màu, lừa Nhất Diệp Chi Thu
của Tôn Tường chạy ra khỏi vài đơn vị người đứng, lập tức có quả lựu đạn đã lẳng lặng từ không trung rơi xuống.
“Haha.” Tôn Tường còn rảnh để gõ chữ, kèm theo một cái emo cười khẩy. Nhất Diệp Chi Thu xoay người, Khước Tà thuận thế vạch ra một vòng cung
cực đẹp giữa không trung, trực tiếp đánh nổ quả lựu đạn kia.
Trong ánh sáng của vụ nổ, Quân Mạc Tiếu nháy mắt biến mất tiêu.
Thấy mẹ!
Tim Tôn Tường đánh rơi một nhịp, không dám chủ quan. Cậu ta vội vàng
di chuyển, muốn kéo rộng góc nhìn. Ba phát đạn pháo rơi xuống từ trên
không, được che giấu bởi ánh lửa, Pháo Chống Tăng của Quân Mạc Tiếu bắn
thành hình tam giác, khép chặt vị trí của Tôn Tường chuẩn không cần
chỉnh.
Lúc này mới có thể thấy rõ thao tác siêu đỉnh của Tôn Tường: Góc độ
bị ba phát pháo kẹp chặt, tên này lại bất ngờ điều khiển Nhất Diệp Chi
Thu khẽ lách người, trượt từ giữa hai quả pháo mà ra, sợi lông cũng
không dính lửa.
Thao tác quá đẹp! Nhưng trong nhà thi đấu lại không hề có lấy một
tiếng vỗ tay, vì khán giả có góc nhìn thượng đế đã sớm thấy rõ, Quân Mạc Tiếu dùng Thuật Phân Thân blink xuống đất, mà Nhất Diệp Chi Thu thì vẫn đang ngửa mặt lên trời, chuẩn bị tấn công ảnh giả của Quân Mạc Tiếu
đang rơi xuống.
Máu văng thành đốm.
Dưới tình huống không phòng bị, không một đại thần nào có thể tránh
thoát tập kích đến từ thích khách và ninja, vì nó quá lặng lẽ, một tiếng động cũng không có.
Tôn Tường lúc này mới biết đã đớp nhầm thính. Nhất Diệp Chi Thu lập
tức nhào tới phía trước, vừa quay lưng lại liền quét ngang chiến mâu một vòng với phạm vi cực rộng, ép cho đối thủ lui về rồi mới tính tiếp. Ai
ngờ chỉ mới xoay người đã không còn thấy bóng dáng Quân Mạc Tiếu đâu
nữa. Kĩ năng giúp nhân vật biến mất không còn tăm hơi trong 24 nghề cũng không bao nhiêu, tuy vậy phạm vi suy xét tận 24 nghề là quá lớn, phản
ứng của Tôn Tường coi như siêu nhanh rồi, nhưng đếm hết một lượt như thế thì cũng đã muộn. Lúc Nhất Diệp Chi Thu búng người nhảy lên mà đâm một
mâu xuống dưới, Quân Mạc Tiếu đã từ mặt đất chui ra.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu!
Trận trước đó chiêu này cũng đã từng được dùng với Khưu Phi, bằng vào ấn tượng chỉ nhìn một lần mà Tôn Tường nỗ lực xử lí cực chuẩn, chỉ tiếc rằng vẫn chậm một nhịp. Diệp Tu động thủ trước một bước nên cướp được
thế chủ động, Quân Mạc Tiếu vọt lên từ dưới đất, gần như lướt sát qua
Khước Tà, rạch ra một vòi máu từ cổ Nhất Diệp Chi Thu lần thứ hai.
Kế tiếp: Lạc Hoa Chưởng!
Diệp Tu không hề dùng đấu pháp như lúc đánh với Khưu Phi, mà chỉ đơn
giản một chiêu Lạc Hoa Chưởng đẩy văng Nhất Diệp Chi Thu. Tôn Tường biết tìm hiểu Quân Mạc Tiếu từ gốc đến ngọn, Diệp Tu không lẽ lại không
nghiên cứu về một Nhất Diệp Chi Thu đối với hắn mà nói là đã thay đổi cả xác lẫn hồn?
Những thay đổi ấy có thực sự nhằm mục đích tương thích với phong cách của Tôn Tường? Trong mắt Diệp Tu thì không hẳn 100%. Lối chơi pháp sư
chiến đấu của Tôn Tường không độc đáo đến mức tự tạo thành một trường
phái. Cách cậu ta điều khiển Nhất Diệp Chi Thu thậm chí còn khiến Diệp
Tu thấy được bóng dáng chính mình ở rất nhiều điểm. Nhưng với lối chơi
đó, Diệp Tu cho rằng cách build trang bị bạc của Nhất Diệp Chi Thu đã
đạt đến đỉnh rồi. Bản cập nhật max level mới không ảnh hưởng đến mức lật đổ các đấu pháp trong giới chuyên nghiệp, cho nên cách build trang bị
cũng không cần thiết phải thay đổi, có chăng chỉ nên nâng cấp, thêm
thuộc tính là được.
Nhưng bây giờ, Diệp Tu lại phát hiện ở Nhất Diệp Chi Thu một sự thay
đổi ngược đời. Nếu chỉ vì muốn tương thích với phong cách của Tôn Tường
thì hoàn toàn không cần làm quá đến vậy. Gia Thế vẫn kiên quyết làm,
nguyên nhân là gì, Diệp Tu đã đoán ra phần lớn. Họ rõ ràng đang muốn đặt một Nhất Diệp Chi Thu hoàn toàn xa lạ đến trước mắt Diệp Tu cho hắn đối phó. Họ không muốn Diệp Tu vì quá quen thuộc Nhất Diệp Chi Thu mà giành được ưu thế.
Họ thành công rồi. Nhất Diệp Chi Thu này, Diệp Tu rất xa lạ. Thế
nhưng Tôn Tường thì sao? Tuy cậu ta có đầy đủ thời gian để thích ứng và
rèn luyện, nhưng rèn luyện không đồng nghĩa với tương thích. Một Nhất
Diệp Chi Thu với diện mạo hoàn toàn mới có thể khiến Diệp Tu không còn
quyền chủ động, không còn khả năng biết người biết ta trăm trận trăm
thắng, nhưng đồng thời cũng đã hạn chế sức chiến đấu của Tôn Tường.
Đó là một con dao hai lưỡi, chỉ có điều nói theo thực tế trước mắt,
lưỡi dao cứa vào Diệp Tu sâu hơn một chút. Hắn đã đánh mất ưu thế rất
lớn.
Còn tổn thất Gia Thế phải chịu thì sao? Nếu chỉ hạn chế Tôn Tường thì vết thương này không lớn cho lắm. Tôn Tường chỉ không đạt đến sức đánh
tốt nhất trong khả năng của cậu ta mà thôi, không có nghĩa hiện tại cậu
ta không đủ mạnh. Nếu chỉ thay đổi nhân vật mà trình độ tuyển thủ cũng
bay theo gió luôn thì bốn chữ “tuyển thủ chuyên nghiệp” có phải quá bèo
nhèo rồi không?
Cần phải xé cho vết thương này lớn hơn!
Nhưng đâu có dễ.
Nếu chỉ đơn giản biết rằng Tôn Tường hiện tại không thể đạt đến sức
đánh tốt nhất, thì cũng không đủ nâng cao cơ hội thắng bên mình. Điều
thực sự phải tìm ra được là vì sao cậu ta không thể phát huy toàn lực,
đâu là điểm hạn chế cậu ta, đó mới là mấu chốt của việc đánh bại đối thủ quá mạnh này.
Muốn tìm thấy gót chân Asin của một người, dĩ nhiên phải trả giá cao. Diệp Tu cần đưa thân mình ra thử nghiệm đường lối tấn công của Tôn
Tường.
Thế nhưng bây giờ HP còn lại của Quân Mạc Tiếu không nhiều. Đã vậy
còn ở thế yếu, đến lúc tìm được gót chân Asin của cậu ta rồi, mình có
còn khả năng làm được cái gì đáng nói nữa không?
Chẳng có gì trong số đó là chắc chắn cả, nhưng Diệp Tu vẫn quyết định thực hiện.
Bởi vì hắn có thể xác định một chuyện: đây không phải đấu đơn mà là
đấu lôi đài. Ngay cả khi không thể chiến thắng, hắn vẫn có thể lót đường cho tuyển thủ đến sau. Đúng là trên lôi đài chỉ có một người tự mình
chiến đấu, nhưng thực tế nó vẫn là một cuộc đọ sức đoàn đội. Cho dù bản
thân không cách nào giành được thắng lợi, cũng phải đem về cơ hội thắng
lớn nhất để trao vào tay tuyển thủ kế tiếp, đó mới là đấu pháp đúng đắn
của hạng mục lôi đài.
Sau Lạc Hoa Chưởng, Diệp Tu thao tác Quân Mạc Tiếu liều mình xông
lên. Lúc này vẫn đang chiếm chủ động, nếu có cơ hội đánh chết Tôn Tường
luôn thì hắn cũng không ngại, nhưng dĩ nhiên Tôn Tường đâu có khách sáo
tới vậy. Thuộc tính trâu bò của Nhất Diệp Chi Thu khiến toàn bộ công
kích của Quân Mạc Tiếu đều giảm đi một phần hiệu quả. Hiệu ứng đẩy lùi
của Lạc Hoa Chưởng không còn lí tưởng như Diệp Tu trông đợi. Chỉ nhìn từ điểm này mà nói, công cuộc thay đổi Nhất Diệp Chi Thu từ trong ra ngoài của Gia Thế đã quá thành công. Họ đã xáo trộn được tiết tấu mà Diệp Tu
vốn có thể rất quen thuộc.
Khước Tà và Ô Thiên Cơ lại tiếp tục va chạm lẫn nhau, một bên công
kích, một bên đỡ đòn. Ưu thế của Nhất Diệp Chi Thu về mặt sát thương hết sức rõ ràng, mỗi khi đập thẳng vào nhau thế này, Diệp Tu đều cần phải
thao tác nhiều hơn mới có thể giải trừ.
“Hai bên đã một lần nữa đối đầu trực diện, Diệp Tu muốn đánh khéo léo hơn, nhưng Tôn Tường đã kẹp chặt anh ấy. Chúng tôi nhận thấy thể lực
của Diệp Tu dường như đang suy giảm, lần chạm trán này anh ấy có vẻ đã
cho Tôn Tường Huyễn Văn ma pháp hơi nhiều. Đầu trận Diệp Tu vẫn luôn cố
hết sức để hạn chế việc này nhưng bây giờ… bây giờ anh ấy xem ra đã hạn
chế hết nổi…” Lý Nghệ Bác quan sát cục diện trận đấu, cảm thấy cán cân
thắng thua đã bắt đầu có xu thế nghiêng về một phía.
“Nhưng Diệp Tu vẫn duy trì khả năng phản công bất cứ lúc nào.” Phan Lâm nói.
“Đúng vậy, anh ấy không hề mất bình tĩnh, vẫn đánh rất ổn định. Nhưng tôi lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục kéo dài, Diệp Tu liệu có còn đủ sức
lực và tinh thần để đánh trận đoàn đội không? Trận đấu trước mắt tồn tại sự chênh lệch về mặt nhân vật, lại vẫn có thể đánh đến mức ngang cơ thế này, rõ ràng tiêu hao bên phía Diệp Tu lớn hơn rất nhiều!” Lý Nghệ Bác
nói.